[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

“Thảo dân cởi áo như vậy, Bệ hạ có hài lòng hay không?”

Dương Trọng Cử coi Hoàng đế như đồ trong túi mình, ngày thường trông coi rất chặt, Trần Trí ngày đêm đều bị giữ ở trong cung, quan hệ với những cung nhân hầu hạ bên người không tồi. Nay bỗng dưng nhìn thấy cảnh phòng không nhà trống, có chút buồn bã.

Quả nhiên, thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, trước khi đi còn thề thốt “Nguyện vì Bệ hạ máu chảy đầu rơi, đến chết không rời”, khi đi khỏi thì nhanh như chớp, ngay cả cọng lông cũng không để lại.

“Đây là chỗ ở của Bệ hạ sao?” Thôi Yên nhìn quanh.

Trần Trí nói: “Ngươi là vị khách đầu tiên ta dẫn về.”

Thôi Yên cười lạnh: “Khi lê dân chịu khổ, Bệ hạ liền tại nơi này ăn sơn hào hải vị, ngồi hưởng phúc của người Tề.” (Bụi: Tề nhân chi phúc: ý chỉ năm thê bảy thiếp)

Trần Trí tỏ ra oan uổng: “Ta vẫn còn là thân đồng tử.”

Thôi Yên cuối cùng cũng coi như thưởng cho y một ánh nhìn: “Hoàng đế sở hữu hậu cung ba ngàn giai lệ, sao có thể vẫn là thân đồng tử được chứ?”

Trần Trí đáp: “Dương Thái úy nói, nên nhịn nhiều, có lợi cho dưỡng sinh.” Có trách chỉ trách y thể hiện quá tốt, Dương Trọng Cử ăn ngon thèm mãi, căn bản không muốn dìu dắt thêm một bù nhìn nhỏ khác để thay thế y.

Thôi Yên hỏi: “Thân là đế vương, ngươi cam tâm chịu để thần tử sắp đặt sao?”

Trần Trí nói: “Ta từ nhỏ đã lớn lên trong cung, Dương khanh đối với ta như con, ta cũng kính ông ấy như cha.” Phì phì phì!

Đôi mắt hoa đào của Thôi Yên không chớp nhìn y chăm chăm, như thể đang muốn tìm cách vạch trần vỏ ngoài giả dối, nhìn thấu suy nghĩ nội tâm của y.

Tiếc là, da mặt Trần Trí dày.

Thôi Yên cũng không nghĩ là sẽ ngay lập tức tìm được đáp án, hắn tìm lấy một cái ghế dựa ngồi xuống, thoải mái phất tay: “Ngày thường ngươi làm như thế nào liền cứ như thế, không cần để ý tới ta.”

Trần Trí nghĩ một chút, đi đến ngay trước bình phong, giơ hai tay lên, yên lặng chờ đợi.

Thôi Yên thấy y bất động cả một lúc lâu, bèn hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Trần Trí đáp: “Chờ cung nhân cởi áo cho ta.”

“…” Thôi Yên lại hỏi: “Cung nhân của ngươi không phải đã giải tán hết rồi sao?”

Trần Trí thở dài, yên lặng thả tay xuống.

Thôi Yên nhướn mày, đứng dậy đi qua: “Nếu không ghét bỏ, chi bằng để thảo dân cống hiến chút sức lực.”

Trần Trí vẻ mặt ghét bỏ nói: “Không cần.”

Thôi Yên cứng rắn ép buộc: “Ghét bỏ cũng phải cởi!”

Trần Trí: “…”

Thôi Yên vươn tay, đầu ngón tay từ từ lướt qua vạt áo của long bào —— sau tiếng vải vóc bị xé rách, nửa áo trên của Trần Trí đã rách tan nát, ngực hở bụng lộ. Lồng ngực trắng nõn do quanh năm suốt tháng không phơi nắng khẽ phập phồng, nụ hoa phấn nộn run rẩy dựng đứng.

Trần Trí: “!” Dựa vào sự quan sát thường ngày trước gương của y, y chắc chắn bản thân mình không hề có tướng là sẽ bị sàm sỡ cưỡng bức.

Ngón tay của Thôi Yên lại trượt thẳng một đường đi xuống…

Trần Trí theo phản xạ che lại đũng quần.

Hoàn toàn vô ích.

Khố quần tuột thẳng xuống, treo ngay tại mắt cá chân, lại để lộ ra hai bên đùi trắng nõn.



Trần Trí vội khép hai chân lại, cả người lùi về phía đằng sau, va vào bình phong, bộ dáng thẹn thùng sợ hãi như thể nàng dâu nhỏ sắp vào miệng cọp.

Nhìn bộ dạng như vậy của y, Thôi Yên cười rất sảng khoái: “Thảo dân cởi áo như vậy, Bệ hạ có hài lòng hay không?”

Trần Trí không biết phải nói gì để hình dung tâm trạng mình lúc này, chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng, đều là nam nhân, nhìn thì cũng nhìn rồi, nếu đối phương là nữ nhân, nhìn vào giá trị nhan sắc của hắn, nhất định phải chịu trách nhiệm. Y nói: “Cởi áo, chỉ cần cởi áo ngoài là được.”

Thôi Yên nói: “Áo ngoài của Bệ hạ không phải còn đang khoác chặt trên người, không để ai nhìn thấu sao?”

Trần Trí giả ngu: “Cớ gì ra lời ấy? Người ta đều bị nhìn hết cả rồi đấy thôi.”



Thôi Yên bắt đầu suy tính, bất kể Hoàng đế là thật hay giả, đều thịt trước tính sau.

Sau đó là đến giờ dùng cơm, tắm rửa.

Bức bình phong như là Sở hà Hán giới, phân chia mỗi người một phương, không xâm phạm lẫn nhau.

Trần Trí mặc tiết y tiết khố, ngồi xếp bằng trên long sàng, tay ôm bánh lớn, ăn mà chẳng thấy vị.

Tuy rằng Thôi Yên đã nắm được Hoàng thành, nhưng giang sơn vạn dặm, diện tích lãnh thổ rộng lớn, muốn thu phục lần lượt quả là nói dễ hơn làm. Không nói đâu xa, chỉ trong Kinh thành thôi đã có thế lực của các đại thế gia đang ẩn nấp.

Dương Trọng Cử biết bọn họ mềm nắn rắn buông, gió chiều nào che chiều ấy, mới ép buộc triệu tập những nhân vật có máu mặt từ các gia tộc vào trong cung, phòng ngừa thông đồng với địch. Thế nhưng lại đánh giá thấp tốc độ công thành của Thôi Yên, ngược lại trở thành lễ vật dâng tặng sau khi chiến bại.

Theo như Trần Trí đánh giá, việc cấp bách nhất của Thôi Yên lúc này, hẳn là lấy các vị cựu thần như mồi nhử, hòng thu phục các thế gia trong Kinh thành.

Đáng tiếc Hoàng đế sốt ruột, Hoàng đế sốt ruột, từ trong ra ngoài chỉ có mình Hoàng đế sốt ruột.

Thôi Yên giống như thể một người rảnh việc, chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ.

Trần Trí cào gan cào phổi, nhịn không được mà thò đầu ra khỏi bình phong, nhìn hắn rửa tay.

Thôi Yên quay đầu nhìn y.

Trần Trí hỏi: “Đám lão thần đó, ngươi tính làm thế nào?”

Thôi Yên không buồn để ý nói: “Bản thân mình còn khó bảo toàn lại còn rảnh rỗi quan tâm tới việc sống chết của người khác, không hổ là Hoàng đế Bệ hạ không biết tới nỗi khổ ở dân gian.”

Trần Trí nhắc nhở hắn: “Sau lưng bọn họ là các đại thế gia trong Kinh thành.”

Vẻ mặt Thôi Yên thoáng thay đổi, đầy ẩn ý nhìn y: “Vậy Bệ hạ muốn làm sao?”

Trần Trí nói: “Nếu lưu lại bọn họ, các đại thế gia trong Kinh thành sợ ném chuột hỏng đồ, có lẽ sẽ bớt đi không ít chuyện rắc rối.”

“Chuyện rắc rối?” Thôi Yên phất tay áo ngồi xuống, mỉa mai, “Chẳng lẽ Bệ hạ cho rằng bọn họ sẽ tạo thành uy hiếp đối với ta? Nếu chúng đã thừa sức như thế, vì sao khi thành bị phá không đem ra mà dùng? Hay là, Bệ hạ cho rằng bọn họ cố ý nhìn Kinh thành bị phá, Hoàng thành bị phá mà khoanh tay đứng nhìn?”

Sự thật luôn khiến người ta đau lòng.

Mặc kệ Trần Trí là Hoàng đế thật hay giả, chỉ cần ngồi trên long ỷ, đều sẽ nảy sinh quyến luyến. Thôi Yên không tin Trần Trí đích thực rộng rãi như vẻ bề ngoài.

Hắn lại thất vọng thêm một lần.

Trần Trí nói: “Bọn họ ôm nhiều bất mãn với triều đình là cũng phải thôi. Nếu như Hàn Tín vẫn chịu dưới trướng Hạng Võ, vậy làm sao có thể trở thành đại tướng quân hiển hách tương lai của nhà Hán đây? Lương thần chọn chủ mà thờ, minh quân chọn người mà dùng. Triều đại thay đổi, vẫn luôn cần nhân thủ…” Ánh mắt của Thôi Yên quá sức quái lạ, khiến cho y không thể nói tiếp.

Thôi Yên hỏi: “Ta từng giết ngươi, ngươi lại còn hiến kế cho ta?”

Trần Trí nghẹn họng: “Đã là người từng chết một lần, còn có gì phải chấp nhất không buông chứ?”

“Giang sơn vạn dặm nhà họ Trần mất trong tay ngươi, chẳng lẽ không có chút nào không nỡ sao?”

Trần Trí nghiêm túc nói chính nghĩa: “Phải phá thì mới lập được. Nhà họ Trần đã mục rỗng tận xương, không trị tận gốc không trừ được bệnh. Thứ duy nhất ta không thể buông bỏ, chính là không thể tận mắt nhìn thấy một ngày giang sơn phồn vinh, bách tính an cư.”

Thôi Yên cười nhạo: “Bệ hạ thật sự là lòng chứa vạn dân.”

Trần Trí khiêm tốn vài câu.

“Vậy thì thánh minh như Bệ hạ, hà cớ gì lại trị không tốt giang sơn họ Trần?”

“Này, cái này…” Trần Trí hổ thẹn đáp, “Ta tuy lòng chứa vạn dân, nhưng mà hữu tâm vô lực.”

Thôi Yên hỏi: “Nếu như hữu lực, sẽ làm thế nào?”

Trần Trí không buồn nghĩ bèn trả lời: “Hữu lực thì sẽ giao cho ngươi.”

Thôi Yên: “…” Quả nhiên là Hoàng đế giả mạo.

Nửa đêm, yên tĩnh không tiếng động.

Trần Trí lén lút đứng dậy, mò mẫm tìm về phía Thôi Yên.

Nói là nhập yêu đạo, tức là không nuốt yêu đan thì chính là mang theo yêu vật, y cần phải làm rõ.

Tẩm cung tọa lạc ở phía Bắc quay về hướng Nam, ánh trăng mờ nhạt, là thời cơ tuyệt vời dành cho những kẻ muốn làm việc mà người khác không nên thấy.

Nương theo ánh trăng mà nhìn, Thôi Yên ngồi khoanh chân, làn da nhẵn mịn như ngọc trắng đến dọa người, đôi mắt đen láy đăm đăm nhìn thẳng y, toát ra vẻ lạnh lẽo âm trầm.

Trần Trí hoảng sợ đến sững cả người, đang định mở miệng giải thích thì phát hiện Thôi Yên tuy rằng “nhìn” về phía y, nhưng hai mắt thất thần, giống như rối gỗ.

Y đợi một lát, thấy hắn thực sự không có chút động tĩnh gì mới dám to gan tiến thêm hai bước, giơ tay vung vẩy trước mặt hắn.

Vẫn như cũ không chút phản ứng.

Lá gan Trần Trí to ra, hai tay vạch y phục của Thôi Yên để lục soát.

Ngực phẳng, không giấu đồ vật.

Sờ sờ xuống dưới, tuy rằng eo khá nhỏ nhưng cơ bắp thật rắn chắc.

Sờ về phía sau…

“Ngươi làm cái gì vậy?”

Tròng mắt Thôi Yên vừa động, thoáng cái đã “sống” lại.

Trần Trí cứng người duy trì tư thế “ôm”, khóe mi run rẩy: “Ta thấy ngươi co người có vẻ không thoải mái, đang định giúp ngươi duỗi ra.”

Thôi Yên nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phun trên gò má y: “Nửa đêm nửa hôm ngươi thức dậy làm gì?”

Trần Trí cuống quít rút tay về, lui về sau hai bước: “Ta muốn đi vệ sinh, tính hỏi ngươi có muốn đi cùng không?”

Thôi Yên trầm mặc trong chớp mắt mới hỏi: “Bình thường Bệ hạ muốn đi vệ sinh, còn cần có người đỡ long căn giúp sao?”

Trần Trí tưởng tượng đến cảnh Thôi Yên đỡ lấy thằng nhỏ của mình đi vệ sinh, khéo léo từ chối: “Long căn của ta luôn tự lực cánh sinh.”

“Vậy thì tốt.” Thôi Yên thì thào, “Long căn có chí mà vô lực, không nhất thiết phải giữ lại làm gì.”

Trần Trí: “…” Chuồn nhanh.

Nửa đêm còn lại, ai nấy đều rất an phận.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Thôi Yên đã xuất môn.

Trần Trí ngủ nướng rất vui mừng.

Tuy rằng ngày hôm qua hai người có giao đấu ngấm ngầm vài hiệp, nhưng trong lòng y khá là vừa ý đối với Thôi Yên. Công trạng hiển hách nhưng không vì đứng trên cao mà kiêu ngạo; giang sơn nắm trong tay mà không đắc ý quên chừng mực; xử sự bình tĩnh, bày mưu tính kế, quả thật là có tác phong của bậc minh quân!

Nhớ lại ngày hôm qua y còn nhắc nhở hắn một hồi mới dư thừa làm sao, kẻ đã đánh hạ được Hoàng thành, sao có thể không biết chừng mực được.

Trước mắt, chỉ thiếu mỗi việc xử lý yêu khí trên người hắn.

Đang cảm động, Thôi Yên đã mang theo bữa sang quay lại: “Tỉnh rồi sao? Dậy cùng ăn đi.”

“…” Trần Trí hỏi, “Ngươi dậy sớm như vậy là để lấy bữa sáng sao?”

Thôi Yên đáp: “Ừ.”



Không, đây nhất định không chỉ là đơn giản đi lấy bữa sáng. Trên đường đi, Thôi Yên tất nhiên đã truyền xuống một loạt mệnh lệnh nhằm ổn định thế cục trong kinh, tróc nã dư đảng của triều đình cũ, dọn sẵn một đường rộng rãi tiến về ngôi cửu ngũ.

Trần Trí không từ bỏ ý định hỏi: “Việc nhỏ như lấy bữa sáng, ngươi hà tất phải đích thân làm?”

“Thảo dân tự làm quen rồi, sao so được với Bệ hạ, đến cả quần áo cũng phải để người khác cởi giúp.” Ánh mắt Thôi Yên cười như không cười quét về phía lồng ngực của y.

Trần Trí có hơi thiếu tự nhiên mà nghiêng người: “Giang sơn đã là của ngươi rồi.”

Thôi Yên lắc đầu: “Ngươi mới là của ta.”

Trần Trí: “?!”

Thôi Yên cơm nước xong xuôi liền xuất môn.

Trần Trí lại nghĩ đông nghĩ tây như thường lệ, nhưng không phải nghĩ đến Thôi Yên đi ra ngoài làm gì, mà là Thôi Yên rốt cuộc muốn làm gì.

Đâm y một nhát lại cứu sống y, lột sạch trơn quần áo của y, buổi tối còn nói muốn đỡ long căn, lại còn nói y thuộc về hắn… Càng nghĩ càng cảm thấy…

Bản thân thật sự là mị lực khôn cùng.

Trần Trí vỗ mặt lẩm bẩm: “Không thể nào?”

Từ thần tiên trường sinh bất lão đến Hoàng đế vô công rỗi việc, Trần Trí thường có thói quen ngẩn người đến hết ngày, chờ binh sĩ giáp đen đưa bữa tối tới mới phát hiện thái dương đã ngả về Tây, Thôi Yên ra ngoài vẫn chưa về.

Tuy rằng Thôi Yên thật sự có thể là đang bận chính sự, nhưng mà sau vài lần thất vọng, Trần Trí đã không còn dám lạc quan một cách mù quáng nữa.

Y đi đến bên cạnh bàn, lấy ra cái chặn giấy, nạy phần nạm vàng của cái chặn giấy ra, lại vo thành một cục vàng nhỏ, mang ra cửa thưởng cho binh sĩ giáp đen.

Mặt binh sĩ giáp đen không đổi sắc nhìn y.

Trần Trí hỏi: “Ngươi biết Thôi Yên đang ở đâu không?”

Binh sĩ giáp đen thấy vậy mới thu vàng vào rồi đáp: “Thôi cô nương đến đây, Thiên sư đang gặp nàng.”

“Thiên sư”? Thôi Yên?

Y cứ có cảm giác vai diễn của mình và Thôi Yên lệch ren hoàn toàn. Rõ ràng y mới là Thiên sư, Thôi Yên nên làm Hoàng đế mới đúng. Nhìn lại hiện tại, tình huống gì thế này?

Trần Trí lại hỏi: “Thôi cô nương là ai?”

Binh sĩ giáp đen đáp: “Là muội mội của Thiên sư.”

Trần Trí có được đáp án lại không vừa lòng cho lắm, cảm giác Thôi Yên quản lý quá lỏng lẻo, một binh sĩ mà lại đem bán đứng thủ lĩnh thế này, còn gì là kỷ luật.

Thôi Yên vừa quay lại, liền bắt gặp Trần Trí đang tâm sự trùng trùng ngồi bên cạnh bàn, hai hàng lông mi gần như dán sát vào sống mũi, nhìn hắn kiểu như muốn nói lại thôi.

Đồ ăn trên bàn chưa từng đụng vào.

“Không hợp khẩu vị sao?” Hắn hỏi.

Trần Trí ra vẻ lo cho nước cho dân: “Giang sơn còn chưa ổn định, ta nuốt không trôi.”

Thôi Yên nói: “Chẳng lẽ không phải do làm chuyện xấu sợ bại lộ ư?”

Trần Trí nói: “Một mình một phòng, liệu có thể làm được chuyện xấu gì? Tự đùa giỡn bản thân sao?”

Thôi Yên lấy cục vàng nhỏ mà binh sĩ giáp đen đã nộp lên ra: “Có gì muốn giải thích không?”

Quan sát thật tinh tường.

Dù việc đút lót bị bại lộ Trần Trí cũng không hề xấu hổ, vui mừng nói: “Chính là như ngươi nghĩ.”

“Như ta nghĩ ư?” Thôi Yên nhướn mày, “Dùng đồ của ta để hối lộ người của ta?”

“Đồ của ngươi?” Nói như vậy Trần Trí liền không phục, “Khối chặn giấy này là do Âm Sơn công cống tặng cho ta.”

Thôi Yên hỏi: “Vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi vẫn cho rằng đến bây giờ còn có thứ gì thuộc về ngươi sao?”

Trần Trí thốt lên: “Người của ta thuộc về ngươi, nhưng đồ đạc là của ta!”



Sau một vài giây xấu hổ, Trần Trí trấn định giải thích: “Ý là mạng của ta nằm trong tay ngươi.” Bổ sung kiểu này quả là cẩu thả.

Thôi Yên nói: “Đã như vậy, cũng nên cho ta hay, cái mạng đang nằm trong tay ta rốt cuộc là ai.”

Sao lại quay trở lại vấn đề này cơ chứ. Trần Trí lại thốt lên: “Ta là ai ư? Cả triều thần văn võ đều mắng ta là cẩu Hoàng đế, ta không phải là cẩu thì chính là Hoàng đế rồi!”

“Cẩu gì?”

“… Ta là Hoàng đế.”

Thôi Yên cười lạnh: “Mặc kệ trước đây ngươi lừa được bao nhiêu người, nhưng không lừa được ta đâu. Long khí là gốc rễ của đế vương, ngươi không hề có lấy một chút, còn dám mạnh miệng?”

Cái thứ hư vô mơ hồ gọi là long khí này, Trần Trí trước khi thăng thiên cũng đã từng nghe nói. Sau khi thăng thiên thì… còn có gì hư vô mơ hồ hơn việc công đức thành tiên sao?

Trần Trí chột dạ: “Nếu ta có long khí, còn có thể bị ngươi soán vị được sao?”

“Cho dù chỉ làm vua một ngày, trên thân thể cũng sẽ có long khí.”

Trần Trí hiếm thấy có chút lắp bắp: “Ngươi ngươi, ngươi muốn long khí để làm chi?”

Thôi Yên khí thế áp đảo: “Nói như vậy, ngươi thừa nhận ngươi không phải Hoàng đế đúng không?”

“Ai nói thế.” Trần Trí gượng gạo nói lái sang chuyện khác, “Ngươi bảo ta không phải là Hoàng đế, bản thân ngươi cũng không phải phàm nhân phải không!”

Thôi Yên nói: “Ta còn tưởng ngươi không tò mò đấy.”

Trần Trí nói: “Hoàng thành bị phá, triều Trần diệt vong, ta đã ôm quyết tâm phải chết. Chỉ hi vọng ngươi có thể giữ vững giang sơn, thiện đãi bách tính, ta chết cũng nhắm mắt. Thủ đoạn của ngươi dùng để cứu người, chỉ có lợi mà không có hại, việc gì ta phải tra-đến-cùng chứ?” Vài chữ cuối còn nhấn mạnh để ám chỉ Thôi Yên biết điều một chút. Vạn dặm giang sơn đã nắm trong lòng bàn tay, còn quan tâm cái gì long khí với cả không long khí, có mù hay không!

Thôi Yên lại không biết điều: “Ngươi quen biết ta được bao lâu? Hiểu ta được bao nhiêu, sao lại dám đem cả giang sơn ra phó thác? Chẳng lẽ ngươi nhìn trúng ta ở chỗ tâm ngoan thủ lạt, ra tay nhanh gọn khi giết đám lão thần sao?”

Trần Trí cả thể xác lẫn tinh thần lao lực quá độ, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin hắn soán vị: “Ta không có lựa chọn nào khác.”

“Ngươi có.” Thôi Yên nói, “Cao Đức Lai cùng Trương Quyền đang trên đường vào Kinh thành, đợi thêm một hồi, ngươi sẽ đợi được thêm hai đoàn nghĩa quân khác.”

Trần Trí mắt trợn to miệng thì há hốc.

Cao Đức Lai và Trương Quyền không phải là thuộc hạ của ngươi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc