MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

Lam Hi Thần dùng hết sức mình, mặc kệ vết thương trên vai đang tuôn ra rất nhiều máu, trong người chính là ba túi càn khôn chứa toàn là trân phổ của Lam gia. Phía sau lưng vẫn là mùi khói, vẫn là tiếng la hét, tiếng cháy lách tách. Vân Thâm Bất Tri xứ tiên cảnh trăm năm nay đã bị tiêu hủy chỉ trong một đêm.

Thật cay đắng biết bao!

Lam Hi Thần cố nuốt nước mắt sắp trào ra, một đường lần mò trong bóng tối, không dám quay đầu lại mà chỉ biết cắm đầu chạy len lỏi qua từng bụi cây trong rừng. Rừng cây lạnh buốt người còn âm trầm khủng khiếp, mặc dù trăng đêm nay rất sáng, giúp y nhìn rõ đường nhưng y không biết bây giờ mình nên chạy đi đâu mới là an toàn, y không còn định hướng được nữa, chỉ biết chạy bằng ý chí, chạy bằng nỗi chua xót đau khổ trong tim. Mặc kệ cành cây gai góc ven đường cào rách áo choàng, cào luôn vào da thịt mềm mại tạo ra muôn ngàn vết xước.


Máu trên vai không được băng bó, tuôn ra càng lúc càng nhiều, lượng máu mất đi nhiều như thế khiến y như bị rút cạn sinh lực. Chút lý trí còn lại nói cho y biết, nếu còn ở trong rừng, mùi máu tươi nhất định sẽ dẫn dụ loài dã thú khát máu tới.

Lam Hi Thần tự cười nhạo bản thân với cái suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi. Vân Thâm Bất Tri xứ là tiên sơn gia phủ lấy đâu ra dã thú khát máu?

Tất nhiên, dã thú chính là từ nơi khác đến, hơn nữa, chúng vừa tấn công phụ thân và đệ đệ của y, vừa đốt nhà của y. Nếu bị chúng bắt được, y không biết mình có còn thở được hay không?

Nhưng số mệnh chính là số mệnh, rốt cuộc mệnh y thật hẩm hiu, bởi vì lúc này, phía trước chính là tử lộ.

Nguyên lai chạy cả đêm mòn mỏi, rốt cuộc cũng không có đường thoát. Đằng sau là Ôn thị, phía trước là một cái vực sâu vạn trượng. Lúc này trời đã tờ mờ sáng, đủ để y nhìn thấy dưới vực kia là một dòng suối chảy xiết. Lam Hi Thần sức lực cũng đã cạn kiệt, ngã quỵ xuống. Tình hình lúc này tiến không được mà lui cũng chẳng xong. Lam Hi Thần đưa mắt nhìn lên bầu trời hãy còn âm u tối, thầm cảm thán hỏi tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao lại giáng tai họa xuống gia đình của y ? Tại sao lúc này lại tuyệt đường của y? Tại sao ngay cả một tia hy vọng nhỏ nhoi của cả y và Lam gia mà cũng muốn dập tắt? Tại sao....


Còn rất nhiều cái "Tại sao" đang nổi lên trong tâm trí Lam Hi Thần, nhưng y biết, sẽ không có câu trả lời cho mình.

Trong lúc vẫn còn đang thẫn thờ trong đau khổ, một thân ảnh hắc y theo cơn gió mà lao đến, không một sơ hở cho người ta phát giác mà cướp lấy Sóc Nguyệt từ tay Lam Hi Thần, sau đó kề lên cổ y.

Lam Hi Thần cảnh giác nhìn người đó. Một thân hắc y, trên mặt có đeo một chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt mang đầy vẻ sát khí. Y hít một hơi lạnh, hỏi "Ngươi là ai?".

Người kia âm trầm nhìn y, từ từ giơ Sóc Nguyệt lên cao, nói "Ngươi không cần phải biết, chỉ cần biết khi mạng của ngươi kết thúc, sẽ có người không vì ngươi mà mang vướng bận".

Lam Hi Thần không hiểu ý hắn, lại càng không biết bản thân rốt cuộc đã đắc tội với ai ngoại trừ phía Ôn thị để người ta tới truy sát. Thế nhưng cái chết đã cận kề, có biết hay không thì nào có quan trọng gì nữa?


Đương lúc Sóc Nguyệt chỉ thiếu một tấc nữa là chạm vào cổ, có một tiếng "cheng" chói tai biểu thị cho sự va chạm giữa kim loại với kim loại vang lên, tiếp theo đó là tiếng gió quần quật như roi quất giữa khoảng không.

Bốn tên mặc thái dương văn bào xuất hiện, một trong số đó tay đang cầm song chùy, một đầu song chùy đang quấn chặt lấy chuôi kiếm Sóc Nguyệt quay vòng vòng như một con vụ* mà đám trẻ con hay chơi. Kẻ cầm song chùy cười đắc ý, nói "Thành thật xin lỗi, nhưng người này không đến phiên ngươi đụng tới".

*Con vụ: con quay.

Hắc y nhân kia không hề tỏ vẻ nao núng hay sợ sệt. Gã bấu chặt lấy vai Lam Hi Thần, nghiên đầu cười lạnh một tiếng, kế đó hơi hé miệng, và từ trong miệng bay ra một lưỡi đao. Bốn người kia nhanh nhẹn né tránh, lưỡi đao kia cắm sâu vào một thân cây, sâu đến mức không thấy cả đầu lưỡi đao.
Một tên khác trong bốn tên Ôn thị nói "Ôn Ức Lai, người này thuộc về quyền định đoạt của chủ nhân bọn ta, cảm phiền ngươi rời đi ngay lập tức".

Ôn Ức Lai? Đó là người nào của Ôn thị, tại sao trước giờ chưa từng nghe qua cái tên đó?

Kẻ được gọi là Ôn Ức Lai nhướn mày "Thế sao? Nhưng rất tiếc, ý muốn của chủ nhân các ngươi là đối nghịch với chủ nhân của ta. Mà chủ nhân các ngươi sẽ không chống đối với chủ nhân của ta đâu. Hơn nữa "người kia" làm như thế này là muốn tốt cho chủ nhân của các ngươi. Nếu muốn chủ nhân mình có một con đường dễ dàng bước lên cao thì người lui ra là các ngươi mới đúng".

Tên Ôn thị kia có hơi giật mình, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, nói "Đừng đem "người kia" ra uy hiếp bọn ta. Cho dù thực sự là ý muốn của hắn, bọn ta vẫn tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân mình. Đừng nói nhiều, buông Lam đại công tử ra ngay lập tức!".
Lam Hi Thần không biết bọn chúng rốt cuộc đang muốn nói cái gì, nhưg lờ mờ nhận ra bọn chúng tuy cùng họ Ôn nhưng lại chia thành hai phe đối nghịch đang vì mạng của y mà giằng co.

Ôn Ức Lai cười khùng khục, sau đó đanh giọng "Không biết tự lượng sức".

Sau đó tái hiện lại một nụ cười phóng đao như lúc nãy. Lần này có một tên trong bốn tên Ôn thị kia đứng lên trước, tay cầm kiếm quay liên tục như một vòng tròn chắn mũi đao kia. Hai bên đấu được ít hiệp, kẻ cầm chùy kia nôn nóng lại quăng song chùy lên nhằm trúng một bên mắt của Ôn Ức Lai suýt nữa là khiến hắn bị mù, lại có một tên khác trong đám thừa cơ hắn không để ý mà vung gươm chém tới. Ôn Ức Lai trúng một gươm ở vai, vô cùng tức giận buông Lam Hi Thần ra, gằn từng chữ nói "Được lắm, ta sẽ xem các ngươi nhận tội với "ngài ấy" ra sao?", rồi thoắt một cái liền biến như lúc hắn xuất hiện.
Tên cầm song chùy giậm chân "Để hắn trốn mất rồi!".

Tên cầm gươm liếc mắt nhìn Lam Hi Thần, nói "Không đáng bận tâm, chuyện trước mắt quan trọng hơn".

Đám Ôn thị kia một thân y bào đỏ chói tựa như đang dung nạp với ánh bình minh đang dần hiển hiện, tay cầm gươm khí thế vô cùng hung hãn, giống như đám thú dữ vây lấy một con mồi bé nhỏ, sẵn sàng lao đến tóm lấy rồi xâu xé thành trăm miếng thịt.

Một tên Ôn thị nhìn Lam Hi Thần ngồi bệt trên đất, bật cười, nói "Sao vậy Lam đại công tử? Chạy cả đêm rồi, bọn ta đuổi theo cũng thật mệt a, vậy mà sao ngươi không chạy nữa đi?".

Tên khác lại nói "Ngươi mù sao? Không thấy vừa rồi người ta suýt bị dọa gϊếŧ, hiện tại trước mắt là vực thẳm à? Lam đại công tử sao lại chạy tiếp được, ngươi muốn y nhảy xuống luôn chăng? Y mà nhảy xuống thì ngươi đền mạng với chủ nhân nổi không?".
Một tên nữa lại nói "Phải phải phải. Làm vậy không được đâu, ngộ nhỡ chủ nhân mà biết thì đầu chúng ta sẽ rớt ngay lập tức đó".

Lúc này có một kẻ mặt mày vô cùng trầm tĩnh giơ tay ra hiệu, nói "Được rồi, các ngươi đều im hết đi".

Có vẻ như gã là một người chỉ huy trong nhóm nhỏ này, lời gã nói ra có lực lớn khiến ba tên kia thu kiếm lại, im lặng nhìn Lam Hi Thần đầy dò xét.

Lam Hi Thần mím môi. Trước mắt rõ ràng là bốn tên thiếu niên tuổi bất quá lớn hơn y một chút, nhưng cái sự tàn ác trên mặt đã sớm biến bọn họ trở thành những kẻ sát nhân già dặn. Dĩ nhiên, bốn kẻ này vốn không phải những tên môn sinh bình thường của Ôn thị.

Phải, dưới trướng của vị Ôn đại công tử kia thì thuộc hạ sao có thể vào loại xuềnh xoàng?

Cả bốn kẻ này không biết đã theo Ôn Húc từ khi nào, chỉ biết rằng từ khi Lam Hi Thần mười lăm tuổi đến nay, mỗi lần hắn y lệnh phụ thân tới tham dự Thanh Đàm hội của Lam thị hay ngụ ý sâu xa là dò thám thì đã thấy bọn chúng đi theo phía sau làm thủ vệ. Đứng đầu là Vô Tình, kế đó là Vô Tâm, sau là Vô Ý và cuối cùng là Vô Đức.
Qua lời kể của Nhiếp Minh Quyết và lời đồn đại của người khác, Lam Hi Thần sớm biết trong hai người con trai, Ôn Húc mới chính là cánh tay trái đắc lực của Ôn Nhược Hàn chứ không phải Ôn Triều. Sự độc đoán và máu lạnh của hắn đã được tôi luyện theo năm tháng ngay từ khi hắn chỉ là một thiếu niên. Đủ sức đối đầu với hắn trong cả Tu Chân giới lúc bấy giờ chỉ có mỗi Nhiếp Minh Quyết, nếu không cũng giống như lấy trứng chọi đá. Kể từ ngày Ôn Húc rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ chỉ vì một túi bánh, Lam Hi Thần vẫn luôn linh cảm hắn để bụng trong lòng chờ ngày trả thù. Chỉ là không ngờ ngày đó lại tới một cách bất ngờ như vậy. Có lẽ ngày đó, hắn ôm lòng căm hận Thanh Hành Quân vì đã thiên vị......

"Lam đại công tử".

Lam Hi Thần giật mình rời khỏi dòng ký ức, giương mắt nhìn người gọi mình. Kẻ đó cũng chính là người vừa ra lệnh ba kẻ kia im lặng, đại ca của bọn chúng và là thủ hạ tâm đắc nhất của Ôn Húc, Vô Tình. Gã chầm chậm bước lên phía trước, ước chừng còn cách Lam Hi Thần ba mươi bước chân thì dừng lại, quăng một sợi Khốn Tiên Các bay tới trước mặt y, lãnh đạm nói "Lam đại công tử, ngươi bây giờ đã không còn đường chạy, vậy nên cũng đừng phản kháng vô ích. Đây là lệnh của chủ nhân, ngươi hãy tự mình chịu trói theo chúng ta về gặp hắn, hắn có thể đảm bảo ngươi nhất định được bình an".
Lam Hi Thần thực sự cảm thấy nực cười khi nghe mấy lời đó. Cái gì mà tự chịu trói? Cái gì mà đảm bảo ta sẽ được bình an? Chẳng phải hắn vừa nhẫn tâm gϊếŧ người của Lam gia, làm phụ thân và đệ đệ ta bị thương đó sao? Bây giờ lại còn muốn giở trò bắt ta tự nguyện chịu trói trước mắt hắn ư?

Nằm mơ!

Vô Tình không thấy y trả lời, nhưng lại nhìn thấy hai mắt y hừng hực lửa giận, lo ngại y sẽ manh động liền nói "Lam đại công tử ta nhắc nhở ngươi, lệnh của chủ nhân, ngươi hãy ngoan ngoan tuân theo, đừng bắt chúng ta phải dùng vũ lực ép buộc ngươi".

Lam Hi Thần gắng gượng đứng dậy, bật cười hai tiếng, thanh lãnh nói "Ngoan ngoãn tuân theo sao? Ta nào dám kháng lệnh của Ôn đại công tử nhà các ngươi cơ chứ? Hắn để ta tự nguyện chịu trói thế này, thật là coi trọng ta quá!".
Vô Ý nửa châm chọc nửa nhắc nhở "Vậy thì ngươi mau tự mình trói lấy đi, đừng bắt Ôn đại công tử chờ lâu, bằng không khi hắn mà nổi giận thì "nơi kia" sẽ rất thê thảm".

"Nơi kia" dĩ nhiên là bao hàm cả mạng của Lam Khải Nhân và Lam Vong Cơ. Bọn chúng rốt cuộc không phải tự nhiên mà theo tới đây.

Vô Ý cầm Sóc Nguyệt gõ gõ chuôi kiếm, ngầm ý muốn nhắc nhở Lam Hi Thần rằng trong tay bọn hắn đang giữ bội kiếm của y một cách dễ dàng thì bắt lấy y chẳng có gì khó, khuyên y vẫn là nên tự nguyện chịu trói.

Lam Hi Thần siết chặt tay, cố làm ra vẻ bình tĩnh, hỏi "Nhưng trước hết ta muốn biết, làm sao các ngươi biết ta chạy trốn mà đuổi theo?".

Trước khi chết, ít ra cũng phải biết lý do mình chết chứ nhỉ?

Vô Tình khoanh tay, lạnh lùng nói "Chẳng lẽ ngươi không để ý, Ôn đại công tử nhà ta chưa bao giờ rời mắt khỏi ngươi".
Quả nhiên thúc phụ luôn nói đúng. Ôn Húc kia, hắn rốt cuộc cũng như Ôn Triều, hai mắt lúc nào cũng theo sát Lam thị Song Bích, nhất định muốn tìm thời cơ để tiêu diệt. Lần trước huynh đệ y và Ngụy Vô Tiện đều đoạt mất danh quanh của Ôn Triều ở Kỳ Sơn thì làm sao bọn hắn có thể nuốt được cục tức này? Người của Ôn thị xác thực không có ai là tốt đẹp cả!

Lam Hi Thần lắc lắc đầu, tâm trí của y lúc này cũng không còn rối loạn nữa, nó đã đủ tỉnh táo để cho y biết, lúc này y phải làm gì.

Vô Tình bắt đầu sốt ruột, nói "Lam đại công tử, chúng ta không có nhiều thời giờ đâu. Ta khuyên ngươi tốt nhất nên theo bọn ta về gặp chủ nhân, bằng không ngươi sẽ không thể giữ được mạng. Ngươi có biết kẻ tên Ôn Ức Lai vừa rồi là ai không? Hắn là thủ vệ tâm đắc nhất của tiên đốc. Tài nghệ chỉ đứng sau chủ nhân của bọn ta. Chiêu thức Tiếu Lý Tàng Đao* của hắn so với Hóa Đan Thủ của Ôn Trục Lưu tuy khác tên và hình thức nhưng uy lực thì không hề kém cạnh, một đao vô hình mà đâm sâu vào trong người phá nát kim đan của người khác. Chủ nhân ta và Ôn Trục Lưu ở ngoài sáng, Ôn Ức Lai làm việc trong tối lại vô cùng ngoan cố. Hắn nếu là vâng mệnh của tiên đốc đến để lấy mạng ngươi thì chắc chắn sẽ không chịu buông bỏ vụ này. Ban nãy hắn rời đi, có lẽ là muốn nhân cơ hội khác lấy mạng ngươi, nhưng chỉ cần ngươi chịu theo chủ nhân của ta, chắc chắn sẽ bảo toàn mạng sống".
*Nụ cười dấu đao.

Tiên đốc? Hóa ra là người do Ôn Nhược Hàn phái đến. Ôn Nhược Hàn muốn gϊếŧ y, Ôn Húc lại còn tỏ vẻ muốn cứu y. Rốt cuộc cha con bọn hắn đang muốn diễn vở kịch gì đây?

Lam Hi Thần không hiểu và cũng chẳng muốn hiểu, chỉ cười lạnh, nói "Vậy sao? Nhưng ta thì lại nhận không nổi lòng tốt của chủ nhân ngươi ".

Vừa nói, bước chân y vừa chậm rãi lùi về phía sau, bước đi rất nhỏ, giáo phục gia chủ của Cô Tô Lam thị rất dài, giúp y che chắn được bước chân mình không bị phát hiện. Y đưa mắt nhìn sau lưng chúng, nơi mà có lẽ vẫn còn đang ngập tràn sức nóng của ngọn lửa, nồng nặc mùi khói và mù mịt mạt tro tàn.

Vô Tình tỏ vẻ khó hiểu "Ngươi có ý gì?".

Lam Hi Thần ngày càng gần bờ vực, trong lòng y bỗng chốc cảm thấy thật trống rỗng.

Phụ thân, thúc phụ, Vong Cơ, tổ tiên Lam gia....Hi Thần có lỗi với các người. Nếu không thể bảo vệ tốt trân phổ cùng tính mạng mình, ta sẽ liều cả mạng này, tuyệt không để rơi vào tay Ôn thị, trở thành mối nhục cho Lam gia.
Gót chân Lam Hi Thần đã chạm bờ vực, mấy tên Ôn thị cuối cùng cũng bừng tỉnh, nhận thấy y đã đi quá xa tầm với của chúng.

Vô Tâm trợn mắt, quát lớn "Lam Hi Thần! Ngươi....".

Khi gã còn chưa nói xong, Lam Hi Thần đã lùi thêm một bước, cũng là bước cuối cùng, cả người y rơi xuống vực thẳm.

Lam Hi Thần thầm nở một nụ cười bi thương nhưng hạnh phúc. Như vậy hi sinh cũng tốt, quân tử thà chết vinh hơn sống nhục, coi như không có lỗi đạo trời.

Đám Ôn thị vội lao tới nhưng đã quá muộn, thân ảnh Lam Hi Thần đã mất hút dứt đáy vực. Trên mặt bọn chúng đều xanh như tàu lá chuối mới nhú ra khỏi buồng.

Vô Đức trên mặt đầy vẻ sợ hãi, níu tay áo Vô Tình, nói "Lão...lão đại, làm sao đây? Không nghĩ tới Lam Hi Thần này lại có gan liều chết như vậy? Chúng ta làm sao ăn nói với chủ nhân bây giờ?".
Vô Tình nhìn xuống đáy vực, mồ hôi lạnh rơi đầy thái dương. Chính gã cũng không ngờ đến Lam Hi Thần sẽ chọn cách tự vẫn này, nếu để Ôn Húc biết, bọn gã mỗi người có một trăm cái đầu cũng không đủ chém. Bây giờ thì hay rồi, người cũng đã nhảy xuống, nếu còn không nghĩ cách, e rằng người tiếp theo xuống dưới vực đó chính là bọn gã.

Có câu cái khó ló cái khôn. Vô Tình nhìn chăm chú vào dòng suối dưới vực, một hồi sau mới nhận thấy nó chảy một đường từ trên núi xuôi theo hướng bắc. Lúc trước gã thường cùng Ôn Húc tới đây, ngoài dự tiệc còn ngấm ngầm thị sát địa bàn, nếu gã không lầm, con suối này nhất định chảy ra phía Bích Linh hồ của Thải Y trấn. Lam Hi Thần đang bị thương nặng, rơi xuống đó nếu không bơi được thì tám chín phần sẽ nổi lên, bị dòng nước cuốn trôi đến Bích Linh hồ.
Mừng rỡ vì bắt được một sợi dây cứu mạng, Vô Tình ra lệnh "Mau xuống núi, men theo con suối này đến Bích Linh hồ. Ta không tin Lam Hi Thần nếu chết cũng là chìm luôn dưới đó mà không nổi lên".

Lời gã nói lúc này như một phương cứu cánh cho mấy tên còn lại, bọn chúng kẻ gật đầu lia lịa kẻ thì rối rít hô "Vâng, vâng".

Lại nói Lam Hi Thần rơi xuống dòng suối chảy xiết, may mắn thay dòng suối kia khá sâu và không có đá ngầm, y vẫn còn chút linh lực vùng vẫy, sau đó cố gắng tay không bơi theo dòng nước. Dĩ nhiên y biết rất rõ dòng nước này chảy đi đâu. Y chỉ là không ngờ đến, không chỉ có một mình y biết điều này.

Vì phần vai đang bị thương, sức cùng lực kiệt, Lam Hi Thần chỉ có thể vừa chậm rãi bơi vừa để dòng nước dìu lấy, coi như đỡ một phần sức lực. Nếu không phải chuyện xảy ra đột ngột, Lam Hi Thần đã mang theo dược trị thương bên người, cũng sẽ không đến nỗi này.
Lúc này mặt trời đã ló dạng, ánh sáng ngày mới đủ cho y nhìn thấy trong làn nước mát lạnh trong suốt, máu đỏ nhàn nhạt từ vai mình chảy lệch ra, hòa tan vào nước.

Mình không thể chết!

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lam Hi Thần. Nếu đã rơi xuống mà không mất đi hơi thở của chính mình, coi như ông trời vẫn còn chừa một đường sống. Phải tự cứu lấy bản thân trước, sau đó bảo toàn tốt đống trân phổ, đợi ngày sau đông sơ tái khởi trở về.

"Khụ khụ khụ....... khụ khụ........".

Lam Hi Thần vươn tay bám lên một ghềnh đá lớn, không ngừng ho khan, chờ có sức một chút mới phát hiện chính mình đang ở giữa một con sông lớn phủ đầy rong rêu. Lam Hi Thần thầm vui mừng, y chính là cách Bích Linh hồ không còn xa nữa. Tới đó, nghỉ dưỡng một ngày, có lẽ sẽ sớm phục hồi linh lực, sau đó sẽ tính tiếp.
Nhưng lúc này ánh mặt trời đã lên quá cao, miệng vết thương trong nước lạnh còn chưa kịp khép lại đã bị cái nóng của mặt trời chiếu đến nóng rát. Dù ở trong nước lạnh nhưng Lam Hi Thần vẫn cảm nhận được cái nóng rát ấy, mồ hôi y trên trán y chảy ra, hòa vào cùng với nước. Y thực sự không chịu nổi nữa rồi, sức lực con người quả thực có giới hạn. Dù là tu tiên thì sao chứ? Cũng là người trần tục có xương có thịt, làm sao so được với thần tiên đắc đạo bị chém một nhát cũng có thể không thấy đau?

Lam Hi Thần ngước lên nhìn ánh mặt trời đang chiếu chói mắt y, bỗng cảm thấy trước mắt trở nên tối sầm, cả người dần dần buông lỏng, để mặc bản thân bị sức nước dìu lấy cuốn đi.

Đợi khi Lam Hi Thần mơ màng tỉnh dậy, trước mắt là một toáng người lao xao nói cười, hình như bọn họ đang bàn chuyện gì đó rất là vui, và rồi có một mùi tanh nồng nặc xộc đến khiến Lam Hi Thần choàng tỉnh, ôm lấy mạn thuyền nôn thốc nôn tháo một trận.
"Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi sao? Vậy mà làm bọn ta sợ muốn chết! Cứ tưởng đã vớt phải một cái xác chết đuối, đang không biết làm thế nào mà chôn cất đây này!".

Lam Hi Thần ban đầu còn hoảng sợ, từ từ mới định hình lại bản thân đang ngồi trên một chiếc thuyền đánh cá cỡ trung. Xung quanh chỗ y ngồi là một đống lưới và vài ba thùng gỗ đầy ắp cá. Mùi tanh vốn có của cá tươi khiến Lam Hi Thần không quen mà nôn khan vài cái.

Một lão nhân quần áo giản dị mộc mạc nhổ tẩu thuốc trên miệng đi, nhích tới gần vỗ lên vai Lam Hi Thần, tỏ vẻ an ủi, nói "Tội nghiệp chưa! Thiếu niên ngươi là lần đầu ngồi thuyền chài phải không?".

Lam Hi Thần che mũi, dè dặt ngước mắt nhìn lên. Đó là một lão nhân tuổi chừng sáu mươi nhưng vẫn còn rất tráng kiện, khuôn mặt đầy vẻ giản dị hòa đồng vốn có của những người dân nghèo. Ngập ngừng một lúc, Lam Hi Thần mới hỏi "Lão bá, ngươi là ai vậy?".
Người kia tự chỉ vào mình rồi chỉ vào thiếu niên đang gỡ cá ra khỏi mẻ lưới bên cạnh, nói "Ta là Đường Duật, kia là con trai là Đường Văn Túc. Bọn ta là ngư dân đến từ Vân Mộng, nghe nói Bích Linh Hồ ở Cô Tô này thủy sinh dồi dào nên xin tới đây một chuyến để kiếm miếng ăn ấy mà".

Từ sau khi tu sĩ Lam gia đến Bích Linh hồ trừ thủy túy, nơi này không còn xảy ra chuyện thủy quái xuất hiện làm đắm thuyền hay có người chết đuối. Trái lại Bích Linh hồ trở thành một hồ nước vừa yên ả vừa thơ mộng. Nơi đây vốn là cuối nguồn của Thải Y Trấn, thông ra các con sông lớn bên ngoài vùng Cô Tô nên thuyền bè từ các nơi khác muốn vào Thải Y trấn buôn bán trao đổi đều phải đi qua nơi này.

Bởi vì thủy túy không còn, thuyền bè tự do qua lại rất đông nên nếu mở một hàng nước cập bờ hồ làm một trạm nghỉ chân, với số lượng thuyền ghé vào một ngày cũng có thể đủ nuôi một gia đình năm người trong vòng một tháng, càng huống chi hồ này cá tôm dồi dào tươi ngon, đa phần đều từ đây mà ra các sông ngòi phụ cận Thải Y Trấn nên có thể nói nếu cư ngụ ở đây thì không lo gì cái ăn. Câu ít cá tươi đem vào trấn bán lấy tiền thì không cần lo cái mặc. Tuy nhiên là người phàm trần thì ai cũng nhát gan, dù món hời trước mắt có lớn đến mấy nhưng vẫn xem tính mạng là chính, cho nên không ai dám đến đây ở, trừ một vài ngư dân đến vì kế sinh nhai.
Mồm năm miệng mười, những người làm ngư dân trao đổi mua bán thường nói với nhau về sự phong phú của thủy sinh trong Bích Linh hồ, dẫn đến ngư dân các vùng khác cũng muốn tới giăng vài mẻ lưới. Đường Duật

lão nhà ở gần Vân Mộng nay cũng đã sáu mươi tuổi nhưng sức lực vẫn còn rất khỏe, hằng ngày thường xuyên bơi thuyền ra các hồ ngồi câu cá, có khi đem về ăn cơm cũng có khi đem vào trấn đổi chác. Hôm trước nghe người ta đồn về Bích Linh hồ nên cũng muốn tới một lần xem sao, kết quả không chỉ giăng được ba mẻ lưới đầy ắp mà còn kéo được một lam y thiếu niên lên thuyền.

Mới đầu hai cha con lão còn hoảng sợ tưởng đó là một xác người chết đuối, còn nghĩ Thủy túy không phải đã do mấy tu sĩ Lam gia ngày trước trừ không hết rồi sao? Hay là lại có thủy quái mới?
Thế nhưng Đường lão nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó. Bởi nếu còn có thủy quái, làm sao những ngư dân khác có thể bình an ngày ngày ra đây câu cá? Vừa hay đứa con của lão Đường Văn Túc biết một chút y thuật, thấy lam y thiếu niên sắc mặt hãy còn một tia huyết sắc cho nên bắt mạch, mới biết là người vẫn còn sống, lại thấy bên vai trái thiếu niên có một mảng đỏ, đoán biết người này đang bị thương nên xé đại một tấm vải sạch để cầm máu.

Lam Hi Thần gắng gượng cung tay hướng người tên Đường Văn Túc kia, nói "Đa tạ Đường lão bá và Đường công tử đã cứu mạng".

Đường lão vội xua tay "Có gì mà đa tạ. Chẳng qua bọn ta tiện tay kéo ngươi lên thôi, có đa tạ thì phải đa tạ trời cao phù hộ vì ngươi vẫn còn sống".

Lam Hi Thần sờ vết thương, nói "Nhưng vẫn là nhờ có Đường công tử giúp ta".
Đường Văn Túc quăng con cá cuối cùng trong mẻ lưới đang gỡ vào cái thùng gỗ cạnh đó, đón lấy mái chèo từ tay cha mình, nói "Không có gì đâu, thân là người biết y thuật, thấy người bị thương thì phải ra tay cứu giúp chứ!".

Đường lão nói "Tiểu tử ngươi, xem ra học được chút đỉnh y thuật từ Lam công tử liền tự cho mình thành y sư luôn rồi sao?".

Tuy rằng ngòi mặt chỉ là chê trách nhưng bên trong chính là niềm tự hào của một người cha. Riêng Lam Hi Thần có điểm giật mình, hỏi "Lam công tử sao?".

Đường lão nói "Đúng vậy, là Lam công tử của Lam gia, Lam Vĩnh Thuận. Thiếu niên ngươi cũng biết hắn sao? À mà đúng rồi, từ nãy đến giờ vẫn chưa có hỏi qua tên ngươi. Thiếu niên ngươi tên gì, nhà ở đâu để bọn ta đưa ngươi về".

Hóa ra là biểu huynh, cũng chẳng trách người này vừa nhìn qua liền biết y bị thương, lại còn qua loa nhưng không kém tỉ mỉ trong cách băng bó. Tác phong rất giống với cách làm của Lam Vĩnh Thuận hồi mới học y thuật. Nhưng mà.....
Hai người này biết Lam Vĩnh Thuận, vậy tại sao lại còn hỏi y có biết hắn hay không? Dù cho không biết y là Lam Hi Thần, nhưng chí ít nếu gặp qua Lam Vĩnh Thuận thì cũng biết được ít nhiều về Lam gia, và hơn nữa, trên trán y còn đeo mạt ngạch. Lam gia nhận biết thông qua mạt ngạch. Vậy mà hai người này lại như chưa từng nghe qua.

Mà nói tới mạt ngạch Lam gia, Lam Hi Thần hốt hoảng nhìn xung quanh, hỏi "Đường lão bá, chúng ta đang đi đâu đây?".

Đường lão nói "À, bọn ta đã thu được một khối hàng lớn, vậy nên đang trên đường về Vân Mộng bán nốt số cá này".

Lúc này thuyền trôi trên một con sông không phải sông phụ cận Thải Y Trấn, con sông này đi về hướng tây, mà hướng tây thì chính là Vân Mộng.

Lam Hi Thần thầm thở phào nhẹ nhõm. Thôi kệ đi, không biết thì tốt, vừa vặn có thể giúp y che giấu thân phận.
Ngẫm lại, hôm trước Nhiếp Minh Quyết đưa thư, nói rằng người của Ôn thị đã bắt đầu hành động. Chắc là đối với Ôn thị thì Nhiếp thị là nơi nhắm đến trước tiên. Giờ mà đến Bất Tịnh Thế thì khác nào tạo thêm gánh nặng cho Nhiếp Minh Quyết. Kim Lân Đài càng không có hy vọng. Cuối cùng chỉ còn ở chỗ Giang Phong Miên là ổn nhất, với giao hảo giữa Lam Khải Nhân và Giang Phong Miên, Liên Hoa Ổ nhất định là nơi thích hợp để nương nhờ một thời gian. Quan trọng hơn trước mắt là phải che giấu thân phận.

Đành phải phạm quy nói dối, sau này trở về hẵng chép phạt sau vậy!

Đưa tay tháo xuống mạt ngạch, luyến tiếc cuộc tròn cất vào trong áo, Lam Hi Thần gượng gạo mà nói "Ta là Trần Thư Nhuận, hiện giờ nhà của ta.....không còn nữa, chỉ đành một mình lưu lạc mà thôi".
Cha con Đường lão thấy y ảm đạm như thế, lại còn cất một sợi dây màu trắng vào nên tưởng rằng y đang chịu tang mà sợ người ta hỏi đến thêm buồn, cho nên cũng không hỏi tiếp mà nói "Ngươi đừng đau lòng, nếu không có chỗ nào để đi, vậy thì hãy theo bọn ta tới Vân Mộng cùng sinh sống, có được không?".

Lam Hi Thần chỉ chờ có vậy, liền rối rít nói "Được vậy thì ta mang ơn hai vị lắm!".

Đường lão nói "Hầy, ơn nghĩa gì chứ? Thấy người gặp nạn ra tay tương trợ vốn là lẽ thường tình".

Đường Văn Túc khua mái chèo cho thuyền đi thật nhanh, còn Lam Hi Thần thì thoáng yên tâm phần nào, chỉ mong thật nhanh có thể tới Vân Mộng.

Chỉ có một điều Lam Hi Thần không biết, ẩn trong tàng cây rậm rạp, có một đôi mắt đen đang dõi theo từng cử chỉ của y. Khi chiếc thuyền kia rẽ mũi ra sông lớn, đôi mắt kia theo tiếng cánh chim vỗ mà bay lên trời.

Bình luận

Truyện đang đọc