Nhiếp Minh Quyết sau một lúc đứng im bất động liền ném xác Lữ Điểu đi, hai nửa xác lập tức thu về nguyên hình là xác của một con đại bàng lông trắng có hai chân to như chân bò mộng. Nhiếp Minh Quyết dù không có con ngươi, nhưng cặp mắt trắng dã kia ngay lập tức chuyển sang màu đỏ, cả người đột nhiên lại có một luồng lực khủng khiếp chưa từng thấy xuất hiện, tràn ra cả không gian, làm cho người ta tưởng như bị đè bẹp.
Bắc Đường Lạc Vi bỗng hét lớn "Ôn Ninh! Tránh xa hắn ra mau!".
Cũng may Ôn Ninh phản ứng nhay nhạy lùi lại mấy bước, trước khi Nhiếp Minh Quyết túm được hắn. Bắc Đường Lạc Vi giơ quạt lên. Lam Hi Thần lúc này mới bừng tỉnh muốn ngăn nàng lại không kịp. Luồng gió mang theo lông vũ bay về phía Nhiếp Minh Quyết.
Lam Hi Thần hét "Đại ca! Coi chừng!".
Đáng lý theo bình thường, khi bị lông vũ của chiếc quạt đó ghim vào thì sẽ bất động, nếu cử động sẽ gây đau đớn tột cùng, giống như Thiết Thử vừa rồi. Gã là quỷ nhân có phép lực cao cường, cao hơn cả hung thi cấp cao như Ôn Ninh mấy bậc mà còn bị chiếc quạt đó làm cho nằm im một chỗ thì đừng nói gì đến những đối tượng khác bị đâm trúng. Thế nhưng Nhiếp Minh Quyết lại chẳng hề hấn gì, hắn ngược lại siết chặt tay, gầm lên tựa như đang rất giận dữ. Luồng lực kia lại xuất hiện, mấy lông vũ ghim trên người hắn bỗng tự động rớt ra khỏi thân.
Bắc Đường Lạc Vi kinh ngạc "Sao lại như thế được?".
Tất nhiên là nàng phải kinh ngạc, chẳng những vậy mà còn là kinh ngạc tột độ. Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống như thế này. Có kẻ tự nhổ được lông vũ của thần phiến, vô luận thế nào nàng cũng không thể tin được.
Trong lúc nàng hoài nghi nhìn chiếc quạt của mình, Nhiếp Minh Quyết lao tới định tấn công nàng, may thay Ôn Ninh lao ra kịp lúc, cản được cho nàng ta một cú đấm xuyên ngực.
"Ôn Ninh!".
Bắc Đường Lạc Vi hai mắt đều muốn rớt ra ngoài. Cắn môi, nàng một tay giữ bả vai Ôn Ninh, tay còn lại cầm quạt quạt liền hai cái thật mạnh. Luồng gió mới xuất hiện so với mấy luồng gió lúc nãy còn dữ dội hơn gấp trăm lần. Thiết Thử nằm gần đó, bị gió quạt trúng liền lập tức bị cuốn bay đi mất. May mà nhóm người bên đây đứng một khoảng khá xa, lại có cây cối chắn bớt, không thì cũng đều bị thổi bay đi mất.
Bắc Đường Lạc Vi đỡ Ôn Ninh lui ra xa, nhìn lỗ hổng giữa ngực hắn, cuống quít hỏi "Ngươi bị làm sao rồi? Cảm thấy thế nào rồi?".
Ôn Ninh lắc lắc đầu, cười gượng "Công chúa, ta không sao! Ta là hung thi, dù có bị chém thì cũng không thể đứt lìa thân thể, huống chi là như thế này. Không lâu nữa nó sẽ lành lại thôi".
Bắc Đường Lạc Vi vuốt ngực "Vậy thì tốt!". Đoạn nàng nhìn chiếc quạt trong tay, lại nhìn chằm chằm Nhiếp Minh Quyết, mang vẻ mặt hoang mang xen lẫn một chút sợ hãi nói "Hắn rốt cuộc là thứ gì vậy? Tại sao lại không bị U Xương phiến của ta tác động?".
Nhiếp Minh Quyết bị gió thổi chỉ trượt lùi mươi bước. Hắn lại gầm lên, toan hướng hai người họ đánh tới.
Lam Hi Thần một lần nữa hét "Đại ca! Không được! Mau dừng lại!".
Y đang muốn chạy tới thì bị Lam Cảnh Nghi giữ chặt. Cậu ta kịch liệt nói "Trạch Vu Quân đừng qua đó, nguy hiểm lắm!".
Lam Hi Thần vẫn hét "Đại ca!".
Lúc này luồng lực kia biến mất, Nhiếp Minh Quyết lại quơ quơ như thể đang cầm một món vũ khí, bất tri bất giác mà nhằm vào những thứ xung quanh, lúc nhắm mắt lúc mở mắt, lảo đảo đi về phía nhóm tu sĩ. Một vài người xông lên định khống chế hắn nhưng đã bị hắn túm lấy, bẻ gãy cổ rồi ném qua một bên. Âu Dương tông chủ, vội kéo con trai chạy qua chỗ của Ôn Ninh lúc này có thể đã không còn trong tầm ngắm của Nhiếp Minh Quyết.
Âu Dương Tử Chân mặt mày xanh lét "Đáng sợ quá! Cảnh Nghi, sao ngươi và Trạch Vu Quân còn đứng đó? Mau! Mau qua bên này đi!".
Lam Cảnh Nghi không biết làm sao, hay nói đúng hơn còn chẳng nghe rõ lời của Âu Dương Tử Chân. Cái này so với đối phó với hằng ngàn hung thi thì đúng là đáng sợ hơn nhiều!
Trong trí nhớ của cậu ta, Nhiếp Minh Quyết không phải là bộ dáng điên loạn gϊếŧ chóc không chút lưu tình này. Dù chỉ gặp qua có một lần thuở nhỏ, nhưng Nhiếp Minh Quyết trước giờ trong đầu cậu ta không hề thay đổi, chính là một hình tượng Xích Phong Tôn uy phong dũng mãnh, một tượng đài hoàn hảo mà cậu ta luôn mong muốn được như vậy. Tuy rằng năm đó đã có nghe Lam Tư Truy kể qua sự việc ở miếu Quan Âm, nhưng đối diện với một Xích Phong Tôn bị biến thành hung thi như thế này thì quả thực Lam Cảnh Nghi không thể nào tin được. Bởi vì quá sốc, cậu ta chỉ biết đứng im đấy, giữ mà như không giữ cánh tay của Lam Hi Thần.
Còn Lam Hi Thần vẫn cứ đứng bất động nhìn Nhiếp Minh Quyết đang lừ lừ bước tới. Y cứng cả người, Sóc Nguyệt ở trên tay rơi xuống đất tự bao giờ, y thậm chí còn bỏ ngoài tai cả lời cầu xin thống thiết của những người khác.
"Trạch Vu Quân, làm gì đó đi chứ?".
"Trạch Vu Quân, đừng chỉ đứng như thế!".
"Trạch Vu Quân, mau trấn áp hắn đi!".
"Trạch Vu Quân, hắn sắp nổi điên rồi kìa!".
"Trạch Vu Quân...".
Những lời nói đó cứ liên tục vang bên tai y, nhưng y thấy nó cứ ong ong vô nghĩa. Họ đang nói gì vậy? Cái gì mà trấn áp? Cái gì mà thu phục? Hung thi gì chứ? Hắn không phải chính là Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết sao? Hắn là đại ca kết nghĩa của y mà. Tại sao bọn họ lại muốn tiêu diệt hắn?
Ôn Ninh hét lớn "Coi chừng!".
"Úccc...".
Ngay khi Lam Hi Thần kịp định hình đẩy Lam Cảnh Nghi ra, cổ lập tức bị bóp lấy một cách mạnh mẽ. Lam Hi Thần trân mắt nhìn sang. Nhiếp Minh Quyết, trong lúc y suy tư, hắn đã bắt lấy cổ y. Đôi tay đầy lực của hắn cứ vô cảm mà bóp chặt lấy, từng chút, từng chút một.
Lam Hi Thần cố gắng dùng hai tay mình để kéo bàn tay Nhiếp Minh Quyết ra. Thế nhưng hắn phát giác có trở ngại, dùng lực càng thêm dũng mãnh. Lam Hi Thần có cảm giác cổ mình sắp bị bóp nghẹt. Y không thể thở nổi, y nhìn vào đôi con ngươi trắng đục của hắn. Tầm mắt y bồng mờ dần đi như có một màn nước mỏng quét lên, y cố vươn tay nắm lên đôi tay lạnh lẽo mà cứng như đá kia, đứt quãng mà nói "Đại.....ca....là.....ta.....đây......".
Âu Dương Tử Chân kéo tay phụ thân ra, chạy tới đỡ Lam Cảnh Nghi, hỏi "Cảnh Nghi, ngươi có sao không?".
Lam Cảnh Nghi lúc này sợ tới mức hồn phách đều muốn rời thể xác, vô thức lắc lắc đầu.
Âu Dương Tử Chân nói "Không sao thì may quá! Nhưng mà Lam tông chủ..... làm sao để cứu hắn bây giờ?".
Lam Cảnh Nghi run rẩy nắm chặt lấy cánh tay của Âu Dương Tử Chân, run rẩy nói "Ta không biết! Tử Chân..... ta...ta phải làm sao đây?".
Cũng không riêng gì Lam Cảnh Nghi, hầu như tất cả những người có mặt ở đây lúc này đều sợ tới mức chết đứng. Trạch Vu Quân, Lam tông chủ năng lực cao cường còn bị Xích Phong Tôn sắp bẻ gãy cổ thì làm sao bọn họ dám xông tới?
Ôn Ninh đang muốn xông tới liền bị Bắc Đường Lạc Vi cản lại, nàng chau mày "Ngươi tính làm gì?".
Ôn Ninh hồ hởi "Ta lên giúp Trạch Vu Quân".
Bắc Đường Lạc Vi giậm châm, chỉ vào lỗ hỏng trên ngực hắn "Ngươi còn muốn đi? Bị như thế này rồi mà ngươi còn muốn đi? Không biết chừng lần này ngươi đối diện tên đó thì đầu tay chân đều bị xé đứt cùng lúc đó!".
Ôn Ninh luống cuống "Nhưng..... nhưng nếu không giúp Trạch Vu Quân, hắn xảy ra chuyện gì thì ta sẽ mang tội với Hàm Quang Quân mất!".
Bắc Đường Lạc Vi bực bội "Không lẽ bây giờ kẻ đứng người ngồi ở đây một đám, lại không ai nghĩ ra cách gì hay ho sao mà để ngươi phải liều mạng?". Nàng quay qua chỉ vào Âu Dương tông chủ, nói "Thường nói lớn tuổi sẽ có nhiều mưu mẹo, ngươi ở đây là lớn tuổi nhất, nói xem bây giờ phải làm sao?".
Âu Dương tông chủ lúc này bị dọa đến không còn giọt máu nào trên mặt, cũng không quản thể diện, kịch liệt lau lau mồ hôi trên trán, lắc đầu nói "Ta không nghĩ được gì hết! Làm ơn đừng hỏi ta! Ta vẫn cảm thấy để Quỷ tướng quân xông lên là tốt nhất!!".
Bắc Đường Lạc Vi cả giận "Ngươi....".
Bên này Lam Hi Thần không chống đỡ nổi, lực tay dần dần yếu đi cho đến khi cổ bị đau như sắp gãy. Y đứng không vững, từ từ khụy xuống, lực tay kinh người của Lam gia lúc này cũng không còn tác dụng gì nữa. Lam Hi Thần chỉ còn biết trơ mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết, tay y vẫn nắm cổ tay hắn, cảm nhận cái lạnh lẽo trên làn da hắn.
Âu Dương Tử Chân bỗng nhiên nói "Ta nghĩ ra rồi! Trước mắt nên phát tín hiệu, hy vọng gần đây có đài quan sát báo lại cho thế gia nào đó đến giúp".
Âu Dương tông chủ vội tán đồng "Đúng đúng đúng. Chỉ có tìm người đến giúp thôi".
Âu Dương Tử Chân lay vai Lam Cảnh Nghi, nói "Cảnh Nghi, mau, mau phát tín hiệu đi!".
Thấy Lam Cảnh Nghi vẫn còn thừ người ra, Âu Dương Tử Chân liền hét lớn "Ngươi còn không mau thì Lam tông chủ sẽ bị bẻ gãy cổ đó!".
Lam Cảnh Nghi như bị dội một chậu nước lạnh, ngay lập tức bừng tỉnh lục tìm trong tay áo. Sau khi khựng lại vài giây, cậu ta đưa một phù triện cho Âu Dương Tử Chân, nói "Ngươi giúp ta phát tín hiệu".
Âu Dương Tử Chân còn chưa kịp nói gì thì Lam Cảnh Nghi đã chạy lên phía trước, cách chỗ Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần mười bước chân. Lam Hi Thần dùng chút sức lực cuối cùng nghiêng đầu nhìn cậu ta, muốn kêu cậu ta mau tránh ra thì phát hiện Lam Cảnh Nghi lấy từ trong tay áo ra một ống tiêu bạch ngọc, đưa lên môi thổi ra một khúc nhạc rất đỗi quen thuộc: Thanh Tâm Âm.
Nhiếp Minh Quyết bỗng ngưng trệ. Hắn thôi gầm gừ, trân trối nhìn y. Dù không có con ngươi đen kia, y vẫn nhận ra được, hắn đang nhìn chằm chằm mình. Tròng mắt hắn đột nhiên từ trắng dã chuyển sang đỏ tươi, rồi lại từ đỏ chuyển sang trắng liên tục.
Một sự im lặng ập đến trong vài khắc.
Hắn chợt nhắm chặt mắt, đầu lắc lắc một lúc lâu, lực tay cũng từ từ lỏng đi. Nhưng lúc này cả người Lam Hi Thần đều nhũn ra, không còn đủ sức để làm gì nữa.
Đột nhiên Nhiếp Minh Quyết mở to mắt, y có thể cảm nhận đôi tay hắn đang run rẩy buông cổ y ra, sau đó lùi lại vài bước. Lam Hi Thần cũng vô lực ngã xuống. Ngay trước khi cơ thể y chạm đất, Lam Cảnh Nghi chạy vội đến đỡ y.
Nhìn Nhiếp Minh Quyết cứ ôm đầu lùi ra xa, y thật gắng gượng muốn dùng sức đứng dậy kéo hắn đứng lại. Nhưng cả người y bây giờ không còn chút sức mạnh. Nhìn hắn đau đớn ôm đầu gào lên như thế, Lam Hi Thần thật sự không muốn thở nữa.
Nhiếp Minh Quyết thình lình chạy đi rất nhanh, không ai phản ứng kịp chứ nói gì đến bắt lại. Lam Hi Thần sững người, chỉ kịp gắng gượng hét lên một tiếng "ĐẠI CA!", sau đó tất cả chỉ còn lại một màu đen.
Lúc Lam Hi Thần mở mắt thì phát hiện mình đang nằm trên giường. Y vốn muốn ngồi dậy, bất giác cổ truyền đến một cơn đau đến chảy nước mắt.
"Trạch Vu Quân, đừng cử động mạnh! Coi chừng vết thương!".
Lam Hi Thần khó nhọc nằm xuống, hỏi "Cảnh Nghi, sao ta lại ở đây?".
Cổ họng thực đau! Nói mấy từ thôi mà lại đau không tưởng.
Lam Cảnh Nghi bôi dược vào khăn, sau đó chậm rãi đắp lên cổ của y khiến cơn đau từ từ dịu lại, đáp "Hồi Trạch Vu Quân, đêm qua sau khi ngươi bất tỉnh, Quỷ tướng quân thúc thúc kêu ta đưa ngươi về Vân Thâm Bất Tri Xứ để Hàm Quang Quân chữa trị. May mà vết thương của ngươi không nặng lắm. Vừa nãy nhờ có vị Phách Xương công chúa kia đã điều tán giúp ngươi, hiện tại chỉ cần bôi dược cho tan máu bầm, qua hai ngày sẽ khỏi".
Lam Hi Thần nói "Phách Xương công chúa? Cô ấy cũng ở đây?".
Lam Cảnh Nghi nói "Vâng! Chẳng là Quỷ tướng quân thúc thúc dự đoán Tư Truy sẽ đưa Kim tông chủ đến đây, hắn sợ độc tố của tên Thiết Thử kia để lại là kịch độc khó giải nên nhờ Phách Xương công chúa theo đến đây quan sát. Nàng dù gì cũng không phải người phàm. Giả như không khử độc được thì cũng có thể giúp Kim tông chủ bế độc thêm một khoảng thời gian để tìm thuốc giải. Rất may, độc kia không phải kịch độc, trước lại vì Tư Truy kịp phong bế, sau nhờ Phách Xương công chúa bên người có mang theo tiên dược hộ thân cho nên độc đã giải trừ. Hiện giờ Kim tông chủ đã hồi phục, nói không chừng còn khỏe mạnh hơn cả ngươi nữa".
Lam Hi Thần cười nhạt "Kim tông chủ không sao thì tốt, bằng không Giang tông chủ sẽ san phẳng nơi này thành bình địa mất!".
Lam Cảnh Nghi hừ mũi, nói "Giang tông chủ ấy hả, cũng không biết giờ này đang ở đâu nữa? Hôm nay nhà chúng ta Thanh Đàm Hội, Nhiếp tông chủ vắng mặt thì không nói, Giang tông chủ không tới mới thật là kỳ lạ. Lúc nãy ta bưng dược có đi qua Quần Hội đài, thấy Kim tông chủ vì việc này mà mặt mũi bí xị như ai trốn nợ hắn vậy".
Lam Hi Thần nói "Giang tông chủ không tới thật sao?".
Lam Cảnh Nghi nói "Dạ phải! Ngụy tiền bối cũng vì việc này mà vò đầu bứt tai, tự suy đoán không biết là bản thân lại chọc giận Giang tông chủ khi nào nữa?".
Lam Hi Thần khẽ thở dài, lại hỏi "Thế còn Ôn công tử thì sao?".
Lam Cảnh Nghi nói "Hắn sau khi phân phó xong thì nói bản thân sẽ đuổi theo tìm Xích Phong Tôn".
Nghe nhắc tới Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần lặng đi hồi lâu. Sực nhớ một chuyện, y hỏi "Cảnh Nghi, tại sao lúc đó ngươi lại biết mà thổi Thanh Tâm Âm?".
Lam Cảnh Nghi nói "Là bởi vì lúc nhỏ, có một lần ta thấy Trạch Vu Quân ở trong Tàng Thư Các tấu một khúc phổ. Ta hỏi, ngươi lúc đó đã nói Xích Phong Tôn tinh thần không tốt, ngươi muốn luyện một khúc nhạc giúp hắn an tâm định thần, gọi là Thanh Tâm Âm. Đêm qua lúc nhìn thấy Tụ Phong, ta liền nghĩ đến liệu có khi nào tấu Thanh Tâm Âm, Xích Phong Tôn có thể khôi phục thần trí hay không? Cho nên ta mới tấu khúc phổ đó. Nhưng hình như không hiệu quả thì phải?".