[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

Ngươi chịu lên ngôi, để cho ta làm cái gì cũng được.

Vừa đóng cửa, nghe tiếng bước chân Thôi Yên đi xa, Trần Trí lập tức làm lành bắp đùi, đặt tượng thế thân xuống, dán ẩn thân phù lên, cưỡi mây lên chín tầng trời.

Vẫn là chỗ cũ bạn thân cũ.

Bên ao Tiên Cẩm, Giai Vô quay lưng hướng về phía y quét sân.

“Giai Vô ô ô ô…” Mở miệng là tiếng kêu gọi thân thiết khiến cho người rợn cả tóc gáy..

“Ta còn chưa có chết, ngươi ô ô khóc cái gì, xui không xui? Còn nữa… Đứng lại, ” nghe tiếng cũng không quay đầu lại, dùng cây chổi chỉ chỉ về phía sau ” Đúng, đứng ở nơi đó nói chuyện, ta nghe thấy.”

Trần Trí liếc thấy khoảng cách hai trượng giữa hai người không nhỏ, nghi ngờ hỏi: “Ngươi bị nhiễm ôn dịch?”

Giai Vô nói: “… Yên tâm, nếu ta bị nhiễm ôn dịch thật, nhất định ôm thật chặt ngươi vào lòng, thân mật không khoảng cách, chia sẻ thời khắc bị lây tuyệt vời, nhất định sẽ không để ngươi lẻ loi gieo họa cho cái thế giới này.”

Trần Trí loáng thoáng thấy có thứ gì đung đưa ở mặt hồ Tiên Cẩm, nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện là một đôi sừng rồng.Hơi hơi nghiêng đầu thăm dò theo hướng hồ nước, không ngoài ý muốn thấy một đôi mắt rồng tròn xoe xoe đang hơi nheo lại, cảnh giác nhìn bóng lưng Giai Vô.

Để bảo vệ trinh tiết môi mình, Hàn Khanh cũng hết lòng hết sức.

Trần Trí làm bộ không thấy, nói: “Ta muốn mượn ít người, không cần quá nhiều, bốn người là đủ rồi.”

Giai Vô nói: “Xuất giá tìm người khiêng kiệu?”

Trần Trí bình nứt đành phá bình vỡ: “Ta định bá vương ngạnh thượng cung. Bốn vị thần tiên, một giữ tay, một giữ chân, một mổ bụng, một lấy đan.”

“… Vậy còn ngươi làm gì?”

“Hiến máu.”

“…” Giai Vô không nói xoay người —— Tóc mái bằng, khăn bịt dày, chỉ lộ ra hai vành mắt đen vừa tròn vừa to.

Trần Trí chớp chớp mắt, lui về phía sau nửa bước, ôn hòa nói: “Ta không phải hoài nghi ngươi, nhưng, ngươi làm sao chứng minh được mình là Giai Vô?”

Giai Vô nói: “Ta không phải, ngươi cút.”

Trần Trí rất nhanh bù nửa bước vừa lùi lại: “… Lạnh lùng tự nhiên tiêu sái đến thế này, vô tình không có chút áy náy nào, ta tin tưởng ngươi là Giai Vô.”

Giai Vô nói: “Lại là tới xin long khí?”

Nói đến chữ mấu chốt, hàn long ẩn núp lập tức không kềm chế được, từ dưới nước nhô đầu ra.

Trần Trí kinh ngạc với sự thản nhiên cùng to gan của hắn, rục rịch muốn thử hỏi: “Ngươi đã nghĩ xong chiêu thứ ba rồi? Đánh lúc bất ngờ cùng giương đông kích tây cũng dùng qua, không bằng tìm bốn người, một giữ đầu, một giữ tay… móng vuốt… Bốn người có thể không đủ.”

Giai Vô bất đắc dĩ nói: “Thiên hạ cũng không phải là chỉ còn lại một con rồng mà? Trong lãnh vực tứ hải, đại long tiểu long có nhiều, tuỳ tiện giăng cái lưới, túm tới đã đủ cho già lâu la ăn một năm.”

“Gào.”

Nghe được tên khắc tinh, hàn long phát ra tiếng cảnh cáo tượng trưng.

Trần Trí nói: “Ta lần này không muốn long khí.”

“Vậy ngươi muốn cái gì?”

“Pháp bảo.”

“…” Giai Vô mặt mỉm cười cùng y thương lượng, “Nếu như ngươi nhất định lấy long khí Hàn Khanh, cũng không phải là không thể thương lượng.”

“Pháp bảo trân quý hơn long khí sao?”

“Cái đó không giống nhau.” Giai Vô nghĩa chánh từ nghiêm nói, “Một cái là tài sản riêng, một cái là làm ăn không vốn.”

Cuối cùng, để trấn an cấp dưới, Giai Vô quyết định làm ăn lớn.

Trần Trí hỏi: “Bao lớn?”

Giai Vô nói: “Pháp bảo muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.”

Trong tưởng tượng của Trần Trí,nơi có pháp bảo muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu tất nhiên nguy nga lộng lẫy, xa hoa rộng rãi, đầy đất pháp bảo chất đống, vừa đi tới, liền có vô số pháp bảo linh cảm được linh hồn chân thành mà tang thương của y, mà sống chết muốn y mang mình đi.

Nhưng mà, Giai Vô một lần nữa nói cho y, thực tế tàn khốc biết bao.

Trần Trí mặt không thay đổi nhìn căn phòng đen như mực trước mắt, nghiêng đầu chuẩn bị đi.

Giai Vô nói: “Bên trong đều là đồ tốt.”

Trần Trí bán tin bán nghi: “Là cái gì?”

“Vận xui mà Trừ Ách Tinh Quân góp nhặt.”

Trần Trí: “…”

Giai Vô giải thích: “Cái pháp bảo này ta đặt tên là ‘Bắn ai người ấy xui xẻo’.”

Trần Trí hiểu ngay, lập tức tới gần: “Làm sao đựng?”

“Một cái túi càn khôn là… Ngươi làm sao có nhiều túi càn khôn như vậy?”

Trước khi đi, Trần Trí khẩn thiết hỏi có thể thí nghiệm một chút không, Giai Vô đang chuẩn bị bắt một tên xui xẻo đi ngang qua, liền bị trúng chiêu ám toán. Nhìn ánh mắt mong đợi của Trần Trí, Giai Vô cười lạnh nói: “Ta là chấp niệm, ngươi cho là vận xui có thể đối phó được ta?”

Đang nói, một trận gió tà thổi qua, thổi tung tóc mái của hắn, thổi tung khăn che mặt của hắn.

Trần Trí thấy rõ được chữ “Vương” đầy tính “Hổ hổ sinh uy ” trên trán hắn, thuận theo gò má phía dưới vạch một nét phẩy một nét hất, cùng với một quả trứng nổi bật nhưng không tươi đẹp lắm trên cằm.

Trần Trí cố nén bộ mặt hơi co giật, trấn định nói: “Một con hổ đứng hàng thứ tám ở trên cằm ngươi sinh ra một quả trứng. Điều này không có gì phải che giấu. Ngươi yên tâm, ta sẽ giữ bí mật.”

Giai Vô: “…”

Trần Trí mặt đầy nghiêm túc từ từ đi ra, còn chưa đi xa, liền gặp phải một đám tiên qua đường, lập tức không kìm được vẻ mặt ha ha cười nói: “Mở khăn che mặt của Giai Vô ra có điều ngạc nhiên bất ngờ nha.”



Giai Vô quay đầu chạy mất.

(Bụi: Vương 王 trên trán hổ có vệt vằn giống chữ Vương này, một nét phẩy một nét hất tức Bát 八 số tám, quả trứng tức Đản. Vương bát đản thường là câu chửi người)

Trần Trí trở về phòng, chuẩn bị thừa dịp trời chưa sáng, ngủ một lát, ai ngờ nhắm mắt lại không bao lâu, liền nghe được ngoài cửa tiếng bước chân vội vã, tới tới lui lui chạy, chốc lát, có người gõ cửa.

“Vào đi.” Y theo bản năng vuốt ve một chút chân núp dưới chăn. Lúc trở lại quá hưng phấn, không bảo vệ tốt chân, để nó lập tức lành rồi, đại phu đổi thuốc nhất định sẽ phát hiện, phải tìm thời gian tái tạo lại vết thương

Y đang suy nghĩ, đại phu liền theo binh sĩ giáp đen xông vào.

Trần Trí ứng phó không kịp: “Ta còn chưa tỉnh ngủ!”

Đại phu không nói lời thứ hai đoạt lấy cổ tay y bắt mạch, Thôi Yên sau đó đi vào, hỏi: “Thế nào rồi?”

Đại phu nói: “Mạch đập vững vàng, cũng không có dấu hiệu trúng độc, nên không có gì đáng ngại.”

Thôi Yên nói: “Thời gian y hồi quang phản chiếu dài như vậy?”

Đại phu cười khan một tiếng, muốn nhìn thêm chút nữa vết thương chân Trần Trí. Trần Trí ngăn chặt chăn lại: “Chân có thể đoạn, mạng cũng có thể mất, nhưng sự trong sach của bắp đùi thề bảo vệ!”

Đại phu lẩm bẩm: “Ngày hôm qua không phải nhìn rồi sao?”

Trần Trí nói: “Nhắc lại ta liền nạp ngươi làm phi.”



Đại phu cân nhắc một chút, cảm thấy phi tử chức vụ này nghe thì huy hoàng, nhưng tổng hợp cân nhắc, quả thực không bền, vẫn là chén cơm đại phu vững chãi hơn, tiếc nuối lại tiếc rẻ tạ từ ý tốt của hoàng đế.

Thôi Yên nói: “Nếu như vừa rồi đại phu đồng ý, ngươi tính như thế nào?”

“Vua không nói chơi!” Trần Trí đại phu từ chối rồi có gì mà không thể mạnh miệng, nói rất rõng rạc.

Thôi Yên cười một tiếng, xích lại gần y, khi đối phương còn khó hiểu, bất ngờ không kịp đề phòng vén chăn lên, kéo quần Trần Trí. Nhưng hắn hạ thủ không mạnh, Trần Trí giãy giụa một chút, liền buông lỏng tay: “Ta chẳng những xem qua, còn sờ, Bệ hạ lại tính như thế nào?”

Trần Trí không nói. Còn có thể như thế nào? Đương nhiên là: “Giả câm chịu thiệt thôi.”

Thôi Yên lắc đầu: “Bệ hạ bên nặng bên nhẹ, sợ là nhân tâm bất ổn a.”

Trần Trí nói: “Tuỳ cơ ứng biến, dùng người đúng chỗ, mới là phong thái của minh quân.”

“Bệ hạ nói phải. Thấy Bệ hạ, ta mới biết như thế nào là lời đồn đãi không thể tin hết. Nếu như sớm biết cách làm người của Bệ hạ, có lẽ, cờ hiệu ta tiến vào kinh không phải là lật đổ hôn quân, mà là thanh quân trắc rồi.”

Thanh niên! Ý nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm!

Trần Trí nói: “Việc đã đến nước này, hối hận vô ích. Sau lưng ngươi nhiều người đi theo ngươi vào sanh ra tử như vậy, ngươi muôn ngàn lần không thể để bọn họ thất vọng.”

Thôi Yên nói: “Còn Bệ hạ?”

“Càng không thể để ta thất vọng.”

“Ta nếu lên ngôi, ngươi có ở lại cùng ta không?”

Trần Trí cầm tay hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi chịu lên ngôi, để cho ta làm cái gì cũng được.”

Thôi Yên cúi đầu nhìn tay y. Tay Trần Trí có chút mượt mà, mỗi một móng tay cũng tròn trịa, lộ ra khí tức đáng yêu, đúng là có chút tương tự với tính cách con người y. Hắn đem tay Trần Trí bọc ở trong lòng bàn tay, mỉm cười nói: “Bệ hạ phải nhớ lời hôm nay nói, nhất định chớ nuốt lời.”

Hắn nói trịnh trọng trịnh trọng, ngược lại làm người ta không được tự nhiên. Trần Trí đổi chủ đề: “Ta mới vừa rồi nghe đại phu nói cũng không có dấu hiệu trúng độc… Chuyện gì xảy ra?”

Thôi Yên nói: “Đêm qua đại thần dự tiệc mười có tám chín người trúng độc.”

Trần Trí nói: “Tra ra là ai làm chưa?” Người đầu tiên y nghi ngờ là Thôi Giảo, sau đó lại nghĩ tới Cao Đức Lai, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, cảm thấy chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Thôi Yên nói: “Vẫn còn đang kiểm tra. Bệ hạ không nghi ngờ ta sao?”

Trần Trí nói: “Ngươi muốn giết bọn họ, ai dám nói một chữ không, cần gì phải tốn công sức bày trò như vậy.”

Thôi Yên lộ ra nụ cười: “Bệ hạ hiểu ta.”

Đạo lý Trần Trí nói rất đơn giản, người suy nghĩ ra cũng không ít, nhưng người hiểu sẽ không nói, chỉ là người không hiểu lại nhiều hơn, cho là Thôi Yên vì mở đường lên ngôi, loại bỏ lực lượng đối lập.

Tin đồn về Tây Nam Vương còn chưa lắng xuống, lại gây ra nội loạn, lúc này kinh thành như con diều chập chờn trong cuồng phong, nói không chừng lúc nào đó sẽ đứt dây, bị cuốn đi.

Trần Trí nằm một hồi liền không nằm được nữa, gọi binh sĩ giáp đen tới, nói muốn đi ra ngoài một chút.

Binh sĩ giáp đen cũng không hai lời, trực tiếp đẩy chiếc xe lăn tới, giống như là sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra.

“Bệ hạ muốn đi nơi nào?”

“Đi thăm Âm Sơn công trước.”

Âm Sơn công mặc dù bị lấy phủ đệ, nhưng đại đa số sản nghiệp vẫn còn, nếu không Âm Sơn công phu nhân cũng không thể còn xe ngựa đi lại. Nhưng, để không khiến người chú ý, hắn dọn ra khỏi nơi đạt quan quý nhân ở, dời đến khu vực phú thương.

Trước cửa ngõ hẻm rất hẹp, Trần Trí ngồi là long xa, không thể vào được, đành ở đầu hẻm xuống xe, đẩy xe lăn qua.

Âm Sơn công sớm biết được tin tức, sáng sớm liền ở cửa chờ, lúc thấy người, cười híp hết cả mắt.

“Lão thần khấu kiến Bệ hạ.”

Làm một đại lễ trọn vẹn và chính thức.

Trần Trí ngồi trên xe lăn, khẽ đỡ lấy lệ một cái: “Quận công không cần đa lễ.”

Âm Sơn công đi qua, đẩy binh sĩ giáp đen ra, đẩy Trần Trí vào bên trong. Để điều khiển xe thuận lợi, ở trước cửa hắn cũng để đá tấm, xe lăn lên xuống, hết sức thuận tiện.

Trần Trí hỏi: “Quận công thân thể có mạnh khỏe?”

“Tạ Bệ hạ hỏi thăm, hết thảy đều tốt.” Hắn biết Trần Trí muốn hỏi điều gì, chủ động nói, “Ngược lại mấy đồng liêu khác đi cùng hôm qua, trở về liền bị bệnh.”

“Bệnh gì?”

“Truyền ra bên ngoài là trúng độc.”

Truyền ra bên ngoài là trúng độc, sự thật thì không phải?

Trần Trí cảm thấy chuyến này mình tới đúng rồi, Âm Sơn công tựa hồ biết chút gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc