[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

“Hôn sự của con không thành rồi.”

Sau khi sinh nhật, cục diện hỗn loạn của Giang Nam dần dần trong sáng. Biểu hiện của Tri phủ Kim Lăng, Hàng Châu trong yến hội đã chứng thực địa vị đệ nhất Giang Nam của Dung gia, không nghi ngờ chút nào, chỉ cần Dung Vận không xảy ra việc ngoài dự liệu, tương lai Giang Nam chính là thiên hạ của Dung gia. Tin tức Ngô gia, Phòng gia mang con gái tham dự nhưng bị đối xử lạnh lùng cũng truyền khắp các thành, được hai nhà gợi ra suy nghĩ, các thế gia nhờ mai, làm mai chen chúc tới, thiếu chút nữa đạp hỏng bậc cửa Dung gia.

Điều kỳ quái chính là, người tới cửa làm mai không dưới ba mươi, nhưng không nhà nào bị cự tuyệt, ai cũng nhận được câu trả lời là gia chủ tuổi tác còn nhỏ, còn phải xem xem.

“Phải xem xem” ba chữ quả thực ý tứ sâu xa —— nếu là từ chối, hoàn toàn có thể nói mấy năm gần đây tạm không cân nhắc, định một thời hạn ra, để cho người ta tạm thôi tâm tư đó đi. ” Phải xem xem ” thì không giống thế, có thể là phải xem xem hoạch định nhân sinh thế nào, cũng có thể là phải xem xem tiểu thư các nhà.

Sau khi Ngô, Phòng hai nhà biết được, cũng không để ý dè đặt, vội vàng thúc giục người làm mai lúc trước đã bàn tới cửa, quả nhiên cũng nhận được đãi ngộ như vậy.

Trong lúc nhất thời, lời đồn đãi thiếu gia Dung gia có ý lấy vợ lan truyền nhanh chóng, huyên náo mưa gió cả thành. Phố lớn hẻm nhỏ, tần lầu sở quán, khắp nơi bàn bạc náo nhiệt.

Chỉ có một nơi không nói tiếng nào về chuyện này ——

Dung gia.

Sau sinh nhật Dung Vận, y liền thường xuyên du đãng bên ngoài, đến tối mới trở về, tự nhiên biết tin tức bên ngoài truyền lưu. Nói không hiếu kỳ, đó là gạt người. Nhưng, sau đêm đó, giữa y cùng Dung Vận tựa như có thêm một tầng băng mỏng không nhìn thấy nhưng sờ thấy.

Lúc nói chuyện, miếng băng mỏng dựng ở chính giữa, hai bên đều có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, nhưng không dám đụng chạm, rất sợ đụng vỡ.

Lúc ở bên, miếng băng mỏng nằm ở dưới chân, mỗi một bước đều đi dè đặt.

Loại không khí đè nén này, Trần Trí chỉ từng cảm nhận được ở triều đình Nam Tề, không ngờ tuổi tác lớn thế này, đã làm tiên nhân, còn phải xem sắc mặt của học trò mình.

Đàm Thúc thấy quan hệ hai người gượng gạo, cố ý mang theo rượu đến thăm y.

Trần Trí mời hắn lên chỗ ngồi nhỏ trên nóc nhà.

Đang lúc mặt trời ngã về tây, ánh chiều tà đầy trời.

Những đám mây màu hồng, cam, tím, đỏ như gấm lụa sặc sỡ, che hơn nửa bầu trời, chỉ để lại phía đông một miếng trắng xám nhạt nhỏ.

Nhưng tâm tình Trần Trí lúc này lại giống như khoảnh trắng xám nhạt kia, cho dù thế giới rực rỡ tươi đẹp dường nào, cũng không liên quan đến y.

Đàm Thúc thấy y một hơi uống cạn nửa chai rượu của mình, vội vàng đoạt chai rượu lại: “Đây là Thiệu Hưng Hoa Điêu, trộm từ dưới gầm giường của cha ta, ta còn chưa uống đấy, ngươi cũng không thể uống cạn một hơi.” Hắn cúi đầu nhấp một hớp nhỏ, thỏa mãn than thở, nghiêng đầu thấy Trần Trí không nói tiếng nào nhìn mình chằm chằm, ánh mắt phức tạp mà ưu buồn, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là đưa chai rượu trở về, “Ngươi muốn uống như vậy liền nói thẳng, nhìn ta như vậy, ta thật… thật rất ngượng ngùng.”

Trần Trí nhận lấy chai rượu, nhưng không có lập tức uống: “Ngươi và Lâm lão gia ở chung rất hòa thuận nhỉ.”

Đàm Thúc nói: “Một đời cha con, duyên phận hiếm có. Người phàm không phải có câu nói này sao? Người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình.” Hắn khẽ thở dài, “Nếu người đã không phải là cỏ cây, làm sao biết cỏ cây vô tình?”

Trần Trí cảm khái gật gật đầu, chợt tiến tới, có chút ngượng ngùng hỏi: “Ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi tu luyện thành tinh thế nào? Ờ thì, nếu tưới nước tiên cho hoa quỳnh, nó có thể tu luyện thành người giống như ngươi hay không?”

Đàm Thúc bị làm khó, cẩn thận suy nghĩ một hồi nói: “Ta cũng không biết. Sau khi ta sinh ra linh thức, liền học được cách hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, hấp thu mấy ngàn năm, có một ngày đột nhiên cảm thấy cả người nóng lên, linh lực trong cơ thể giống như lao ra từ trong thân thể, rất khó chịu. Ta trước kia thấy người phàm lúc khó chịu, sẽ nằm lăn lộn trên mặt đất, liền học theo động tác của người lăn lộn, ai ngờ đột nhiên biến thành người.”

Trần Trí vừa nghe sau sinh ra linh thức còn phải hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mấy ngàn năm liền từ bỏ ý định: “Xem ra, ta đời này không thấy được hoa quỳnh nở hoa rồi.”

Đàm Thúc mặt hơi đỏ lên: “Ngươi nhìn hoa quỳnh nở hoa làm gì?”

Trần Trí nói: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ta là một người yêu hoa sao?”

Đàm Thúc hai cái tay vặn vẹo một chút ở trước ngực, đột nhiên đoạt lấy chai rượu trong tay Trần Trí, hung hăng uống một hớp, nói: “Cho ngươi nhìn cũng được.” Không đợi Trần Trí vui mừng, liền ngượng ngùng nói, “Sau khi kết thành tiên lữ liền có thể nhìn được.”

“… Hả!”

Trần Trí chịu đầy kinh sợ nhất thời không ngồi vững vàng, trượt chân một cái, từ trên nóc nhà té xuống.

Đối với một vị thần tiên mà nói, té rớt từ nóc nhà quả thực không tính là chuyện lớn, dẫu sao, ban đầu y từ trên trời té xuống, cũng chỉ là “bẹp” một tiếng, hình dáng rơi xuống đất còn nguyên vẹn hơn so với cứt chim. Thế nhưng, khi y rơi xuống đất, có không ít người vây xem.

Dung Vận dẫn đội, phía sau là đám đại nhân Tri phủ Hàng Châu… Này thì thật không dễ giở trò.

Vì vậy, y chỉ có thể huơ huơ tứ chi, quờ quạng trên không trung hai cái, lại lần nữa “bẹp” một tiếng rơi trên mặt đất.

“Sư phụ!”

Tiếng kêu bi thương từ xa đến gần.

Trần Trí vừa định nôn ra ngụm máu ứng hợp với tình thế, sau lưng liền bị đạp một cái, mặc dù đối phương rất nhanh thu chân về, nhưng dấu chân vẫn ở đó, cho dù là ai cũng không thể giả vờ không nhìn thấy được.

Dung Vận trong lúc hoảng loạn, cũng không để ý hình tượng, trực tiếp quỵ xuống đất đỡ Trần Trí.

Trần Trí hỏi: “Mới vừa rồi ai đạp ta?”

Sắc mặt Dung Vận trong nháy mắt trống không.

Trần Trí hỏi: “Có phải ngươi hay không?”

Dung Vận thấy y thần chí tỉnh táo, sắc mặt hồng hào, tựa hồ không có gì đáng ngại, cuối cùng khôi phục thần trí, nghiêng đầu nhìn những người khác, nháy mắt với bọn họ.

Chúng khách nhân bao gồm Vương Tri phủ ở trong đồng loạt lui về phía sau một bước, bày tỏ mình cách hiện trường xảy ra vụ án rất xa, ngoài tầm tay với.

Trần Trí từ từ ngồi dậy, cởi đai lưng ra, cởi áo khoác xuống, Dung Vận kinh hãi, hỏi y định làm gì. Trần Trí đặt dấu chân trên áo choàng lên đầu gối, nắm giầy Dung Vận so so ở phía trên, sau đó trợn mắt nhìn hắn.

Dung Vận lúng túng nói: “Con thấy sư phụ từ phía trên té xuống, nhất thời hoảng hốt xông qua, không ngưng kịp chân…”

Trần Trí tố cáo: “Cái eo già của ta suýt nữa bị đạp gãy rồi!”

Dung Vận vội nói: “Bất kể sư phụ xảy ra chuyện gì, đệ tử cũng sẽ không bỏ không rời.”

Trần Trí nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên dùng sức gõ hắn một đau điếng: “Thầy không cần ngươi không bỏ không rời, chỉ hy vọng ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đừng nói bậy nói bạ là tốt rồi.”

Dung Vận biết, đây là y đưa cho mình một cái thang, muốn lật sang trang chuyện xảy ra đêm sinh nhật đó.

Đời người không phải nước, không thể nào gió qua không dấu vết. Nhưng con người giỏi che giấu, vô luận là tình cảm hay là trí nhớ, chỉ cần muốn dối mình gạt người, là có thể dối mình gạt người.

Hắn không muốn dối mình gạt người, thì chỉ có thể lừa dối sư phụ.

Treo nụ cười thông thạo lên, hắn xoa xoa vị trí bị gõ, ngoan thuận cúi đầu: “Con sau này đều nghe sư phụ.”

Dù sao, nghe cùng làm là hai chuyện khác nhau.

Trần Trí được người dùng cánh cửa lót thêm tấm đệm khiêng lên mang về phòng.

Sau khi mấy đại phu cùng xem bệnh, đều nói y không có gì đáng ngại, Dung Vận vẫn chưa yên tâm, ép người nằm trên giường, nói là mười ngày nửa tháng không được xuống giường, phải tĩnh dưỡng quan sát.

Thật vất vả mời được “Tiểu quản gia công” đi, Đàm Thúc từ cửa sổ nhảy vào, ngượng ngùng thăm hỏi sức khỏe: “Ngươi không có sao chứ?”

Trần Trí tức giận nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ có chuyện gì?”

Đàm Thúc nói: “Trước con mắt của bao nhiêu người, ụp một cú chó ăn cứt, trong lòng nhất định rất khó chịu. Sao lại không sao?”



Khi ngươi chưa nói, trong lòng ta cũng không có khổ sở như vậy!

Trần Trí cảm thấy tức ngực không thở nổi, có thể tức thành nội thương.

Đàm Thúc nói: “Chuyện ta uống rượu với ngươi, ngươi đừng nói với Dung Vận.”

Trần Trí nói: “Sợ hắn cho là ngươi đạp ta xuống sao?”

“Hắn không thích chúng ta giao thiệp quá gần.”

Trần Trí sửng sốt một chút.

Đàm Thúc nói: “Lúc ta nương nhờ Dung gia, hắn đã từng ám chỉ với ta.”

Trần Trí nói: “Ám chỉ thế nào?”

Đàm Thúc học giọng nói của Dung Vận: “Mặc dù ngươi là bằng hữu của sư phụ ta, ta cũng công tư rõ ràng, sẽ đối xử như với những người khác, nhưng, ngươi giao thiệp quá thân thiết với sư phụ, sẽ đưa tới những tin đồn không hay, tóm lại không tốt.”

Trần Trí: “…” Tiểu hồ ly, khích bác tình bạn của bọn họ còn nói đường đường chính chính như vậy.

Đàm Thúc nói: “Ta cảm thấy hắn nói cũng rất có lý. Chúng ta giao thiệp quá thân thiết, chẳng may bị người ta hoài nghi là một nhóm, không tốt cho hành động. Nói không chừng sau này, phải chia thành hai trận doanh, đối lập lẫn nhau ấy chứ.”

Chính là sợ y “Sau khi lộ ra bộ mặt thực của Trần Bi Ly”, bị Dung Vận chán ghét, liên lụy hắn phải không?

Có điều, dựa vào quan hệ của y cùng Dung Vận hiện giờ, khả năng bị chán ghét cực thấp.

Trần Trí thở dài, phát hiện sau khi xuống núi, mình cũng có chút lạc phương hướng.

Y vốn có nhiệm vụ là làm Dung Vận chán ghét đoạn tụ, từ đó mà dẫn đến con đường đế vương Tây công Trần Hiên Tương, Bắc phạt Vương Vi Hỷ. Nhưng trải qua sự tìm hiểu trong khoảng thời gian này, ân oán giữa Dung Vận và Trần Hiên Tương tuyệt không phải đơn giản được thành lập ở vấn đề đối phương có phải là đoạn tụ hay không, mình không cần chăm chăm vào điểm này. Dựa vào cục diện trước mặt, chỉ cần Dung Vận tiếp tục cục diện này, việc tranh đấu với Tây Nam Vương đã thành điều tất nhiên. Đợi đến khi hắn chiếm lại lưỡng Quảng, cục diện giữa hắn cùng Bắc phương chính là lưỡng hùng tương tranh, đối phương có phải nuôi nhốt trẻ con hay không, căn bản không quan trọng.

Cho nên…

Sự tồn tại của mình đối với nhiệm vụ mà nói, chẳng những không phải trợ lực, ngược lại có thể biến thành trở lực.

Trần Trí bị kết luận này dọa sợ ngây người.

Y hỏi Đàm Thúc: “Trần Bi Ly mất sớm, sẽ nảy sinh hậu quả không tốt gì đối với nhiệm vụ?”

Đàm Thúc sợ hết hồn: “Ngươi té phải chỗ nào? Tại sao phải mất sớm?”

Trần Trí dùng chăn che nửa người dưới, tức giận nói: “Ta uống rượu uống không ra cột trụ chống trời, cho dù có ụp một vố chó ăn cứt, nơi đó cũng rất an toàn!”

Đàm Thúc ngượng ngùng cúi đầu: “Ta không phải ý này.”

Trần Trí: “…” Không phải cái ý này tại sao xin lỗi?

Đàm Thúc nói: “Thật ra thì, ngươi không cần lúc nào cũng phải coi nhiệm vụ là nhiệm vụ. Ngươi là người phàm phi thăng, chẳng lẽ không hoài niệm thịnh cảnh nhân gian sao? Ta cảm thấy rất thú vị mà.”

Thú vị… sao?

Khi y là Trần Ứng Khác, đúng là không tim không phổi hưởng thụ vui thú gần mười năm, kết quả lại là nhiệm vụ thi hành chẳng ra đâu vào đâu. Cho nên, đời này từ lúc bắt đầu, bất kể có nguyện ý hay không, y đều nơm nớp lo sợ, rất sợ dẫm lên vết xe đổ. Trách nhiệm gánh ở trên vai khiến cho y từ rất lâu đã không cảm nhận được chữ “thú vị”, dù là thời điểm làm vườn, cũng không thể hoàn toàn thả lỏng.

Đàm Thúc thấy y vẫn cau mày, lo lắng nói: “Tự tại mới là tiên. Tâm sự quá nặng, dễ sinh ma.” Suy nghĩ có phải thực sự nên để cho y mất sớm thì tốt hơn hay không.

Trần Trí thở dài nói: “Ta tự có chừng mực.”

Đàm Thúc: “…” Đã như vậy, cũng không cần mất sớm rồi. Nếu không ở phàm trần không người nói chuyện, cũng rất cô đơn.

Nằm ì mười ngày nửa tháng đối với Trần Trí mà nói cũng không khó khăn lắm, dù sao cứ ngẩn người liền qua ngày. Sự khó chịu đựng chân chính chính là ngẩn người luôn bị ngắt quãng.

Giống như bây giờ, thức dậy cơm nước xong, không có chuyện gì làm, vừa vặn ngẩn người.

Trần Trí mới vừa mới nhìn về phía bình hoa bên mép giường một lúc, Dung Vận liền mang theo một đống sách cùng tượng đất tiến vào, cứ nhất quyết muốn nằm ở bên mép giường y chơi, còn vừa chơi vừa nói, nếu như không phụ họa, sẽ hỏi mãi không thôi.

Trần Trí bị quấy rầy mấy ngày, không thể nhịn được nữa: “Ngươi không có chuyện gì khác phải làm sao?”

Nếu là trước kia, Dung Vận nhất định không nói hai lời nói, nói thẳng rằng chuyện gì cũng không quan trọng bằng sư phụ. Nhưng trải qua mấy lần giao phong, hắn hiểu rất rõ sư phụ không hy vọng mình chuyện gì cũng đặt y lên đầu, liền nói: “Những chuyện khác đều làm xong cả rồi.”

Trần Trí nhướng mày: “Chuyện trưng binh mà Vương Tri phủ nói, ngươi cũng làm xong?”

Dung Vận nói: “Chuyện trưng binh đâu có thật sự cần con lo liệu, chỉ là thông báo trước một tiếng, đến lúc đó dễ xin tiền.”

Trần Trí cau mày. Y vốn hy vọng binh lính lần này trưng về có thể trở thành lực lượng nòng cốt của Dung Vận, nếu là quan phủ toàn quyền phụ trách, ngày sau sợ là không dễ khống chế.

Dung Vận vẫn luôn biết Trần Trí hy vọng mình nhắm đến ngôi báu thiên hạ, nhưng chuyện này đối với thế gia Giang Nam mà nói cũng không phải dễ dàng. Chớ thấy Phòng, Ngô, Dung các gia tộc ở Giang Nam uy phong lẫm lẫm, nhưng ngược dòng đến thời kỳ Đông Trần, đều là những tiểu gia tộc tầm thường. Cho đến khi Đông Trần nhất thống thiên hạ, mấy đại thế gia chân chính di chuyển đến kinh thành, chỉ để lại một phần người trong dòng tộc ở Giang Nam trông chừng tổ nghiệp, bọn họ mới có cơ hội ló đầu. Sau đó, Dương Trọng Cử nắm giữ triều chính, các thế gia trong kinh bị chèn ép, không có khả năng che chở quê nhà, bọn họ liền thừa dịp lên, dần dần đứng vững. Giờ đây, Giang Chiết sớm đã cắt đứt quan hệ với kinh thành, thế lực của bọn họ cũng dần dần vãng vàng lại.

Có điều, cũng có cái hại.

Chính là các gia tộc như Phòng, Ngô… tuy nói là thế gia, nhưng tổ tiên người làm tú tài, cử nhân cũng không nhiều, chứ đừng nói chi là cao quan, có thể nói là nòi nào giống nấy, nhưng mà buôn bán lại rất tích cực, hết người này đến người khác biết làm ăn. Lâu ngày, trong xương liền tản ra mùi hám lợi.

Tỷ như lần này ủng hộ Tây Nam Vương.

Thật ra thì Giang Chiết giàu có và sung túc hơn cả lưỡng Quảng, nếu là có lòng, bọn họ cần gì phải nịnh nọt Tây Nam Vương, tự lập làm vương chẳng phải càng thống khoái hơn? Nhưng hết lần này tới lần khác, không có một ai dám nghĩ như vậy. Bản tính thương nhân, hướng về lợi ích tránh cái thiệt hại, khơi mào tạo phản gánh vác nguy hiểm là việc tuyệt đối sẽ không làm, đầu tư một người có tiềm lực, tìm một cây đại thụ hưởng bóng mát mới phù hợp với lối tư duy của bọn họ từ trước đến giờ.

Nếu như Dung Vận không phải đợi bảy năm trên núi Tứ Minh, chỉ sợ cũng sẽ tuân theo lối suy nghĩ này của bọn họ.

Nhưng mà sách Giai Vô đặt ở trong thư phòng đã hoàn toàn mở ra tầm mắt của hắn.

Người nông dân không có đồng nào trong tay khởi nghĩa còn có thể thành công, huống chi hắn gia tài bạc triệu?

Vấn đề chẳng qua là có muốn đi con đường này hay không mà thôi.

Vốn Dung Vận cũng không có hứng thú quá lớn, thiên hạ chúng sinh, lê dân bách tính, đối với hắn đều là những người rất xa lạ. Nhưng, nếu như đây là tâm nguyện của sư phụ, nếu như có thể khiến cho sư phụ ở lại bên người mình, như vậy, liền nhắm đến ngôi báu thiên hạ đi.

“Yên tâm, con đã đòi hơn ba ngàn người, xáp nhập vào danh nghĩa Dung gia, ngày thường có trách nhiệm hộ viện trông nhà.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Sau này, con sẽ yêu cầu bọn họ mở lại hải vận. Đến lúc đó, tự nhiên số người sẽ nhiều hơn.”

Trần Trí thấy hắn trong lòng có dự tính, liền không hỏi nữa, quay lại nhắc tới đề tài cấm kỵ bên trong phủ: “Khụ khụ, nghe nói gần đây có người làm mai ra vào?”

Dung Vận ngước mắt nhìn y một cái, lại cúi đầu, sâu kín nói: “Sư phụ không phải bảo con thành gia sao?” (Thành gia: kết hôn, lập gia đình)

Trần Trí có chút khô khốc, không nhịn được liếm môi một cái nói: ” Ừ, nếu có người trúng ý, thầy có thể giúp ngươi xem xem một chút.”

Dung Vận dửng dưng nói: “Cũng tốt, mấy ngày nữa con liền mời tất cả các nàng cùng đến cho sư phụ xem một chút.”

Trần Trí nói: “Mời tất cả cùng đến?” Còn chưa làm hoàng đế đã chuẩn bị tuyển tú rồi sao?” Cái này, quá trực tiếp, không tốt lắm nhỉ? ” Hơn nữa mỗi nhà một nữ quyến, đi đi lại lại cũng không tiện.

Dung Vận nói: “Sư phụ yên tâm, con đã mời cô bà họ xa bên nhà mẹ tới, đến lúc đó, lấy danh nghĩa của bà mời.”

Nhìn Dung Vận “tích cực” như vậy, Trần Trí thân là sư phụ cũng không tiện tiếp tục nằm ì ăn cơm chờ chết, quyết định dán ẩn thân phù đi đến các nhà hỏi dò tin tức, giúp Dung Vận coi coi đại bản doanh.

Mấy ngày đầu, hiệu quả quá nhỏ. Không phải nhìn thiếu gia nhị phòng Phòng gia cùng nha hoàn lăn lộn biểu diễn xuân cung sống trên cỏ, thì là nghe mấy bà chị em dâu Cổ gia tụm lại diễn cung tâm kế. Đến thứ năm ngày, y cuối cùng rạp ở trên cửa sổ thư phòng gia chủ Phòng gia lấy được tin tức hữu dụng.

Lúc này, tin tức trưng binh cùng thiệp mời Dung gia đều đã truyền ra, gia chủ Phòng gia đang vì hai chuyện này, cùng mấy thân tín mắng nhiếc Dung Vận hèn hạ vô sỉ.

Từ hành vi trưng binh, có thể thấy được Dung Vận chẳng những không có ý nương dựa vào Tây Nam Vương, thậm chí có quyết tâm làm lớn Giang Chiết. Phòng gia nếu cố ý liên hôn với hắn, chỉ sợ kết quả sẽ là không được lòng cả hai bên.

Nếu như đã từ bỏ ý định liên hôn, gã mắng người tất nhiên không giữ sức, từ thằng ranh con chưa dứt sữa, đến thiên sát cô tinh khắc cha khắc mẹ, có khó nghe bao nhiêu liền mắng khó nghe bấy nhiêu. Có thân tín góp vui, nói chuyện Trần Trí từ trên nóc nhà rớt xuống, cũng bị cười nhạo một phen thật to, nói Trần Trí là thần côn giả danh lừa bịp.

Gia chủ Phòng gia nói: “Thư hàm Tây Nam Vương yêu cầu mượn lương đã vào thành, nghe nói bị chặn trong tay Dung Vận, cũng không biết tiểu tử kia lại muốn giở trò gì!”

Thân tín nói: “Chuyện này có Ngô, Cổ hai nhà gật đầu trợ giúp, bất kể Dung Vận có chịu hay không, đều không thể ngăn cản.”

Gia chủ Phòng gia nói: “Từ khi Kiên nhi thăng chức lên Hộ bộ Thượng thư, Ngô, Cổ hai nhà liền chưa từng an phận! Chúng ta cũng không thể hoàn toàn dựa vào bọn họ, trước liên lạc vớ mấy tiểu thế gia, gom đủ lương thực rồi tính sau.”

Các thân tín đều gật đầu bày tỏ, nhất định ủng hộ Phòng đại công tử.

Trần Trí ở bên ngoài suy nghĩ một chút: Nếu Phòng Bá Kiên đã lên làm Hộ bộ Thượng thư của Tây Nam Vương, vậy nhiệm vụ của tiên đồng hẳn đã hoàn thành. Đáng tiếc không thể nhìn thấy nó mặc nữ trang, thật là khiến người ta tiếc hận!

Trần Trí mặc dù nghe được không ít tin tức, cũng có tình báo như Tây Nam Vương mượn lương…, nhưng đều ở trong phạm vi Dung Vận biết, liền không tiết lộ.

Khi vị bà cô họ xa bên nhà mẹ kia đến thăm, hành động “đêm không về nhà” của Trần Trí cũng chấm dứt ở đây ——tinh thần của bà cô quả thực quá tốt, sau khi ứng phó suốt cả ngày, buổi tối mệt đến mức ngay cả chân cũng không nhấc lên được.

Cũng may, ngày tiểu thư các thế gia được mời tới cửa rất nhanh liền đến rồi.

Để tránh hiềm nghi, Dung Vận từ rất sớm đã ra ngoài, đi theo Vương Tri phủ đến hiện trường trưng binh. Trần Trí vì xem mắt giúp, mượn cớ lưu lại, dán ẩn thân phù đi loanh quanh khắp nơi, tìm Vương tiểu thư trong truyền thuyết kia.

Tiểu thư các thế gia đông đảo, tổng cộng có ba mươi sáu người —— chưa tính hai nhà Ngô, Phòng. Họ Vương có sáu, bao gồm con gái Vương Tri phủ, nhưng vị này là phụ nữ đã xuất giá, lần này cố ý tới thêm mặt mũi cho Dung Vận.

Còn năm người kia Trần Trí hơi nhìn một chút, hai người mới tám chín tuổi, chưa hết nét ngây thơ, vẫn là trẻ con, ba người như khuê nữ của tiểu thế gia, dung mạo cũng không có đặc biệt xuất sắc. Không phải y lão Vương bán dưa tự khen, mà là so sánh ra, Dung Vận quá nhiều điểm xuất sắc, quả thực không tưởng tượng ra được vị nào mới là Vương tiểu thư hữu duyên với Dung Vận.

Bà cô họ ngược lại là như cá gặp nước, ba mươi sáu cô nương chẳng những hết người này đến người khác chào hỏi, tán gẫu, cuối cùng, mỗi một người đều ghi nhớ rõ ràng, kể hết sức mạch lạc.

Sau giờ Ngọ, yến hội đang náo nhiệt, Dung Vận bất thình lình chạy trở lại. Mặc dù mặt đầy vẻ ngưng trọng, vẫn khiến một đám thiếu nữ nhìn mà xuân tâm dao động.

Trần Trí không phải thiếu nữ, dĩ nhiên không dao động, nếu không dao động, y tất nhiên càng quan tâm việc Dung Vận tại sao đột nhiên mặt đầy vẻ ngưng trọng chạy trở về hơn. Để tìm câu trả lời, y quen cửa quen nẻo đứng ở dưới cửa sổ thư phòng.

Dung Vận ngồi một mình trong thư phòng uống trà, vẻ ngưng trọng trên mặt biến mất, tỏ ra hết sức nhàn nhã.

Trần Trí đang muốn đi vào hỏi kết quả, liền nghe người làm bẩm báo nói có khách tới, không bao lâu, mấy thế gia quan hệ hơi gần, bao gồm cả Đàm Thúc liền tiến vào.

Dung Vận khôi phục biểu cảm ngưng trọng: “Ta mới vừa nhận được tin tức, Tây Nam Vương muốn mượn lương.”

Trần Trí nhướng mày. Mới vừa?

Có thế gia liền nói bọn họ năm ngoái mới vừa cho mượn, mới có mấy tháng, không ngờ vẫn còn mặt mũi mượn nữa.

Dung Vận đưa thư hàm cho bọn họ truyền nhau đọc: “Theo như ý của gã, nếu như chúng ta không cho mượn, thì sẽ dẫn binh công đánh chúng ta!”

Những thế gia khác lập tức hoảng hồn: “Làm sao đây?”

“Chúng ta vẫn còn đang trưng binh, căn bản là không đánh nổi a.”

“Hay là cho một phần trước, tranh thủ một chút thời gian. Ngày xưa Câu Tiễn cũng là nếm mật nằm gai chờ đợi thời cơ phục quốc.”

Dung Vận nói: “Chư vị không cần hoảng. Giữa Quảng Đông và Chiết Giang còn cách Phúc Kiến, cho dù gã muốn đánh, nhất thời cũng chưa đánh được.”

Những thế gia khác nghĩ cũng phải, lại yên lòng.

Dung Vận nói: “Nhưng là, chúng ta cũng phải tranh thủ thời gian chuẩn bị, để ứng phó vạn biến.”

Những người khác đồng loạt nói đúng đúng, tựa như những con sâu bám mông hắn.

Dung Vận rốt cuộc ném ra mục đích của mình: “Đại địch trước mặt, chuyện riêng của ta sau này hãy bàn lại, dù sao ta còn chưa hai mươi tuổi, không cần nóng lòng.”

Chúng thế gia phát hiện mình bị cho vào tròng câm bặt một hồi, đến khi kịp phản ứng, chuyện đã được quyết định khi những thế gia không có con gái nhất loạt đồng ý.

Trần Trí nghe lén đến cuối cùng, sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới kết cục như vậy.

Buổi tối, Trần Trí tắm xong đang buồn ngủ, Dung Vận liền xông vào, dáng vẻ như sắp khóc: “Sư phụ.”

“Sao thế?” Trần Trí sợ hết hồn.

Dung Vận ủy khuất bĩu môi: “Hôn sự của con không thành rồi.”

“… Sao lại thế?”

“Tây Nam Vương muốn mượn lương, các thế gia không đồng ý, thấy thế cục sắp loạn, đều nói đại địch trước mặt, chính sự quan trọng, hôn sự để sau hãy bàn.”

Trần Trí trầm mặc một lúc thật lâu, đợi đến khi Dung Vận thấp thỏm nhìn về phía y, mới chậm rãi nói: “Nếu những thế gia khác cũng nói như vậy, vậy thì để sau hãy bàn đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc