MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

Một ngày nọ Nhiếp Minh Quyết chèo thuyền ra Đông Hải lấy nước biển về luyện cho xong cây trâm, hắn lại quên mang theo chủy thủ nên Lam Hi Thần chạy một mạch ra bờ biển định đưa cho hắn, lại nghe có tiếng người nói chuyện rôm rả truyền đến.

"Trời hôm nay nắng đẹp đấy!".

"Công chúa, ngươi sao cứ phải đi làm gì, ta có thể tự đem tới cho Xích Phong Tôn kia mà?".

"Ngươi vừa mới gọi cái gì?".

"À.... à, là Lạc Vi".

"Hừm! A Ninh, cái con rối ngốc nhà ngươi đúng là không biết nhìn xa gì cả. Để ngươi đi một mình tới đây, người của Bích Du cung còn tưởng ngươi là cái hung vật nào đó xuất hiện rồi đuổi đánh ngươi, ngươi liệu có chống đỡ nổi không?".

"Vẫn là công chúa.....à không, vẫn là Lạc Vi nói đúng!".

Nghe khẩu ngữ này, có lẽ nào....

Lam Hi Thần chạy gần tới nhưng vẫn giữ cảnh giác đề phòng nhận nhầm mà nép sau gốc cây, quả nhiên người tới là Bắc Đường Lạc Vi và Ôn Ninh.


Cũng tốt, vừa hay gặp bọn họ, phải hỏi qua tình hình của Lam Vong Cơ xem thế nào đã!

Ôn Ninh bỗng dưng kêu lên "Thôi chết!".

Bắc Đường Lạc Vi phe phẩy quạt "Cái gì mà chết? Ngươi, ta còn đang sống sờ sờ ở đây".

Ôn Ninh lắc đầu "Không phải chúng ta chết, mà ta quên mất một chuyện. Nói là giúp Nhiếp tông chủ đem đồ tới cho Xích Phong Tôn, vậy mà ta để quên nó trên thuyền rồi. Chẳng trách sao ta cứ thấy hai tay thiếu thiếu cái gì đó".

Bắc Đường Lạc Vi tặc lưỡi "Thế thì chúng ta cùng quay lại lấy".

Ôn Ninh cản "Không cần đâu, đường xá xa xôi, ta tự quay lại lấy được rồi. Lạc Vi đứng chờ ta ở đây được không?".

Bắc Đường Lạc Vi cười thật tươi "Được rồi, mau đi đi".

Lam Hi Thần nhìn ra chỗ bờ biển có chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu liền rất chi khó hiểu, khoảng cách có hơn mươi bước chân cũng đâu có tính là xa được?


Bọn họ nếu là đi thuyền đến, vậy thì mình chỉ cần trèo lên nằm đợi thì sẽ có thể về tới Nhân giới, đề phòng Đàm Triết không tìm ra phương pháp giúp mình khôi phục thì may ra có thể nhờ chỗ Đông Phương Trường Nguyệt, thể nào cũng sẽ có cách.

Nhưng mà.....

Lam Hi Thần đột nhiên chùn lại một bước.

Nếu mình cứ ngang nhiên đi mà không một lời từ biệt như vậy, lỡ như Nhiếp Minh Quyết quay về lại không thấy mình, hắn chẳng phải sẽ lo lắng lắm sao? Đến hay đi cũng phải có một tiếng nói mới đúng lẽ!

"Không được chạy lung tung, lúc nào cũng phải theo sát ta".

Lời của Nhiếp Minh Quyết bỗng dưng xẹt qua bên tai khiến cho y muốn từ bỏ ý niệm.

Hay là thôi vậy! Đợi Đàm Triết tới rồi tính tiếp.

"Úi da....".

Tiếng của Bắc Đường Lạc Vi kêu than khiến Lam Hi Thần giật mình nhìn qua, phát hiện nàng ta vấp phải một cục đá mà té sóng soài ra. Cục đá đó nằm bên cạnh một ổ đá lẩn trong mặt đất nên rất khó phát hiện, mấy lần Lam Hi Thần cũng suýt vấp phải. Nàng ta vội đứng lên nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai thấy cảnh mất mặt này, rồi nghiến răng mắng "Cục đá thối nhà ngươi!", sau đó giơ chân lên điệu bộ nhất quyết phải san bằng ổ đá kia. Thế là chỉ một cước nhẹ cách mặt đất hai tấc, một cục đá đã bị đá bay, nàng ta nhướn mày cười thích thú như vừa mới trả thù xong. Đúng lúc này Ôn Ninh chạy tới, giơ lên mấy cái bình nhỏ "Lạc Vi, ta lấy xong rồi đây".


Phịch.

"A Ninh à, ta đau quá!".

Trước con mắt trợn tròn của Lam Hi Thần, Bắc Đường Lạc Vi ngã ngồi xuống đất, tay ôm lấy chân, hai mắt rưng rưng đẫm lệ.

Ôn Ninh vội chạy tới quăng mấy cái bình qua một bên, chụp lấy vai nàng ta nhìn tới ngó lui "Sao sao? Làm thế nào?".

Bắc Đường Lạc Vi ấm ức chỉ vào ổ đá vẫn còn lỏm chỏm mấy cục "Nó đó! Chẳng hiểu sao lại nằm đâu không nằm lại đi nằm ngang đường, làm cho ta vấp phải".

Vậy là không nói hai lời, Ôn Ninh lần lượt cho mấy cục đá đáng thương vô tội kia bay sành sạch, một cục bay trúng đầu Lam Hi Thần đau điếng. Y không khỏi ôm đầu muốn kêu khóc, rõ ràng đứng không mà cũng bị dính đạn là sao?

Bắc Đường Lạc Vi lí nhí nấc nhẹ "Phải vậy chứ! Đau quá đi mất! A Ninh ơi, ta không đứng lên được".

Ôn Ninh choàng tay "Ta đỡ nàng".
Bắc Đường Lạc Vi vịn vào Ôn Ninh đứng lên, lắc lâc vai "Hỏng rồi! Chân ta bị bong gân rồi! Ta không đi nổi nữa".

Ôn Ninh ngẩn ra "Vậy nàng ở đây, ta đi tìm Xích Phong Tôn giao đồ xong sẽ quay lại đưa nàng về liền".

Bâc Đường Lạc Vi thiếu chút nữa khóc ra tiếng "Không được! Lỡ như gặp phải thú dữ thì sao?".

Chỗ này lấy đâu ra thú dữ? Mà kể cả có thì chắc không còn nào dám động tới nàng ta!

Ôn Ninh lóng ngóng "Vậy phải làm gì đây?".

Bắc Đường Lạc Vi mím môi "Thôi thì ngươi cõng ta đi?".

Ôn Ninh gật đầu cái rụp "Được thôi".

Lam Hi Thần âm thầm nhìn hắn cõng vị công chúa kiêu kỳ kia đi lên mấy bậc thang mà không khỏi mắc nghẹn. Chuyện gì thế này? Từ bao giờ mà hai người họ lại thân cận tới mức này rồi?

Thế là y chạy vội về tìm Nhiếp Minh Quyết, nhưng đến nơi thì không thấy hai người đó đâu, cũng chợt nhớ Nhiếp Minh Quyết vừa mới đi Đông Hải. Y nghĩ bụng hẳn là chưa biết Nhiếp Minh Quyết đã chuyển xuống đây nên giờ chắc là đã tới tiên phủ Bích Du cung tìm.
Không quan trọng, hỏi mấy tiên đồng ở đó thì sẽ biết mà xuống. Nhưng khiến Lam Hi Thần tò mò là, không biết đồ Nhiếp Hoài Tang muốn gửi cho Nhiếp Minh Quyết là cái gì, mấy cái bình lúc nãy Ôn Ninh cầm là gì nhỉ?

Mãi đến hoàng hôn, Ôn Ninh mới cõng Bắc Đường Lạc Vi tới chỗ ở hiện tại. Vừa hay Nhiếp Minh Quyết cũng trở về, Ôn Ninh đã vội chào "Xích Phong Tôn, hảo!".

Nhiếp Minh Quyết vội cung tay "Gặp qua Phách Xương công chúa".

Bắc Đường Lạc Vi hai tay từ sau lưng quàng cổ Ôn Ninh, vẫy vẫy mấy ngón tay thon dài xinh xắn "Miễn lễ đi!".

Ôn Ninh ngó quanh rồi thả nàng ta ngồi xuống một phiến đá sạch sẽ gần đó, sau đưa mấy cái bình đã cột lại với nhau tới trước mặt Nhiếp Minh Quyết, nói "Đây là Nhiếp tông chủ nhờ ta gửi tới cho ngươi a!".

Lam Hi Thần vì muốn nhìn rõ mà tiến tới, chẳng ngờ bị Bắc Đường Lạc Vi túm đuôi kéo lại, xoa xoa đầu y, nói "Tiểu hồ ly này ở đâu chui ra thế? Đáng yêu quá đi mất!".
Ôn Ninh bỗng nhiên quay đầu, nhìn y đang nằm trong lòng Bắc Đường Lạc Vi chịu vuốt ve mà hai hàng lông mày của hắn như muốn dán chặt vào nhau.

Khoan khoan, công chúa, ngươi làm ơn buông ta ra cái đã, cỗ giấm này ta không muốn lãnh vô đâu!

Mặc kệ Lam Hi Thần ở bên đây vùng vẫy, Nhiếp Minh Quyết ôm mấy cái bình kia, giọng điệu vui mừng như phát khóc, hỏi Ôn Ninh "Đệ đệ ta vẫn khỏe chứ?".

Ánh mắt Ôn Ninh vẫn không rời khỏi Lam Hi Thần, miệng thì trả lời gọn lỏn "Rất khỏe".

Nhiếp Minh Quyết nhìn qua, liền đi lại chỗ Bắc Đường Lạc Vi, cung kính nói "Công chúa, xin trả tiểu hồ ly lại cho ta. Tiểu hồ ly này không thích bị người lạ chạm vào!".

Bắc Đường Lạc Vi nãy giờ thấy Lam Hi Thần cứ tìm cách thoát khỏi vòng tay của nàng, lại nghe Nhiếp Minh Quyết nói như vậy cũng thấy đúng, liền không vui ném Lam Hi Thần qua, bỉu môi "Chỉ là một tiểu hồ ly sao mà khó tính? Được bản công chúa cưng nựng là phúc của ngươi mà không biết hưởng gì cả".
Lam Hi Thần thở hồ hởi. May mà Nhiếp Minh Quyết chụp kịp, không thì y có nước nhào đầu xuống đất, trong đầu liền không khỏi thầm nghĩ nữ nhân đúng là hay thay đổi thất thường mà, mới cưng nựng đó mà đã ném đi không thương tiếc.

Bắc Đường Lạc Vi nhìn Nhiếp Minh Quyết, nhướn mày "Ngươi......ngươi bây giờ khác với lần cuối bọn ta nhìn thấy, giờ nhìn ngươi rất giống người thường".

Nhiếp Minh Quyết nói "Nhờ ơn Thông Thiên giáo chủ, ta hiện tại đã thoát xác thành người thường, bây giờ liền bắt đầu tu luyện".

Ôn Ninh có chút hâm mộ "Vậy là Xích Phong Tôn không còn là hung thi nữa, thật hay quá!".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Hâm mộ cái gì? Ngươi muốn thì ta cũng có thể giúp ngươi. Chỉ là cái tên này quá đặc biệt cho nên tới Nguyệt tỷ tỷ mới không cứu được hắn, liền phải nhờ tới Thông Thiên giáo chủ".
Nhiếp Minh Quyết nói "Công chúa trở về xin giúp ta chuyển tới nàng một lời cảm tạ".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Không vấn đề, có điều nói đi thì phải nói lại, tình cảnh hôm đó quả thực là nan giải, trong thân thể ngươi ma khí và linh khí hỗn tạp lưu chuyển, Nguyệt tỷ tỷ khó mà dung hòa được. May mà cuối cùng tỷ ấy nghĩ tới chuyện bổ sung linh khí cho ngươi, cũng phải cảm ơn Thông Thiên giáo chủ đã chấp nhận cứu ngươi. Nghe nói ông ta nhận ngươi làm đồ đệ rồi phải không?".

Nhiếp Minh Quyết gật đầu.

Bắc Đường Lạc Vi nói "Vậy cũng tốt cho ngươi. Nói ngươi biết, trong đám người Thần tộc, ông ta là người tốt bụng nhất rồi, ngươi được ông ta dạy dỗ thì cũng cố mà học theo. Hồi nhỏ ta cũng từng tới đây học đôi ba lần. Chỉ tiếc Đạo - Ma hai pháp quá khác biệt nên ta không tiếp thu được bao nhiêu".
Nhiếp Minh Quyết gật đầu, lại hỏi "Tình hình ở Nhân giới vẫn tốt chứ, thưa công chúa?".

Bắc Đường Lạc Vi vừa thở dài vừa lắc đầu, Ôn Ninh thay nàng trả lời "Xích Phong Tôn, không tốt chút nào mà ngược lại đã xảy ra chuyện lớn rồi!".

Nhiếp Minh Quyết hai mày dựng ngược "Như thế nào? Đệ đệ ta xảy ra chuyện gì?".

Lần này đổi lại là Ôn Ninh vừa lắc đầu vừa phân vân, Bắc Đường Lạc Vi nói "Không phải đệ đệ ngươi có chuyện, mà là nghĩa đệ của ngươi".

Nhiếp Minh Quyết sững lại một chút, sau đó khẽ thở dài một tiếng, trong giọng nói có chút u oán"Ta làm gì có nghĩa đệ? Ta chỉ có một đệ đệ là Nhiếp Hoài Tang mà thôi".

Ánh hoàng hôn màu vàng đỏ len qua những tán lá thưa chiếu xuống, dịu nhẹ như dòng nước, trải lên những viên đá cuội bóng bẩy một mảng màu loang lổ. Cảnh xung quanh hoàn toàn tịch mịch, một làn gió xuân thổi qua gốc cổ thụ sau lưng. Gió chiều thổi qua nhè nhẹ, vài tàn lá khô không bám trụ nổi trên cành mà rơi xuống đất kêu lộp bộp, vào tai Lam Hi Thần lại trở thành tiếng trống dội. Trong buổi chiều bình thường này, y như chợt bị một câu nói kia đánh động, chẳng rõ vì sao, nơi đáy lòng bỗng trào dâng một cỗ nặng nề, không sao bước lên phía trước được nữa.
Ôn Ninh nghe xong cả kinh, vội hỏi "Xích Phong Tôn, không phải ngươi cùng Trạch Vu Quân và Liễm Phương Tôn kết nghĩa sao? Trạch Vu Quân hiện giờ đã mất tích gần hai tháng rồi. Người của Lam thị đang lo đến chết, chúng ta tìm khắp nói cũng không thấy đâu, Hàm Quang Quân.....".

Nhiếp Minh Quyết tỏ vẻ hờ hững cắt ngang "Còn tưởng chuyện chi to tát lắm! Hắn tính lại thích đi đây đi đó khám phá, linh lực cũng không yếu, có thể xảy ra chuyện gì? Huống chi chắc là từ sau chuyện ở miếu Quan Âm, nếu không phải Giang tông chủ ra mặt thì cũng là Trạch Vu Quân đó có quyền nhất, đi đâu lại chẳng có người sẵn sàng tiếp đón ân cần? Ta đây còn sợ gặp hắn thì không kịp hành lễ. Lo lắng hắn mất tích chi bằng đi tìm xem hắn và Liễm Phương Tôn đang ở đâu thì hơn. Hoặc là để cứ yên cũng được, nói không chừng ít lâu nữa hắn ngao du ở nơi nào đó về sẽ xuất hiện. Các ngươi cần gì phải nôn nóng như giẫm phải cục than còn đỏ lửa?".
Những lời này của Nhiếp Minh Quyết hết sức gay gắt. Lam Hi Thần nghe mà thầm kinh hãi, nghĩ bụng chẳng lẽ sau khi khôi phục, hắn đối với y chính là sự bất mãn sâu sắc như vậy?

Lam Hi Thần tiến lại gần, kéo kéo góc áo của hắn, lắc lắc đầu. Y muốn nói với hắn không phải như hắn nghĩ, y làm sao lại ở cùng A Dao? Gần hai tháng nay y còn không phải ở đây với hắn, bị hắn ngày nào cũng bồi trứng thay cơm ăn không đổi hay sao?

Bắc Đường Lạc Vi nhíu mày "Lam Hi Thần đó là nghĩa đệ của ngươi, hắn mất tích ngươi không một chút lo lắng thì cũng thôi đi, còn nói bằng cái giọng khó chịu này. Nếu ta mà là Lam Hi Thần, khẳng định sẽ tức chết ngươi mất thôi!".

Nhiếp Minh Quyết cười lạnh "Chỉ sợ hắn lại không có tâm tình rỗi hơi để tức giận ta".

Bắc Đường Lạc Vi định nói thì hắn đã lên tiếng trước "Chuyện này đừng nói đến nữa. Công chúa, vẫn là cảm ơn ngươi cùng Quỷ tướng quân đã giúp Hoài Tang đem món này đến".
Ôn Ninh nói "Nhiếp tông chủ nói Xích Phong Tôn đừng lo lắng gì cho hắn cả, cứ yên tâm tu luyện là được rồi. Hắn mọi chuyện đều có thể tự lo được, huống chi còn có Nghiễm công tử và Mộc công tử, còn có Giang tông chủ thi thoảng giúp sức nữa, cho nên mọi việc đều là thuận buồm xuôi gió cả".

Bình luận

Truyện đang đọc