Sáng hôm sau vào giờ Tỵ hai khắc, mọi người tập trung ở đại sảnh Bất Tịnh Thế, đêm qua sau khi lo liệu Nhiếp Minh Quyết xong xuôi, Đông Phương Trường Nguyệt nói chỉ cần đợi hắn tỉnh dậy, sẽ không khác người thường là bao, chỉ có điều sẽ còn dư lại một chút đặc thù của hung thi, từ từ mới biến mất. Khỏi phải nói Nhiếp Hoài Tang vui đến cỡ nào, tức tốc dìu Nhiếp Minh Quyết về gia phòng của hắn trước đây, một mực ở bên đợi chờ ca ca tỉnh lại.
Việc cũng đã xong, Đông Phương Trường Nguyệt cũng không muốn lưu lại Nhân Giới quá lâu, nhưng phải tìm cách kéo vị công chúa ham chơi nào đó về. Bắc Đường Lạc Vi tất nhiên sẽ không chịu, viện đủ thứ lý do, còn muốn dụ dỗ Nguyệt tỷ tỷ cùng ở lại chơi, kết quả bị lườm cho một trận phải im miệng. Đông Phương Trường Nguyệt vốn đang muốn đi, bất chợt Kim Lăng bước vào tìm Giang Trừng trên tay còn ôm một chú chó con không biết từ đâu mà có.
Ngụy Vô Tiện trông thấy đã bấu víu vào tay Lam Vong Cơ, lúc này còn nghe một tiếng hét chói tai. Hóa ra Bắc Đường Lạc Vi cũng sợ chó không kém hắn, vừa trông thấy đã nhảy cẫng lên bàn, bất chấp đạp đổ cả ly trà, đu lên lưng Ôn Ninh đang chắn trước người nàng, liên tục hét ầm lên bảo đem con vật lông xù kia đi ngay.
Kim Lăng ngẩn ra, bị Giang Trừng mắng một câu liền miễn cưỡng gọi người vào đem chó con đi. Hóa ra hôm qua cậu ta tới Bất Tịnh Thế, mà Giang Trừng lại bận chuyện Nhiếp Minh Quyết nên mới không có thời gian để tâm cháu trai. Kim Lăng trong lúc buồn chán mới đi dạo một vòng bên ngoài, vô tình cứu một con chó con đang bị một bầy chó lớn hiếp đáp, lại cảm thấy tội nghiệp, đi một vòng hỏi cũng không ai nhận là chủ nó nên mới định bụng sẽ mang về Kim Lân Đài nuôi.
Ngụy Vô Tiện đợi người mang chó con đi khuất, vuốt ngực hỏi "Phách Xương công chúa, ngươi cũng sợ chó sao?".
Bắc Đường Lạc Vi xanh mặt, xém chút khóc ra tiếng "Ai mà không sợ chó? Chó loài động vật đáng sợ nhất và cũng là kẻ thù ta ghét nhất thế gian".
Ngụy Vô Tiện tán đồng "Ta cũng vậy".
Lam Hi Thần nhìn Nam Cung Nguyên Khang hỏi nhỏ "Nàng sợ chó từ nhỏ sao?".
Nam Cung Nguyên Khang phì cười "À thì.... cũng không hẳn. Trước đây thì không, nhưng lúc nàng ta một trăm tuổi đã lỡ dại chọc phá ái khuyển của Nhị Lang Thần là Hao Thiên Khuyển, bị nó cắn đứt một góc gấu váy lại còn rượt nàng chạy tới tận chỗ của Thích Ca Như Lai, cho nên mới bị như thế. Chuyện này vô cùng thú vị, Hi Thần, ngươi có muốn nghe không?".
Bắc Đường Lạc Vi vừa thẹn vừa giận, trừng mắt "Nam Cung Nguyên Khang! Ngươi im miệng cho ta! Ngươi còn nói ra một chữ, ta lập tức lấy cho ngươi thành nhím, không đúng, lấy vàng bạc ra đè chết ngươi ngươi có tin không?".
Nam Cung Nguyên Khang thách thức "Ngươi thử xem, có Trường Nguyệt tỷ ở đây, ngươi dám làm loạn?".
Bắc Đường Lạc Vi càng thêm điên tiết "Ngươi dám thách ta? Được rồi! Đợi đó, ta cho ngươi nếm mùi".
Nàng vừa vung chiếc quạt lên, Nam Cung Nguyên Khang lập tức cầu cứu "Trường Nguyệt tỷ, ngươi xem nàng ức hiếp ta kìa".
Đông Phương Trường Nguyệt nghiêm giọng "Đủ rồi! Đừng làm ầm ĩ nữa! Hai người đều là Ma Quân và Nữ Quân tương lai, trêu chọc la hét nhau như thế còn ra thể thống gì? Có chút tác phong nào Thiếu Quân và Công chúa không?".
Hai người bị nàng nói như thế, nhất thời rất ấm ức, liếc xéo nhau một cái. Bọn họ lúc này giống như một người chị lớn và hai đứa em nhỏ, thân thiết như vậy khẳng định ngày thường tình cảm bọn họ tốt cỡ nào.
Mà lúc này Kim Lăng cảm thấy hai người kia có điểm giống mình, ôm kiếm lên ngực cảm thán khiến Đông Phương Trường Nguyệt vô tình nhìn thấy Tuế Hoa, liền ngay lập tức thu hồi ý định trở về Ma giới.
Đông Phương Trường Nguyệt đi tới gần Kim Lăng, mắt tuy nhìn vào Tuế Hoa nhưng băng khí lại dọa cậu ta theo bản năng lùi lại. Cho đến khi lưng đụng góc cột, Kim Lăng mới lúng túng hỏi "Ngươi là ai? Muốn cái gì?".
Đông Phương Trường Nguyệt nói "Kiếm này là của ngươi?".
Kim Lăng nói "Đúng! À mà, trước kia là của cha mẹ ta. Hiện tại mới là của ta".
Đông Phương Trường Nguyệt nói "Cha mẹ ngươi? Vậy cha mẹ ngươi trước đây làm sao mà có nó?".
Giang Trừng khó chịu "Trưởng công chúa, ngươi vô duyên vô cớ hỏi mấy câu này làm gì?".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Bộ ngươi tưởng Nguyệt tỷ tỷ rảnh lắm mới đi hỏi gia phả người khác sao? Mỗi một câu nàng hỏi đều phải có nguyên do".
Giang Trừng nói "Vậy ngươi nói xem cô ta hỏi cháu trai ta như vậy là có nguyên do gì?".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Cái đó.... Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nói xem là nguyên do gì?".
Đông Phương Trường Nguyệt không trả lời nàng, chỉ hỏi Kim Lăng "Ta có thể mượn kiếm của ngươi một chút không?".
Kim Lăng tuy rằng không muốn, nhưng lại phát giác có gì đó không ổn liền miễn cưỡng đưa cho nàng.
Đông Phương Trường Nguyệt rút Tuế Hoa ra nửa tấc, nhìn chăm chú, lẩm bẩm "Đây là.....nguyên khí của Đông Hoàng Thái Nhất?".
Bắc Đường Lạc Vi kinh ngạc "Nguyên khí của Đông Hoàng Thái Nhất? Nhưng không phải nó nằm trong Chuông Đông Hoàng ở Địa Linh giới sao?".
Giang Trừng cũng kinh ngạc "Kim Lăng, rốt cuộc là chuyện gì?".
Kim Lăng thản nhiên đáp "Vừa rồi ta cùng Trạch Vu Quân và Lam Tư Truy giúp tên thiếu quân của Yêu tộc giải cứu tộc nhân của hắn. Trong lúc giao đấu với hung thú và đám người của Quỷ tộc, ta có bất cẩn đập vào chuông Đông Hoàng một cái,làm thức tỉnh nguyên thần của Đông Hoàng gì đó khiến cho Tuế Hoa bị thay đổi".
Nam Cung Nguyên Khang ngạc nhiên "Hi Thần, ngươi đã tới chỗ của Yêu tộc?".
Lam Hi Thần nói "Là vì ta vô tình cứu Đàm Triết thiếu quân, sau mới biết Yêu tộc gặp chuyện nên muốn giúp hắn một tay".
Giang Trừng liếc sang Lam Hi Thần lại liếc sang Kim Lăng, nghiến răng "Chuyện như vậy sao lại không nói ta biết? Ngươi cũng gan đấy! Muốn tới đó đấu với hung thú một trận sinh tử cũng không quản xem ta có cho phép hay không? Lam tông chủ, vụ này có cần phải cảm ơn ngươi vì đã dẫn cháu trai ta đi huấn luyện lòng dùng cảm không nhỉ?".
Lam Hi Thần cười gượng "Giang tông chủ, không cần, thật sự không cần cảm tạ đâu!".
Nhưng trong bụng thì thở phào, nghĩ: May mà Kim Lăng không hề hấn gì, bằng không hôm qua chẳng tới phiên Nhiếp Hoài Tang, Giang Trừng ngay từ lúc thấy mặt đã gϊếŧ mình luôn rồi!
Kim Lăng không vui "Cậu, cái gì mà đi huấn luyện, nghe như ngươi đang trách Trạch Vu Quân ấy? Ta là một mực đi theo, hắn cũng không cách nào cản được".
Giang Trừng nói "Ngươi còn mạnh miệng? Tại sao hôm qua tới lại không nói với ta?".
Kim Lăng nói "Thì tại hôm qua lúc tới ngươi cũng không thèm để tâm, ta liền thấy không cần thiết phải nói. Nhưng mà cậu, ngươi thấy ta lần này có giỏi không?".
Giang Trừng vốn không phải người tốt miệng, lại còn vì lo cho Kim Lăng nên gạt ngay "Giỏi! Ngươi đương nhiên rất giỏi liều mạng! Muốn làm anh hùng lắm rồi phải không?".
Kim Lăng đang tự hào lại bị dội cho một gáo nước lạnh, mặt mày vô cùng hậm hực.
Giang Trừng còn đang định phát hỏa thì Ngụy Vô Tiện cắt ngang "Thôi nào thôi nào, dù sao bây giờ Kim Lăng không phải rất ổn sao? Còn có sức đấu khẩu với ngươi nữa đó, Giang Trừng à, không khen thì cũng đừng mắng hắn nữa. Đúng rồi, Tuệ Trang trưởng công chúa, ngươi quan sát Tuế Hoa nãy giờ đã phát hiện ra cái gì rồi sao?".
Đông Phương Trường Nguyệt nhìn hắn, khí tức vẫn lạnh lùng như cũ "Ngươi cũng tinh mắt đó".
Ngụy Vô Tiện cười trừ "Ta thấy ngươi đăm chiêu suy tư cho nên mới hỏi đại thôi. Nào ngờ lại trúng".
Đông Phương Trường Nguyệt hừ khẽ một tiếng, nhìn Tuế Hoa nói "Nếu như ta linh cảm đúng thì đây chính là thần khí, một trong thất khí thần binh".
Mọi người thoáng chốc đều trở nên kinh ngạc. Đây là vấn đề mà đêm đó ở Liên Hoa Ổ bọn họ đã phải dừng ngang.
Kim Lăng hôm đó không có mặc nên cũng không hiểu gì, nhưng nghe nói bội kiếm của mình là thần khí thì hết sức hoang mang "Đừng đùa chứ! Kiếm của ta sao có thể là thần khí?".
Đông Phương Trường Nguyệt trả Tuế Hoa lại cho cậu ta, quay lưng tao nhã ngồi xuống ghế, ánh mắt rơi vào trầm tư "Cũng không phải là không có khả năng".
Bắc Đường Lạc Vi ngồi ghế bên cạnh nhịn không được tò mò liền hỏi "Nguyệt tỷ tỷ, ý của ngươi là sao? Ngươi có thể giải thích rõ hơn một chút không?".
Đông Phương Trường Nguyệt nghiên đầu nhìn nàng, chậm rãi nói "Bộ diêu* của ngươi bị lệch rồi, hãy lo chỉnh sửa lại đi".
*Bộ diêu: một loại trâm cài tóc có phần thân giống như răng lược được điểm xuyết bằng châu ngọc trên đó, thường có hình chim muông hoặc hoa lá, kèm theo tua vàng bạc.
Bắc Đường Lạc Vi không nhận được câu trả lời, có chút buồn bực đứng dậy kéo kéo cổ tay của Đông Phương Trường Nguyệt, phụng phịu "Nguyệt tỷ tỷ.....".
Đông Phương Trường Nguyệt hít một hơi sâu, ôn hòa mà nghiêm túc nhắc "Bản thân là Nữ Quân tương lai, bộ dáng lúc nào cũng phải đoan chính. Dù là tình huống nào cũng không được mất đi vẻ đúng mực".
Lam Hi Thần phát hiện nàng là người rất nghiêm khắc cẩn trọng, vượt xa gấp mấy lần sự nghiêm khắc của Lam Vong Cơ, không, có thể còn hơn cả Lam Khải Nhân.
Bắc Đường Lạc Vi xấu hổ, nhìn quanh tìm một cái gương, mà ở đại sảnh lúc này làm gì có gương cho nàng chỉnh trang? Việc này càng khiến nàng lúng túng không biết làm sao.
Bất chợt Ôn Ninh nói "Công chúa đứng im, để ta giúp" rồi vươn tay, nhè nhẹ đẩy chiếc bộ diêu vào trong mái tóc nhu huyền. Tiếng sợi vàng có kết hạt châu đính trên bộ diêu theo chuyển động mà phát ra âm thanh đinh đinh đang đang, nổi bật giữa cái không khí yên ắng trước mắt.
Bắc Đường Lạc Vi quay qua, vuốt nhẹ chỗ cài trâm, nói "Đa tạ ngươi".
Ôn Ninh nói "Đây là chuyện nhỏ".
Một màn này làm cho toàn bộ người chứng kiến đều trợn mắt, đến cả Đông Phương Trường Nguyệt cũng kìm không được nhíu mày rồi lập tức giãn ra, nhàn nhã bưng ly trà lên uống một ngụm. Nam Cung Nguyên Khang thì há hốc mồm. Bên này Ngụy Vô Tiện bây giờ mới nhìn kỹ bộ dạng của Ôn Ninh, không hiểu nghĩ gì mà lại hơi cong khóe môi.
Giang Trừng là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng, ho khan một tiếng liền nói "Quay lại lời vừa rồi, dựa vào đâu mà trưởng công chúa xác định Tuế Hoa chính là thần khí?".
Đông Phương Trường Nguyệt nói "Thần khí không chỉ có luồng linh lực mạnh mẽ, mà còn mang tính tượng trưng cho một yếu tố nào đó của Thiên Địa. Ví dụ như Thần Nông đỉnh của Thần Nông đại đế mà ta đang giữ trong tay, có tác dụng điều chế mọi loại thảo dược, và mang Mộc tính ám chỉ cây cối thực vật. Thanh kiếm Tuế Hoa này hấp thụ nguyên khí của Đông Hoàng Thái Nhất, có thể phát ra một luồng lực mang ánh sáng vĩ đại chiếu xa ngàn dặm, giống như bản thể Mặt trời đã sinh ra Đông Hoàng Thái Nhất".
Ngụy Vô Tiện nói "Thần kỳ đến mức đó sao? Kim Lăng, phen này ngươi thành anh hùng thật rồi!".
Kim Lăng không giấu được vẻ đắc ý, vuốt ve Tuế Hoa liên tục.
Bắc Đường Lạc Vi nói "Vậy thì vấn đề lần trước Ôn Ninh suy nghĩ là đúng, tiên môn danh sĩ như các ngươi xác thực chính là chủ nhân của thần khí!".
Lam Hi Thần nói "Cũng không chắc đều là bọn ta, biết đâu Kim tông chủ chính là hợp với duyên trời? Chuyện ai nắm giữ thần khí thì làm sao biết được?".
Ngụy Vô Tiện nói "Huynh trưởng nói cũng đúng. Dù sao thất khí cũng chỉ mới xuất hiện một cái".
Đông Phương Trường Nguyệt nói "Không! Là hai cái".
Mọi người lại lần nữa kinh ngạc. Bắc Đường Lạc Vi hỏi "Nguyệt tỷ tỷ, ý của ngươi là..... ngươi đã thấy một thần khí khác xuất hiện rồi sao?".
Đông Phương Trường Nguyệt trầm ngâm một lúc mới lướt mắt nhìn những người trong sảnh, hỏi "Các ngươi ở đây, có ai quen biết với một....hung thi tên là Tống Lam không?".
Cái tên này như một tia chớp xẹt qua. Lam Hi Thần cảm thấy quen quen, dường như rất lâu trước đó đã có tiếp xúc rồi thì phải? Nếu nhớ không lầm thì Tống Lam này chính là......
"Ngạo Tuyết Lăng Sương, Tống Tử Sâm".
Lam Vong Cơ đột nhiên thốt ra một câu, như thể đang trả lời cho câu hỏi trong đầu của Lam Hi Thần.
Ngụy Vô Tiện nói "Trưởng công chúa, ít nhất thì ở đây bọn ta có vài người quen. Có phải hắn tuy mặc đạo bào nhưng kỳ thực lại là hung thi, không nói được, à còn nữa, sau lưng hắn có đeo hai thanh kiếm".
Đông Phương Trường Nguyệt nói "Xác thực là như vậy".
Lam Vong Cơ nói "Trưởng công chúa làm sao gặp qua hắn?".
Đông Phương Trường Nguyệt nói "Không lâu trước đây, hắn vô tình rơi vào kết giới của Ma tộc. Vừa hay ta đi ngang đó, kịp cứu hắn một mạng khỏi tan xác".
Nói tới, Lam Hi Thần chợt nhớ lúc ở Địa Linh giới, Đàm Triết có nói qua Ma giới có một kết giới rất đặc biệt do Đông Phương Ma Quân tạo ra, không ngờ lại đáng sợ đến mức đó. Cũng chẳng trách Đàm Triết lại tôn sùng Đông Phương Ma Quân đến vậy.
Bắc Đường Lạc Vi nói "Rơi vào kết giới? Chuyện này Đông Phương Ma Quân có biết không?".
Đông Phương Trường Nguyệt nói "Ta hy vọng là không".
Ôn Ninh nói "Kết giới đó đáng sợ như vậy sao? Lúc ta tới tìm trưởng công chúa nhưng lại không thấy kết giới nào cả".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Đó là bởi vì trên chiếc chuông ta đưa cho ngươi đã có dấu ấn của ta cho nên ngươi mới được thông hành như thường. Chứ nếu như bình thường, người không có dấu ấn ma nhân mà vô tình rơi vào trong đó sẽ bị ma pháp trong kết giới nghiền nát thành tro bụi, cho dù là người ở hàng Đại La Kim Tiên đi nữa. Nhưng mà Nguyệt tỷ tỷ, nếu như Đông Phương Ma Quân biết có người tùy tiện xông vào kết giới, Nguyệt tỷ tỷ lại còn phá lệ mà cứu thì hắn chắc chắn sẽ nổi giận mất".
Đông Phương Trường Nguyệt thở dài "Dù hắn có nổi giận thì cũng sẽ không trút lên người ta. Ta chỉ lo tên họ Tống kia sẽ bị vương huynh cho là cố ý đột nhập Ma giới, chừng đó sẽ làm hại tới tính mạng người vô tội. Lúc đó ta đã tạo kết giới che dấu đi khí tức từ người hắn, để tránh đánh động tới vương huynh. Chỉ là.....".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Chỉ là thế nào?".
Đông Phương Trường Nguyệt nửa muốn nói nửa không muốn nói, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trái của nàng, sau đó vẫn là im lặng.