[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

“Sư phụ yên tâm, con sẽ không khóc.”

Mặc dù chuyện Dung Vận nhất thống thiên hạ giống như việc sáng sớm ngày mai ăn bánh bao vậy, được quyết định dưới sự kiên trì đơn phương của Trần Trí, nhưng, thiếu sự đồng ý trong nội tâm, cái quyết định này giống như tảng băng đặt ở trên dây thép, phơi nắng sẽ tan, không đỡ sẽ rơi, không bảo đảm chút nào.

Trần Trí suy nghĩ mãi, cảm thấy đã đến lúc mang Dung Vận xuống núi nhìn một chút cảnh đời, tận mắt nhìn nổi khổ của dân gian, tin tưởng nội tâm hắn sẽ có cảm thụ khác đi.

Sau khi biết ngày mai phải xuống núi, Dung Vận cũng không có biểu hiện hết sức hưng phấn, mà là nghiêm túc hỏi phải đi mấy ngày, đi nơi nào, xuất hành thế nào, sau đó bắt đầu hoạch định hành lý cần mang khi xuất hành.

Trần Trí thấy đèn phòng hắn muộn rồi vẫn chưa tắt, liền muốn đi thúc giục hắn ngủ sớm, mới vừa đến gần bên cửa sổ, liền nghe Dung Vận vừa gấp quần áo vừa lẩm bẩm một mình: “Dưới núi nóng hơn so với trên núi, quần áo có thể mang ít một chút... Ừm, mang cốc của sư phụ theo, đồ dưới chân núi không sạch sẽ.”

Trên núi ngày thường chỉ có hai người, Trần Trí lại thường xuyên một mình ngẩn người ở phía sau cánh cửa đóng kín, Dung Vận không người nói chuyện, lâu ngày liền tạo thành thói quen lầm bầm lầu bầu. Ánh đèn chiếu vào mặt của hắn, chưa hết ngây thơ, nhưng hiểu chuyện trưởng thành sớm, đổi lại là người ở nhà bình thường khác, nhất định là được yêu chiều mà lớn lên, nào có như mình nơi này, cả ngày làm việc, học tập cũng không có được mấy câu tán dương.

Bỗng nhiên rõ ràng cảm nhận thấy, người trước mắt này, không có sự vĩ đại của Yến Bắc Kiêu, không có mưu sâu kế hiểm của Thôi Yên, có chẳng qua là sự cẩn thận dè đặt cùng tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đây là Dung Vận.

Hắn một chén Mạnh bà thang, mất hết ký ức đời trước, bản thân mình ngược lại tâm tâm niệm niệm, đắn đo trong lòng, nào có cần thiết? Có lẽ sẽ có một ngày, Dung Vận nhớ lại chuyện cũ kiếp trước, hai người còn có thể ngồi xuống bàn luận một phen về ân oán ba đời, chẳng qua là hiện tại, liền trọn tình nghĩa thầy trò mà thôi.

Trần Trí giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ cạnh cửa sổ.

Dung Vận đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy sư phụ mình tâm tâm niệm niệm đang đứng ở cửa sổ nhìn hắn, liền vội vàng đứng lên chạy đến bên cửa sổ: “Sư phụ, Người có gì phân phó? Muốn ăn đêm sao? Con đi làm liền.”

Trần Trí nói: “Ngày mai sáng sớm lên đường, đi ngủ sớm một chút.”

Dung Vận kích động nói: “Sư phụ yên tâm, con ngày mai dậy sớm được.”

Trần Trí gật đầu một cái, đang muốn đi, chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nói: “Cốc cũng không cần mang theo, vác trên người vướng víu, lại dễ vỡ.”

Ngày kế.

Trần Trí trời chưa sáng, liền một mình xuống núi một chuyến, đợi đến lúc trở lại, đã hơi muộn. Đã nói trước giờ Mão lên đường, lại kéo dài tới giờ Thìn.

Sợ Trần Trí ngại, Dung Vận còn ra sức xin lỗi: “Đều do con đồ ăn sáng làm chậm, sư phụ đừng tức giận.”

Sư phụ không tức giận, sư phụ xấu hổ.

Trần Trí nói: “Là vi sư dậy trễ.”

Dung Vận mở to hai mắt, lạ kỳ nhìn y.

Trần Trí nói: “Biết sai có thể thay đổi, là việc tốt nhất. Ta là sư phụ ngươi, nên lấy mình làm gương.”

Dung Vận ánh mắt ửng đỏ, miệng liền mếu…

“Không cho phép khóc!”

Trần Trí nhức đầu.

Thói quen không có việc gì hơi tí là khóc sướt mướt không phải do y dạy, chẳng lẽ là nhiễm từ trong bụng mẹ? Nhưng Yến Bắc Kiêu cùng Thôi Yên cũng không giống người thích khóc… Vừa nghĩ tới Yến Bắc Kiêu mặc long bào Bắc Yến ánh mắt ửng đỏ, miệng mếu, dạ dày Trần Trí một trận sôi trào.

Để tránh có một ngày xuất hiện quang cảnh không bình thường như vậy, Trần Trí quyết tâm uốn nắn tật xấu này.

Y nói: “Sau này, nếu ngươi khóc một lần, liền chép một lần 《 Lục thao 》.”

Dung Vận hỏi: “Vậy con chép xong có thể khóc không?”

“…” Trần Trí nói, “Ngươi khóc một lần, liền đi ngay sơn động, diện bích suy ngẫm tội lỗi ba ngày.”

Dung Vận kinh hãi: “Con đi một mình sao? Sư phụ không đi sao?”

” Ừ, một mình.”

Dung Vận bĩu môi, do dự rất lâu mới nói: “Sư phụ yên tâm, con sẽ không khóc.”

Trần Trí nói: “Phải làm được thật mới tốt.”

Dung Vận vẻ mặt đưa đám, vì điều này mà phiền não sâu sắc.

Tới gần dưới núi, Trần Trí liền đeo mặt nạ lên, loại chuyện xui xẻo gặp phải kẻ thù đời trước này gặp phải một lần là đủ rồi.

Đường thông xuống chân núi đã được sửa lần nữa, đường rộng lại bằng, dọc đường bày đầy gian hàng coi bói.

Trần Trí híp mắt tìm hồi lâu, mới tìm được gian hàng sáng nay mua chuộc, giống như lơ đãng kéo Dung Vận đi qua: “Vi sư thấy vị sư phó này tiên phong đạo cốt, hơi có chút đạo hạnh, không bằng bói một quẻ thử xem.”

Dung Vận nhìn vị sư phó “Tiên phong đạo cốt” này thế nào cũng đều cảm thấy mày trộm mắt chuột, nhưng hắn nghe lời quen rồi, tất nhiên sẽ không nói ra dị nghị.

Trần Trí nháy mắt với thầy tướng số kia.

Thầy tướng số kia hiểu ý gật gật đầu: “Không biết tiểu công tử là muốn xem chữ hay là xem tướng.”

Dung Vận cảm thấy xem tướng có thể ăn nói lung tung, quá không đáng tin, liền lựa chọn xem chữ.

Thầy tướng số nói: “Mời tiểu công tử ban chữ.”

Dung Vận liếc nhìn Trần Trí, nói: “Nhĩ Đông Trần.”

Thầy tướng số làm bộ suy nghĩ một chút, “Ai nha nha” kêu lên: “Tiểu công tử mạng hiển quý vô cùng nha!”

Dung Vận lãnh đạm nói: “Ông còn chưa hỏi ta muốn xem cái gì.”

Thầy tướng số trong nháy mắt rớt mồ hôi lạnh, thấy Trần Trí đứng ở sau lưng Dung Vận sầm mặt lại trừng mình, vội vàng nói: “Tiểu công tử cái gì cũng không cần hỏi, ta trong lòng liền có tính toán.”

Dung Vận nói: “Ngươi nói nghe một chút.”

Thầy tướng số nói: “Nhĩ Đông Trần耳东陈, tách ra chính là Nhĩ耳 và Đông东. Đông là vị trí của Thanh Long, mệnh Chân long, hiển quý vô cùng, đối ứng quẻ Chấn. Quẻ Khảm đối ứng Nhĩ, cho nên, đây là quẻ Đốn thượng Khảm hạ Chấn, có du vãng, lợi kiến hầu. Tiểu công tử ngày sau tất nhiên sẽ kiến công lập nghiệp, dựng nước phong hầu, thậm chí…” Hắn đột nhiên im tiếng, một bộ không dám nhiều lời, chẳng qua là lấy tay lặng lẽ làm ký hiệu một cái chín lại một cái năm. (Cửu, ngũ: Cửu ngũ chi tôn, tức chỉ đế vương)

Dung Vận không dễ bị lừa như vậy, còn hỏi: “Thiên hạ họ Trần đông đảo, chẳng lẽ những người khác tới hỏi ngươi, ngươi cũng trả lời như vậy?”

Thầy tướng số cảm thấy đứa nhỏ này nghe được lời khen còn càn quấy, quả thực có chút không thức thời, nhưng đã cầm tiền của người, phải giúp người tiêu tai, tiên sinh mang mặt nạ sau lưng đó đã cho mười lượng bạc, hắn tự nhiên phải hoàn thành tốt nhiệm vụ.”Công tử lời ấy sai rồi. Thiên hạ người họ Trần tuy nhiều, nhưng người hỏi cũng không nhiều. Mà trong những người hỏi, người hỏi ta lại là chỉ có một mình công tử. Có thể thấy trong đất trời mênh mông, đã sớm có định trước. Công tử là Chân long chuyển thế, độc nhất vô nhị.”

Dung Vận không quá tin lời hắn, còn muốn hỏi lại, liền nghe Trần Trí móc ra một khối bạc vụn cho đối phương: “Hắn tuổi còn quá nhỏ, vẫn xin đại sư thận ngôn.”

Thầy tướng số rất vui vẻ nhận lấy tiền thưởng: “Yên tâm yên tâm, thiên cơ bất khả lộ.”

Dung Vận: “…” Nói cũng nói hết rồi, còn chỗ nào là bất khả lộ.

Mặc dù Dung Vận trông có vẻ không tin lắm, nhưng biến đổi ngầm chính là phải không ngừng tác động, Trần Trí vốn là không hy vọng có thể chạm một cái mà thành, chạm đến liền ngưng không nói nữa. Hai người ngồi xe ngựa rời khỏi Tứ Minh, chạng vạng tối vào đến thành Minh Châu.

Trong thành người đến người đi, hết sức náo nhiệt.

Già dặn như Dung Vận cũng không nhịn được hết nhìn đông tới nhìn tây.

Hắn chỗ nào nhìn lâu hơn một chút, Trần Trí sẽ dừng lại mua.

Như vậy mấy lần, Dung Vận ngoài miệng không nói, nhưng ánh sáng trong mắt có thể so với mặt trăng tròn mọc lên từ phía đông kia rồi.

Đi tới cửa một quán rượu, có một tiểu nhị khách điếm lớn tiếng hô “Món ăn nổi tiếng Hàng Châu cá chua Tây Hồ”, Dung Vận dè dặt thử dò xét hỏi: “Con muốn ăn cá chua, sư phụ được không?”

Trần Trí quyết định sủng ái học trò thật tốt một lần tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

Việc làm ăn của quán rượu không tệ, phải ghép bàn mới có chỗ ngồi. Ngồi cùng bàn là một đôi vợ chồng trung niên, thấy Trần Trí mang mặt nạ, có chút cảnh giác, lén lén lút lút nhìn mấy cái. Dung Vận đột nhiên hỏi: “Sư phụ, vết thương trên mặt Người lúc nào mới khỏi?”

Trần Trí sững sốt một chút, mới phản ứng được hắn đang giải vây giúp mình, liền nói: “Còn phải qua một thời gian.”

Đôi vợ chồng trung niên nghe bọn họ nói như vậy, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ăn cơm, một cái bàn, phân biệt rõ ràng.

Trần Trí ở phàm trần là xuất thân thế gia, dùng lại là công quỹ của Hoàng Thiên nha, dĩ nhiên là cái gì đắt thì chọn cái đấy, đầy ắp một bàn lớn, so sánh lại, đôi vợ chồng trung niên chỉ hai đĩa thức ăn, hết sức đạm bạc.

Trần Trí thấy bọn họ hai người có chút bứt rứt, liền nói: “Gặp nhau tức hữu duyên, không bằng chúng ta gộp thức ăn lại cùng ăn, cũng ăn phong phú hơn một chút.”

Cái này rõ là vợ chồng trung niên chiếm tiện nghi, bọn họ làm người biết điều, liền vội vàng từ chối, nhưng Trần Trí thái độ nhiệt tình thân thiết, bọn họ từ chối không được, không thể làm gì khác hơn nói cảm ơn.

Song phương quen biết rồi, liền bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.

Trần Trí chiếm chủ động, đáp ít hỏi nhiều, không bao lâu liền nghe ngóng được hết lai lịch của đối phương. Vợ chồng nguyên là người Định Hải, hai năm trước dời tới Hàng Châu làm buôn bán nhỏ lẻ, trước đây không lâu thành Hàng Châu giới nghiêm, xua đuổi không ít người, bọn họ cũng ở trong số đó, đang định hồi hương.

Dung Vận một mực không lên tiếng tò mò hỏi: “Hàng Châu vì sao giới nghiêm?”

Trung niên hán tử nói: “Phía quan phủ nói điều chỉnh hộ tịch, nhưng ta nghe nói thành Hàng Châu muốn mở đại hội gì đó, có rất nhiều đại nhân vật ghê gớm, sợ bị chúng ta đụng phải.”

Trung niên phụ nhân kêu than nói: “Thiên hạ ngay cả một hoàng đế cũng không có, còn có nhân vật lớn ghê gớm nào nữa!”

Trung niên hán tử vội vàng bưng miệng của bà, cười theo nói: “Vợ ta chưa thấy qua cảnh đời, nói bậy nói bạ, chọc hai vị chê cười rồi.”

Trần Trí cảm ứng được Hoàng khuê ở trong túi càn khôn lay động, nhất thời phân thần, không trả lời, vẫn là Dung Vận giảng hòa nói: “Không có gì, đổi thành ai cũng không phục.”

Cơm nước xong, vợ chồng trung niên liền muốn trở về khách điếm, vừa vặn Trần Trí cũng ở đây tìm khách điếm, lại là chung đường. Vợ chồng trung niên ở khách điếm lạnh tanh cũ kỹ, sợ hai người ở không quen, liền giới thiệu khách điếm đối diện bề mặt sáng sủa kia.

Trần Trí nói cảm ơn, cùng Dung Vận mỗi người ở một gian phòng.

Vào cửa, Trần Trí liền không kịp chờ đợi lấy Hoàng khuê ra, quả nhiên có nhiệm vụ mới chỉ thị:

Giang Nam các đại thế gia vào ngày mùng tám tháng Mười ở Hàng Châu mở đại hội, giúp Dung Vận thu phục Lâm gia cùng Hồ gia.

Lời chỉ thị thật là không đầu không đuôi.

Trần Trí muốn lên trời hỏi rõ ràng, lại không yên tâm để Dung Vận một mình, đang tình thế khó xử, liền nghe cạnh cửa sổ truyền tới “cốc cốc cốc ” tiếng  gõ nhẹ, mở ra một cái, thì ra là Phượng Tam Cát hóa thành chim sẻ nhỏ màu lửa đỏ bay tới.

Hắn vào cửa biến thành người, trách móc nói: “Các ngươi ra ngoài cũng không nói một tiếng, hại ta phải đi tìm.”

“Ngươi tới làm gì?” Trần Trí hỏi.

Phượng Tam Cát nói: “Thiên đình quá mức không thú vị! Tất Hư ẩn núp không gặp người, Hàn Khanh trừ ngủ ra chẳng làm cái gì, ngươi nơi này dầu gì còn có người nói chuyện.”

Trần Trí nói: “Ngươi chưa gặp qua Giai Vô?” Đáy lòng âm thầm mong đợi dáng vẻ Giai Vô bị hắn làm phiền đến không chỗ có thể trốn.

Phượng Tam Cát cau mày nói: “Hắn… ờ, khuôn mặt hắn quá kỳ quái. Nhìn hắn giống như nhìn Tất Hư, nhưng hắn cũng không phải là Tất Hư, chơi không vui.”

Trần Trí ngẩn người, hỏi: “Nhìn hắn giống như nhìn Tất Hư?”

Phượng Tam Cát nói: “Ngươi không biết sao? Ờ, ngươi chưa từng thấy Tất Hư. Ừm, Giai Vô cùng Tất Hư diện mạo giống nhau như đúc. Ta từng hỏi Bắc Hà, Bắc Hà nói lúc Nam Sơn độ kiếp, Tất Hư chạy tới tương trợ, cho nên chấp niệm hắn phân ra ngoài huyễn hóa thành dáng vẻ Tất Hư. Nếu không phải Nam Sơn nhiều năm trước từng muốn sống muốn chết vì một hoa yêu, ta suýt nữa hoài nghi hắn thầm mến Tất Hư ấy chứ. Đúng rồi, ngươi biết câu chuyện của Nam Sơn và hoa yêu  không? Nói về…”

Trần Trí sợ hắn kể là không có điểm dừng, không thể làm gì khác hơn là ngắt lời hắn: “Ta có chuyện phải đi thiên đình một chuyến, ngươi giúp ta trông coi Dung Vận.”

Phượng Tam Cát cười híp mắt: “Được thôi.”

Đồng ý nhanh như vậy, nhất định có âm mưu. Nhưng Trần Trí không có thời gian giằng co cùng hắn, chỉ có thể đi mau về mau.

Cửa Hoàng Thiên nha còn chưa vào, liền nghe được một trận cười ầm như tiếng sấm.

Trần Trí nhận ra là Giai Vô, không khỏi tò mò bước nhanh hơn. Đi tới bên trong, liền thấy Giai Vô rúc trên ghế ôm bụng cười to, đối diện hắn là một tiên tử nhỏ mặc cung trang màu hồng, bởi vì đưa lưng về phía này, không nhận ra là ai.

Giai Vô thấy y đi vào, vội chào hỏi: “Mau tới nhìn một chút tay nghề của ta!”

Trần Trí đi vòng qua trước mặt tiên tử nhỏ, liền thấy một khuôn mặt tức giận xinh tươi như đào lê  trừng tới. Mặc dù mặt mũi xa lạ, nhưng cái chiều cao này không thể quen thuộc hơn nữa. Y hỏi dò: “Tiên đồng?”

Tiên đồng thẹn quá hoá giận nói: “Tiên đồng cái gì? Ta không có tên sao?”

Trần Trí chớp mắt một cái, hỏi Giai Vô: “Nó tên gì?”

Giai Vô cười càng dữ hơn.

Tiên đồng giận đến giậm chân.

Giai Vô vỗ tay nói: “Vậy thì càng giống hơn.”

Trần Trí nói: “Chiều  cao phải làm sao?” Mặc dù không biết ngoại thất đó cao bao nhiêu, nhưng, nhất định không có nhỏ bé như tiên đồng thế này.

Giai Vô nói: “Ta nghĩ rồi, té xuống vách núi, gãy cái chân là khó tránh khỏi!” Từ trong túi càn khôn lấy ra một chiếc xe lăn, tiên đồng sau khi ngồi xuống, dùng cái đệm vô hình đệm nó cao mấy phân, lại dùng thảm đắp lên chân, ngược lại cũng ra gì lắm.

Trần Trí nhớ tới mục đích mình tới đây, vội vàng nói: “Hoàng khuê hiện nhiệm vụ rồi.”

Giai Vô nói: “Ừm? Ờ, là đại hội Hàng Châu phải không.”

Trần Trí nói: “Rốt cuộc còn có bao nhiêu nhiệm vụ, có thể một lần nói xong hay không, đừng cứ muốn ra là ra.”

Giai Vô nói: “Nhiệm vụ này vốn không liên quan tới ngươi. Dung Vận mười lăm tuổi sau khi xuống núi, liền liên lạc lại với bộ hạ cũ của Dung gia, cộng thêm trợ lực của bên nhà mẹ đẻ, rất nhanh thành lập được Long Hưng Tiền trang trải rộng khắp toàn quốc. Một năm sau, những thế gia kia ở Giang Nam đánh hơi được Long Hưng cùng Dung gia có liên quan, rất sợ hắn trở về báo thù, liền mở ra một đại hội chinh phạt tàn dư Dung gia. Ai ngờ bị Dung Vận âm thầm phá hoại, còn nhân cơ hội ly gián quan hệ mấy nhà, thu phục Lâm gia đại công tử Lâm Chi Nguyên, Đan Bất Xá chuyển thế cùng Hồ gia gia chủ Hồ Việt, người nhớ mãi không quên Dung mẫu.”

Trần Trí nói: “Nếu là chuyện xảy ra khi Dung Vận mười sáu tuổi, tại sao đột nhiên trước thời hạn? Hắn mới mười ba tuổi.” Cho dù có Đàm Thúc làm nội ứng, thu phục Lâm Chi Nguyên dễ như trở bàn tay, nhưng Hồ Việt không phải dễ gạt.

Giai Vô nói: “Cái này, có chút quan hệ với ngươi. Vốn là, Giang Nam thế gia mở đại hội là kiêng kỵ  Long Hưng Tiền trang của Dung Vận. Nhưng, thứ bọn họ hiện đang kiêng kỵ chính là lực lượng thần bí trên núi Tứ Minh.”

Trần Trí: “…”

Giai Vô nói: “Hơn nữa, lần này bọn họ mời môn phái tu chân tham gia, quy mô lớn hơn.”

Trần Trí nói: “Ngươi không phải nói môn phái tu chân đó ngươi sẽ giải quyết sao?”

Giai Vô bất đắc dĩ nói: “Ta giải quyết rồi, không xong.”

Trần Trí: “…”

“Đối phương chính là Mai Số cung từng nổi danh cùng Hành Thiên Đạo. Mặc dù sa sút một thời gian, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, hai trăm năm trước lại xuất thế một thiên tài tu luyện, nghe nói không thua gì truyền nhân Hành Thiên Đạo.” Giai Vô nói, “Hắn trên người mang tiên duyên, ta cũng không thể làm gì.”

Trần Trí nói: “Vậy hắn muốn thế nào?”

Giai Vô nói: “Hắn lấy được sinh thần bát tự của Dung Vận, hơn phân nửa đã đoán ra được  thân phận của hắn, nhưng trước mắt vẫn không biết muốn làm gì. Đúng rồi, những tử sĩ trước ám sát các ngươi đến từ tổ chức sát thủ do một đệ tử tục gia của Mai Số cung thiết lập  Mai Hoa Sát.”

Trần Trí nói: ” Không có người quản sao?”

“Có chứ.”

” Sao lại không quản a?”

“Ngươi chứ ai.”

“…”

Trần Trí xoay người rời đi.

Giai Vô đuổi theo: ” Chờ một chút… Chờ đã…”

Kêu cổ họng phát khô, người phía trước cũng không nghe, mắt thấy khoảng cách hai bên càng ngày càng xa, hắn rốt cuộc sử dụng đòn sát thủ: “Ta có đồ này cho ngươi.”

Trần Trí lập tức dừng lại.

Giai Vô đuổi theo, móc ra một viên đạn cho y: “Mỗi viên đạn đều là một Mê Hồn trận. Chỉ cần đập xuống đất, là có thể biến thành trận pháp bảo vệ được ngươi cùng người bên cạnh ngươi.”

Trần Trí dùng túi càn khôn cất đi, không sót một viên nào: “Đồ tốt như vậy nên lấy ra sớm mới phải.”

Giai Vô nói: “Đây là phần thưởng tặng trước.”

“… Trả lại cho ngươi!” Trần Trí nghĩa chính từ nghiêm, “Ta thà nhiệm vụ thất bại, cũng sẽ không nhận thứ đồ bố thí này.”

Giai Vô nói: “Nhưng, cân nhắc đến độ khó của nhiệm vụ, ta quyết định tặng luôn cho ngươi.”

Trần Trí vội vàng lấy túi càn khôn cất ngay: “Tâm ý của ngươi thật là khiến cho người ta không đành phụ lòng, được rồi được rồi, ta có thể làm gì chứ? Cũng không thể để cho ngươi thương tâm, chỉ có thể nhận lấy.”

Giai Vô nói: “… Ngươi tìm được lương tâm của mình ở nơi nào không?”

Trần Trí nói: “Vừa vào Hoàng Thiên nha, lương tâm đi thiên nhai.”

Giai Vô: “…”

Trần Trí trở lại khách điếm, nhưng không thấy Phượng Tam Cát cùng Dung Vận. Mặc dù biết có Phượng Tam Cát, Dung Vận về an toàn sẽ không có vấn đề, nhưng, những phương diện khác rất dễ xảy ra vấn đề! Tìm dọc theo phố lớn hẻm nhỏ, nhưng không thu hoạch được gì, mắt thấy sắc trời dần tối, cửa tiệm đóng cửa, trên đường càng ngày càng vắng tanh, y trở về lại khách điếm, vẫn không có người. Bất đắc dĩ, y không thể làm gì khác hơn là ôm cây đợi thỏ.

Như vậy chờ một đêm, đã đến ngày thứ hai, Phượng Tam Cát rốt cuộc mang Dung Vận say khướt trở lại.

“Các ngươi đi đâu vậy?” Trần Trí thấy Dung Vận say đến gần như bất tỉnh nhân sự, giải phóng bản tính mình —— gầm lên như sấm.

Phượng Tam Cát lúc biết điều thì thực sự biết điều: “Uống hoa tửu.”

Trần Trí: “… Hắn mới mười ba tuổi.”

Phượng Tam Cát nói: “Đúng vậy, đã mười ba tuổi rồi, phải gấp rút, mười bốn mười lăm tuổi là có thể bàn chuyện hôn nhân rồi. Ngươi cũng không biết, dưới phàm trần thành thân rất sớm. Hắn là người phải làm hoàng đế, tam cung lục viện ngày đêm lao lực, nên sớm tiếp xúc sớm thích ứng.”

Trần Trí nói: “Hắn bây giờ ngay cả hoàng đế cũng không muốn làm, còn thảo luận cái gì mà tam cung lục viện?”

Phượng Tam Cát nói: “Chính vì hắn không muốn làm hoàng đế, chúng ta mới phải nói cho hắn biết lợi ích khi làm hoàng đế chứ! Ngươi xem xem, từ xưa tới nay bao nhiêu hoàng đế mê mệt sắc đẹp, có thể thấy tầm quan trọng của tam cung lục viện! Làm hoàng đế khai sáng thịnh thế, thiên hạ thái bình, mặc dù nghe rất cao thượng, rất vĩ đại, nhưng làm chẳng chút thú vị. Khai sáng thịnh thế thì thế nào, làm hoàng đế thì có thể ngày ngày đi dạo chợ đêm sao? Thiên hạ thái bình thì thế nào, chẳng lẽ thủ vệ hoàng cung liền có thể rút lui hết, đêm không đóng cửa rồi sao?”

Trần Trí bị nói á khẩu không trả lời được.

“Cho nên, chúng ta phải bắt đầu từ lợi ích khi làm hoàng đế. Nói thí dụ như, nói với hắn rằng, chỉ cần làm hoàng đế, thấy ai không vừa mắt liền có thể giết người đó. Trên người hắn mang huyết hải thâm thù, điều này có phải có sức dụ dỗ hơn nhiều rồi hay không?”

Trần Trí cau mày nói: “Muốn giết ai thì giết, đó không phải là bạo quân sao?”

Phượng Tam Cát nói: “Con trai của Thiên đạo, có nóng nảy đi nữa cũng không nóng nảy đến đâu, yên tâm được rồi.”

“Ọe.” Dung Vận gục xuống bàn đột nhiên vịn bàn nôn thốc nôn tháo.

“Ta đã tạo cơ sở cho ngươi rồi, tiếp theo xem bản thân ngươi phát huy thế nào thôi, không cần cám ơn!” Phượng Tam Cát nhảy cửa sổ rời đi, để lại Trần Trí ngẩn người với một tên say.

Lúc Dung Vận tỉnh lại, đầu vô cùng đau đớn, ôm đầu rên rỉ hồi lâu.

Một giọng nói lạnh như băng hỏi: “Mùi vị nhức đầu thế nào?”

Dung Vận ngẩn ra, đột nhiên ý thức được chủ nhân giọng nói là sư phụ, vội vàng từ trên giường bò dậy, chân vừa rơi xuống đất, liền người không thăng bằng ngã về phía trước… Một cánh tay ở trước mặt đỡ lấy hắn, dìu hắn trở về trên giường.

Hắn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Trần Trí, hốc mắt liền đỏ lên, thấy sắp khóc, lại nhớ tới trừng phạt, gắng gượng dừng lại, liều mạng chớp chớp mắt, vừa chớp mắt vừa nói: “Con không có khóc, trong mắt con có cát, thật khó chịu.”

Trần Trí không biết làm sao, đè hắn nằm xong, vắt khô khăn trong chậu rửa mặt bên cạnh, cầm đưa cho hắn lau mặt.

Dung Vận vốn sợ y tức giận phủi tay bỏ đi, lúc này mới yên lòng, nhỏ giọng nói: “Con vốn không muốn uống rượu, nhưng chú Tam Cát cứ bắt con uống.”

Trần Trí chọc hắn: “Ngoại trừ uống rượu còn làm gì nữa?”

Dung Vận ngước mắt nhìn y một cái thật nhanh, lại rũ xuống, lông mi cong dài run run, ấp a ấp úng nói: “Còn ăn thức ăn…”

“Hửm?”

Hắn quyết định một cái, nhỏ giọng nói: “Còn có mấy tỷ tỷ ngồi ở bên cạnh.”

Trần Trí hỏi: “Tỷ tỷ như thế nào?”

Dung Vận nói: “Không biết, con không có nhìn, con chỉ dùng bữa cùng uống rượu… Rượu là chú Tam Cát ép con uống.” Ra sức chứng minh trong sạch, không để ý đến đồng bọn.

Trần Trí lại hỏi: “Uống ngon không?”

Dung Vận lắc đầu, hồi lâu thở dài, nói: “Sư phụ không có ở đây, uống rượu cũng là uống rượu giải sầu.”

Trần Trí tay run một cái, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười.

Dung Vận một mực len lén quan sát biểu cảm của y, thấy vậy lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm nói: “Sư phụ không muốn con uống rượu, con sau này sẽ không uống nữa. Có điều, cái nơi đó, sư phụ sau này muốn con đi con cũng không đi.”

“Tại sao?”

Dung Vận chuyện đương nhiên nói: “Bởi vì con muốn theo sư phụ làm người xuất gia mà, không thể gần nữ sắc.”

Trần Trí: “…” Sớm biết hẳn nên giữ Phượng Tam Cát ở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc