[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

“Ngươi quen biết Tây Nam Vương sao?”

Ở trong đầu Trần Trí, lúc này thành Tín Dương chắc hẳn chiến hỏa bay tán loạn, người người tự lo cho an nguy của mình, nhưng khi đến nơi, mới phát hiện đã nghĩ nhầm rồi. Lúc này thành Tín Dương, đường phố đông đúc, người và động vật đều yên bình, tụ năm tụ ba, biếng nhác, nào thấy sự căng thẳng khi binh lâm dưới thành? Ngược lại là mình, vội vã tới, giống như kẻ trốn nợ từ ngàn dặm, đưa tới không ít ánh mắt tò mò.

Trần Trí hơi sửa sang lại quần áo, chui vào trà lâu bên trên, chọn bàn ở gần đám thư sinh, gọi một bình trà Mao Tiêm, lóng tai nghe bọn họ nói chuyện phiếm. Quả nhiên nói về chuyện Tây Nam Vương tấn công Tín Dương.

Một người nói, Tây Nam Vương thế tới hung hăng, nếu không chiến thì thôi, chiến liền không gì là không thắng. Lập tức có người phản bác, người ta thường nói: đền thờ huyện Tức, phụ nữ núi La, tường thành Tín Dương. Tường thành Tín Dương vô cùng kiên cố, đảm bảo Tây Nam xưng vương, Tín Dương mới đầu hàng.

Năm thư sinh, hai người cho là thắng, hai người cho là thua, một người làm hòa giải, lại bàn luận về chiến sự, chẳng thấy cấp bách chút nào.

Trần Trí không kềm chế được, xách bình trà chen đến giữa bọn họ: “Chư vị nói có lý, ta có một chuyện không rõ, xin chỉ giáo.”

Thư sinh đều nói không dám.

Trần Trí nói: “Chư vị đoán được chiến sự sắp xảy ra, vì sao còn thản nhiên như vậy?”

Thư sinh kỳ quái nhìn y một cái, hỏi: “Huynh từ nơi nào chui ra thế?”

Trần Trí ngẩn người, biết mình hẳn đã bỏ lỡ cái gì, lấy cớ rằng mấy ngày trước uống rượu, say lớn một trận, hôm qua mới tỉnh, hôm nay ra cửa, liền nghe được đại sự này, khó tránh khỏi tâm hoảng ý loạn.

Thư sinh nói: “Vậy huynh phải say cực kỳ ghê gớm!” Thì ra, Tín Dương lúc trước bị tra ra án quan phủ tập thể tham ô không làm tròn trách nhiệm, hiện nay chỉ huy trưởng trong thành là một Thông xử được phái tới một năm trước. Hắn năm xưa đi theo binh giáp đen nam chinh bắc chiến, kinh nghiệm phong phú, vào trước sáng sớm Tây Nam Vương đại quân áp biên, liền đoán được trận chiến này khó khăn, sớm thông báo bách tính, đưa tiễn ra khỏi thành. Hiện nay những người còn lưu lại đều là tự nguyện cùng chết cùng sống với thành.

Thư sinh nói: “Huynh lập tức đi Phủ Thông xử, vẫn còn kịp đi khỏi thành!”

Những người khác rối rít khuyên.

Trần Trí nói: “Các huynh vì sao không đi?”

Các thư sinh đồng loạt ha ha cười to: “Huynh biết Tín Dương trước kia của chúng ta gọi là gì không? Gọi là Nghĩa Dương!”

Trần Trí từ quán trà đi ra, hỏi đường đi Phủ Thông xử.

Phủ Thông xử cửa rộng mở, có thể tùy ý ra vào, đi tới bên trong mới có người hỏi thăm. Trần Trí nói mình muốn ra khỏi thành, người nọ không nói hai lời mang y đến chỗ ghi danh, hẹn hai canh giờ sau chờ ở cổng thành Bắc.

Trần Trí tò mò hỏi: “Người rời đi nhiều không?”

Người nọ vỗ vỗ bả vai y: “Núi xanh còn đó, không lo không củi đốt. Tiểu tử không cần cảm thấy có gánh nặng! Chỉ việc rời đi, ngày sau Tín Dương còn phải dựa vào các ngươi xây dựng lại.”

Trần Trí thấy một người mặc quan bào màu đỏ vội vội vàng vàng đi ra ngoài, lập tức đuổi theo: “Xin hỏi có phải là Thông xử đại nhân?”

Thông xử quay đầu, vừa định gật đầu, cả người liền cứng lại: “Trần Lưu Vương?”

Trần Trí không nghĩ tới mình vừa gặp mặt liền bị nhận ra thân phận: “Hơ. Ngươi là?”

“Hạ quan Trần Lưu, lúc đi theo Vương Vi Hỷ đại nhân, từng từ xa xa ra mắt ngài một lần.”

Trần Trí cảm thấy tước hiệu mình được phong thật giống như đoạt tên của người ta.

Trần Lưu nói: “Vương gia vì sao ở chỗ này? Chẳng lẽ là kinh thành viện quân đến rồi?”

Ánh sáng phát ra từ đôi mắt quá quen thuộc, giống như sinh cơ bừng bừng khi xuân đến làm tan băng tuyết, mỗi một luồng ánh sáng đều khắc sâu sự quyến luyến đối với nhân thế. Có ai không sợ chết, có ai không tham sống? Chỉ là có lúc, những điều mình ấp ủ đã vượt qua nỗi sợ hãi, mới tỏ ra không sợ.

Trần Trí cổ họng vướng một chút, mới nói: “Ừ, phái ta tới hỏi dò trước một chút.”

Trần Lưu ở quan trường lăn lộn nhiều năm, sao có thể không hiểu? Chỉ là một cái chớp mắt, liền thu lại mong đợi, đổi thành nụ cười khi làm việc công: “Ồ ồ, tất nhiên rồi tất nhiên rồi, Vương gia bên này mời.”

Đại quân Tây Nam Vương trú đóng hai ngày, nhưng vẫn không có tấn công, chẳng qua là thỉnh thoảng phái người tuần tra bốn phía thành tường, thỉnh thoảng thấy người lẩn trốn từ Tín Dương, đều làm như không thấy, bỏ qua. Cho nên bên trong thành mới một mực duy trì gió êm sóng lặng.

Sau khi nghe được tin tức này Trần Trí lại hết sức không bình tĩnh.

Bầu trời càng tĩnh lặng, mưa bão nổi lên sẽ càng điên cuồng.

Từ phủ Thông xử đi ra, y dán ẩn thân phù lên, chờ đợi ở điểm tập hợp đưa dân chúng đi khỏi, xấp xỉ một canh giờ sau, liền có một tốp binh lính nhỏ tới kiểm đếm số người. Bởi vì Trần Trí không ở trong đó, bọn họ liền chờ một hồi, sau thời gian uống một chén trà mới đi.

Ra cửa bắc không lâu, quả nhiên thấy kỵ binh dưới quyền Tây Nam Vương tới lui tuần tra ở chung quanh. Binh lính Tín Dương lập tức bảo vệ bách tính ở chính giữa, phòng bị nhìn chằm chằm đối phương.

Kỵ binh không biết nói cái gì, cười ầm lên một trận.

Tín Dương quân dân nhất thời căng thẳng, đao ở trong vỏ phát ra tiếng va chạm nhẹ vô cùng.

Khoảng cách song phương tiến gần dần… Lại xa dần.

Các kỵ binh quay đầu nhìn bọn họ một cái, lại kẹp bụng ngựa đi nơi khác.

Cho đến bọn họ không nhìn thấy nữa, binh lính mới thở phào nhẹ nhõm, thúc giục bách tính đi mau. Trần Trí theo bọn họ đi ra khoảng hai dặm, xác nhận không còn gì nguy hiểm nữa, mới vòng trở lại.

Trở về chỗ cũ, kỵ binh đã không còn ở đây.

Trần Trí vòng quanh thành tường một vòng, mới tìm được bọn họ ở dưới một hàng cây. Bọn họ đang chất cành cây hơ lửa, hồi lâu cũng không có nói một câu, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ cười đùa hí hửng khi gặp bách tính, đến chạng vạng tối, bọn họ mới phóng người lên ngựa, trở về doanh trại.

Doanh trại trú đóng ở bên ngoài cửa nam Tín Dương, chia năm đại doanh, nhìn tựa như độc lập, thực tế bổ sung hỗ trợ lẫn nhau.

Ỷ vào ưu thế ẩn thân, Trần Trí ra vào doanh trại như chỗ không người. Chẳng qua là đi tới đi lui đến nửa đêm, vẫn không có thấy Tây Nam Vương, trong lều vải doanh trại lớn nhất đều chỉ là mấy võ tướng phổ thông, không phải đang đọc sách, thì là đang ngủ, không chút cảm giác cấp bách là sắp đại chiến gì cả. Hơn nữa doanh trại rất nhiều lều vải đều là trống không, nào có dấu hiệu năm trăm ngàn đại quân như trong lời đồn. Tính tới tính lui, nhiều lắm là một trăm ngàn.

Trần Trí loáng thoáng cảm thấy không đúng. Nếu nơi Tây Nam Vương muốn tấn công  không phải Tín Dương, như vậy, bọn họ trú đóng ở nơi đây, rất có thể là để che giấu tai mắt người. Hoặc có lẽ là vì, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương… Giương đông kích tây?

Y đi suốt đêm tới thành Nam Dương.

Mặc dù bầu không khí trong thành Nam Dương hết sức căng thẳng, nhưng, đại quân Tây Nam Vương cũng chỉ trú đóng ở cổng thành, án binh bất động, giống như là những con chó chăn cừu, ôn thuận mà vô hại.

Nếu như mục tiêu của Tây Nam Vương không phải Nam Dương cũng không phải Tín Dương, vậy là nơi nào?

Đột nhiên nghĩ tới điều Đàm Thúc từng nói qua, Tây Nam Vương chia ra ba đường.

Còn có một đường…

Một đường đó mới là thật!

Trần Trí nhanh chóng mở bản đồ ở trong đầu. Tín Dương cùng Nam Dương là cửa ngõ của Hà Nam, không mở thông nơi này, thì không thể công vào triều Yến. Giang Tây cùng Phúc Kiến đã là vật trong túi của Tây Nam Vương, cho nên mục tiêu kế tiếp của gã rất có thể là ——

Giang Nam.

Đúng rồi, tin tức Dung Vận là hậu nhân của Thôi Yên một khi truyền tới tai Tây Nam Vương rồi, gã nhất định sẽ trước khi Giang Nam cùng triều Yến hoàn toàn thống nhất, nghĩ đủ phương cách làm tan rã liên minh. Mánh khóe gã áp dụng hiện tại chính là kích phá từng phía một.

Hy vọng y hiểu rõ không tính là quá muộn!

Trần Trí không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng quay đầu chạy như bay về phía Giang Nam.

Cửa ngõ Giang Nam tiếp giáp Giang Tây là Ngư Châu. Lúc Dung Vận sinh nhật, Ngư Châu Tri phủ từng phái người tặng một đôi ngọc bội bạch ngọc hình cá, bị Hàng Châu Tri phủ giễu cợt nói tràn đầy ngư khí. (Ngư鱼: cá, thường dùng trong tranh vẽ ngụ ý dư dả, sung túc, vì đồng âm với Dư 余)

Trần Trí không ngừng hồi tưởng từng ly từng tí những ký ức liên quan đến Ngư Châu, ý niệm giương đông kích tây vừa nảy ra, sự khủng hoảng trong lòng giống như bị mở khóa, lũ lượt tràn ra. Người vẫn còn ở nửa đường, nhưng dự cảm kia dường như nghĩ sự thực đã xảy ra.

Đến gần Ngư Châu, bầu trời đỏ thẫm. Đông phương đỏ rực một màu, như mặt trời ban trưa, như máu chảy đầm đìa. Trong không khí loáng thoáng tràn ngập mùi tanh nhàn nhạt, ngửi vào muốn ói.

Tường thành Ngư Châu trong tầm mắt, như có tiếng gào khóc truyền tới, lắng nghe lại là gió đêm.

Trần Trí dừng lại bên ngoài tường thành.

Cổng thành hé mở, vừa vặn có thể để một người né người mà vào.

Sau khi vào cổng thành, trên đường người đi đường đứng như rừng, giống như cái cọc gỗ.

Trần Trí lòng chợt trầm xuống, cơ hồ đứng không vững chân. Những người đi đường đang đứng kia, có người bán hàng rong, có phụ nữ ôm con nhỏ, có phú ông bụng phệ, có ăn mày xương gầy như que củi… Điều duy nhất giống nhau là, người người mặt như giấy vàng, vẻ mặt cứng ngắc, thật giống như bỗng nhiên bị ai đó dùng định thân thuật khống chế.

Khoảng cách gần nhìn ánh sáng đỏ trên bầu trời, liền có thể thấy có một khối ánh sáng trôi lơ lửng ở giữa không trung ngay tại trung tâm thành.

Trong khối sáng loáng thoáng hình dáng một người ngồi xếp bằng.

Trần Trí đang muốn đến gần, liền nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền tới, rất nhiều binh lính dưới quyền Tây Nam Vương cầm đao thép trong tay, tuần tra dọc phố. Bọn họ mặt không thay đổi len lỏi ở giữa những bách tính cứng ngắc, làm như không thấy hết thảy những hiện tượng quỷ dị này.

Trần Trí đánh bạo hiện thân, đứng trước mặt bọn họ.

Những binh lính kia ánh mắt không thay đổi, đao thép trong tay nhưng vẫn bổ về phía y rất bài bản.

Y vội vàng tránh ra, lần nữa dán ẩn thân phù lên.

Đao của đám binh lính kia mất đi mục tiêu, dừng một chút, lại thu về trong vỏ, tiếp tục đi về phía trước.

Cho tới lúc này, Trần Trí tất nhiên nhìn ra được, binh lính dưới quyền Tây Nam Vương cũng giống như dân chúng trong thành đều đã mất hồn phách, đang nghĩ đối sách, luồng ánh sáng trong không trung kia đột nhiên dời tới. Một giọng nam trong trẻo nói: “Trẻ con nhà ai không trông coi cho cẩn thận, lạc vào chỗ của ta thế này? Không sợ bị ăn mất sao.” Không đợi Trần Trí trả lời, liền tự ý nói tiếp, “Sợ cũng vô dụng, ta ăn chắc.”

Trần Trí xoay người muốn chạy, thân thể nhưng lại giống như bị nến phong bế, nửa bước cũng khó dời đi. Ẩn thân phù sát trên bờ vai tự cháy thành tro, lộ ra diện mục thật sự của y. Không bao lâu, quần áo cũng bị đốt, sau đó là thân xác…

Chẳng qua là da cháy mặc dù nhanh, y phục hồi như cũ cũng không chậm, giống như một trận chiến truy đuổi, song phương lực lượng tương đương.

“Ồ? Thì ra là kim thân đại viên mãn công đức.” Người kia nói, “Thất kính thất kính.”

Lửa trên người lập tức dập tắt.

Trần Trí đau đến môi trắng bệch, đang muốn thở phào, liền nghe đối phương lại nói: “Ờ, không sao, không làm gì được thân thể ngươi, ta có thể hạ thủ từ linh hồn ngươi. Dù sao, ta am hiểu nhất chính là việc này.”

Nghe đến chỗ này, Trần Trí cả người liền trống rỗng, một nỗi đau đớn không thể nói thành lời phảng phất truyền tới từ xương cốt toàn thân, lại như thể càng xâm nhập vào nơi sâu thẳm hơn cả xương cốt toàn thân… Mới chỉ chốc lát, lại giống như vĩnh hằng. Y đau đến ngất đi. Lâm vào hôn mê, loáng thoáng nghe có người hô một câu: “Dừng tay.”

Thời gian đen tối quá dài, lại quá ngắn.

Trần Trí lúc tỉnh lại, nỗi đau đớn khắc sâu vào linh hồn trở lại theo ký ức, khiến cho y hận không thể bất tỉnh thêm một lần nữa. Cũng may sau khi hoàn toàn tỉnh lại, y phát hiện trên người không còn đau đớn nữa, hết thảy như thường.

Mở mắt, thấy một người ngồi bên mép giường, không phải Giai Vô là ai?

“Ngươi…” Trần Trí kích động muốn ngồi dậy, đôi cùi chỏ mới vừa gập dậy, liền yếu ớt muốn tê liệt.

Giai Vô nói: “Hồn phách ngươi bị Lửa Vô Tận làm bị thương nặng, cần nghỉ ngơi một thời gian.”

Trần Trí thở hổn hển, nói: “Ngư…” Mang theo hy vọng yếu ớt, mong đợi nhìn hắn.

Giai Vô bất đắc dĩ nói: “Ta đến trễ.”

“Những bách tính kia…”

Giai Vô nói: “Cũng là Lửa Vô Tận.”

Nghĩ đến bách tính cả thành đều gặp phải nỗi đau đớn mình từng cảm nhận được, Trần Trí trong lòng liền chua xót, nói không nên lời, nắm đấm lại tích được một chút khí lực, đấm vào giường một quyền.

Giai Vô rũ mắt nhìn y: “Có điều linh hồn của bọn họ không kiên cường như ngươi, đi không hề thống khổ.”

Trần Trí nói: “Bọn họ… còn có luân hồi chứ?”

“Vui chơi thỏa thích ở đất trời, nói không chừng một ngày nào đó có thể trở lại.” Giai Vô trấn an y.

Trần Trí nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, lần nữa mở mắt ra nhìn hắn: “Khoảng thời gian này, ngươi đã đi đâu.”

Giai Vô yên lặng hồi lâu, mới nói: “Ngươi đi qua Nam Sơn chưa?”

Trần Trí nói: “Đi rồi.”

Giai Vô nói: “Nam Sơn bị ác ma tập kích, Nam Sơn Thần Quân vì bảo vệ ta, hóa thân trở về bia đá. Ta bị đuổi tới nơi tận cùng thiên địa, nghỉ ngơi một thời gian mới trở về. Ai ngờ mới vừa trở lại liền nghe nói đến Thần Ma đại chiến. Ta sợ nhân gian xảy ra chuyện, liền tới xem xem. Không ngờ, quả nhiên xảy ra chuyện.”

Trần Trí tức giận dâng lên ngực: “Tây Nam Vương lúc trước muốn dùng mạng người luyện chế hồn phiên! Hôm nay lại cấu kết yêu ma không biết từ đâu tới…” Lời nói vừa chuyển, đột nhiên hỏi, “Ngươi quen biết Tây Nam Vương sao?” Bức họa đứng đầu Bách Mỹ yến kia làm y canh cánh trong lòng.

Giai Vô không chút do dự thừa nhận: “Biết.” Hắn giải thích, “Sau khi lão Tây Nam Vương chết, ban đầu bộ hạ thấy Trần Hiên Tương phe cánh không đủ, nhăm nhe muốn nổi dậy, dùng mười mấy năm làm gã mất đi thực lực. Nếu như thế lực Tây Nam sụp đổ, ngày sau thu dọn mất thời gian phí sức lực, ta liền hóa thân thành một đạo sĩ thông thường, cho gã mấy lời khuyên.”

Trần Trí phản bác: “Còn không bằng sụp đổ, còn có thể kích phá từng bộ phận!”

Giai Vô than thở: “Đúng vậy, lúc ấy nếu như ta hỏi ý kiến ngươi một chút, hôm nay cũng sẽ không có phiền toái lớn như vậy rồi.”

Thấy hắn có ý thu dọn tàn cuộc, Trần Trí lập tức truy hỏi: “Ngươi định làm gì?”

Giai Vô nói: “Hiện tại tâm tình ngươi thế nào?”

“… Tốt thì sao? Mà không tốt thì sao?”

“Ta sợ ngươi không chịu nổi kinh sợ.”

“Chỉ cần Tây Nam Vương không đột nhiên đẩy cửa đi vào gọi ngươi là sư phụ, ta liền chịu đựng nổi.”

Nghe vậy, Giai Vô từ bên người lấy ra một hộp gỗ bọc vải bên ngoài, vén nắp ra, lộ ra một cái đầu chết không nhắm mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc