MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

"Ngươi là ai?".

Lam Hi Thần vốn định viết thật ra thứ y thấy hôm đó chỉ là bóng lưng của một nam nhân, nhưng đạo âm thanh cắt ngang vừa rồi làm y cùng Đàm Triết quay lại, phát hiện Nhiếp Minh Quyết đứng đó từ bao giờ, trên tay hắn cầm hai khối đá màu xanh ngọc cực kỳ đẹp mắt, nhưng trên mu bàn tay lại chi chít những vết xước. Điểm ngạc nhiên là trên mặt hắn đông cứng lại như băng.

Lam Hi Thần thấy hắn bị thương liền lo lắng chạy đến xem, Nhiếp Minh Quyết thấy y đến bên chân liền ngồi xổm xuống, bởi vì hai tay đang cầm hai khối đá nên hắn chỉ có thể dùng mu bàn tay xoa nhẹ trên đầu Lam Hi Thần. Phút chốc y cảm thấy hành động này thật giống với lúc nhỏ, mỗi khi y nói cái gì không đúng, Nhiếp Minh Quyết sẽ xoa đầu y và nói mấy câu như "Ngươi ngốc quá!", "Lần sau không được làm như thế!", "Đừng có nghĩ vẩn vơ!".


Nhiếp Minh Quyết khẽ hất hàm ra sau, ý muốn Lam Hi Thần trèo lên vai hắn. Y vội trèo lên, bất ngờ Nhiếp Minh Quyết đứng dậy, hơi trừng mắt nhìn Đàm Triết lặp lại câu hỏi lúc nãy với giọng không vui "Ngươi là ai?".

Đàm Triết cũng giống như Bắc Đường Lạc Vi, thân là con một xuất thân cao quý lại hết mức được chìu chuộng nên không chịu được có ai thái độ với mình, liền nhướn mày "Này này này, dùng giọng điệu gì đó hả? Ta ăn cắp ăn trộm cái gì của ngươi rồi sao mà hỏi như hỏi phạm nhân vậy?".

Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi là ai?".

Đàm Triết nói "Đính chính một chút, ta chưa từng đắc tội gì ngươi nhé!".

Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi là ai?".

Đàm Triết nói "Ta tới đây vì công việc, không phải để sinh sự đâu".

Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi là ai?".

Đàm Triết "!!!!!".

Lam Hi Thần lấy chân vuốt trán. Đại ca ơi đại ca, ngươi còn câu nào khác để hỏi hay không vậy?


Đàm Triết tặc lưỡi "Đã nghe qua thiếu quân của Yêu tộc chưa?".

Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng "Chưa".

Đàm Triết nhướn mày "Giờ thì không những nghe mà còn thấy luôn rồi đó! Ta chính là Yêu Quân tương lai của Yêu tộc, biết chưa?".

Nhiếp Minh Quyết hồ nghi "Ngươi.....có phải là chủ nhân của tiểu hồ ly này?".

Lam Hi Thần nhìn Đàm Triết, lắc lắc đầu.

Đàm Triết mới đầu ngẩn ra, sau đó tằng hắng một tiếng rồi nói "Tất nhiên không phải, chỗ Yêu tộc của ta có Hồ chi tiểu tộc nhưng đến năm trăm tuổi đều đã hóa thành người hết rồi, đâu còn trong lốt hồ nữa?". Cậu ta khẽ đảo mắt một chút rồi bước tới gần, nâng tay nói "Bất quá dù không phải chủ nhân, nhưng ta thấy tiểu hồ ly này thật là đáng yêu, hay là ngươi để ta đem nó về Yêu tộc để bồi dưỡng nó tu luyện thành người có được.....".


"Không cần!".

Nhiếp Minh Quyết lấy cổ tay đánh bàn tay của Đàm Triết đang định túm cổ Lam Hi Thần lên, kế đo xoay người vừa đi vừa nói "Nó như thế này đã tốt rồi, không cần thành người làm chi".

Lam Hi Thần nghe tiếng Đàm Triết phủi phui "Làm gì mà ghê thế? Ngươi còn chưa cảm ơn ta vì đã tiểu hồ ly này một mạng đâu".

Nhiếp Minh Quyết khựng bước, quay lưng lại "Cái gì mà cứu mạng?".

Đàm Triết khoanh tay "Cứu mạng chính là cứu mạng! Ngươi cảm thấy nuôi nó tốt thì nên cẩn thận nhìn nó một chút, lần sau không có may mắn như hôm nay đâu".

Nhiếp Minh Quyết quay người đi thật nhanh. Lam Hi Thần loáng thoáng quay đầu nhìn lại thì thấy Đàm Triết khóe miệng cong lên một cách thích thú, còn chum tay ra khẩu ngữ gì đó.

Bằng đôi tai hồ ly tinh nhạy, lại như khẩu ngữ kia có sự truyền âm, Lam Hi Thần nghe thấy một câu "Chuyện vừa rồi ta hỏi, ngươi suy nghĩ lại xem? Ít hôm nữa ta sẽ tới tìm ngươi nghe câu trả lời đó nha!".
Lam Hi Thần thật muốn hét: Đây là chuyện của ta, ngươi biết để làm cái gì?

Về đến nơi, Nhiếp Minh Quyết hơi nghiêng người cho Lam Hi Thần trèo xuống, nói "Lần sau không được đi lung tung. Hôm nay có phải đám người kia đã tới gây hại cho ngươi?".

Đám người kia tất nhiên là chỉ bọn Thạch Trình, Lam Hi Thần khẽ gật đầu.

Nhiếp Minh Quyết mím môi nhìn lên đỉnh Tử Chi sơn đã bị mây mù che phủ, lẩm bẩm "Lần sau ta nên mang theo ngươi đi cùng thì hay hơn", kế đó đem một khối ngọc anh tìm một nơi cất đi, rồi cầm khối ngọc anh còn lại tìm một chỗ thanh vắng bắt đầu mài đá.

Công đoạn mài đá cũng cực kỳ công phu. Lực mài không được quá mạnh, không được quá yếu. Mài phải mài một mạch không được ngưng nửa chừng, nếu không sẽ để lại vân đá, làm in lại trên thân, khi khắc lại cây trâm sẽ không đẹp.
Qua hai ngày, Nhiếp Minh Quyết cuối cùng cũng mài xong khối ngọc, công đoạn tiếp theo là chạm khắc. Hắn đem cây trâm đã vỡ kia tỉ mỉ xếp lại hình dáng ban đầu rồi hỏi mượn Tự San một thanh chủy thủ*. Nhiếp Minh Quyết xưa nay không phải người khéo tay, nhưng cũng không phải hắn không biết làm. Chỉ cần một chút tập trung thì cũng khắc ra một cây trâm nguyên vẹn, có hơi không đẹp so với cây cũ nhưng cũng giống được tám chín phần.

*Chủy thủ: dao găm nhỏ.

Lam Hi Thần còn ngỡ hắn làm xong sẽ đem trả ngay cho Bích Điệp, ấy thế mà hắn lại đem khối ngọc còn lại ra mài thêm một cây trâm nữa, chỉ có điều hình dáng so với cây định trả cho Bích Điệp có khác biệt một chút. Tỉ như dài hơn một phân, đầu trâm lại khắc hình khác với hình dáng của một hồ điệp, bở vì không được đến gần nên Lam Hi Thần không thấy rõ nó là hình gì.
Này..... không lẽ hắn định tặng một cây trâm khác cho Bích Điệp?

Lam Hi Thần kéo tay áo định hỏi hắn thì đã bị gạt ra, nếu không bị răn đe "Tiểu hồ ly nằm im một chút, chớ động vào" thì cũng là "Đi chỗ khác kiếm đá kiếm quả khô mà chơi, vật này không phải đồ chơi của ngươi".

Lam Hi Thần cảm thấy khó chịu vô cùng. Chỉ là một cây trâm thôi mà, ngươi làm gì cứ như đang giữ vàng giữ ngọc không bằng. Nếu ngày nào đó chúng bị làm bể chúng, xem ngươi có còn còn hứng thú hay không?

Bất quá ngày sau cây trâm bị bể thật, Lam Hi Thần cũng phải khổ sở một phen.

Một ngày nọ, Nhiếp Minh Quyết theo lệnh của Thông Thiên giáo chủ cùng ông ta tới Tây Phương dự Long Hoa hội. Đó là lễ lớn nhất của Phật giáo, năm trăm năm mới tổ chức một lần, so với hội Bàn Đào của Vương Mẫu còn long trọng hơn nhiều. Thông Thiên giáo chủ là một trong Tam Thanh Thánh Nhân cũng như đứng đầu trong hàng đạo gia nên tất nhiên được mời, riêng Chân Võ Đại Đế còn bận giúp ba môn đồ dưỡng thương nên không tiện đi mà ở lại Bích Du cung.
Nếu không phải Nhiếp Minh Quyết lo đám Thạch Trình kia thừa cơ gây chuyện đem theo Lam Hi Thần nhét vào trong áo, y chắc chắn sẽ tiếp tục không để ý đến hắn nữa.

Do đặc thù của bản thân và để tránh rắc rối lôi thôi, khi Thông Thiên giáo chủ vào trong Đại Hùng Bảo điện, Nhiếp Minh Quyết dắt Khuê Ngưu tùy tiện tìm một chỗ nào đó khuất bóng ngồi xuống đợi. Lam Hi Thần biết là không có ai nên từ trong ngực áo hắn ló đầu ra. Thấy ao sen rất lớn dài rộng cũng khoảng mười dặm hương thơm ngào ngạt, trong có tịnh đế liên, bạch liên, hồng liên đua nhau nở rộ, không kìm được muốn vươn tay chạm lấy, bất chợt có tiếng cười hoan hỷ truyền đến, sau đó ngâm nga:

"Non nước xa xa tránh bụi trần

Vải áo đơn sơn mang huyền diệu

Vai gánh nhật nguyệt cùng mây ẩn

Đức thành đạo toại thỏa tiêu dao".
Lam Hi Thần giật mình chui tọt vào trong áo, cảm nhận Nhiếp Minh Quyết đang đứng dậy, lại nghe tiếng hắn cung kính nói "Gặp qua Thánh tăng".

Lam Hi Thần không khỏi ngạc nhiên. Nhiếp Minh Quyết từ bao giờ lại có cái nhãn lực, nhìn một cái đã biết ngay người trước mắt là một bậc Thánh Tăng?

Có người cười vang, cất giọng trầm ấm "Lão nạp không phải Thánh Tăng".

Nhiếp Minh Quyết nói "Thế xin hỏi phải xưng hô thế nào?".

Lam Hi Thần có chút nghiền ngẫm, Nhiếp Minh Quyết theo Thông Thiên giáo chủ được một thời gian, tính cách gần như đã thay đổi hẳn. Trước kia hắn thích thì nói tiếp không thích thì quay mặt đi thẳng, kính nể tới đâu cũng không nói chuyện quá mười câu. Nhưng nay thì ngoài hữu lễ còn mang theo mấy phần cung ý đối với người trên mình.

Người lạ kia cười rằng "Ngươi muốn gọi thế nào thì tùy, lão nạp không chấp nhất. Thế gian này là hư vô, sắc tức thị không, không tức thị sắc, một cái tên cũng không có gì đáng để tâm. Kẻ tính mừng gọi ta là lão phật hay cười, kẻ tính dữ gọi ta là hòa thượng rỗi hơi. Lão nạp không mấy để ý, cũng không nhận qua cái tên nào".
Hóa ra là một hòa thượng!

Nhiếp Minh Quyết có chút ngập ngừng "Vậy ta xin gọi là đại sư".

Người lạ kia nhẹ nhàng niệm một câu phật hiệu coi như đáp lời, lại nói "Ngươi quả thật rất giống! Thực rất giống! Trách sao Linh Bảo Thiên Tôn lại phá luật nhận ngươi làm giáo đồ".

Nhiếp Minh Quyết không hiểu "Thưa, chẳng hay ta giống ai, xin đại sư nói cho ta được rõ?".

Hòa thượng cười, hỏi ngược lại một câu không liên quan "Ngươi vì sao lúc nãy lại nhìn vào trong ao sen này một cách thẫn thờ như vậy?".

Nhiếp Minh Quyết không trả lời, cũng không biết do hắn không muốn nói hay là không biết nên nói thế nào

Hòa thượng cười rằng "Có phải ngươi vẫn chưa luyện được pháp môn thủy công phải không?".

Nhiếp Minh Quyết giật mình "Sao đại sư biết?".

Hòa thượng điềm đạm trả lời "Lão nạp vô thức nhìn ra.".
Nhiếp Minh Quyết nói "Thú thật mong đại sư đừng cười, thủy công này mỗi lần ta điều khí đều cảm thấy khó mà làm chủ, so với hỏa công còn khó gấp bội".

Hòa thượng cười rằng "Tất nhiên! Hỏa là vọng niệm, thủy là tâm, vọng niệm còn có thể điểu khiển, nhưng tâm thì không. Pháp môn thủy công này so với tịnh đàn pháp của Phật môn ta tương đồng như nhau, đã có không ít A la hán phải vất vả lắm mới qua được ngưỡng này. Lão nạp xưa nghe nói Linh Bảo Thiên Tôn trước nay dạy môn đồ đều là phải giáo lý và pháp trận, nhưng nay dạy cho ngươi cấp tu này, quả thực lão nạp có phần bất ngờ".

Nhiếp Minh Quyết nói "Tâm sao?". Đoạn, hắn đưa tay muốn sờ nhưng bất ngờ lại sờ trúng mình Lam Hi Thần đang nấp trong áo.

Hòa thượng kia có vẻ như không phát giác, cười rằng "Ta chắc hẳn ngươi đã gặp qua Đấu Chiến Thắng Phật?".
Nhiếp Minh Quyết nói "Vâng, đã gặp!".

Hòa thượng cười rằng "Ngươi thấy hắn phong thái thế nào?".

Nhiếp Minh Quyết nói "Rất thoải mái, giống như không có bất kỳ sự rằng buộc nào cả".

Hòa thượng cười rằng "Đúng vậy! Ngươi biết vì sao không?".

Nhiếp Minh Quyết nói "Thưa không".

Hòa thượng cười rằng "Đó là bởi vì hắn đã chiến thắng được cái tâm của chính mình".

Nhiếp Minh Quyết nói "Thắng được tâm?".

Hòa thượng điềm đạm giải thích "Trong tứ hầu*, Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không đại diện cho Tâm, nên phải có đối thủ là Lục Nhĩ Mỹ Hầu từ tâm sinh ra mới tạo cho hắn một kiếp nạn**. Từ đó mới thấy được tâm linh thần thông quảng đại và lợi hại biết bao! Phải bắt tâm mình như khỉ kia đầu hàng thì mới có thể trở thành Đấu Chiến Thắng Phật ".

*Tứ hầu: Linh Minh Thạch Hầu(Tôn Ngộ Không), Lục Nhĩ Di hầu, Xích Khao Mã Hầu, Thông Bích Viên Hầu(Viên Hồng).
**Đây là kiếp nạn "thật giả Mỹ Hầu" trong Tây Du Ký.

Nhiếp Minh Quyết nói "Xin hỏi, đại sư có biết sư....à, Đấu Chiến Thắng Phật làm thế nào để chiến thắng được tâm của chính mình?".

Lam Hi Thần nghe có tiếng lần tràng hạt, lại nghe tiếng cười rộ, sau đó là năm chữ "Buộc tâm phải đầu hàng".

Nhiếp Minh Quyết thấp giọng "Tiểu đồ ngu muội, xin đại sư nói rõ hơn".

Hòa thượng cười rằng "Không phải ngươi ngu muội, mà là ngươi căn bản không dám hiểu".

Lam Hi Thần cảm thấy thân mình Nhiếp Minh Quyết có chút run lên, giống như người bị nói trúng tim đen. Y tự hỏi hắn cũng có lúc cảm thấy sợ hãi một thứ mà không dám đối mặt với nó sao?

Mãi một hồi sau, Nhiếp Minh Quyết mới thấp giọng "Đại sư thật thần thông quảng đại, đúng là.....ta không dám hiểu".

Hòa thượng cười rằng "Đạo đồ à, chữ "sợ" là một lưỡi câu sắc bén và bền bỉ hơn tất cả mọi loại sắt thép trên thế gian, nó sẽ kéo ngươi ra khỏi bờ vực của sự đắc đạo".
Nhiếp Minh Quyết nói "Tiểu đồ biết, nhưng nếu như luyện thành thủy công, đem tâm thanh tẩy thì.....có một thứ trong ở tâm, tiểu đồ không dám và cũng không muốn buông bỏ!".

Hòa thượng cất tiếng cảm thán "Thật là nặng nề!".

Nhiếp Minh Quyết nói "Cho nên tiểu đồ sợ là cả đời này cũng không cách nào luyện được thủy công".

Hòa thượng cười rằng "Trên đời này không phải mỗi một mục đích đều có duy nhất một con đường đi".

Nhiếp Minh Quyết tinh nhạy, lập tức hiểu ra ẩn ý, liền nói "Xin đại sư chỉ giáo".

Hòa thượng cười rằng "Ta ngươi Huyền - Phật hai đạo khác nhau, lời lão nạp hãy còn nhẹ lắm liệu ngươi có tin nổi hay không?".

Nhiếp Minh Quyết nghiêm túc "Vừa rồi đại sư có nói thủy pháp cũng giống tịnh đàn pháp, tức là cách tu này của hai đạo đều giống nhau, không phải sao? Xin đại sư mở lòng từ bi chỉ dạy".
Hòa thượng lại niệm một câu Phật hiệu, cười rằng "Lão nạp vốn không định nhúng tay, nhưng ngươi có thành đạo hay không thì đối với những chuyện về sau rất quan trọng. Nhưng ngươi đã nói không dám và không muốn buông bỏ, bởi ngươi dù sao cũng không phải người của Phật Môn nên lão nạp sẽ chỉ cho ngươi một con đường khác".

Bình luận

Truyện đang đọc