MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

Ngụy Vô Tiện giải vây "Nhiếp tông chủ ngươi hãy buông Trạch Vu Quân ra trước đi. Có gì từ từ ngồi xuống nói ".

Nhiếp Hoài Tang đang muốn nói thì Nhiếp Minh Quyết lại gầm gừ, thân hình hắn lắc mạnh như muốn vùng khỏi Tử Điện, mấy lá phù triện trên người hắn phát sáng rồi từ từ biến mất.

Ngụy Vô Tiện nói "Thôi hỏng!".

Hắn rút Trần Tình ra thổi một khúc. Lam Vong Cơ cũng ngồi xuống, lấy cổ cầm ra hợp tấu. Tử Điện căng ra hết cỡ, chừng như sắp muốn đứt.

Bắc Đường Lạc Vi thấy vậy vội thi triển phép thuật, nàng vẽ ra một trận pháp tương tự như khi Nam Cung Nguyên Khang cứu Kim Quang Dao. Sau khi đem trận pháp đó áp chế lên người Nhiếp Minh Quyết được một khắc, nàng ta bỗng chau mày lẩm bẩm "Sau lại thế này?".

Ôn Ninh nói "Công chúa, có chuyện gì sao?".

Bắc Đường Lạc Vi thu trận pháp lại, nói "Hắn.....không những hấp thu linh lực của trận pháp chuyển hóa thành khí lực của bản thân, mà còn suýt nữa đã hút luôn linh lực của ta".


Ôn Ninh nói "Thật là như vậy?".

Ngụy Vô Tiện ngưng thổi sáo, nói "Công chúa, nếu đến ngươi cũng gặp rắc rối thì bọn ta thật sự bó tay rồi".

Lam Hi Thần nói "Ý ngươi là sao?".

Ngụy Vô Tiện nói "Huynh trưởng không biết, khi ta và Lam Trạm tới đây cùng hợp sức, luồng linh lực của bọn ta cũng bị hấp thu như vậy. Ta bắt thử mạch trên người hắn, cảm thấy khí tức của hắn rất hỗn loạn. Lúc nãy bọn ta có ra ngoài bàn bạc, lại ngẫm có khi nào ta có ma khí, Lam Trạm có tiên khí, hai thứ này hợp thế thì khó có thể dung hòa trong thể xác một hung thi hay không?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Thế mà cũng phải bàn, thì tách ra, mỗi người thử một lần xem hắn hạp với khí nào?".

Ngụy Vô Tiện nói "Ngươi cho rằng bọn ta không nghĩ đến sao? Hai canh giờ0 trước các ngươi đến, khi ta hoặc Lam Trạm trấn áp, khí linh của người nào hắn cũng không thu được, mà hợp lực thì hắn lại hút hết. Hỏi ngươi còn cách gì nữa?".


Nhiếp Minh Quyết lúc này không có phù triện trấn giữ, không có nhạc khí định thần, hắn gầm lên một tiếng thật lớn, hai tay bung mạnh, Tử Điện trói quanh thân cũng bị căng đứt hết một mối.

Giang Trừng giật mình thu lại Tử Điện vào tay, trợn mắt "Sao lại có thể được?".

Phải biết Tử Điện có độ bền gấp trăm lần dây chão, trên còn có điện linh không dễ gì thoát được nó áp chế. Vậy mà hiện tại bị Nhiếp Minh Quyết là đứt mát năm phân, cũng đủ hiểu lực đạo của hắn mạnh đến nhường nào. Khó trách lúc nãy Viên Hiệu nói nếu Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện không đến, Giang Trừng một mình cũng khó mà xoay sở.

Nhiếp Minh Quyết lao vào hai người Lam Hi Thần và Nhiếp Hoài Tang, Lam Vong Cơ vì đang ngồi ở khoảng cách xa, không tài nào phản ứng kịp. Mà hai người lại bị cảnh Nhiếp Minh Quyết hất tung Tử Điện làm cho bất động, không tin vào mắt mình, ngay cả phản ứng cũng không có.


Cũng may Bắc Đường Lạc Vi nhanh trí. Chặn phía trước điểm một chưởng pháp khí vào ngực của Nhiếp Minh Quyết, lại dùng U Xương phiến phất nhẹ tạo thành một luồng sương trắng phả vào mặt Nhiếp Minh Quyết khiến hắn bất động rồi ngã xuống.

Lam Hi Thần vội tới đỡ hắn, liền bị Nhiếp Hoài Tang gạt mạnh ra, cũng chẳng trách cứ y mà chỉ gọi "Ca ca, ngươi làm sao rồi? Ngươi vừa làm gì ca ca ta?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Làm gì ma la hét như người điên vậy? Ta chỉ khiến cho hắn ngủ một giấc mà thôi. Bất quá, cũng không biết có thể kéo dài trong bao lâu".

Ngụy Vô Tiện là người nhanh nhất tỉnh táo, hỏi "Ý công chúa là sao ?".

Bắc Đường Lạc Vi không nói, chỉ biến ra ba cây ngân châm cắm vào hai vai và trán Nhiếp Minh Quyết vừa được đỡ nằm trên nhuyễn tháp gần đó.

Lam Vong Cơ thu đàn đứng dậy, tay nắm chặt Tị Trần kêu côm cốp. Nếu không phải Ngụy Vô Tiện kéo tay, với hành động gạt ngang Lam Hi Thần vừa rồi đã có lý do để hắn lao tới với Nhiếp Hoài Tang.
Bắc Đường Lạc Vi vuốt cằm, vẻ mặt rất đăm chiêu suy nghĩ. Ngụy Vô Tiền liền hỏi nàng "Công chúa, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Xích Phong Tôn là bị làm sao?".

Bắc Đường Lạc Vi nhíu mày "Qua quan sát, ta cảm thấy hắn rất khác những hung thi ta gặp. Ta hỏi các ngươi, trước kia hắn như thế nào mà chết".

Ngụy Vô Tiện nói "Tẩu hỏa nhập ma".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Chẳng trách".

Nhiếp Hoài Tang nói "Chẳng trách cái gì?". 

Bắc Đường Lạc Vi nói "Chẳng trách các ngươi lại khó khiến hắn hồi phục được. Mấy hung thi cấp cao nếu là chết bình thường cũng không nói, ngược lại là chết do tẩu hỏa nhập ma sát oán cực nặng, hơn nữa người này bình sinh nhất định là là một cường giả cho nên gân mạch có chút ảnh hưởng, về điểm này căn bản không thể dùng cách vẽ trận hay niệm chú bình thường khiến hung thi trở lại thành người sống được".
Ngụy Vô Tiện nói "Thảo nào ta dùng qua vô số cách cũng không thể khiến hắn giống như Ôn Ninh trước đây".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Nhưng khiến ta khó hiểu nhất chính là, tại sao hắn lại có thể tự hút được linh lực mà người khác truyền vào trong tình trạng như thế này?".

Lam Hi Thần lo lắng "Công chúa, vậy bây giờ phải làm sao mới được?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Trước hết cần phải chữa lành gân mạch cho hắn, châm cứu chuẩn mạch như đại phu chữa bệnh, may ra mới có hy vọng".

Nhiếp Hoài Tang nói "Vậy thì còn chờ gì nữa, ngươi sao còn không làm đi?".

Bắc Đường Lạc Vi nhíu mày, một bộ chính là không thích thái độ này của Nhiếp Hoài Tang. Lam Hi Thần không thể nào làm ngơ "Công chúa, coi như ta xin ngươi. Ngươi là công chúa của Ma tộc, linh lực hơn bọn ta gấp trăm lần thì không thể thấy người bị nạn lại không tiện ra tay cứu được".
Bắc Đường Lạc Vi nhìn y bằng ánh mắt khó xử "Không phải ta không muốn giúp, chỉ là.....".

Nhiếp Hoài Tang sốt ruột "Chỉ là cái gì ?".

Bắc Đường Lạc Vi  không chịu được bộ dáng hắn, nàng cao giọng "Chỉ là phần châm cứu nối gân này ta không làm được, bởi vì nó thuộc về y thuật. Ta vốn không có học qua y thuật bao giờ. Kêu ta cứu, cứu thế nào?".

Ma nhân thần thông quảng đại như nàng cũng không làm được, người phàm như bọn họ căn bản cũng sẽ không làm được. Ngụy Vô Tiện còn chưa từng gặp qua trường hợp này thì nói gì đến nghiên cứu? Y sư giỏi nhất Tu chân giới bất quá cũng là điều chế thuốc mà thôi, làm sao mà nghiên cứu sâu xa đến độ nối gân gắn tủy cho một hung thi?

Lúc này bên ngoài lọt vào mấy tia sáng. Bình minh đang ló dạng. Bọn họ vậy mà trải qua một đêm không bình lặng.
Nhiếp Hoài Tang ngã khụy xuống bên thân thể của Nhiếp Minh Quyết, hai mắt trân trân nhìn hắn, nắm chặt lấy tay hắn, lệ quang từng giọt rơi xuống đonhj lại trên mu bàn tay nhưng hắn tuyệt nhiên không thốt ra lời nào. Mọi người cũng hiểu được: Đau thương cùng tuyệt vọng đã quá giới hạn, khóc thành tiếng thì có ích gì?

Lam Hi Thần ôm nội tâm tràn trề thất vọng "Thật sự không còn cách nào nữa sao?".

Bắc Đường Lạc Vi trầm ngâm một chút mới nói "Thật ra, cũng không phải là không có".

Nhiếp Hoài Tang như bắt được cọng rơm cứu mạng, nói "Là cách gì?".

Lam Hi Thần nói "Có phải ngươi định tìm Nguyên Khang huynh tới giúp?".

Bắc Đường Lạc Vi vẻ chế giễu "Hắn? Kêu hắn tới chỉ tổ thêm rắc rối. Ta còn không làm được thì hắn có cái tích sự gì? Ý là ta chợt nhớ ra một người, có khả năng sẽ giúp được".
Lam Hi Thần nói "Là ai vậy?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Các ngươi có điều không biết, Ma tộc thật ra không chỉ có mình ta là công chúa, vẫn còn một người nữa. Nàng ấy chẳng những là công chúa hàng thứ nhất, mà hiện tại còn là Khai tộc nguyên huân trưởng công chúa vô cùng tôn quý lại cực kỳ tài giỏi. Nàng gọi là Đông Phương Trường Nguyệt, hiệu là Tuệ Trang trưởng công chúa, em gái của Đông Phương Ma Quân".

Giang Trừng nói "Thế thì sao?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Như ta vừa nói, nàng rất tài giỏi, trên mọi phương diện, kể cả y thuật. Lại còn từng được Thần Nông đế tặng cho Thần Nông đỉnh. Từ đó mà y thuật hay bí thuật thượng cổ thậm chí thất truyền của hai tộc Thần - Ma không cái nào nàng ta không biết. Cho nên....".

Nhiếp Hoài Tang nói "Cho nên ý ngươi là ca ca ta, nàng có thể cứu được?".
Bắc Đường Lạc Vi gật đầu, Lam Hi Thần và Nhiếp Hoài Tang còn chưa kịp vui mừng thì nàng đã nghiêm giọng nói "Đừng vội mừng, muốn nhờ vào nàng ta không dễ dàng đâu".

Ngụy Vô Tiện nửa thật nửa đùa"Sao lại vậy? Chẳng lẽ nàng ta trả giá quá cao?".

Bắc Đường Lạc Vi nhíu mày "Ngươi tưởng nàng giống bọn thầy thuốc người phàm các ngươi chắc? Trị bệnh còn phải trả tiền? Hứ, nói ngươi biết, một núi vàng cũng không làm nàng ta để mắt đến đâu".

Nhiếp Hoài Tang nói "Rốt cuộc cô ta muốn cái gì?".

Bắc Đường Lạc Vi  khoanh tay, đáp gọn lỏn "Tùy hứng".

Ngụy Vô Tiện cười trừ "Cứu người mà còn phải tùy hứng nữa? Gọi là y sư cái gì chứ ?".

Bắc Đường Lạc Vi cãi lại "Thì ta đâu nói nàng là y sư? Tai ngươi nghe có rõ không?".

Nhiếp Hoài Tang chen ngang "Sự tình đang gấp, mặc kệ là nàng ta muốn cái gì ta cũng phải cầu xin nàng cứu ca ca. Nàng ấy ở đâu, ta sẽ đi tìm?".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Không cần, chờ ngươi tìm chắc tới mùa đông năm sau mới thấy. Thôi, ta sẽ mở lòng từ bi, làm người tốt thêm một lần". Đoạn, gỡ chiếc vòng tay bằng vàng ở cổ tay trái ra, biến nó thành chiếc chuông vàng rồi lắc kịch liệt. Sau đó vỗ vỗ mặt quạt U Xương rồi đưa chiếc chuông vàng cho Ôn Ninh, nói "Ngươi cầm thứ này, lát nữa ta sẽ đưa ngươi tới chỗ của trưởng công chúa. Đưa cho nàng chiếc chuông, nàng sẽ hiểu và đi theo ngươi. À, nhớ, ở trước mặt nàng tuyệt đối không được thốt lên mấy câu không lọt tai".

Ôn Ninh nói "Mấy câu không lọt tai?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Thôi bỏ đi, ngươi chắc gì đã biết mà nói".

Lam Hi Thần nói "Hay là để ta đi?".

Nhiếp Hoài Tang nói "Không cần, ta sẽ đi. Ngươi dựa vào tư cách gì, lý do gì mà đi?".

Lam Hi Thần nhìn hắn, cứng đờ người. Lúc này y chợt ngộ ra một điều: Lúc ngươi không ưa một người nào đó, bất luận đối phương làm gì, ngươi cũng đều cho là giả dối, trong đầu đều là những chuyện không đáng tin. Và một khi ngươi đã không ưa kẻ đó, hắn có chủ động làm bao nhiêu việc tốt cũng vô dụng. Giống như tra nhầm chìa khóa, cho dù cố gắng tra bao nhiêu lần, cũng không thể nào mở khóa được.
Lam Hi Thần lạc giọng "Hoài Tang, ta rốt cuộc nên làm sao ngươi mới tin ta?".

Nhiếp Hoài Tang trừng mắt, gằn từng chữ "Không bao giờ! Mãi mãi cũng sẽ không bao giờ!".

Lam Hi Thần cố gắng đứng vững, từng chữ hắn nói ra giống như đâm vào tim y một nhát dao, đau xót không thể nói thành lời.

Bắc Đường Lạc Vi tặc lưỡi "Đủ rồi! Ai đi cũng đều không được!".

Đoạn cầm chiếc quạt phẩy vào người Ôn Ninh, hắn lập tức hóa thành luồng khói trắng rồi bay đi mất.

Ngụy Vô Tiện lo lắng "Một mình Ôn Ninh có ổn không?".

Bắc Đường Lạc Vi vuốt cằm "Không sao! Ta và trưởng công chúa thân nhau từ nhỏ. Chiếc chuống đó là nàng ấy tặng ta, nói khi nào có việc cấp bách thì hãy lắc nó hoặc nhờ người đưa tới".

Lam Hi Thần nói "Nếu là như vậy sợ phật lòng Tuệ Trang trưởng công chúa thì tại sao lúc nãy công chúa lại không để ta đi? Ta sẽ cố gắng thuyết phục nàng".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Ta biết là ngươi nôn nóng, nhưng không cho ngươi đi là có nguyên do đó".

Lam Hi Thần nói "Nguyên do gì? Có phải người phàm không được phép tới đó".

Bắc Đường Lạc Vi lắc đầu "Không phải".

Giang Trừng nói "Rốt cuộc là vì cái gì, ngươi nói chuyện đừng úp úp mở mở nữa".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Các ngươi gặp Nguyên Khang trước ta, mà hắn lại không nói gì với các ngươi sao?".

Mọi người nhìn nhau, rồi lại nhìn Lam Hi Thần. Dù sau y cũng là người gặp Nam Cung Nguyên Khang trước nhất, nhưng Lam Hi Thần vẫn lắc đầu. Đúng là hắn chưa từng nói nhiều về Ma giới cho y nghe.

Bắc Đường Lạc Vi cau mày "Các ngươi thì làm sao mà biết được ta đang giúp các ngươi tránh đi rắc rối? Thực ra không riêng gì Lam Hi Thần và tên họ Nhiếp này, dù là ai trong số các ngươi tới đó, nhỡ mà đụng mặt Đông Phương Ma Quân thì sẽ gặp một cục rắc rối to".
Ngụy Vô Tiện tò mò "Rắc rối? Công chúa, ngươi đừng nói với ta tên Ma Quân đó ghét người phàm đến độ muốn cầm kiếm gϊếŧ chúng ta hay nha?".

Bắc Đường Lạc Vi bỗng nhiên cười khúc khích "Không phải ghét, ngược lại rất thích là đằng khác. Nhất là mỹ nam tử như các ngươi đó".

Bình luận

Truyện đang đọc