MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

Dưới ánh trăng tròn như chiếc bánh đa mà Thái Âm Tinh Quân tiện tay treo lên lơ lửng giữa bầu trời đêm, những tán cổ thụ phất phơ trong màn đêm đầy tĩnh mịch.

Những điều mà Nhiếp Minh Quyết cảm thấy là đau khổ, đúng là do y gây ra, nhưng những điều mà hắn nghĩ, lại không phải như vậy. Rốt cuộc y đối với hắn là gì, y chưa từng cảm nhận rõ, nhưng chắc chắn nó khác với Kim Quang Dao, khác với Lam Vong Cơ, khác với Nhiếp Hoài Tang, khác với tất cả mọi người trên thế gian. Mà hiện tại, rốt cuộc y cũng hiểu được thứ cảm giác đó.

Y có thể yêu thương mọi người như nhau, cùng một cách nhưng để giống như cái cách y đối với hắn, thì chỉ có một mình hắn mà thôi.

Chỉ là bây giờ, làm thế nào để nói cho hắn biết đây? Làm thế nào có thể để hắn biết hắn vẫn có thể gặp được người tên là Lam Hi Thần? Rằng con hồ ly được hắn cứu mạng che chở, chính là Lam Hi Thần. Nếu biết rồi, hắn có vui không, hay sẽ nhẫn tâm đuổi y đi?


Đêm ấy trôi qua một cách lặng lẽ như nước sông vẫn bình lặng tràn ra biển. Những ngày tiếp theo cũng như vậy. Thời gian vốn không còn nhiều. Lam Hi Thần ước gì nó có trôi qua chầm chầm như hạt gạo sinh trưởng ngoài đồng. Chỉ như vậy y mới có thể dùng chút thời gian ít ỏi để được ở bên cạnh Nhiếp Minh Quyết.

Buổi sáng nọ, có một tiên đồng tới đưa cho Nhiếp Minh Quyết một cái vò, bên trong chứa thứ gì thì y không biết, chỉ nghe người đó truyền lời của Thông Thiên giáo chủ kêu Nhiếp Minh Quyết ra sau chân núi, mở nắp cái phong ấn gì đó rồi đổ thứ đựng trong vò vào.

Mãi một lúc sau khi hắn rời đi, đám người Thạch Trình lại đến. Mới đầu, Lam Hi Thần còn dè dặt vì chuyện lần trước, nhưng lần này bộ dáng bọn chúng không có vẻ gì là muốn làm hại y, ngoài ra còn có một chút lo lắng.


Một trong ba kẻ hỏi "Tiểu hồ ly đừng sợ, bọn ta không làm hại ngươi đâu. Chủ nhân ngươi đâu rồi?".

Bửu Di vỗ đầu kẻ đó "Tam đệ Thế Thanh của ta ơi, mới lúc nãy ở trên Bích Du cung ngươi không nghe thấy sao? Nhiếp Minh Quyết đó hiện giờ chắc là đang đi cho hung thú ăn rồi?".

Hung thú? Nơi này còn có hung thú sao?

Thạch Trình hơi khom người cúi xuống nhìn y, sau đó lấy ra một ống thủy tinh nhỏ có chứa nước dịch màu lục mà mân mê, thở dài "Tiểu hồ ly à, chắc là chủ nhân của ngươi không biết, hung thú này rất nguy hiểm. Bình thường là Linh Bảo Thiên Tôn sai tâm phúc đi cho nó ăn, nhưng hôm nay không hiểu sao lại kêu chủ nhân ngươi đi cho ăn, lại còn không dặn chủ nhân ngươi phải cẩn thận cho thứ nước này đổ lên người nó, để cho nó chìm vào hôn mê. Ban nãy bọn ta nghe được, cảm thấy có chút lạ kỳ. Vốn tính đem ống dược này cho chủ nhân ngươi phòng thân để tạ lỗi chuyện lần trước. Bây giờ thì tệ rồi. Hắn không có ở đây, cho dù bây giờ bọn ta đuổi kịp hắn cũng không có tác dụng. Hầy! Sao Linh Bảo Thiên Tôn có thể sơ xuất như vậy chứ? Hiện tại Nhiếp Minh Quyết không phải là hung thi hay thần tiên đạo hạnh cao có thể khiến bách độc bất xâm, nhỡ bị trúng độc của hung thú đó thì phải làm sao? Nói không chừng giờ này.....".


Không để Thạch Trình nói hết câu, Lam Hi Thần nhảy lên ngặm ống dược kia vào miệng, sau đó chạy như bay theo hướng Nhiếp Minh Quyết vừa đi. Tuy trong lòng y không tin tại sao đám Thạch Trình lại đột nhiên có ý tốt như vậy, nhưng an nguy của Nhiếp Minh Quyết đối với y quan trọng hơn hết thảy.

Phàm cái gì khó tin, một là sự thật, hai là ngược lại. Mà đa phần thì chính là sự thật. Tỉ như lúc Lam Hi Thần cắm đầu chạy đi, y đã không kịp nhìn thấy khóe môi Thạch Trình cong lên một tia cười lạnh lẽo.

Lam Hi Thần một mạch chạy thẳng ra sau núi, mũi cố lần theo mùi hương của Nhiếp Minh Quyết, cuối cùng y cũng tìm thấy hắn đang ngồi xổm xuống ở một chỗ đất bằng, dưới đất là một cái lỗ nhỏ to bằng bàn tay người lớn, không biết sâu bao nhiêu nhưng từ bên trong cái lỗ ấy ánh lên một vầng sáng màu vàng. Nhiếp Minh Quyết lấy từ trong vò ra một ống trúc, vặn vặn mở nắp ống trúc ra, sau đó nghiêng ống định đổ xuống cái lỗ kia thứ đựng bên trong ống.
Đừng! Minh Quyết huynh! Nguy hiểm lắm!

Lam Hi Thần trong nội tâm nhảy dựng. Trước khi Nhiếp Minh Quyết đổ ống trúc kia xuống thì y đã chạy vù tới dùng đuôi tát tay hắn ra, ống trúc theo quán tính bay đến một góc chảy ra thứ chất dịch trong suốt. Trong lúc Nhiếp Minh Quyết còn đang chưng hửng, Lam Hi Thần cạy nắp ống thủy tinh trong miệng ra, một mùi tanh nồng như máu cá xộc vào không khí. Nhưng Lam Hi Thần không có thời gian, vừa cạy nắp ra đã đổ ào một hơi hết sạch ống thủy tinh xuống cái lỗ nhỏ đó.

"Tiểu hồ ly, ngươi đang làm cái gì vậy?".

Đến khi Nhiếp Minh Quyết định hình lại thì chuyện đã quá muộn, hắn túm cổ Lam Hi Thần xách lên, trừng lớn mắt hỏi "Ngươi vừa rồi đổ cái gì vào đó?".

Lam Hi Thần không hiểu vì sao hắn lại kích động như vậy. Y vừa rồi là muốn giúp hắn cơ mà!
Nguyên lai Lam Hi Thần không biết, Kim Ngao đảo này vốn là hòn đảo được nâng lên nhờ vào lưng của một hung thú là tên là Kim Ngao. Chân thân của Kim Ngao là một con rùa biển lớn có mai màu vàng rực. Nó vốn là con cháu của Tổ Quy cùng thời với Tổ Long, Tổ Phượng, Tổ Lân và Tổ Hổ. Chỉ vì năm xưa vua Đại Vũ trị thủy, bởi vì ganh tức người anh em trong tộc là Toàn Quy* được ưu ái chọn làm sứ giả phò trợ nên đã quậy banh tứ hải một trận.

*Toàn Quy: theo Sơn Hải Kinh là một dị thú đầu chim, cơ thể giống rùa đen, đuôi giống rắn độc, kêu lên như tiếng trống gõ, từng có công giúp vua Đại Vũ nhà Hạ trị thủy.

Chư thần biết được thì vô cùng tức giận toan muốn gϊếŧ nó. Thông Thiên giáo chủ lúc ấy mở lòng nhân từ, nghĩ nó chỉ vì một chút tính khí bồng bột mà phạm lỗi, lại là lần đầu nên mở lời xin tội chết thay nó. Ông nhớ tới Tử Chi Sơn của mình khi đó chỉ là một hòn đảo nhỏ nổi lên giữa biển khơi, nếu không có gì chống đỡ làm trụ dưới đáy biển thì có một ngày sẽ theo quy luật tuần hoàn của Thiên Địa mà chìm xuống, cho nên đem Kim Ngao trở về Tử Chi sơn, muốn nó lấy lưng cõng hòn đảo này.
Kim Ngao tất nhiên mang ơn của Thông Thiên giáo chủ nên ngay lập tức đồng ý, chỉ là nó xưa nay quen tính thích bơi lội, mà đã cõng hòn đảo này thì phải nằm im một chỗ, nên nó sợ không bỏ được thói quen. Thông Thiên giáo chủ bèn làm phép để nó chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn, không cần cử động tay chân, chỉ cần nằm im dưới đáy biển mà ngủ, đồng thời khai thông một đạo huyệt từ bề mặt đảo thông xuống mai rùa của nó, cứ cách một trăm năm thì sẽ dùng kim đan nấu chảy đổ vào coi như bổ sung thức ăn cho nó. Ngặt một nỗi, Kim Ngao xưa nay một khi đã ăn cái gì thì chỉ quen ăn đúng một món duy nhất, nếu bất chợt đổi món khác, nó sẽ ngay lập tức cảm thấy khó chịu, từ đó cưỡng chế phép thuật trên người mà thức dậy.

Thật ra Kim Ngao có tỉnh dậy hay không cũng không có gì quan trọng, nhưng cái chính là khi nó tỉnh dậy sẽ theo bản năng duỗi ra bốn chân mà đứng thẳng. Kim Ngao rất to lớn, chiều cao có thể nói là cực đại, chỉ riêng cái mai của nó thôi đã đủ chọc lên tới tận Nam Thiên Môn, huống chi bấy giờ trên lưng còn có cả núi Tử Chi, trên núi Tử Chi lại có một tòa Bích Du cung?
Chỉ cần nó đứng dậy, ba mươi ba tầng trời e là sẽ bị nó vô tình chọc thủng!

Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, cây cối xung quanh nghiêng ngửa chỉ thiếu nước bật gốc ngã xuống, rồi bỗng dưng "ào" một tiếng thật lớn, nước như lũ từ đâu bắn xuống ướt cả một vùng, kế đó có một thứ vừa dài vừa lớn như cột đình xuất hiện lờ mờ sau mấy tàng cây.

Nhiếp Minh Quyết cắn răng kêu "Hỏng rồi!", sau đó chạy một mạch. Lam Hi Thần cũng ngơ ngác theo phản xạ đuổi theo. Cả hai ra đến bờ biển, lúc bấy giờ trên dưới Bích Du cung đều đã có mặt, Chân Võ Đại Đế và ba đồ đệ cũng đã xuất hiện. Bích Điệp đứng ở một góc, trên mặt nàng ta tái nhợt, trong mắt còn lấp lánh chút nước vì sợ hãi, có vẻ thập phần yểu điệu mà bất lực khiến người ta bắt đầu sinh ra ý nghĩ: thương xót.
Mà khiến cho tất cả mọi ánh mắt đổ dồn lại, chính là một cái trụ dài bề ngang mười thước đâm từ đáy biển xuyên thẳng lên trời. Trên trụ có nhiều dấu vết sần sùi như một lớp da động vật. Chỉ trong một cái chớp mắt, đại trụ kia bỗng dưng uốn éo rồi dần dần hạ xuống, để lộ nguyên hình là một cái cổ. Cái cổ đó như rùa lại như rắn, không những dài mà còn ngoằn ngoèo những đường vân và rong rêu đóng trên thân.

Thông Thiên giáo chủ nhìn qua Nhiếp Minh Quyết, vốn chỉ muốn hắn cho Kim Ngao ăn, sẵn tiện làm quen với linh khí của hung thú ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Lão cao giọng hỏi "Ngươi đã làm gì mà đánh thức nó? Không phải ta truyền lời kêu ngươi cho nó ăn thôi ư?".

Nhiếp Minh Quyết lúng túng không biết giải thích thế nào, chỉ hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn qua Lam Hi Thần đang đứng bên chân.
Y khẽ giật mình. Không phải nói đổ lọ dược kia thì hung thú sẽ không thức dậy sao? Bây giờ sao lại thành ra thế này? Có lẽ nào lọ dược Thạch Trình đưa cho y không phải là thuốc mê?

Nhìn qua Thạch Trình đang trưng ra vẻ mặt đắc ý, Lam Hi Thần bây giờ mới ý thức được bản thân vừa bị lừa, khiến y trở thành kẻ nối giáo cho giặc.

Tên đạo đồ tên Thế Thanh chen ngang "Linh Bảo Thiên Tôn, có lẽ không phải do Minh Quyết đạo hữu đây sơ xuất đâu. Mới hồi mãy ta thấy tiểu hồ ly kia tromg miệng ngậm cái ống gì đó chạy theo Minh Quyết đạo hữu, nhân lúc hắn không phát giác mà đổ vào".

Nghe đến đây, ánh mắt Thông Thiên giáo chủ lạnh như băng lướt qua Lam Hi Thần.

Thạch Trình làm giọng thấp thỏm "Thường nói hồ ly có linh tính mạnh nhất trong các loài. Kim Ngao xưa nay trấn giữ đảo này rất yên bình, sao bây giờ đột nhiên lại thức tỉnh? Có khi nào tiểu hồ ly này là do Yêu tộc hay Quỷ tộc gửi đến để quấy phá Thiên Tôn không?".
Bửu Di cũng chen vào "Phải phải phải. Vài ngày trước tiểu thiếu quân của Yêu tộc tới, hắn còn tự nhận trước mặt chúng ta tiểu hồ ly này là người của Yêu tộc được gửi nhờ đến đây. Chẳng hay tiểu thiếu quân đã nói qua với Linh Bảo Thiên Tôn chưa? Nếu mà chưa nói thì có lẽ là do Yêu tộc mưu đồ dùng tiểu hồ ly này quấy rối Linh Bảo Thiên Tôn, trả thù ngươi là một trong số người của Thần tộc năm xưa áp bức Yêu tộc bọn họ".

Lam Hi Thần không thể tin được bọn này lại nói dối trắng trợn đến vậy, lại còn vừa ăn cướp vừa la làng. Rõ ràng là vu oan cho y, còn định vu oan thêm cho Đàm Triết và cả Yêu tộc. Có lẽ nào là muốn trả thù chuyện hôm trước Đàm Triết cứu y mà bắt bẻ bọn họ?

Trong lúc hoảng sợ, y theo phản xạ nhìn qua cầu cứu, chỉ thấy ánh mắt Nhiếp Minh Quyết ngày càng thu hẹp, hai tay cũng siết lại thành nắm đấm, hắn nhìn y không chớp mắt, như thể muốn buộc tội y bởi hành động ngu ngốc vừa rồi mới gây ra họa.
Lam Hi Thần mở miệng muốn giải thích những chỉ có thể phát ra mấy âm thanh của một con vật, y túng thế lắc đầu, chỉ muốn nói không phải y muốn vậy, y không hề biết lọ dược kia có vấn đề, y chỉ muốn giúp hắn được an toàn, rằng y bị kẻ tiểu nhân lừa. Thế nhưng những gì muốn nói, Lam Hi Thần đều không cách nào nói ra được.

Kim Ngao thú uốn đầu nhìn một lượt những con người nhỏ bé trước mắt nó. Do ngủ quá lâu, cơ thể của nó hiện tại rất khó chịu, nó cần đứng thẳng lên để nhìn cho dễ, và sau đó thì cả vùng đại lục trên lưng nó một lần nữa rung chuyển, minh chứng cho việc Kim Ngao đang duỗi ra bốn chân chuẩn bị đứng lên.

Thông Thiên giáo chủ quăng ra một cái chuông. Chuông ấy đánh vào đầu Kim Ngao nhưng lại bay ngược trở về làm ông ta kinh ngạc "Tại sao không có tác dụng?".
Bích Điệp siết chặt chiếc khăn tay, sự kinh hãi trên khuôn mặt càng ngày sâu sắc "Bây giờ phải làm thế nào đây? Kim Ngao mà đứng dậy, tầng trời trên kia sẽ bị hỏng mất! Không lẽ phải để Nữ Oa nương nương vá trời lần hai?".

Bửu Di nói "Rùa đen chỉ có một con duy nhất, đá ngũ sắc cũng không còn, nếu bị thủng thật thì lấy gì mà vá?".

Chân Võ Đại Đế nói "Theo bản quân thấy, phải để con vật này quỵ xuống mới được. Đồ đệ!".

Cả ba người Thạch Trình, Bửu Di và Thế Thanh đồng đáp "Có đồ nhi".

Chân Võ Đại Đế tuốt trường kiếm bên hông ra, mím môi "Theo ta" rồi phi thân bay lên đối diện ngay đầu của Kim Ngao. Ba tên kia cũng theo thầy mà lướt tới. Bốn người vây công trên đầu Kim Ngao, dùng đủ mọi phép cho đến dùng vũ khí để bắn vào đầu nó. Nhưng nhìn bề ngoài lớp da kia có vẻ sần sùi, lại không nghĩ tới cứng như kim cang. Bao nhiêu mũi tên mũi kiếm mũi thương đâm xuống đều bị bật ngược ra hết.
Qua một hồi, cả bốn thầy trò đều không cách nào khiến cho Kim Ngao hạ đầu xuống mà càng khiến cho nó có cảm giác muốn đứng lên.

Nhiếp Minh Quyết thấy tình hình không xong liền cung tay "Sư tôn, có thể cho đồ nhi mượn kiếm, loại có thể cắt đứt kim cang sắt thép?".

Thông Thiên giáo chủ nhíu mày "Ngươi cần kiếm để làm gì?".

Nhiếp Minh Quyết dõng dạc nói "Con voi dù có mạnh đến đâu thì cũng có điểm yếu là cái vòi và bốn chân của nó. Nếu không thể một kích đâm trúng vòi để kết liễu, vậy thì phải nhắm vào gân chân. Một khi gân chân bị đứt, con voi sẽ quỵ xuống. Đồ nhi nghĩ, Kim Ngao có thể cũng như vậy".

Thông Thiên giáo chủ ngẩn ra, sau đó cong khóe môi tỏ ý tán thưởng, trên tay biến ra một kiếm, nói "Đây là Song Bình kiếm, ngày xưa sư tổ Hồng Quân ban cho ta. Ngươi cầm lấy, nhưng nhớ, đừng để Kim Ngao chết đi".
Nhiếp Minh Quyết dạ một tiếng rồi cung kính nhận lấy, không kéo dài thời gian mà nhảy ào xuống biển.

Kim Ngao đang muốn đứng lên thì đột nhiên gầm lên thật lớn, kế đó "rầm" một tiếng đem tất cả nghiêng ngửa một trận, cuối cùng thì từ từ quỵ xuống, chỉ còn sót lại cái cổ dài. Mà Nhiếp Minh Quyết vừa hay lúc này cũng từ dưới biển nhảy lên. Công phu Thủy pháp mà hắn luyện được giúp ích rất nhiều trong chuyện này, cả người cũng khô ráo không một mảnh ướt.

Đương lúc mọi người nghĩ đã xong, chẳng ngờ Kim Ngao tức giận Nhiếp Minh Quyết cắt mất gân chân của nó, càng chẳng ngờ nó bộc dậy tính xấu, ngoái đầu vào trong đảo há miệng thật lớn. Thông Thiên giáo chủ chỉ kịp hô "Nín thở ngay!", thì từ trong miệng Kim Ngao đã có một tràng khí màu đen ồ ạt phun ra.

Tất cả mọi người nhanh chóng tránh đi hướng Kim Ngao nhả khí. Xui thay, Bích Điệp vốn theo quán tính định lùi về sau đề thân mà nhảy lên, không ngờ bản thân đạp phải tà váy dài của chính mình mà vấp ngã. Càng xui xẻo hơn, Lam Hi Thần tuy đứng cách năm sáu bước chân nhưng rốt cuộc vẫn là đứng ngay sau lưng nàng ta. Nàng ta ngã, đồng nghĩa là ngã đè lên y. Chỉ là với khoảng cách và tầm nhìn của mọi người lúc đó, Bích Điệp té ngã là do Lam Hi Thần ở phía sau cản trở chứ không phải do đạp phải áo váy.
Cả hai một người một thú nằm ụp xuống đất. Do trọng lượng cơ thể bên trên, dầu cho bản lực nhanh nhẹn đến đâu, Lam Hi Thần cũng không nhúc nhích chạy đi nổi, vì thế tránh không kịp luồng hắc khí kia đang ào ào bay tới. Thông Thiên giáo chủ ở bên đây niệm chú trấn áp Kim Ngao, nhưng nhất thời không cách nào kịp trở tay ngăn trở luồng khí kia bay đến chỗ bọn họ.

Trong tích tắt Lam Hi Thần nghĩ mình sẽ cùng Bích Điệp lãnh trọn luồng khí kia thì có một thân ảnh lao đến chắn trước hai người, mũi của cả hai cũng bị bịt lại khi luồng khí đen kia bao trùm lấy bọn họ.

Lam Hi Thần mở mắt, nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết đang lấy hai tay che mũi bọn họ, bản thân thì trơ trọi giữa luồng hắc khí. Bởi vì quá kinh hãi, y không để ý lồng ngực Nhiếp Minh Quyết không phập phồng chứng tỏ hắn đang nín thở, mà muốn mở miệng kêu hắn hãy chạy đi. Ai ngờ miệng vừa mới hé ra không tới một móng tay đã bị lực bàn tay của hắn bóp chặt lại, hắn cả giận quát "Nằm im!".
Thế nhưng lời vừa nói xong, kể cả hắn và y đều trân mắt nhìn nhau, tim Lam Hi Thần muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Hắn mở miệng nói chuyện, cũng đồng nghĩa hít phải khí độc!

Đúng như dự đoán, luồng hắc khí kia vừa biến mất, Nhiếp Minh Quyết thân người hơi đảo, miệng mím mím rồi phun ra một ngụm tinh huyết ướt đẫm mặt Lam Hi Thần, sau đó là ngất lịm trên người Bích Điệp. Gương mặt nàng ta lúc này trắng bệt không chút huyết sắc, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, trân người ra không cách nào cử động được, thẳng đến lúc Tự San chạy tới đỡ Nhiếp Minh Quyết ra, nàng ta mới lấy lại một tia hoàn hồn.

Tự San xem xét tới lui quay qua nói với Thông Thiên giáo chủ "Thưa giáo chủ, bị trúng độc rồi!".

Thông Thiên giáo chủ giậm chân "Còn ở đó làm gì? Mau đưa hắn lên Bích Du cung ngay".

Bình luận

Truyện đang đọc