MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

Tựa hồ suốt tháng đông lạnh, trong mắt đám cung nhân, Long Thụy hoàng đế đã chính thức vứt bỏ ái thị Điềm Lương thần của mình ở Trữ Di cung. Rốt cuộc đến một ngày, khi ngủ dậy thay quần áo, cái thân xác này Lam Hi Thần vì không cầm cự nổi mà trượt chân ngã rầm xuống đất.

Thúy Quả và Tiểu An đều tưởng y vẫn đang ngủ mà lui cui dưới bếp tìm chút gạo còn sót lại để nấu chút cháo, cho nên mới không nhìn thấy, mà Lam Hi Thần cũng không muốn để bọn họ nhìn thấy. Suốt ba tháng qua, cả hai đã vì cái thân xác này mà khốn khổ đủ rồi. Lam Hi Thần cũng không có dạ để cả hai gánh thêm nặng nề.

Kéttttt.

"Ai nha! Điềm Lương thần làm sao thế kia? Tự nhiên lại nằm trườn ra đất, thật là không ra thể thống gì! Nếu ngươi có muốn hành lễ với bản cung thì không cần vội như vậy, bản cung thông cảm cho ngươi mà".


Theo sau tiếng mở cửa inh tai là tiếng cười vừa dịu dàng vừa chua ngoa.

Lam Hi Thần cắn răng chống tay gượng ngồi dậy, không ngẩn lên nhìn mà chỉ lạnh lùng hỏi "Hoàng quý phi nương nương đến đây, không sợ Hoàng thượng biết được mà xử tội sao?".

Lâm Hà Uyên bật cười, bình đạm nói "Hoàng thượng sẽ không xử tội bản cung đâu. Vì bản cung được Hoàng thượng ban cho vật này, cùng Kim bài miễn tử không khác gì nhau".

Dường như có một tia nghi hoặc thôi thúc, Lam Hi Thần ngẩn lên nhìn. Tại nơi ngón tay tinh xảo như ngọc của Lâm Hà Uyên mân mê là mặt dây chuyền chạm khắc hình rồng.

Y nhận ra nó, cũng đã nhận ra ý của Lâm Hà Uyên.

Trước đây có một lần Hiên Viên Dự từng phác họa cho Lam Hi Thần xem một hình rồng, nói rằng sẽ cho Thượng Phục cục khắc thành một sợi dây chuyền. Hắn muốn y đeo sợi dây chuyền mặt rồng đó thay vì mang theo Kim bài miễn tử bên người. Thứ nhất là hắn không muốn ban Kim bài lộ liễu, để y trở thành cái gai trong mắt người của lục cung. Thứ hai, sợi dây chuyền y có thể đeo suốt trên người không cần tháo ra, cũng giống như việc tượng trưng trái tim hắn luôn đặt trên người y. Vậy mà bây giờ......


Chẳng lẽ đây chính là "tâm ý đế vương" sao? Vụt đến rồi cũng vụt đi, lưu chuyển từ người này sang người khác.

Tâm phúc nô tài của Lâm Hà Uyên là Sở Tân không quản đây có phải Phượng Nghi cung hay không, tùy tiện lấy một cái ghế kéo lại. Bên cạnh, cung nữ Mai Dương thì đỡ Lâm Hà Uyên chậm rãi ngồi xuống. Cô ta nhìn y cong khóe môi, ý cười đắc thắng hiện rõ "Lương thần ngươi không cần phải lo cho bản cung, ngược lại ngươi nên lo cho chính mình thì hơn. Nói tới, bản cung cũng thật ngại với ngươi, mặt dây chuyền này vốn dĩ nên là của ngươi, nhưng ai biết được ba ngày trước Hoàng thượng lại ban cho bản cung, bản cung cũng không dám từ chối tâm ý của Hoàng thượng".

Lam Hi Thần cười nhạt "Vậy thì sao? Nương nương đến đây chắc không phải để khoe của trước mặt thần thị thôi chứ? Nếu chỉ có vậy thì mời nương nương về cho, thứ đó, thần thị vốn đã không cần. Còn phải phiền nương nương giữ thật kỹ, kẻo Hoàng thượng lấy lại rồi ban nó cho người khác, chừng đó thần thị không nhận nổi lời xin lỗi của nương nương đâu".


Ả cung nữ Mai Dương kia nghe vậy liền tức giận "Lương thần to gan, dám ăn nói không biết chừng mực với Hoàng quý phi nương nương.....".

Lâm Hà Uyên giận quá hóa cười "Thế thì bản cung cảm kích lời nhắc nhở này của Lương thần. Nhưng ngươi cũng không phải lo, nếu Hoàng thượng lấy vật này ban cho kẻ khác thì bản cung sẽ vui lòng chấp nhận. Bởi vì khi đó Hoàng thượng vì hứng thú với người mới chứ không phải vì oán hận bản cung cùng nam tử khác tư tình như người nào đó".

Lam Hi Thần mi tâm nảy lên, nâng mắt nhìn chòng chọc cô ta. cố gắng chế trụ cơn ho ở lồng ngực.

Lâm Hà Uyên thấy vậy thì ngửa đầu cười lớn "Sao? Rất bất ngờ khi bản cung cũng biết tin này phải không? Nếu không phải bản cung cho người ngấm ngầm điều tra những việc trước khi ngươi xuất cung để nắm thóp, cộng thêm hôm đó tình cờ ở bên ngoài Duệ Đức điện nghe Hoàng thượng cùng ngươi đàm thoại thì làm sao bản cung tin được, một Lương thần bề ngoài luôn ôn nhu điềm đạm như ngươi thực chất chính là một tiện nhân lăng loàn trắc nết? Thân ở bên một người nhưng tâm lại ở bên người khác". Dừng một chút để lấy hơi, cô ta tiếp tục huyên thuyên "Vốn dĩ ngày trước nghe từ chỗ Tịnh Thư chiêu sĩ và Tương Cung phu nhân chuyện ngươi và Hiên Viên Khê lén lút gặp nhau, bản cung đã đẩy tên Bùi Kim Tự kia ra làm mũi kiếm thay bản cung đâm vào ngươi, đáng tiếc tiện nhân kia vì quá hận ngươi mà hành động hấp tấp, cuối cùng chẳng ra đâu vào đâu. Cơ mà, Tư Đồ Gia Cẩn, vận khí của ngươi cũng thật là kém, bản cung còn đang không biết làm sao đè bẹp ngươi xuống bùn, ngươi lại tự mình đi chứng tỏ cho Hoàng thượng thấy". Lâm Hà Uyên giả vờ chép miệng thương cảm "Chậc chậc, Lương thần thật tốt, việc này cũng tự mình làm, đỡ mất công bản cung ra tay".
Thấy Lam Hi Thần không nói không rằng quay sang chỗ khác, Lâm Hà Uyên bỗng nhiên tức giận quát "Người tới!!!".

Hai thủ hạ của cô ta rất nhanh đi tới bên người Lam Hi Thần, ghìm chặt hai cánh tay của y. Lam Hi Thần muốn phản kháng, lại căn bản dãy không ra được, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hướng Lâm Hà Uyên căm phẫn, ai ngờ cô ta đã đứng dậy đi tới trước mặt, hơn nữa còn cho y thêm một cái tát.

" Ba....".

Cái tát này rất nặng bởi vì trên mặt Lam Hi Thần đã lộ rõ dấu bàn tay, nếu cẩn thận nhìn thêm sẽ thấy khóe miệng còn có một tia máu, có thể nhìn ra được độ mạnh yếu bao nhiêu.

Lam Hi Thần chịu đựng sự đau rát nóng tức đau đớn bên mặt, không thể sờ chỉ có thể trừng mắt nhìn Lâm Hà Uyên "Hoàng quý phi nương nương dựa vào cái gì mà đánh thần thị?".

Lâm Hà Uyên phẫn nộ "Dựa vào cái gì? Ngươi dám hỏi bản cung dựa vào cái gì mà đánh ngươi? Mê hoặc long nhan lại còn tư thông cùng kẻ khác dâʍ ɭσạи hậu cung, lý ra nên xử tử, cũng may Hoàng thượng còn nhân đạo với ngươi. Nhưng bản cung thì không. Thân là chủ của hậu cung, chẳng lẽ bản cung còn không có quyền cho ngươi một cái tát để trừng trị?".
Lam Hi Thần thở dốc, chuẩn bị phản bác nhưng còn chưa lên tiếng đã bị ả cung nữ Mai Dương đánh gãy "Nương nương bớt giận, cùng loại tiện nhân này sinh khí thật không đáng! Nương nương xem, dạy dỗ bao nhiêu lần, hắn vẫn mạo phạm nương nương đấy thôi. Theo nô tỳ thấy loại người này căn bản là không có nửa điểm thái độ nhận sai, đây là gián tiếp nói lên Hoàng quý phi người nói xấu hắn a".

Lam Hi Thần trào phúng "Ta không làm sai, tại sao phải nhận?". Y vừa nói vừa không nhìn Lâm Hà Uyên, chọc cô ta lại cho y thêm một cái tát. Cái tát này vừa giáng xuống, khóe miệng Lam Hi Thần thật sự đổ máu rồi.

Tên Sở Tân kia vội thêm mắm dặm muối "Nương nương, Lương thần này biểu tình giống như nương nương oan uổng hắn lắm không bằng!".

Lâm Hà Uyên chỉ vào y "Tư Đồ Gia Cẩn, ngươi đừng tưởng bản cung không dám làm gì ngươi. Bản cung đã bước vào đây rồi thì sẽ không có chuyện tha tội cho ngươi đâu".
Lam Hi Thần liếc mắt nhìn Lâm Hà Uyên một cái, hừ nhẹ vài tiếng, nói "Hoàng quý phi nương nương, thần thị dù có tội thì quyết định xử hay tha là ở Hoàng thượng, nhưng nương nương bây giờ lại ra tay thế này, chẳng lẽ không sợ Hoàng Thượng ban thưởng nương nương tội lạm quyền sao?!".

Lam Hi Thần không nhún nhường mà nói đanh thép mười phần, Lâm Hà Uyên thiếu chút nữa đều nhịn không được chột dạ, nhưng rất nhanh đối với thái độ bất kính của y mà vô cùng bất mãn, quát lên "Ngươi còn dám mượn Hoàng thượng uy hiếp bản cung? Bản cung đã nói rồi: bản cung là chủ của hậu cung, có quyền xử phạt phi thị phạm tội. Hơn hết....". Cô ta chỉ vào mặt dây chuyền rồng vàng trước ngực "Hoàng thượng ban cho bản cung vật này, chính là ban cho bản cung quyền hành thay người. Đồng nghĩa, nếu bây giờ bản cung muốn xử chết ngươi thì cũng là ý của Hoàng thượng. À, mà Hoàng thượng sợ là còn chẳng muốn nghe bản cung nhắc tới việc liên quan tới ngươi luôn ấy chứ". Rồi cô ta vừa ra hiệu cho tên Sở Tân giữ hai cánh tay y vòng ra phía sau còn Mai Dương thì đứng trước mặt y chuẩn bị một màn hành hình nào đó, vừa cười "Cho nên Lương thần, lần này bản cung mới không sợ ngươi được Hoàng thượng tới cứu mà hảo hảo hạch tội ngươi. Mai Dương!".
Ả cung nữ kia vừa nghe gọi tên liền hướng Lâm Hà Uyên gật đầu vâng dạ. Liền sau đó, một, hai, rồi ba, rồi bốn cái tát liên tiếp giáng xuống hai bên má. Cái nào cái nấy theo lệnh của Lâm Hà Uyên đều không hề nương tay. Lam Hi Thần trong lòng lửa giận bùng tới cổ họng, cho dù hôm nay mình thất thế, mà sao Lâm Hà Uyên cần phải bức bách tới như vậy? Ngày trước đắc sủng, nếu không phải cô ta mở miệng động chạm khiến Tư Đồ Gia Cẩn phản đòn thì y cũng chưa bao giờ có ý muốn giẫm đạp cô ta, nhưng không ngờ chính mình vừa gặp họa cái là Lâm Hà Uyên hạ thủ không ngớt.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đổ bể, lại thấy Thúy Quả cùng Tiểu An mặc kệ bát cháo nóng rơi trên sàn, hối hả chạy tới xô đẩy Sở Tân và Mai Dương ra, một mặt đỡ lấy Lam Hi Thần hét lên "Các ngươi......Ai cho phép các ngươi ở trong này lớn mật?".
Nhưng Lâm Hà Uyên căn bản không để vào mắt biểu tình căm ghét của hai người, tự cao tự đại hỏi "Là bản cung đấy thì sao?".

Thúy Quả dù run sợ nhưng vẫn ngoan cường, hơi cúi đầu nói "Hoàng quý phi nương nương, xin nương nương thứ tội cho nô tỳ, nhưng lệnh chủ của nô tỳ là phạm tội với Hoàng thượng, mà Hoàng thượng chỉ bắt giam chứ không có ra lệnh dụng hình trừng phạt, xin nương nương kính trọng thánh chỉ của Hoàng thượng".

Lâm Hà Uyên chậm rãi ngồi xuống ghế, cười lạnh "Hoàng thượng? Chỉ e lúc này bản cung có "lỡ tay" gϊếŧ luôn chủ nhân của các ngươi thì Hoàng thượng cũng chẳng buồn ngó ngàng tới nữa là. Dù sao đối với Hoàng thượng, chuyện này bản cung chẳng qua là giúp người khỏi phải bẩn tay thôi".

Thúy Quả thấy Lam Hi Thần sưng đỏ cả mặt, khóe miệng vướng máu, mà ả Mai Dương kia lại lăm lăm chực đánh tiếp thì chạy nhanh tới quỳ xuống cầu xin tha thứ "Hoàng quý phi nương nương thủ hạ lưu tình! Xin nương nương thủ hạ lưu tình!".
Lâm Hà Uyên chẳng những không thèm nghe mà còn hất hàm nhìn Mai Dương, ả đó không nói không rằng tát luôn vào mặt Thúy Quả một cái nảy lửa, lại chỉ vào mặt nàng cảnh cáo "Còn dám cầu xin tha thứ, Hoàng quý phi nương nương ngay cả ngươi cũng xử trí luôn!".

Thúy Quả mím chặt môi ôm lấy bờ má đỏ năm dấu tay, miệng thở dốc, hành động kia giống như muốn nói thêm cái gì liền bị Lam Hi Thần gắng gượng chen ngang "Một người làm một người chịu, nương nương không được khai đao lên kẻ khác".

Thúy Quả quay lại nhìn y, sợ hãi kêu "Chủ tử!".

Lâm Hà Uyên nghe xong lời Lam Hi Thần nói, châm chọc "Như thế nào? Biết nhận tội rồi?".

Lam Hi Thần kiên định "Thần thị vẫn chưa bao giờ nói qua hai chữ nhận tội".

Lâm Hà Uyên nổi giận, lần này là thật sự rất tức giận, chờ Lam Hi Thần nói xong, cô ta quát lớn "Đem roi ra cho bản cung!".
Dường như dự đoán được sẽ dùng đến roi trước đó, Sở Tân lập tức móc từ tay áo mình lấy ra một cái roi, tươi cười hỏi "Nương nương cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp?".

Lâm Hà Uyên cười lạnh "Đánh tới khi nào hắn chịu cúi đầu nhận tội dưới chân bản cung thì thôi".

Cái roi kia là roi quất ngựa, vừa mảnh lại vừa dài, mỗi lần đánh liền nứt da rách thịt, người gầy yếu như thể xác của Tư Đồ Gia Cẩn sao có thể tiếp thu? Tiểu An biết rõ thân thể chủ nhân suy yếu, vội vàng cầu xin "Hoàng quý phi nương nương tha tội, lệnh chủ thân thể vẫn chưa tốt, chỉ sợ khó có thể thừa nhận hai mươi roi này."

Lâm Hà Uyên đưa tay chỉnh lại búi tóc, nhướn mày "Vẫn chưa tốt? Thế mà bản cung thấy thì hắn vẫn còn mạnh lắm, nếu không thì sẽ không một bên mê hoặc Hoàng thượng, một bên lén lút với tên phản tặc kia".
Mai Dương cũng làm khó làm dễ chửi bới "Nương nương nói chí phải! Phạm tội là phải bị phạt, không lập tức xử tử đã là khoan hồng rồi. Khoan nói tới trước giờ hắn mê hoặc câu dẫn Hoàng thượng, chỉ riêng tư hội nam tử tội nào không phải là lăng trì thị chúng?".

Lam Hi Thần cắn chặt môi rất nhanh bị Tiểu An chú ý tới, lập tức cúi đầu "Hoàng quý phi nương nương, người muốn đánh liền đánh nô tài được rồi, roi này đánh xuống lệnh chủ khẳng định......".

Sở Tân đá Tiểu An một cước lăn ra tới cửa, mắng nhiếc "Ngươi cái nội giám này có cái tư cách gì quỳ gối cầu xin tha thứ?".

Lâm Hà Uyên thở ra một hơi ngán ngẩm, nói "Đừng chần chừ nữa! Bản cung không có thời gian".

Sở Tân hiểu ý liền cầm roi khoát lên người Lam Hi Thần, Lam Hi Thần đau nhịn không được ngâm lên, nhưng vô dụng, sau khi Sở Tân giáng roi thứ năm xuống thì Lam Hi Thần cả nghĩ hôm nay cô ta cất công đến đây, vốn dĩ đã chẳng đơn giản là hạch tội.
"Hoàng quý phi...".

"Ngươi dám ngăn cản bản cung cũng đánh!".

Lâm Hà Uyên không ngừng ra lệnh "Hung hăng đánh cho bản cung, nếu bản cung thấy ngươi nhẹ tay, ta liền lấy mạng của ngươi!".

Sở Tân kia vì bảo toàn tính mạng của mình cũng chẳng dám cãi lời Lâm Hà Uyên, lập tức cầm roi hung hăng quất vào người Lam Hi Thần, roi sau so với roi trước còn mạnh gấp bội.

Tiểu An dập đầu từ nãy đến giờ bỗng nhiên đứng phắt dậy chạy ùa ra ngoài. Mai Dương thấy thế có chút kinh hoảng "Nương nương, cái tên kia.....".

Lâm Hà Uyên vẫn không rời cảnh trước mắt, bâng quơ phất tay "Lo cái gì? Hắn có thể chạy ra khỏi cửa cung được thì mới có chuyện".

Qua một tuần trà, đau nóng bỏng rát trên da thịt thẩm thấu vào tim, Lam Hi Thần lần thứ hai biết bị đánh lại bị đau như thế, roi thứ bảy vừa giáng xuống, Lam Hi Thần nháy mắt té xuống mặt đất, cắn chặt răng im lặng không chế cho mình không kêu thành tiếng nhưng dù vậy y tiếp tục bị quật làm cho Thúy Quả sợ hãi không thôi cũng làm cho Lâm Hà Uyên càng nhìn càng hưng phấn vô cùng.
Không biết đã qua bao lâu, chân đã muốn tê cứng lại, chỉ cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng theo khuôn mặt, dính lại trên tóc mai, đến ngực cùng cổ tay áo đều có vệt nước.

Vẫn là Thúy Quả run rẩy dùng thân mình phủ lấy y chắn lại từng roi, đầu óc Lam Hi Thần quay cuồng như muốn ngất đi, còn lỗ tai bắt đầu thấy ong ong.

Thân thể dần trở nên ê ẩm, bắt đầu cảm thấy vừa run rẩy vừa đau đớn, giống có cái gì đó từ từ xói mòn trong cơ thể. Ngày nắng sau đông như vậy, Lam Hi Thần đột nhiên cảm thấy lạnh, băng tan bên ngoài cửa sổ đối với y bây giờ lại như đang đọng lại phả tới bên người. Rét lạnh thấu xương.

Lam Hi Thần thấy mình dần dần lả đi, bên tai ù ù tiếng của Thúy Quả “Lệnh chủ! Lệnh chủ! Đừng dọa nô tỳ sợ mà!”.

Bình luận

Truyện đang đọc