[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

*Vị tiễn chi ước: Ước hẹn chưa thực hiện được

“Ta sẽ không chết!”

Trần Trí trên mặt tỉnh bơ, trong lòng đã hạ đông hạ đông, trải qua giá lạnh rồi nóng bức lặp đi lặp lại vô số lần.

Dung Vận đứng ở sau lưng y, tựa như đang dùng thân thể ủng hộ.

Diêm Khung bấm ngón tay tính, hồi lâu mới nói: “Ý tượng hoa hướng dương hướng về mặt trời, dốc lòng trung thành, mở ra thì rộng lớn, vui hưởng thời thái bình.”

Ngạc Quốc phu nhân cười nói: “Lời này vừa nghe liền biết là ý tốt.”

Trần Hiên Tương hỏi: “Câu hoa hướng dương hướng về phía mặt trời, dốc lòng trung thành là nói tới ai chứ?” Bởi vì gã dùng là ba chữ “Trần Ứng Khác”, cho nên mới có câu hỏi này.

Diêm Khung cúi đầu, trù trừ nói: “Người nào nói chữ, liền nói tới người đó.”

Trần Hiên Tương bỗng nhiên đứng lên: ” Ý của ngươi là, muốn Bổn vương bày tỏ lòng trung thành với người khác rồi?” Bệnh chung của người ngồi trên vị trí cao: Vừa tức giận một cái liền tự báo thân phận, một bộ dạng ngông cuồng lão tử vô địch thiên hạ.

Diêm Khung nói: “Ta chẳng qua là nói theo sách. Theo như trong sách này nói, ngài lui một bước trời cao biển rộng, nếu chịu cúi đầu, chính là mạng tôn quý dưới một người, trên vạn người, phúc lộc thọ tam toàn.”

Trần Trí: “…” Dám bảo Tây Nam Vương cúi đầu, y nể gã là một hán tử chân chính!

“Mới vừa rồi ngươi nói là phúc lộc, giờ là phúc lộc thọ. Là ý nói, Bổn vương nếu không chịu đồng ý, không chịu lui, chính là tự tìm cái chết?” Trần Hiên Tương ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Diêm Khung mồ hôi nhễ nhại kiên trì chốc lát, liền thua trận: “Hoặc là, Vương gia tính thêm một lần nữa?”

Trần Hiên Tương nói: “Ta nhớ rằng coi bói, tính nhiều sẽ không linh?”

Diêm Khung trong lòng oán thầm: Ngươi không phải muốn không linh sao? Gã nói: “Chỉ cần lúc Vương gia nói ra, tâm ý kiên thành là được rồi.”

Trần Hiên Tương nói: “Vậy thì tính thêm lần nữa, tính tên của Bổn vương đi.”

Mặc dù biết tên của gã, Diêm Khung vẫn cung kính nói: “Mời Vương gia ban chữ.”

“Trần Hiên Tương, Hiên trong Hiên Viên, Tương trong Chu Tương. ”

Diêm Khung thầm nói: Không ngờ dính hai đế Viêm, Hoàng, sợ là không đè ép được. Bấm ngón tay tính toán, nói: “Tiến sao còn quanh quẩn? Gió sông dần lạnh.” Hơi hơi ngừng, mới nói tiếp, “Lữ khách chớ nản, tự có tiền đồ. Chính là nói, nếu như có con đường phía trước, cần gì phải quanh quẩn? Cho dù gặp phải nghịch cảnh, cũng không nên từ bỏ, kiên trì đi tiếp, tự có tiền đồ.”

Trần Hiên Tương nói: “Chẳng qua chỉ là tên khác nhau, sao lại là khác biệt một trời một vực như vậy?”

Diêm Khung cười hùa theo nói: “Đều là mạng đại phú đại quý, nào có khác biệt một trời một vực đâu.”

“Hoặc là, Trần Ứng Khác mới là cái người nên cúi đầu xưng thần?” Trần Hiên Tương giống như đi nhàn tản, đứng ở trước mặt Trần Trí, “Ngươi thì sao? Ngươi thấy thế nào?”

Trần Trí quệt quệt cái miệng méo của mình, mím miệng cười nói: “Trần Ứng Khác, không phải đã sớm cúi đầu xưng thần rồi sao?” Từ ngày được sinh ra trở đi, y luôn cố gắng vì mục đích “cúi đầu xưng thần” mà, bởi vì… như vậy có nghĩa là làm quan rồi, không còn là một “thảo dân” nữa.

Trần Hiên Tương chợt cười một tiếng nói: “Nói cũng phải. Phu nhân tiến cử có công, hai vị đích xác là đại sư số mệnh thành tựu thâm hậu, có thể gia nhập Diệt Dạ quân của ta.”

Khiết Dã quân?

Ở cùng Tiểu Lam, Tiểu Hồng mấy ngày, Trần Trí ít nhiều sẽ có chút lẫn ngôn ngữ địa phương, cau mày nghĩ: Đây không phải là ý “quân gì gì đó” sao? Đặt tên lại tùy tiện như vậy. Cũng được, Tây Nam Vương dù sao cũng không để ý nhiều như thế.

Cùng dự đoán lúc trước của Trần Trí không sai, Tịch Thị đúng là từ đầu tới cuối đều không hề hoài nghi Trần Hiên Tương bị người đánh tráo, tìm người coi bói cũng là ý gã. Diêm Khung cũng không phải là người thứ nhất bà ta tìm được, nhưng hiếm thấy không có vừa vào cửa liền trực tiếp bị làm thịt.

Trần Hiên Tương nói: “Các ngươi đi theo ta.”

Diêm Khung theo bản năng muốn đi theo, bị Trần Trí lặng lẽ kéo. Y giả vờ khó xử nhìn sắc trời một chút: “Đêm đã khuya. Ta cùng sư đệ đều phải trở về phòng hấp thu tinh hoa của dạ nguyệt…”

Trần Hiên Tương nói: “Đêm (Dạ)? Thứ ta muốn tiêu diệt chính là đêm.”

Ngạc Quốc phu nhân nói: “Vương gia cùng các tiên sinh đi thôi, phu nhân ở lại làm bạn cùng ta.”

Dung Vận vội vàng nắm lấy tay Trần Trí.

Trần Trí do dự một chút, nói: “Vợ ta trời sinh tính nhát gan, nếu ta không ở bên cạnh, sợ nàng bất an.”

Ngạc Quốc phu nhân mắt nhìn thẳng y: “Quả là một vị nam nhi si tình, đáng tiếc…” Mặt mũi thật là quá xấu xí.

Trần Hiên Tương tựa như lúc này mới nhìn thấy Dung Vận: “Vậy thì cùng đi.”

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Nhưng mà mái hiên của vương phủ khiến cho người không thể không cúi đầu thì thôi đi, lại còn không cho người ta ngủ, có lẽ nào lại như vậy!

Trần Trí vừa thầm đâm chọc tiểu nhân Trần Hiên Tương trong lòng, vừa bước nhanh đi theo sau lưng gã, rất sợ sơ ý một chút liền bị lạc ở trong hành lang dài như mê cung.

Lần này bọn họ không được mời lên kiệu, cũng khiến cho bọn họ biết, được mời lên kiệu thật sự là biểu hiện hữu hảo của Ngạc Quốc phu nhân đối với bọn họ.

Tây Nam Vương phủ chỗ này, sợ là chim đi vào cũng phải lạc đường.

Hành lang càng đi càng sâu, đường càng đi càng tĩnh, càng về sau, chỉ còn lại tiếng bước chân của ba người bọn họ… Cùng với tiếng gió thổi khe khẽ.

Ba người?

Trần Trí đột nhiên phát hiện, Trần Hiên Tương đi tuốt ở đằng trước chân chạm đất mà không một tiếng động.

Đi tới trước một cổng hình vòm hợp với tường rào dài mấy chục trượng, Trần Hiên Tương đột nhiên đẩy cánh cửa ra.

Gió lớn đập mạnh vào mặt!

Trần Trí theo bản năng bảo vệ Dung Vận, lại bị Dung Vận ôm, bật ra khỏi mặt đất.

Người trên không trung, không dùng sức, càng bị sức gió ảnh hưởng, bị treo lên cao mấy trượng, mắt thấy sắp rơi xuống đất, gió kia lại cuốn, không ngờ là cuốn bọn họ trở về.

Trần Trí híp mắt, nhìn về phía tường rào kia, chỉ thấy một mảnh đen ngòm, mông lung, chỉ có mấy điểm ánh sáng đỏ lóe lên, hết sức đáng sợ. Một cái tay đưa ra từ phía dưới, túm lấy chân của y cùng Dung Vận mỗi người một cái, dùng sức ném xuống. Ném tới cách mặt đất không tới nửa trượng, nghe Diêm Khung kêu lên: “Ta không chịu nổi nữa rồi, các ngươi đi mau.”

Phiêu phiêu đãng đãng giữa không trung, có thể đi hướng nào?

Trần Trí còn đang suy nghĩ, Dung Vận đột nhiên sử ra sức lực phi thường, người giáng xuống mặt đất, đôi chân đập ra hai cái hố.

“Để Bổn vương nhìn xem, ngươi rốt cuộc là ai?”

Trần Hiên Tương mắt lạnh đứng xem đột nhiên bay tới, túm lấy da mặt Dung Vận, Dung Vận tránh né không kịp, khuôn mặt trắng nõn như ngọc bị túm ra ba vệt máu.

Diêm Khung lại nhảy ra, ngăn ở trước người Dung Vận cùng Trần Trí: “Ngẩn ra làm cái gì, còn không mau chạy?”

“Lúc này nơi đây, còn chỗ nào có thể trốn?”

Trần Hiên Tương vừa nói, hành lang dài quanh co kia liền nhảy múa giống như linh xà.

Diêm Khung kéo hai người lui về phía sau, trong tay lấy ra một tờ linh phù, dán lên trán Dung Vận: “Đây là Độn địa (chui xuống đất) phù, mau dẫn tẩu phu nhân chạy đi! Để ta cản gã.” Trong suy nghĩ của gã, Trần Trí nếu là tiên nhân, tự mình biết dùng.

Trần Trí thần tiên gà mờ, nào đã học qua. Vội vàng túm gã lại, nhét Dung Vận vào bên người gã: “Ta cản, các ngươi đi!”

“Không…”

“Ta sẽ không chết!”

Mắt thấy sắp tranh cãi Trần Trí cuống đến độ thiếu chút nữa đổ mồ hôi.

May vào lúc này, đầu óc Diêm Khung cũng hết sức rõ ràng. Nếu Trần Trí nói mình sẽ không chết, hơn phân nửa thì thật sự sẽ không chết. Gã mang Dung Vận, niệm chú muốn rời đi, Dung Vận đột nhiên giãy giụa, nhưng còn chưa có giằng ra, liền bị Trần Trí một phát định thân thuật chế trụ.

Mặc dù Dung Vận được Lửa Vô Tận cùng Nước Vong Xuyên trui luyện, đã có thể giải định thân thuật, nhưng cũng cần thời gian. Diêm Khung liền tranh thủ khoảnh khắc hắn chưa giải ra, kéo người xuống dưới đất.

Sau khi bọn họ đi, Trần Trí cũng không có ý định ngồi chờ chết.

Y dựa vào thân pháp nhảy lên giữa hành lang đang nhảy múa, muốn tìm một cơ hội trốn lên trời. Thế nhưng hành lang càng động càng nhanh, gần như không dừng lại chút nào, sau nửa nén hương, y liền cảm thấy choáng váng đau đầu, gần như muốn ngất đi.

Bên tai, giọng nói Trần Hiên Tương thỉnh thoảng truyền tới: “Bệ hạ, bữa tiệc chiêu đãi lần này của Bổn vương, ngươi có thích không?”

“Ban đầu, cha ta chết trong tay Đan Bất Xá, hôm nay, ngươi chết trong tay ta, cũng coi là một thù trả một thù.”

Trần Trí đầu choáng váng nghĩ: Vớ vẩn! Cha ngươi chết ở trong tay Đan Bất Xá, ta cũng chết ở trong tay Đan Bất Xá, nhiều lắm coi là đồng bệnh tương liên, ở đâu ra một thù trả một thù?

Đột nhiên, một trận gió táp lướt qua từ lồng ngực, vừa lạnh vừa đau.

Cúi đầu nhìn một cái, mới phát hiện, ngực chẳng biết lúc nào bị chọc ra một lỗ lớn, máu phụt phụt chảy ròng, gió thổi vù vù.

Trần Hiên Tương đứng ở trước mặt, cười nhạt nhìn. Ở sau lưng gã, trong viện đen ngòm, loáng thoáng có mấy người ngồi, người nào người nấy con mắt đỏ như máu…

“Ý?”

Trần Hiên Tương nhìn vết thương Trần Trí từ từ khép lại, đột nhiên đưa tay, muốn moi tim, đầu ngón tay vừa mới chạm đến người, liền nghe được đỉnh đầu có một giọng nói thanh lãng dễ nghe truyền tới: “Dừng tay.”

Một tiếng kia, dường như có pháp lực vô thượng, chẳng những ngăn tay gã lại, ngay cả dãy hành lang kia đều ngừng.

Ánh sáng xanh lam rủ xuống, bóng tối trong bức tường rào dần dần bị xua tan, lộ ra mấy ông lão dáng vẻ khô cằn. Mấy người kia hoảng sợ nhìn lên trời, máu thịt trên người lại từ từ hóa thành tro bụi.

“Có ác ma nhập thế hại người. Ngươi đã là người, làm sao còn trợ Trụ vi ngược?”

Trần Hiên Tương ngẩng đầu, loáng thoáng thấy trong ánh sáng xanh có bóng người đứng thong dong, mặt lộ vẻ dữ tợn: “Ngươi là người phương nào?”

“Côn Luân, Thanh Trản (ngọn đèn xanh).”

Tiếng vừa dứt, trong viện những ông lão đó đều đã hóa thành tro bụi, tiêu tán trong không trung.

Trần Hiên Tương còn muốn nói chuyện, chỉ thấy trong ánh sáng xanh xuất hiện một đạo kiếm quang, khảm vào đỉnh đầu gã.

Trần Trí nhìn Trần Hiên Tương ngã xuống đất, không nhịn được tiến lên dò mạch, dò không ra mạch đập vẫn chưa yên tâm, lại đi sờ tim.

Thanh Trản nói: “Yên tâm, hồn phách gã đã rời thân thể, đích thực đã chết.”

Trần Trí nói: “Chẳng may hồn phách của gã lại gây sóng gió thì làm thế nào?” Cũng không phải là không có tiền lệ.

Thanh Trản nhìn Hắc Bạch Vô Thường vội vàng chạy tới, nói: “Không biết.”

Trần Trí còn muốn nói, cổ áo sau liền bị nhấc lên, ném nhanh về phía bên kia bầu trời.

Trần Trí vốn cho là hắn đưa mình về nhà, muốn nhắc nhở đi quá xa rồi, Dung Vận không ở hướng này, nhưng rất nhanh liền phát hiện, phía sau có truy binh. Tốc độ đối phương cực nhanh, mấy lần đã vọt tới trước mặt Thanh Trản, đều bị hắn đổi phương hướng mới tránh được.

Nửa đường, Thanh Trản đột nhiên hỏi: “Trên người ngươi có đồ vật của đối phương?”

Đối phương là ai cũng không biết, ở đâu ra đồ? Trần Trí mặt đầy mờ mịt.

Thanh Trản nói: “Là thần.”

Trần Trí muốn nói mình là tiên, thần với y là đồng liêu, làm sao có thể… Y đột nhiên cầm ra thiên lý truyền âm phù Giai Vô cho, liền nghe trong truyền âm phù truyền tới một tiếng cười khẽ:

“Bắt được các ngươi rồi.”

Sau lưng Trần Trí rung nhẹ một chút, lực đang xách mình kia đột nhiên biến mất, người rơi xuống từ bầu trời, phía dưới là rừng cây. Lúc gần như chạm được tàng cây, y xoay mình một cái, dừng ở trên ngọn cây.

Đồng thời rơi xuống cùng y, còn có hai bóng người một trước một bên trái.

Bình luận

Truyện đang đọc