[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

“Con không sợ chết, con lo liên lụy đến sư phụ.”

Trần Trí nghe vậy, theo bản năng hỏi: “Đại tiểu thư là nam hay nữ?”

Người làm ngẩn người, cẩn thận nói: “Hẳn là nữ. Năm ngoái, Ngô gia có ý cùng Lâm gia kết thông gia, nhưng vì Đại thiếu gia Lâm gia thái độ lãnh đạm mà đành thôi.”

Dung Vận nói: “Đáng tiếc, nữ dòng chính thích hợp để liên hôn của mấy đại thế gia chỉ có một mình Ngô gia Đại tiểu thư, nếu không, cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.” Giọng đúng kiểu e sợ thiên hạ bất loạn.

Trần Trí lắc đầu: “Chỉ sợ kết hôn không thành.”

Dung Vận tò mò hỏi tại sao.

Trần Trí cảm thấy chuyện Trần Hiên Tương đoạn tụ ngày sau nhất định cả thiên hạ đều biết, cho nên Dung Vận mới có thể nhìn không vừa mắt, cho nên cũng không vòng vo, nói thẳng.

Dung Vận nghe xong, đầu lập tức khởi động, cảm thấy trong những nhà này cất giấu rất nhiều cơ hội đâm thọc, giựt giây người làm điều tra nhiều hơn nữa.

Người làm nói: “Những năm Thiếu gia không ở nhà này, Lỗ tiên sinh vẫn luôn chú ý động thái của các nhà, còn ghi chép cặn kẽ.” Sau một lát, liền trình mấy xấp ghi chép thật dày lên.

Dung Vận gọi Trần Trí cùng ngồi xuống xem.

Trần Trí vừa nói không có hứng thú, vừa xem rất chăm chú.

Ghi chép hết sức tường tận, không chỉ có khái quát các đại thế gia, còn có oán hận chất chứa nhiều đời giữa các nhà, miêu tả chỉ đôi ba lời, mà nội dung phong phú, đọc đến chỗ xuất sắc, Trần Trí cơ hồ muốn vỗ bàn hô tuyệt.

Nói thí dụ như Đại lão gia Ngô gia căm ghét Tam lão gia Hồ gia hạng khoa thi cao hơn ông, mướn một người phụ nữ xấu xí ôm một thùng nước vo gạo cản kiệu trên đường phố, cứ nhất định nói là đã cùng Tam lão gia ở trong ruộng mây mưa một lần, sinh ra một thùng nước. Tam lão gia Hồ gia bị cười nhạo trên đường phố, nào có chịu thôi, ngày hôm sau kêu một đám ăn mày, ở trước cửa nhà Ngô gia rải tiền đồng, nói là hưởng dụng Đại lão gia Ngô gia một đêm, quên để lại tiền, cố ý chạy tới dâng lên.

Lại tỷ như Phòng gia ở Kim Lăng có một Thất tiểu thư xinh đẹp, Dung gia cùng Cổ gia đều có thiếu gia cầu cưới. Cổ gia chính là con trai trưởng nối dòng, thân phận hiển quý, vốn tưởng rằng cuộc hôn nhân này mười phần chắc chín, ai ngờ Thất tiểu thư kia khóc nháo đòi gả tới Dung gia. Sau đó có người nhiều chuyện cố ý nhìn gặp thiếu gia hai nhà, viết ra 《 Song lang ký 》, cố ý chỉ ra con trai trưởng của Cổ gia tướng mạo xấu xí người dài, dáng như vượn lớn… Con trai Dung gia tài mạo song toàn, phong độ ngời ngời… Đây đúng là thọc tổ ong vò vẽ. Cổ gia chẳng những đưa người lắm chuyện kia tới công đường, còn cho người con trai trưởng kia cưỡi ngựa dạo một vòng để cải chính tin đồn. Thế nhưng không bao lâu, có lời đồn đãi nói rằng người tướng mạo đường đường kia cũng không phải là Cổ Đại thiếu gia, mà là một kép hát ở kinh thành, lại huyên náo khắp thành. Có điều cuối ghi chép đã nói một lời công bằng rằng, con trai trưởng Cổ gia kia đúng là thân dài chân ngắn, nhưng tướng mạo không kém, cũng không đến nổi mời người giả trang.



Những nội dung này, Dung Vận khi còn bé cũng có nghe đồn, nhưng thấy sư phụ hứng thú, cũng góp vui theo, bình đầu luận đuôi.

Hai người nói một ngày, miệng khô lưỡi khô, cho ra cái kết luận, những thế gia này bề ngoài sáng sủa, bên trong xấu xa, trong miệng nói đạo đức cao thượng, nhưng động thủ thì nhà nào nhà nấy đều vô liêm sỉ không kém gì nhau.

Trần Trí đột nhiên nói: “Những thế gia này ngày thường mặc dù cãi nhau ầm ĩ, nhưng lui tới thường xuyên, quan hệ vẫn coi là được, hà cớ gì đột nhiên muốn lấy mạng cha ngươi?”

Có lẽ là vì biết Dung Vận chính là Yến Bắc Kiêu cùng Thôi Yên, y hỏi rất trực tiếp.

Dung Vận không giận ngược lại còn thích, cảm thấy sư phụ đã coi mình là người của mình mới hỏi như vậy, liền nói: “Quản gia tra xét rất lâu, việc La gia gây sự đích xác là do những thế gia khác giựt giây ở sau lưng, nhưng, cha con chết rất kỳ hoặc, cao thủ hộ vệ nhà mời nói, giống như ‘Mai Hoa Sát’ đã hạ thủ. Nhưng gia chủ La gia một mực nói rằng mình không có mướn sát thủ, cộng thêm lúc ấy tình cảnh hỗn loạn, sát thủ đã sớm bỏ trốn, chuyện này dĩ nhiên là không nói rõ ràng.”

Trần Trí vẫn là lần đầu nghe nói cụ thể sự việc, biểu cảm hết sức nghiêm túc: “Vậy ngươi tại sao lại đi Tứ Minh?”

Dung Vận không chút giấu giếm: “Quản gia hoài nghi hung thủ là sát thủ ‘Mai Hoa Sát ‘, cho nên nhờ người mua tình báo, biết bọn họ âm thầm có quan hệ với môn phái tu chân. Để cẩn thận, cũng muốn gửi con vào trong môn phái tu chân.”

Trần Trí đột nhiên tò mò thiết lập nhân vật Trần Bi Ly ban đầu. Nếu như gã là người tu chân, vậy Dung Vận thuộc môn hạ của gã, hẳn học được chút tài lẻ mới đúng, thế nhưng sách Giai Vô cho mình cũng không có liên quan đến phương diện này. Nếu như gã không phải, lão quản gia kia làm sao lại tìm tới y? Lòng ngứa ngáy như mèo cào, y không nhịn được hỏi ra lời: “Ngươi tại sao lại tìm tới ta?”

Dung Vận nói: “Không phải tấm bảng bên ngoài của sư phụ nói thu nhận đệ tử tu đạo tám tuổi trở xuống sao?”

Trần Trí: “…” Sửa lại một chút suy nghĩ, đại khái là ban đầu Trần Bi Ly muốn giả danh lừa bịp, thu nhận đồng nam, Dung Vận cùng lão quản gia liền ngu ngơ mắc câu, những thứ gã dạy có thể tưởng tượng được. Bây giờ đổi y làm sư phụ, Giai Vô không muốn để cho Dung Vận đi lệch đường, sách đặt trong thư phòng đều vừa hữu dụng vừa trực tiếp.

Đã nói đến chỗ này, Dung Vận thuận thế hỏi điều nghi ngờ cất giấu ở trong lòng từ rất lâu ra miệng: “Sư phụ, nếu con là đệ tử duy nhất của Người, vì sao Người cho tới bây giờ vẫn không dạy con tu luyện như thế nào?”

Trần Trí hỏi: “Hửm? Tu luyện?”

Dung Vận gật đầu một cái, mong đợi nhìn y: “Bùa chú lần đó dán trên người con có tác dụng gì vậy?”



Có một học trò thông minh là cảm giác gì?

Đau đầu.

Trần Trí ho khan một tiếng nói: “Không có gì, chỉ là bùa ra cửa bảo đảm bình an.”

Dung Vận nói: “Ồ, con còn tưởng rằng là thứ giống như thuật ẩn thân.”

Trần Trí: “…” Còn không phải là đau đầu bình thường.

Dung Vận ngược lại không có dây dưa quá mức, lại hỏi: “Sư phụ còn biết pháp thuật gì? Có thể cho con mở mang tầm mắt hay không?”

Trần Trí hít sâu một hơi nói: “Nếu ngươi nhất quyết muốn xem, vậy vi sư cũng không thể giấu giếm rồi.”

Dung Vận hưng phấn mở to hai mắt nhìn y, chuẩn bị sẵn sàng vỗ tay.

Trần Trí bứt ra một sợi tóc từ trên đầu hắn, nắm hai đầu, kéo thẳng nó: “Xem cho kỹ.”

Dung Vận không chớp mắt lấy một cái.

Trần Trí hơi dùng sức, tóc đứt. Y đắc ý hỏi: “Thế nào?”

Dung Vận hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, sợ mình mới vừa rồi bỏ lỡ khoảnh khắc gì đặc sắc, để sợi tóc đứt trong bàn tay quan sát hồi lâu, vẫn không hiểu như cũ, không thể làm gì khác hơn là khiêm tốn thỉnh giáo: “Con không nhìn ra, xin sư phụ chỉ điểm cho.”

Trần Trí ra vẻ đương nhiên nói: “Cái này có gì không nhìn ra, tóc đứt mà.”

Dung Vận hỏi: “… Đây là pháp thuật gì?”

Trần Trí lại bứt ra một sợi tóc từ trên đầu hắn, bảo hắn cầm hai đầu: “Ngươi dùng sức kéo về hai bên.”

Dung Vận nghe lời dùng sức kéo tóc, sợi tóc bên tay trái từ từ trượt khỏi hai ngón tay hắn: “…”

Trần Trí nhướng mày: “Ngươi nhìn đi, không có công lực nhất định không làm được đâu.”

Dung Vận: “…”

Trần Trí làm bộ không thấy ánh mắt u oán của hắn, cười híp mắt nói: “Luyện cho giỏi, đợi ngươi luyện giỏi rồi, liền phát hiện ra cảnh giới mới của cuộc sống.”

Dung Vận nhìn về phía tóc một lúc lâu, mới ngộ ra nói: “Đệ tử thụ giáo rồi.”

Trần Trí nghĩ: Ta còn không biết mình đang nói hưu nói vượn cái gì, ngươi lại thụ giáo rồi. Y hỏi: “Hiểu ra được điều gì?”

Dung Vận nói: “Tu Di có thể ẩn trong hạt cải, hạt cải cũng có thể chứa Tu Di. Đây mặc dù là một sợi tóc, nhưng liên hệ đến thế giới đại nhàn.”



Trần Trí lộ ra biểu cảm vạn phần hài lòng: “Rất đúng, ý ta chính là vậy.”

Dung Vận nói: “Nhưng mà, sư phụ tại sao lại làm cọng tóc này đứt chứ.”

Trần Trí nhìn tóc một hồi, trầm giọng nói: “Vi sư muốn nói với ngươi rằng, khi nên đứt là phải đứt.”

Dung Vận bừng tỉnh hiểu ra: “Sư phụ, con hiểu rồi. Người yên tâm, con nhất định sẽ làm một người xuất gia đủ tư cách, cắt đứt trần duyên!”

Trần Trí: “…” Bây giờ tát mình hai cái bạt tai, thừa nhận mới vừa rồi đều là đang nói nhăng nói cuội có kịp không?

Trần Trí trong lúc vô tình đào cho mình một cái hố sâu, cả ngày tâm tình không tốt, dẫn đến cũng không thèm ăn. Dung Vận nhìn trọn trong mắt, cuống ở trong lòng, liền mời y tối đến dạo chơi Tây hồ, giải sầu một chút.

Trần Trí mặc dù động tâm, nhưng nghĩ tới an nguy của Dung Vận, nhịn đau cự tuyệt.

Dung Vận sao có thể không nhìn ra tâm tư của y, an ủi nói: “Cái gì tới sẽ tới, ẩn núp cũng vô ích. Hơn nữa, có sư phụ ở bên người, con chẳng sợ cái gì hết.” Thấy Trần Trí còn đang chần chờ, lại nói, “Chúng ta quang minh chính đại đi ra ngoài, ngược lại làm cho địch nhân núp trong bóng tối ném chuột sợ vỡ bình, không biết được ý đồ của ta. Chiêu này gọi là ‘Không thành kế’.”

Trần Trí thấy hắn nói rõ ràng mạch lạc, không tiện phản đối nữa, liền giấu một hạt châu có khắc Mê Hồn trận ở trong tay áo.

Ban đêm Tây hồ giống như tuyệt thế mỹ nhân mang mạng che mặt lụa đen, mặc dù mơ hồ nhìn không rõ lắm, nhưng càng câu hồn phách người, muốn ngừng cũng không được. Bờ hồ đỗ mấy chiếc họa thuyền, thỉnh thoảng có tiếng đàn tiếng cười nói truyền tới, tràn đầy vẻ ca múa mừng cảnh thái bình.

Trần Trí cùng Dung Vận đi trên đường, liền nghe thấy có mấy thư sinh ngồi ở ven hồ rên rỉ than thở, quở trách những đạt quan quý nhân này không tự biết hiểm cảnh nước mất nhà tan, cả ngày tìm vui mua vui.

Tiếng bọn họ oán trách hơi lớn, kinh động đến người trong họa thuyền.

Một thanh niên mặt mũi tuấn tú từ họa thuyền đi ra, dưới chân điểm nhẹ một chút, liền rơi xuống trên bờ, phe phẩy cây quạt nói: “Huynh đài lời ấy sai rồi. ngươi làm sao biết trước khi ta tới đây, không làm chuyện hữu ích đối với đất nước chứ? Có khi, chuyện ta làm có ích hơn nhiều so với việc các ngươi không bệnh mà rên rỉ.”

Mấy thư sinh bị nói mặt đỏ tới mang tai, muốn phản bác, lại sợ đắc tội quý nhân, lập tức liền muốn che mặt rời đi, lại nghe một đứa trẻ mười ba tuổi đột nhiên nói: “Cổ huynh lời ấy cũng sai rồi. Chuyện Cổ huynh làm chẳng lẽ có thể tách rời gia tài to lớn cùng học thức từ nhỏ được danh sư chỉ điểm được sao? Cổ huynh dựa vào sự ưu việt hơn về gia cảnh để chê bai người khác, khó tránh thắng không anh hùng.”

Người được gọi là Cổ huynh nhìn về phía lời nói, liền thấy một thiếu niên đẹp không giống phàm nhân đứng dưới tàng cây, thản nhiên nhìn mình, lửa giận nhất thời tan thành mây khói, ngập ngừng nói: “Ngươi, ngươi là…”

Thiếu niên kia dĩ nhiên là Dung Vận. Hắn cười híp mắt đi ra: “Khi Cổ bá bá đại thọ bốn mươi, ta từng theo cha đến chúc mừng.”

Cổ huynh đột nhiên nhớ ra: “Ngươi là Dung Vận.”

Dung Vận gật đầu một cái, giới thiệu với Trần Trí sau lưng: “Vị này là con trai trưởng của tam phòng Cổ gia, Cổ Nghị.”

Trần Trí gật đầu với hắn một cái.

Cổ Nghị ôm quyền nói: “Vị này chắc là Tứ Minh tiên sĩ đại danh đỉnh đỉnh! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, nào nào nào, cùng vào bên trong nói chuyện.”

Dung Vận từ chối.

Cổ Nghị mặt không vui: “Hôm nay cũng không chỉ một mình ta đến.”

Vừa nói, thuyền kia quả nhiên lại thêm mấy người nữa đi ra. Có trung niên có thanh niên, người nào người nấy khí độ phi phàm, Đàm Thúc cũng ở trong đó, có điều đứng xa, cũng không có tiếp lời.

Dung Vận lên tiếng chào từ xa, vẫn mang Trần Trí đi đến họa thuyền người làm đã đặt từ trước.

Trần Trí theo hắn đi mấy bước lại quay đầu, quả nhiên thấy trên chiếc họa thuyền kia có người vẫn còn đang nhìn về bên này. Đối phương không nghĩ Trần Trí sẽ quay đầu, sau khi ngẩn ra, lập tức gật đầu chào hỏi.

“Sư phụ đừng nhìn!”

Tay áo bị Dung Vận khẽ kéo một chút.

Trần Trí cúi đầu nhìn hắn: “Những người đó ngươi đều quen?”

Dung Vận nói: “Người của ba nhà Phòng, Cổ, Lâm ở Kim Lăng, hơn phân nửa là chạy đến vì Đại hội không thú vị kia.” Hắn không muốn nói nhiều, mang Trần Trí lên họa thuyền, bên trong ăn uống gì cũng có, chỉ là không có cô nương đánh đàn.

Trần Trí mất hứng thở dài. Y không phải là tham luyến sắc đẹp, chẳng qua là thành tiên lâu như vậy, ngay cả khi giả trang hoàng đế đều là đồng tử kê, thanh tâm quả dục đến trình độ cao nhất, không khỏi sinh ra chút tâm lý phản nghịch.

Dung Vận khuyên giải an ủi y: “Sư phụ là người xuất gia, phải giữ vững mới tốt.” Mày kia mắt kia, trông cần nghiêm túc bao nhiêu có nghiêm túc bấy nhiêu.

Trần Trí cười gõ đầu hắn: “Nhỏ mà lắm trò, nói bậy nói bạ.”

Mặc dù chỉ có hai người, nhưng Dung Vận cố gắng làm tốt vai trò chủ nhà, làm bầu không khí trở nên náo nhiệt, lấy cảnh đẹp Tây Hồ làm đề tài, dần dần kể đến các loại truyền thuyết đẹp đẽ khác. Rất nhiều truyền thuyết Trần Trí trước kia cũng đã nghe qua, chẳng qua là tình cảnh này người này, nghe lại là một cảm giác khác.

Ăn ăn uống uống đến nửa đêm mới trở về.

Ngày hôm sau Trần Trí liền thức dậy trễ chút, Dung Vận đã sớm luyện công xong, đang chờ y cùng dọn cơm. Một đêm trò chuyện thoải mái, tình nghĩa liền đột nhiên gắn bó hơn. Trần Trí đối với việc Dung Vận gắp thức ăn cho mình cũng thành thói quen, không từ chối.

Sau khi ăn xong, Dung Vận cầm hai tấm thiệp mời ra: “Là thiệp mời Đại hội.”

Trần Trí sớm đã đoán ra. Đối phương nếu là nhằm về phía thần tiên núi Tứ Minh mà tới, thì sẽ không bỏ qua mình. Y nhắc nhở Dung Vận: “Có thể người tới không có  ý tốt.”

Dung Vận nói: “Sư phụ không muốn đi chúng ta liền không đi.”

“Ngươi không muốn đi sao?”

“Con nghe sư phụ.” Hắn mặt đầy vẻ không vấn đề.

Trần Trí dĩ nhiên không thể không đi. Y còn phải nghĩ biện pháp trợ giúp Dung Vận ở trong Đại hội thu phục hai nhà Lâm, Hồ. Nhưng mà từ Đại hội đến Hồ gia, y một chút đầu mối cũng không có, điều duy nhất có thể yên tâm chính là “Lâm Chi Nguyên” là người mình, y không phải một mình phấn đấu.

Y nói: “Đi xem một chút cũng tốt.”

Dung Vận lo lắng nói: “Nếu người của ‘Mai Hoa Sát ‘ cũng lẩn đi vào…”

“Ta sẽ bảo vệ ngươi.” Trần Trí xoa xoa đầu hắn.

Dung Vận lắc đầu nói: “Con không sợ chết, con lo liên lụy đến sư phụ.”

Trần Trí cảm khái xoa xoa đầu hắn: “Đứa ngốc.”

Dung Vận đột nhiên nói: “Sư phụ, con hai ngày nay không có cao lên.”

Trần Trí nói: “Hửm?”

Dung Vận uyển chuyển nói: “Con nghe người khác nói, sờ đầu nhiều, liền không cao được.”



Một Thôi Yên lùn lùn?

Trần Trí lòng tràn đầy mong đợi dùng sức xoa xoa đầu hắn.

Dung Vận: “…”

Càng đến gần ngày tổ chức Đại hội, bên trong thành giới nghiêm càng thêm gắt gao, họa thuyền cũng ngừng buôn bán, rất nhiều cửa tiệm cũng đóng cửa. Trần Trí cảm thấy hình thế như thế này, hoàng đế xuất hành cũng chỉ như vậy —— dĩ nhiên, nếu như gặp phải hoàng đế không có thực quyền gì giống như y, sợ rằng còn không có đãi ngộ tốt như vậy.

Bởi vì tình hình trước Đại hội thế này, rất nhiều người kỳ vọng từ trong thâm tâm rằng Đại hội này tới sớm kết thúc sớm.

Trần Trí cũng vậy.

Trước Đại hội một ngày, Hồ gia đột nhiên cho người làm khi đi mua đồ, lén lén lút lút nhét tấm bái thiếp cho người làm Dung gia cùng đang mua đồ. Người nọ về đến nhà mới nhìn thấy bái thiếp, lập tức trình lên.

Dung Vận vừa nghe là Hồ gia, mắt không chớp lấy một cái liền từ chối.

“Chờ một chút.” Trần Trí vội vàng gọi hắn lại.

Đây là cơ hội thật tốt đến gần Hồ gia, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua.

Y nói: “Cho hắn đi vào, nghe xem hắn nói thế nào cũng tốt.”

Mặc dù Dung Vận rất không muốn, nhưng việc nghe lời sư phụ đã là tín điều của đời người, lập tức không do dự đồng ý.

Sau khi nhận được câu trả lời, Hồ gia không có lập tức cho người đến, mà là đến nửa đêm canh ba, mới ngồi kiệu, len lén từ cửa sau đi vào. Dung Vận khi nghe được tin này, từng có một giây phút xung động muốn đuổi người ra ngoài, lại thông báo nha dịch, giam lại ăn cơm tù mấy ngày. Đáng tiếc, cái xung động này đối diện với Trần Trí liền thua trận, ngoan ngoãn mời người đi vào.

Người tới là con trai gia chủ Hồ gia, Hồ Niệm Tâm.

Tên nghe rất nữ tính, nhưng Trần Trí biết trong khuê danh của mẹ Dung Vận có một chữ “Tâm”, ý đồ đặt tên của gia chủ Hồ gia rất rõ ràng. Dây dưa triền miên lại trắng trợn nhớ nhung… Người ngoài vẫn là nên giả bộ câm điếc. Y tất nhiên cũng có thể hiểu được tại sao Dung Vận không thích Hồ gia.

Hồ Niệm Tâm rất thức thời, biết mình không được hoan nghênh, cũng không nhiều lời khách sáo, thẳng thắn nói: “Đại hội ngày hôm sau, các ngươi không nên đi.”

Dung Vận lạnh nhạt nói: “Thiệp mời là gia chủ Phòng gia phát, Hồ huynh không khỏi vượt quá chức phận nhỉ?”

Hồ Niệm Tâm đã quen những lời âm dương quái khí của hắn, vẫn hòa nhã như cũ nói: “Đại hội này vốn là để đối phó ngươi cùng sư phụ ngươi, ngươi còn đưa tới cửa, còn không phải là dê vào miệng cọp sao?”

Trần Trí biết mục đích của Đại hội này, Dung Vận lại không biết, đột nhiên nghe được, không khỏi cau mày: “Nhằm về phía ta cùng sư phụ?”

Hồ Niệm Tâm nói: “Truyền thuyết Tứ Minh có thần tiên gây huyên náo bấy lâu, Giang Nam có ai không biết, có ai không hiểu? Phòng gia lần này mời môn phái tu chân tới, nói rõ là muốn hỏi dò lai lịch các ngươi.”

Dung Vận lãnh đạm nói: “Ờ.”

Hồ Niệm Tâm cười khổ nói: “Ta biết sự qua đời của bá phụ bá mẫu khiến ngươi rất thương tâm, đều có chút hiểu lầm đối với chúng ta. Nhưng ngươi suy nghĩ một chút, tình cảm của cha ta đối với mẹ ngươi, ngươi cũng biết…”

“Im miệng.” Dung Vận hơi giận.

Hồ Niệm Tâm vội vàng đổi lời nói: “Ý ta là, hai nhà chúng ta là qua lại nhiều đời, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu chúng ta sao? Tuyệt sẽ không làm ra chuyện tổn thương các ngươi, ngươi có thể tin tưởng ta. Đại hội lần này, nhà chúng ta tuyệt đối đứng về phía ngươi.”

Dung Vận nói: “Vậy ngươi biết Phòng gia mời môn phái tu chân nào không?”

Hồ Niệm Tâm nói: “Nhiều thì không biết, chỉ biết là có liên quan với Mai Hoa.”

Sau khi truyền lời lại, Hồ Niệm Tâm không có ở lâu, lại vội vã rời đi. Trần Trí thấy Dung Vận sắc mặt không tốt, an ủi: “Yên tâm, có sư phụ ở đây, tuyệt sẽ không để cho ngươi thua thiệt.”

Dung Vận yên lặng hồi lâu, mới nói: “Mua người giết cha con, có thể là Phòng gia.”

Trần Trí trả lời không được, có chút hối hận không có truy hỏi Giai Vô nguyên nhân diễn biến của chuyện này.

Dung Vận thất thố chẳng qua là chốc lát, rất nhanh phấn khởi nói: “Bất kể có phải là Phòng gia hay không, ít nhất không thoát khỏi có liên quan đến ‘Mai Hoa Sát’.”

Trần Trí nói: “Ngươi muốn báo thù sao?”

Dung Vận thở dài nói: “Con có thể trả thù sao? Con nghe nói những người tu chân kia, dậm chân một cái có thể đánh ngã một ngọn núi, phất tay một cái có thể phất khô một mảnh hồ. So sánh với bọn họ, con quả thực quá nhỏ bé.”

Trần Trí cũng là lần đầu nghe nói đạo sĩ lợi hại như vậy, trợn mắt há mồm gật đầu: “Đúng vậy.”

Dung Vận cau mày: “Sư phụ cũng không đánh lại bọn họ sao?”

Trần Trí nói: “Ta… Ờ thì, ta mặc dù cũng là nửa đạo sĩ, nhưng mà, vẫn chưa tu đến loại cảnh giới đó.”

Dung Vận lập tức kéo tay y an ủi: “Sư phụ đừng nổi giận. Những thứ kia chẳng qua là truyền thuyết, nào có lợi hại như vậy. Con tin tưởng sư phụ mới là người giỏi nhất!”

Trần Trí cười khan không dứt, trong lòng âm thầm suy nghĩ có nên bảo Giai Vô kéo quan hệ, để cho mình đi môn phái tu chân bổ túc một chút hay không.

Hai đêm một ngày qua thật nhanh, rất nhanh tới ngày mở Đại hội.

Dung Vận cố ý chuẩn bị cho Trần Trí cả người một bộ đồ mới trắng thuần như tuyết cùng một mặt nạ màu bạc tinh xảo. Trần Trí sau khi đeo lên, thật giống như phi thăng thêm lần nữa, cả người hiển lộ ra khí chất tiên gia cao vời vời không với tới.

Dung Vận cũng mặc quần áo trắng giống vậy, chẳng qua là kiểu dáng đơn giản hơn chút.

Hai người ngồi xe ngựa đi đến hội trường.

Hội trường liền được lập trong một khu vườn bỏ trống. Nguyên chủ nhân đã đi xa là một võ tướng, nhà có một võ trường lớn, lúc này dùng để họp hết sức thích hợp.

Trần Trí cùng Dung Vận đến không sớm không muộn, lúc đi vào, Hồ, Lâm, Cổ ba nhà đã đến, lại qua thời gian nửa nén hương, người của Ngô gia mới lững thững tới muộn. Chờ bọn họ đến đông đủ, người Phòng gia mới đi ra, tuyên bố Đại hội bắt đầu.

Trần Trí tò mò bọn họ mở Đại hội sẽ nói gì, cũng không thể đi thẳng vào vấn đề chất vấn bọn họ nhỉ?

Đúng như dự đoán, nếu là Dung Vận cùng Trần Trí không có ở đây, bọn họ có thể tiết kiệm thời gian, đi lên liền trực tiếp thảo luận làm sao đối phó núi Tứ Minh, làm sao diệt trừ thế lực còn lại của Dung gia, thế nhưng Dung Vận cùng Trần Trí lại tới, người Phòng gia tất nhiên phải làm bộ bày tỏ rằng Đại hội này là để gắn kết tình nghĩa các nhà, dẫu sao gần đây chiến loạn, chính là thời điểm liên kết lại, công kháng ngoại địch.

Cổ gia và Phòng gia cùng ở Kim Lăng, đi lại rất gần, khi những người khác yên lặng , tất nhiên phải nhảy ra vỗ tay kéo bầu không khí đi lên. Bởi vì những người khác dự hội của Cổ gia đều là trưởng bối, nhiệm vụ gian nan mà lúng túng như vậy chỉ đành rơi vào trên người Cổ Nghị.

Nhìn hắn mặt đỏ bừng, còn phải dùng sức vỗ tay, Trần Trí trong lúc cười nhạo, lại sinh ra chút đồng tình.

Y chú ý Cổ Nghị quá lâu, khiến cho Dung Vận bất mãn, kéo nhẹ tay áo y gọi sự chú ý trở về.

Mở màn xong, Phòng gia rốt cuộc nói đến chủ đề Đại hội hôm nay.

Dung Vận cùng Trần Trí vốn là nghĩ không thông bọn họ định làm sao “Danh chính ngôn thuận” đối phó bọn họ, đến khi Phòng gia mang ra một người, bọn họ liền hiểu. Người hắn mang tới là người La gia.

Gia chủ Phòng gia bề ngoài đại công vô tư thực tế thì mặt dày vô sỉ bày tỏ, nếu như gia chủ Dung gia đã chết, gia chủ La gia cũng đã nhận được trừng phạt thích đáng, như vậy, vấn đề ban đầu mà La gia cùng Dung gia phải bỏ hai mạng người mà vẫn chưa giải quyết được rõ ràng thì cứ tiếp tục giải quyết đi. Hơn nữa lần này mọi người không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì có bọn họ mấy nhà phán xét tại chỗ.

Trần Trí nhìn ánh mắt đen nhánh của Dung Vận, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho gia chủ Phòng gia.

Căn cứ kinh nghiệm xưa kia, gia chủ Phòng gia rất có thể chết đột ngột trong vòng một ngày.

Bình luận

Truyện đang đọc