[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

“Đâu chỉ có mấy phần nhan sắc, còn có thể mở phường nhuộm ấy chứ.”

Người nhắc tới Phòng Đại thiếu phu nhân, là Dung Vận. Mặc dù Trần Trí tại chỗ bày tỏ khinh bỉ, nhưng sau khi nói xong, vẫn là đàng hoàng chạy tới truyền đạt.

Ngô Cửu nghe vậy bật cười: “Tiên nhân ở trên trời lâu, không biết thế tục tình a. Ngoại nam như ta, đừng nói nói chuyện với Phòng Đại thiếu phu nhân, chỉ là hỏi thăm một tiếng thôi, cũng đã là tội lớn không thể tha thứ. Tiên nhân mời lầm người rồi.”

Trần Trí nói: “Ngô công tử không cần tự khiêm nhường, biện pháp suy nghĩ một chút rồi sẽ có. Hơn nữa, ta kính nhờ Ngô công tử, cũng là lo nghĩ cho Ngô công tử. Một ngày nào đó, thành Quảng Châu bị phá, Ngô công tử dù sao phải có căn bản để an thân giữ mạng. Ngày xưa Ngô gia còn dùng lực lượng cả nhà để ủng hộ Tây Nam Vương, làm sao hôm nay lại vì một chuyện nhỏ mà lùi bước chứ?”

Ngô Cửu nói: “Trần tiên nhân giỏi tài ăn nói. Đáng tiếc ta hữu tâm vô lực.”

Trần Trí giả bộ vòng quanh đình đi một vòng, dừng chân lại bên chậu lửa: “Ngô công tử nhẫn tâm như vậy, ngay cả một bức họa của phu nhân cũng không chịu lưu sao?”

Ngô Cửu nghe vậy, hơi biến sắc mặt, cắn răng nói: “Tiên nhân muốn uy hiếp Ngô mỗ?”

Trần Trí hơi cảm thấy cạn lời. Một bức họa để nhớ về người vợ quá cố, uy hiếp thế nào? Chẳng lẽ chạy đến trước mặt Tây Nam Vương, cười nhạo gã, ngươi nhìn đi ngươi nhìn đi, ngươi chỉ là vợ kế, người ta nhớ nhung vẫn là vợ cả! Ờ, phải rồi, muốn cười nhạo, còn phải xuống Địa phủ tìm người.

Trần Trí nói: “Ngô công tử là người thông minh, dù sao cũng nên lưu một đường lui cho mình. Tin tức Dung Vận là con của Thôi Yên, ngươi chắc hẳn nghe nói. Thiên hạ sắp đến ngày nhất thống, công tử vì sao còn bịt tai trộm chuông (tự lừa mình dối người)? Tây Nam khí số đã tận, tương lai như thế nào, phải sớm suy tính.”

Ngô Cửu cao giọng nói: “Tây Nam thủ vững Nam Lĩnh hiểm yếu, binh giáp đen có dũng mãnh hơn nữa, cũng khó đạp nửa bước vào Nam Việt.”

Khi đối phương bắt đầu mặt nghiêm nói nhanh phản bác, chính là lúc lòng tin giao động, bắt đầu chột dạ.

Trước khi tới, Trần Trí đã học thuộc một lần thế cục thiên hạ đúng theo những gì Dung Vận nói, những phân tích nhiều mặt nhiều góc độ từ binh lực, tài lực, lòng dân, quả nhiên khiến cho Ngô Cửu dao động.

Trần Trí nói: “Tôn phu nhân trước khi lâm chung, từng giao phó ta trông nom lệnh lang thật tốt. Chẳng qua là, người ngoài có tốt hơn nữa, cũng không thể bằng phụ thân thân sinh dạy dỗ. Hơn nữa, chuyện nhà Ngô gia hẳn cũng không cho phép người ngoài nhúng tay vào.”

Ngô Cửu trầm ngâm hồi lâu, hướng về bầu trời đêm phía bên ngoài đình, buồn bã thở dài, rốt cuộc không cố chấp nữa: “Thôi thì coi như là trả ơn ngài ngày đó cứu mạng vợ cùng khuyển tử vậy.”

“Ờ,” Trần Trí vui mừng đồng ý, “Cho nên, không tính là ta nợ ngươi?”

Ngô Cửu: “…”

Dáng vẻ buồn rầu của Ngô Cửu lúc cuối cùng khi muốn hối hận lại không bỏ được mặt mũi thật sâu in ở trong đầu Trần Trí, cho tới lúc trở về đến trang tơ lụa vẫn còn cười.

Lúc Dung Vận nghe y kể, cười theo một lần, rồi cũng không chịu cười thêm nữa, ghen tuông nói: “Ngô công tử ở Bách Mỹ yến xếp hạng đầu cơ mà.”

“Ngươi không phải cũng vậy sao?” Tự khen kìa! Da mặt quá dày!

Dung Vận nói: “Cho nên con ở trong tâm khảm sư phụ, vẫn là có mấy phần nhan sắc?” Để ra vào thuận lợi, hắn vẫn mặc nữ trang. Lúc này che mặt cười một tiếng, thật là dịu dàng động lòng người.

Trần Trí mặc dù không phải là ăn chay phi thăng, nhưng nội tâm hết sức thuần khiết, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị tiểu yêu tinh bực này làm mê muội, nghĩa chính từ nghiêm nói: “Đâu chỉ có mấy phần nhan sắc, còn có thể mở phường nhuộm ấy chứ.”

Dung Vận: “…”

Sau khi thuyết phục được Ngô Cửu, Dung Vận lại lần lượt thu mua không ít người. Đúng lúc binh giáp đen phát động tấn công mạnh mẽ bình phong Nam Lĩnh, theo chiến sự càng ngày càng căng thẳng, bên trong thành Quảng Châu tin đồn thổi liên tục nổi lên.

Dung Vận nhân cơ hội phái người tung ra tin tức giả quân tiền tuyến Tây Nam bại trận.

Tin tức phát ra không bao lâu, liền bị phong tỏa. Có thống lĩnh tự mình mang vệ binh thủ thành lục soát ở trong thành.

Một cứ điểm bị phá rối, Dung Vận yên lặng trở lại.

Ngô Cửu vào lúc này truyền tin tới, nói Ngô gia Đại tiểu thư ngày mai cùng Phòng Đại thiếu phu nhân đi Chùa Quang Hiếu thắp hương. Những ngày gần đây, Chùa Quang Hiếu hương khói cường thịnh. Không chỉ có bách tính cầu thần bái phật, muốn được che chở, ngay cả đạt quan quý nhân cũng tới nơi này cầu tâm an.

Bởi vì bên trong thành giới nghiêm, Trần Trí mấy ngày này đều bị buộc phải ở nhà, rảnh rỗi phát hoảng, vốn định lén chạy đến thiên đình thăm dò tình báo một chút, lại bởi vì Dung Vận ra phố bị trêu ghẹo, thiếu chút nữa bị vạch trần thân phận mà bị sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, không còn dám tùy tiện để hắn một mình nữa. Lần này liền muốn buộc Dung Vận ở ngang hông, đi miếu hóng gió một chút. Y vừa nói như vậy, Dung Vận lập tức vô cùng vui vẻ đồng ý.

Rõ ràng là thời khắc mạo hiểm đi sâu vào hổ huyệt, hai người mướn xe ngựa, mua chút đồ ăn vặt, mặc bộ đồ mới chưởng quỹ phu nhân chuẩn bị cho, hết sức phấn khởi ra cửa, giống như du ngoạn trong tiết thu.

Để che giấu thân phận, Trần Trí dính râu giả giấu đầu hở đuôi, vẽ lông mày rậm, nhìn thanh tú không có sức lực, khí chất cũng có chút mấy phần tục tằng.

Trên đường, Dung Vận liền nghịch râu của y.

Tới trước chùa Quang Hiếu, Trần Trí xuống xe trước, rồi đỡ Dung Vận xuống. Dung Vận vóc người hơi lùn, mày mắt thanh tú, lấy lụa mỏng che mặt, tuyệt sắc chi dung như ẩn như hiện, ẩn nhẫn những ánh nhìn chăm chú liên tục bắn tới.

Dung Vận cố làm ra vẻ ngượng ngùng trốn vào trong ngực Trần Trí.

Trần Trí không dấu vết đẩy một cái, không đẩy ra được, cười khan cúi đầu nói: “Cô à, cô làm cái gì đấy?”

Dung Vận bóp mạnh một cái, che mặt nói: “Phu quân, lời đùa giỡn trong khuê phòng, làm sao có thể nói ở trước miếu, cũng không sợ chọc giận Bồ tát.”

Quả nhiên, bốn phương tám hướng đều là ánh mắt khiển trách.

Trần Trí da mặt run lên, cảm thấy mình quả nhiên miệng mẻ, cười theo nói: “Phu nhân nói rất đúng, phu nhân mời.”

Dung Vận đi hai bước, liền nói mệt mỏi, cứ nhất định bắt Trần Trí dìu cho bằng được.

Mùi son phấn thổi đầy vào mũi, Trần Trí lúng túng đến mức muốn lập tức cởi quần áo dùng máu viết thư hủy hôn.

“Người trẻ tuổi à, có người vợ xinh đẹp như vậy thì nên biết đủ! Đây đều là duyên phận ông trời ban cho, Bồ tát đang ở bên trong nhìn ngươi đấy. Ngươi nếu như thân ở trong phúc mà không biết phúc, đời sau sẽ không có phúc khí tốt như vậy nữa đâu.” Ông lão đi ngang qua thành khẩn khuyên, “Phải đối xử với vợ cho tốt, già rồi mới có người bầu bạn. Những đường hoa phố liễu bên ngoài kia ngàn vạn lần đừng có đi…”

Trần Trí quả thực nghe không vô, một tay kéo Dung Vận qua, ôm lấy eo hắn, ôn nhu nói: “Phu nhân! Ta đỡ nàng đi!”

Dung Vận ôn nhu nói: “Vâng ạ, nghe phu quân.”

Hai người dán vào nhau, từng bước từng bước lên nấc thang, người đi đường thấy, đều không nhịn được nói một câu: Tuổi trẻ, quả nhiên tùy tiện!

Đến trước cửa chùa, có người của chùa phát hương, cũng không thu tiền.

Hương khách rất tự giác, có người ba nén, có người năm nén, sau khi nhận được, cũng cung cung kính kính cảm ơn. Càng đi vào trong, càng an tĩnh. Hương khách chẳng phân biệt giàu nghèo, sang hèn, đều bước khẽ, nói nhẹ, chợt có tăng nhân đi qua còn hành lễ.

Hai người sau khi thắp hương xong, cho một trăm lượng tiền nhang đèn. Có tăng nhân tới hỏi, có muốn dùng bữa chay hay không.

Trần Trí đồng ý.

Được mang tới hậu đường, đã có rất nhiều người đang đợi, những nữ khách một mình tới được mời qua một bên, tách riêng với mọi người. Tăng nhân dẫn đường hỏi Dung Vận là có muốn qua bên kia cùng các nữ khách khác không, Dung Vận đồng ý không chút do dự.

Trần Trí “ôn nhu” vén tóc mai của hắn, gài đến sau tai: “Một mình, cẩn thận chút.”

Dung Vận thẹn thùng nói: “Phu quân yên tâm, có chuyện em sẽ hô to.”

Sau khi Dung Vận đi, những người bên cạnh liền nói với Trần Trí: “Tiểu nương tử nhà ngươi yểu điệu như vậy hô lên làm gì có lực, ngươi tốt hơn hết là coi chặt một chút.”

Trần Trí: “…” Về sau đi dạo chơi kiểu này, nhất định phải tự mình đi!

Y lấy đồ ăn chay rồi, ngồi kế cận nữ khách. Dung Vận đã thành công đánh vào nội bộ nữ khách, như cá gặp nước, không biết hắn nói cái gì, mấy người liền nhìn về phía Trần Trí, sau đó cười rộ.

Trần Trí: “…” Bực mình. Thật là muốn ngồi đưa lưng về phía bọn họ.

Dùng xong bữa, Dung Vận thu một đống thiệp trở về. Người còn ở nửa đường, mùi thơm trên thiệp đã truyền tới. Trần Trí nói: “Xem ra phu nhân thu hoạch đầy giỏ.”

Dung Vận nói: “Ai bảo chúng ta tâm đầu ý hợp chứ.”

Trần Trí: “…” Diêm Vương gia không để cho hắn đầu thai làm con gái, đơn giản là sai lầm to lớn thứ hai trong thần sinh. Sai lầm to lớn thứ nhất là để cho phụ thân năm đó của mình đầu thai thành mẹ của Vương Thư Quang.

Dung Vận nói: “Các nàng đều nói chàng trung hậu thật thà, vừa nhìn liền biết là người biết chăm lo cho gia đình. Ừm, vừa vặn em cũng nghĩ như vậy.”

Trần Trí nói: “Ngươi muốn chứng minh bản thân nhìn lầm, ta cũng có thể phối hợp.”

“Chớ hòng mơ tưởng.” Dung Vận cười đấm y.

Người ngoài nhìn vào, chính là mấy lời đánh yêu mắng thương.

Dung Vận đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Mới vừa rồi trong những người dùng bữa, có một người là người của Ngô đại tiểu thư. Nói Ngô đại tiểu thư dùng cơm xong, liền hẹn Phòng Thiếu phu nhân đi hóng mát, tắm suối Bát tuyền.”

Giữa trưa đi hóng mát, không hổ là hậu nhân Ngô gia, quả nhiên có ý tưởng.

Trần Trí nói: “Vậy chúng ta đi xem xem?”

Dung Vận nói: “Rình coi nữ quyến bất nhã.”

Trần Trí chuẩn bị nhận sai, liền nghe Dung Vận nói: “Để cho em đi.”

Trần Trí: “…”

Da mặt không dày bằng thiếu niên mười bốn tuổi, ông lão cao nhân trăm tuổi không thể làm gì khác hơn là chậm rãi đi dạo miếu. Có gian hàng coi bói, y đứng một chút ở bên cạnh, thấy tiên sinh kia lừa gạt mấy cái người, liền đi qua ngồi xuống: “Giúp ta xem một chút.”

Tiên sinh kia nhìn y một cái: “Năm lượng bạc.”

“Mấy người mới vừa rồi chỉ có năm tiền, vì sao ta phải năm lượng?” Trần Trí tự nhận đầu không lớn, vì sao bị coi thành người tiêu tiền như rác (oan đại đầu)?

Tiên sinh kia nói: “Cuộc sống của bọn họ quá thái bình, ta nói bậy nói bạ cũng không vấn đề gì, ngươi thì không được. Ngươi sắp tới sẽ vô cùng xui xẻo.”

Trần Trí nói: “Không phải là tai ương huyết quang đấy chứ?”

“Chính là tai ương huyết quang.”

Trần Trí cạn lời.

Tiên sinh kia nói: “Không tin cũng không sao, dù sao mạng là của bản thân ngươi, năm lượng bạc cũng không mua được một cái mạng của ngươi, ta còn có thể nói gì đây?”

Trần Trí nói: “Ngươi báo lai lịch ta nghe một chút.”

“Ta nói ngươi liền biết sao?” Tiên sinh kia rất kiêu ngạo, “Ta sư thừa Mai Số cung.”

Trần Trí: “…”

Tiên sinh kia lắc đầu: “Ta nói rồi mà, nói ngươi cũng không biết.”

Trần Trí nói: “Mai Cung chủ thương thế thế nào rồi?”

“Lạch cạch.” Tiên sinh kia đánh đổ bàn, nắm túi tiền lên liền chạy.

Trần Trí sững sốt một chút, đặt bàn lại ngay ngắn, mới chậm rãi đuổi theo. Tiên sinh kia chạy đi không xa, liền thấy y đứng ở dưới cây bồ đề mỉm cười với mình, lập tức liền chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất nói: “Ác nhân này… Bồ tát cũng không bảo vệ nổi ta rồi!”

Trần Trí đi tới, muốn đỡ gã lên, lại sợ gã chạy, không thể làm gì khác hơn là nửa ngồi hỏi: “Ngươi chạy cái gì?”

Tiên sinh kia thành thật nói: “Sợ chết.”

Trần Trí nói: “Ngươi làm sao biết ta muốn giết ngươi?”

Tiên sinh kia nói: “Chuyện Cung chủ bị thương, người biết cực ít, nhưng hung thủ nhất định biết. Cộng thêm ấn đường ngươi đen sì, sắp tới nhất định gặp xui xẻo, nhất định là làm nhiều chuyện xấu rồi, bị thiên lôi đánh!”

Trần Trí: “…” Bản thân mới rồi thiếu chút nữa tin tưởng gã có chút đạo hạnh, thật là khù khờ.

Tiên sinh kia nói: “Ngươi mau phản bác.”

Trần Trí: “?”

Tiên sinh kia nói: “Ngươi nếu như phản bác, tức là nói rõ bây giờ vẫn chưa muốn giết ta lắm, như vậy ta mới có thể còn sống.”

Trần Trí nói: “Lúc cung chủ nhà các ngươi rơi từ trên trời xuống, đập vào người ta. Cho nên, là ta phát hiện hắn bị thương nặng, mời đại phu.”

Tiên sinh kia nửa tin nửa ngờ: “Theo ta biết, người cứu ngài ấy chính là Trần tiên nhân núi Tứ Minh.”

Trần Trí chỉ mình.

Tiên sinh kia nói: “Là một người trẻ tuổi thanh xuân vĩnh tồn.”

Trần Trí: “…” Y chỗ nào không trẻ tuổi?!

Bình luận

Truyện đang đọc