MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

Tụ Phong chính là tên pháp khí của Lam Cảnh Nghi. Trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, khiến Lam Hi Thần có một niềm vui nho nhỏ chính là giữa hàng ngàn người chọn thất huyền cầm làm pháp khí cầu học, rốt cuộc cũng có một người chọn tiêu như y. Cây tiêu Tụ Phong cũng là món quà Lam Hi Thần tặng cho Lam Cảnh Nghi đúng dịp sinh thần sáu tuổi, do Lam Cảnh Nghi thích cầm Liệt Băng chơi, còn nói cầm vào rất mát tay.

Tụ Phong tuy cùng là bạch ngọc tiêu như Liệt Băng, nhưng so ra vẫn có vài điểm khác biệt. Tụ Phong có năm đoạn, một đầu tiêu lại có nửa vòng cung chắn ngang, kích thước như ống tiêu bình thường. Liệt Băng hai đầu đều rỗng, có tám đoạn, thân mình lớn hơn một phân và dài hơn ba phân so với tiêu bình thường.

Có lẽ vì những điểm khác biệt này mà Thanh Tâm Âm do Tụ Phong tấu ra không thể giống Liệt Băng.


Nhưng mà cũng không đúng. Nhiếp Minh Quyết dù là lúc sống hay thời điểm hắn ở miếu Quan Âm năm đó, bản thân đều không phân biệt được âm luật. Không thì Ngụy Vô Tiện đâu có dễ dàng dùng Trần Tình áp chế được hắn?

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

Lam Hi Thần nhăn mày, nâng tay áp lên trán.

Lam Cảnh Nghi cho rằng y đang lo lắng, liền nói "Không sao đâu Trạch Vu Quân, ta tin Quỷ tướng quân thúc thúc sẽ tìm được Xích Phong Tôn, hắn tìm được cũng sẽ báo với chúng ta".

Lam Hi Thần khẽ thở dài, nói "Là vậy thì tốt! Chỉ sợ..... đêm qua có mặt của Âu Dương tông chủ, tin tức này nhanh thôi sẽ truyền ra. Phía Nhiếp thị e là tìm còn nhanh hơn Ôn công tử nữa".

Lam Cảnh Nghi nói "Điều đó là tất nhiên rồi! Ngay cả hiện tại, ở Quần Hội đài ngoài kia, chủ đề bàn tán cũng là chuyện Xích Phông Tôn xuất hiện rồi!".


Lam Hi Thần nói "Sao? Tất cả đều đã biết?".

Lam Cảnh Nghi nói "Vâng! Âu Dương tông chủ ngay từ lúc mới vào tiệc thì đã kể hết một lượt tình tiết đêm qua".

Chuyện Xích Phong Tôn sau bao ngày mất tích đã xuất hiện, lại tấn công nghĩa đệ Trạch Vu Quân. Gia chủ Kim thị bị thương không nhẹ, hiện chưa biết ra sao là tin tức chấn động mà cả Tu Chân Giới nhận được ngay sáng hôm sau. Không cần phải nói, tình hình loạn như bãi chiến trường mà nơi hứng chịu vẫn là Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lúc Lam Hi Thần được Lam Cảnh Nghi đỡ tới Quần Hội đài, toàn bộ Tiên môn đều làm ầm lên qua lời kể của Âu Dương tông chủ. Không ai lại không đưa ra những ý kiến tiêu cực. Trừ Ngụy Vô Tiện trưng ra vẻ bất cần, còn lại từ Lam Khải Nhân, Lam Vong Cơ cho đến Kim Lăng người nào người nấy sắc mặt đều cực kỳ khó coi.


Lam Khải Nhân vừa trông thấy Lam Hi Thần liền đứng dậy đi tới, trên mặt đầy vẻ lo lắng hỏi "Hi Thần, sao ngươi lại ra đây?".

Lam Vong Cơ cũng nhanh chóng tới, nhìn y từ đầu tới chân, ánh mắt dừng ngay cổ vẫn còn bầm máu, lại quay qua Lam Cảnh Nghi trách cứ "Sao không để Trạch Vu Quân ở Hàn Thất nghỉ ngơi?".

Lam Cảnh Nghi bày ra vẻ ặt ủy khuất, Lam Hi Thần liền nói "Thúc phụ, Vong Cơ, hai người đừng trách Cảnh Nghi. Là ta một mực kêu hắn đưa ta tới".

Diêu tông chủ nói "Trạch Vu Quân tới thì đúng lúc lắm! Mọi người đều đang....".

Ngụy Vô Tiện cắt ngang "Được rồi Diêu tông chủ! Tại sao lúc nào ông cũng làm quá lên vậy hả? Ông có muốn nói cái gì thì cũng nên nhìn xem Lam tông chủ hiện tại đang như thế nào chứ?".

Diêu tông chủ miễn cưỡng "Nhưng mà......".

Còn chưa phát ra được một câu, cái miệng của lão đã tự động ngậm lại. Chỉ thấy Lam Vong Cơ khẽ liếc sang lão, rồi lại lạnh lùng nhìn đi chỗ khác. Mà Lam Khải Nhân cũng không quản hắn thất lễ, chỉ hừ một tiếng kín kẽ.
Âu Dương tông chủ cười trừ "Diêu tông chủ, còn nhưng nhị gì nữa? Hiện tại Lam tông chủ đang bị thương, nói sẽ không được ích gì?".

Bỗng có một người nói "Sao biết là không được ích gì? Chưa thử thì làm sao phán được?".

Lam Hi Thần nói "Rốt cuộc mọi người đang nói đến việc gì?".

Người kia nói "Hàm Quang Quân, cho dù ngươi có cấm ngôn Diêu tông chủ hay toàn bộ người ở đây mỗi người một từ cũng kịp khớp lại một câu thôi. Vậy thì để ta nói luôn: Lam tông chủ, .....".

Quả nhiên người đó cũng chưa nói hết câu đã bị Lam Vong Cơ cấm ngôn. Lam Hi Thần tin chắc là chuyện quan trọng có dính líu tới mình, vì vậy nói "Vong Cơ, đừng thất lễ!", lại gỡ cấm ngôn cho người kia, nói "Ta làm thế nào?".

Người kia nói "Lam tông chủ, theo lời của Âu Dương tông chủ thì đêm qua lúc Xích Phong Tôn hạ thủ với ngươi nhưng đến cuối cùng lại dừng tay. Vậy cũng có thể là hắn đã nhận ra ngươi, nhưng chưa chắc đã nhận ra người khác. Hiện tại lại hắn mất tích mà cả tiên môn đều nơm nớp lo sợ, không biết lát nữa trở về có xui xẻo hay không mà đụng trúng hắn rồi mất mạng. Bọn ta chính là muốn nhờ Lam tông chủ tìm Xích Phong Tôn, sau đó đem về cho....." câu sau liền lấm lét nhìn Ngụy Vô Tiện, miễn cưỡng nói "Cho Di Lăng lão tổ định đoạt".
Lam Vong Cơ lập tức phản bác "Ta không đồng ý!".

Âu Dương tông chủ nói "Hàm Quang Quân, đây là đại cuộc, ngươi không thể suy nghĩ cho bách gia trăm nhà hay sao?".

Lam Vong Cơ nói "Vì chuyện này ảnh hưởng không nhỏ tới huynh trưởng, ta tuyệt không đồng ý".

Âu Dương tông chủ nói "Chẳng lẽ ngươi xem thường Trạch Vu Quân không đảm đương nổi việc này?".

Lam Khải Nhân nói "Âu Dương tông chủ, chư vị, lão phu tuy không phải tông chủ của Lam gia, nhưng ta cũng không phải là không cps tiếng nói. Về chuyện các ngươi vừa đề nghị, không cbir Vong Cơ mà ngay cả ta cung không đồng tình. Không được chính là không được. Chuyện đó vốn chẳng tốt lành gì, nếu lỡ như lần này đối mặt, Xích Phong Tôn không nhận ra Hi Thần thì chẳng khác gì đem con cháu Lam gia ra bán mạng vì các ngươi?".

Âu Dương tông chủ cứng họng, mím môi, đảo mắt không dám nhìn Lam Khải Nhân.
Kim Lăng đặt ly rượu vừa uống xong xuống bàn, lạnh lùng ""Đem về cho Di Lăng lão tổ định đoạt", này không phải là các ngươi đang muốn Ngụy Vô Tiện luyện thi, sau đó lại xuất hiện thêm một Quỷ tướng quân khác sao?".

Một người nói "Xác thực là như vậy!".

Lam Hi Thần nói "Ta tuyệt đối không đồng ý! Chẳng phải vì sợ, mà là vì ta không muốn khiến đại ca trở thành Quỷ tướng quân thứ hai bị người đời thích thì cảm tạ cứu mạng, ghét thì hô hào đòi gϊếŧ".

Người kia nói "Trạch Vu Quân, không như ngươi nghĩ. Bọn ta bây giờ đã nhìn thoáng hơn về Quỷ tướng quân rồi".

Kim Lăng nói "Nhìn thoáng? Thế các ngươi nhìn thoáng ra sao?".

Người kia đứng hình, đang lúng túng không biết nói gì thì Lam Cảnh Nghi lên tiếng "Chẳng phải các ngươi rất sợ Quỷ tướng quân thúc thúc à? Bây giờ lại kêu Ngụy tiền bối luyện ra thêm một người nữa là cái lẽ gì?".
Âu Dương tông chủ nói "Đó là cách tốt nhất. Bọn ta đều đã bàn với nhau: ít ra nếu biến thành hung thi như Quỷ tướng quân, Xích Phong Tôn còn có thể nhận thức rõ một chút và còn có thể được điều khiển, so ra vẫn tốt hơn cứ để hắn vô thức mất tích rồi xuất hiện đoạt mạng người như bây giờ. Còn không, Di Lăng lão tổ, hay là ngươi chế ra phép diệt hắn thành tro bụi luôn có được không?".

Lam Hi Thần cả giận "Âu Dương tông chủ! Sao ngươi có thể nói như vậy? Tuy rằng đại ca hiện tại đã đoạt mạng người, nhưng là vì hắn chưa có khôi phục thần trí. Có hung thi nào trong vô thức lại không như vậy? Lúc trước ngươi kính nể hắn bao nhiêu, tại sao bây giờ lại không chút áy náy đòi lấy mạng hắn? Ngươi như vậy so với hắn lúc vô thức lấy mạng người thì có khác gì nhau?".
Bởi vì nói lớn, lại tức giận, vết máu bầm vừa mới tan không lâu chừng như tụ lại, khiến Lam Hi Thần thở dốc vì đau. Lam Vong Cơ đỡ y ngồi xuống, nói "Huynh trưởng đừng nói nữa".

Ngụy Vô Tiện cười lạnh "Âu Dương tông chủ, các ngươi đòi ta luyện thi, nhưng đã có bàn qua với Nhiếp tông chủ chưa? Nếu mà hắn đồng ý, Ngụy mỗ mới sẵn lòng làm theo ý của chư vị".

Đây chính là muốn ngấm ngầm nhắc nhở tất cả bọn họ, rằng: Muốn luyện Nhiếp Minh Quyết thành hung thi, Nhiếp Hoài Tang chắc chắn sẽ không để yên. Tuy rằng Ngụy Vô Tiện không có ý gì khác, nhưng mọi người đều tự liên tưởng tới tâm cơ Nhiếp Hoài Tang ẩn giấu trả thù Kim Quang Dao năm xưa đáng sợ đến mức nào. Không một ai muốn trở thành Kim Quang Dao thứ hai trong tầm mắt của Nhiếp Hoài Tang.

Âu Dương tông chủ bị nói một tràng, lại thấy bầu không khí trong điện im phăng phắc, bắt đầu chuyển sang ý khác "Cứ cho là Lam tông chủ không muốn, nhưng ngươi nói xem bây giờ còn cách gì đây?".
Diêu tông chủ lúc này đã giải được Cấm ngôn, nói "Thì không phải Quỷ tướng quân đã đuổi theo rồi sao?".

Âu Dương tông chủ nói "Trông cậy vào hắn thế nào được? Đêm qua hắn còn bị Xích Phong Tôn đánh cho thủng ngực, có đuổi theo cũng khó mà bắt được. Di Lăng lão tổ, ta thấy, ngươi nên đem hắn về bảo dưỡng lại thì hơn. Hắn bây giờ xem chừng đã muốn yếu đi rồi!".

Ngụy Vô Tiện chưa kịp mở miệng thì Bắc Đường Lạc Vi vốn đang ngồi một chỗ nhàn nhã uống trà, nghe tới đây liền lên tiếng "Yếu? Yếu là yếu thế nào? Hắn vẫn còn mạnh lắm! Dư sức xé đôi ngươi ra làm hai khúc đó!".

Âu Dương tông chủ nói "Ngươi đừng có nói lời ngông cuồng tự đại! Nếu hắn thật sự mạnh thì đêm qua sao không xông lên sống mái một phen, lại để cho Lam tông chủ suýt nữa bị hại chết? Rõ ràng là hắn sợ bản thân bị sứt mẻ, yếu hèn không dám bước lên mà!".
Bắc Đường Lạc Vi đập bàn, đứng dậy mắng "Ngươi nói ai yếu hèn? Chẳng qua là ta không cho hắn xông lên thôi. Lúc đó hung thi kia điên cuồng như vậy, Ôn Ninh xông lên có khác nào tự mình dâng mạng cho đối thủ? Mà nói ngươi biết, cho dù hắn không xông lên, riêng bà đây vẫn có cách bắt cái hung thi kia. Chỉ là lúc đó ta không tiện thi triển phép thuật vì ngại ảnh hưởng tới người phàm các ngươi. Còn nữa, đừng quên khi đó tên Lam Hi Thần này cùng hung thi kia ở chung một chỗ. Nếu ta khiến hung thi kia tan xác thì ngày hôm nay Lam Hi Thần cũng chẳng còn sống đứng đây đâu. Sớm biết như vậy, đêm qua ta đã kéo Ôn Ninh rời khỏi đó để các ngươi tự mình lo liệu. Nói người khác yếu hèn, bản thân cũng không tự nhìn lại xem mình được bao nhiêu dũng cảm mà phải tìm cách lấy người khác ra làm bia đỡ đạn".
Âu Dương tông chủ hôm nay số vận đúng là rất đen, mỗi lần nói ra đều là tự rước nhục vào người khiến cho lão bẽ mặt không biết nói năng làm sao. Âu Dương Tử Chân tuy rằng không vừa lòng Bắc Đường Lạc Vi mắng cha mình, nhưng cậu ta cũng đủ sáng suốt để hiểu rằng người đang sai không phải nàng ta, cho nên kép kéo cánh tay Âu Dương tông chủ, nói "Cha à, ngươi đừng nói nữa. Chuyện sẽ có cách giải quyết, mau ngồi xuống uống miếng nước đi!".

Âu Dương tông chủ chỉ đành hậm hực cầm ly trà lên uống một hơi.

Dù là Bắc Đường Lạc Vi nổi giận, vẫn có người không chịu phục. Một kẻ chau mày nói "Cô nương, ngươi là ai? Tại sao lại bênh vực cho Quỷ tướng quân?".

Thốt nhiên bị hỏi một câu như vậy, Bắc Đường Lạc Vi đứng hình, ngẫm nghĩ: Cũng phải, ta và hắn vốn không liên can, việc gì ta phải bênh vực hắn? Nhưng lửa giận còn đang hừng hực, nàng cũng không quản nhiều lý do làm gì, hất hàm nói "Bởi vì ta và hắn là bằng hữu. Con người ta ghét nhất chính là những kẻ động vào những gì có liên can tới ta, dù là ít, dù là nhiều".
Bỗng có tiếng cười chế giễu "Bằng hữu? Quỷ tướng quân này cũng tốt số đó! Nếu ta cũng có thể có bằng hữu vừa xinh đẹp lại vừa có khí phách dọa người hơn cả hổ như thế này thì làm Quỷ tướng quân cũng không uổng. Di Lăng lão tổ, hay là nhờ ngươi luyện dùm ta thành hung thi được không?".

Bắc Đường Lạc Vi làm sao không nghe ra trong ẩn ý kia là đang mắng nàng dữ như hổ cái? Nàng giận đến run người, nhưng đôi môi hồng xinh đẹp vẫn mỉm cười hết sức duyên dáng, tay cầm quạt giơ lên cao, ghìm giọng "Không cần biến ngươi thành hung thi, nếu muốn thì ta đây sẽ cho ngươi đến một chỗ để hưởng điều tốt lành hơn. À, mà trước đó ta có lẽ nên tặng cho các ngươi một ân huệ nhỏ. Các ngươi muốn thành nhím hay muốn bị vàng bạc đè chết?".

Trước khi nàng ta phất quạt, Lam Hi Thần kinh hãi kêu "Công chúa, xin bớt giận!".
Kim Lăng cũng một phen giật mình đứng dậy. May mà Lam Hi Thần cản kịp, nếu không toàn bộ người ở Quần Hội đài đều bị biến thành nhím mất!

Bắc Đường Lạc Vi hạ quạt xuống, lạnh lùng nói "Cũng còn may cho các ngươi là bà đây dằn được tính nóng. Và may hơn hiện tại nơi này không phải nhà của ta. Nếu không, ta đã sớm chướng mắt sai người lấy vàng bạc ra đè chết các ngươi rồi đấy!".

Lúc này Lam Tư Truy đi tới, nhìn một lượt rồi chạy tới nói nhỏ gì đó với Lam Vong Cơ. Hai mày Lam Vong Cơ sít sao bao chặt lại, phất tay cho Lam Tư Truy lui ra, sau đó nói "Chư vị, nếu không còn gì nữa, Thanh Đàm Hội sẽ kết thúc sớm ở đây. Còn chuyện tìm Xích Phong Tôn, chúng ta sẽ sớm có cách giải quyết".

Hàm Quang Quân đã nói như vậy, bách gia cũng chẳng còn cách nào khác đành mặt ủ mày chao kéo nhau ra về. Đợi khi tất cả đi hết, Lam Khải Nhân mới hỏi "Vong Cơ, có chuyện gì sao?".
Lam Vong Cơ gật đầu, lại nhìn Lam Tư Truy một lần nữa đi tới, bên cạnh còn dẫn theo một người.

Người đó tới gần liền cung tay, kính lễ nói "Gặp qua Lam tiên sinh, Lam tông chủ và chư vị".

Lam Hi Thần ngạc nhiên "Nghiễm Ninh Chi, sao ngươi lại tới đây?".

Bình luận

Truyện đang đọc