[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

“Không biết là vì ai!”

Cho đến cửa phủ Niên gia, Trần Trí còn do dự có nên mang Khương Di xuống xehay không.

Y lễ phép hỏi: “Ngươi có muốn xuống xe hay không? Muốn liền gật đầu một cái.”

Khương Di không phản ứng chút nào.

“Vậy thì ở trên xe nghỉ ngơi một chút.” Trần Trí trong lòng vừa cảm khái định thân thuật quả nhiên đáng tin, vừa một mình xuống xe ngựa —— vì khiêm tốn, chẳng những ngồi là xe ngựa thường, ngay cả binh sĩ giáp đen cũng thay hình đổi dạng một phen, không có thống nhất ăn mặc.

Lúc đầu, binh sĩ giáp đen bị người giữ cửa của Niên phủ ngăn lai: “Hôm nay Niên phủ có chuyện, không tiếp khách bên ngoài, kính xin thông cảm, ngày khác trở lại”

Binh sĩ giáp đen chờ đợi chỉ thị củaTrần Trí.

Trần Trí xoay người hủy định thân thuật trên người Khương Di: “Niên phủ lại dám cản ngươi ở ngoài cửa, thật là không coi ngươi ra gì!”

Khương Di xuống xe, sửa sang lại quần áo, mới âm trầm nói: “Lời ngươi mới nói, ta đều nghe được.”

Trần Trí vừa định khuyên gã đại địch trước mặt, không nên nội bộ lục đục, tận lực nhịn, liền nghe gã nói: “Ta muốn gật đầu, nhưng không nhúc nhích được.”

Trần Trí nói: “Thì ra ngươi muốn xuống xe? Nói sớm mà, nào nào nào, ngươi đi trước.”

Khương Di hất áo khoác một cái, ngược lại có mấy phần phong thái tiên phong đạo cốt, đi tới trước cửa, đang định mở miệng nói, liền nghe người trông cửa kích động nói: “Đạo trưởng có nhận được thiệp mời?”

Khương Di còn chưa hiểu tình huống, Trần Trí đã giành trước trả lời: “Đúng, đương nhiên có. Chúng ta có thể vào chưa?”

Người trông cửa nói: “Xin đưa thiệp mời ra.”

Trần Trí nói: “Chúng ta lên đường vội vàng, sư phụ quên đưa cho chúng ta.”

Người trông cửa nửa tin nửa ngờ, bảo bọn họ chờ một chút, lập tức đi vào bẩm báo.

Khương Di quay đầu nhìn Trần Trí: “Thiệp mời gì?”

“Trời mới biết, vào rồi nói sau.”

“… Bệ hạ phản ứng nhạy bén, khiến ta tự thẹn không bằng. Không trách có thể ở bên Thiên sư như cá gặp nước.”

“Quá khen quá khen.”

“Bệ hạ có muốn hơn như cá gặp nước chút?” Khương Di cười hết sức thân thiện.

“Không muốn.” Trần Trí đáp hết sức dứt khoát.

Khương Di nụ cười khẽ sụp: “Bệ hạ không cần trả lời nhanh như vậy. Trời không thể lường phong vân, người khó đoán họa phúc, thêm một người bạn thêm mấy phương pháp, vẫn là tốt hơn.”

“Nói có lý.” Trần Trí khiêm tốn thỉnh giáo, “Định thân thuật không dạy, thỉnh giáo Khương đạo trưởng, phương pháp ở nơi nào?”

Khương Di dứt khoát trả lời: “Không có.”

Khi người canh cửa đi ra mời bọn họ, hai người đứng bên hai đầu sư tử cách biệt, một người nhìn trời, một người ngắm đất.

Trần Trí làm hoàng đế giả lâu như vậy, đã gặp không biết bao nhiêu phủ đệ, so sánh với Niên Phủ, đều có chỗ không bằng. Dương phủ bá khí hùng vĩ, nhưng tích lũy không bằng; nơi Âm Sơn công ở sang trọng hoa lệ, nhưng đoan trang không bằng; Liêu phủ thư hương nhiều đời, nhưng khí phái không bằng. Nội hàm nguồn gốc của Niên gia có thể nói là không tầm thường. Chẳng trách, Dương Trọng Cử như mặt trời lúc ban trưa, cũng phải nể bọn họ ba phần.

Hai người được dẫn tới phòng phụ, người tiếp đãi là ma ma quản sự.

Bà ta mời hai người ngồi xuống: “Không biết đạo trưởng từ nơi nào đến?”

Khương Di nói: “Đến từ nơi chúng sinh luôn hướng tới.”

Trần Trí: “…” Mặc dù hình dung hoàng cung như vậy dường như không sai, nhưng… thanh lâu cũng có thể phù hợp.

Ma ma nhíu mày một cái, lại hỏi: “Vậy đạo trưởng vì sao tới đây?”

Khương Di nói: “Phụng thiên…”

Trần Trí nhẹ giọng nói “Định”, túm lấy cái tay vuốt chòm râu của Khương Di, gắng gượng ấn lên chân của gã, trước ánh mắt quái dị của ma ma cười cười nói: “Phụng thiên chi mệnh, đến để độ khổ ách cho chúng sinh.”

Ma ma nói: “Già đây học thức nông cạn, xin nói rõ.”

Trần Trí nói: “Quý phủ không phải đã gửi thiệp mời cho sư phụ ta sao?”

Ma ma nói: “Nguyên nhân đúng là trên thiệp mời có nói rõ, chẳng qua già đây trí nhớ không tốt, mời khách quý nhắc nhở một chút.”

Trần Trí không thể làm gì khác hơn là đánh cược một phen, nói: “Là vì bệnh lạ của Niên công tử.”

Khuôn mặt già nua của ma ma khẽ run, gật gật đầu nói: “Thì ra là như vậy, đạo trưởng chờ một chút, ta đi hồi bẩm chủ mẫu, rồi định đoạt tiếp.”

Trần Trí cảm thấy hỏng chuyện rồi, vừa lấy ra túi càn khôn đựng vận xui giấu ở trong tay áo, vừa giải trừ định thân thuật cho Khương Di.

Khương Di giận đến có chút run rẩy cả người, nhưng vẫn có chút lý trí, ngăn ma ma, nói: “Ta là Khương Di thuộc hạ của Thôi Thiên sư, phụng mệnh đi cùng hoàng đế Bệ hạ tới thăm Niên công tử. Không cần hoài nghi, vị này chính là hoàng đế Bệ hạ.”

Trần Trí: “…” Thấy người ta hoài nghi chỗ nào?

Ma ma tựa như mộng du cáo lui, không bao lâu, Niên gia liền phái một người phụ nữ đẹp phảng phất mùi phấn thơm dẫn theo một đám thanh niên chạy tới vây xem —— bái kiến Trần Trí. Sau khi bái kiến, Trần Trí nói: “Thiên sư nghe nói Niên công tử trúng độc, hết sức quan tâm, đặc biệt cho ta cùng Khương đạo trưởng tới thăm một chút.”

Người phụ nữ cực kỳ cảm động nhưng sau đó liền từ chối. Nàng nói: “Khuyển tử triệu chứng hơi nhẹ, cũng không dám phiền đến Khương đạo trưởng, ngược lại là Trương đại nhân, Lữ đại nhân cách vách tình trạng không được tốt, làm phiền Bệ hạ cùng Khương đạo trưởng đi qua thăm một chút.”

“Phu nhân nói chi vậy, ta cùng Niên công tử là chỗ thâm tình đêm trăng không người, thì thầm chuyện riêng! Không bệnh cũng phải tìm bệnh tới thăm, huống chi có bệnh, vậy nên không thăm cũng phải thăm.”

Chiêu đẩy họa về phía đông này của Niên Mẫu dưới sự kiên trì của Trần Trí lại bị đẩy trở về. Suy nghĩ của Trần Trí hết sức đơn giản, bất kể Niên Vô Hà ước hẹn dưới ánh trăng là hư tình hay là giả ý, ít nhất là cũng có lòng tốt. Ngoại trừ Âm Sơn công ra, thì những người khác đều thuộc phạm vi và có khả năng y phải lôi kéo.

Niên mẫu không còn cách nào khác, Trần Trí chiếm danh phận vua tôi, Thôi Yên chiếm thế lực kinh thành, hai người liên thủ, nói phải cũng thành trái, ra tay cũng không thể, ngay cả Niên gia cũng không dám đối chọi trực diện.

Niên mẫu mặc dù đồng ý, nhưng vẫn rất chần chừ. Một lát mời hai người dùng trà ăn điểm tâm, một lát nói Niên Vô Hà chưa tỉnh, một lát…

Trần Trí nói với binh sĩ giáp đen cùng tới: “Trở về nói với Thiên sư, Niên phu nhân thịnh tình khó chối từ, ta cùng Khương đạo trưởng ở lại nơi này.”

“Bệ hạ.” Niên mẫu miễn cưỡng nở nụ cười, “Tính toán thời gian, Vô Hà có lẽ cũng sắp tỉnh rồi.”

Trần Trí bưng điểm tâm lên, chưa thỏa mãn: “Không sao, giữ cho ta. Thăm bệnh trở lại ăn tiếp.”

Niên mẫu không khỏi nhớ nhung Dương Trọng Cử.

Ngoài viện của Niên Vô Hà, trúc xanh thành rừng, bên trong viện, hoa mai thành khóm, giống như một tòa thế ngoại đào nguyên. Vào phòng, còn có hương lan ngập tràn, chính là mùi thơm hôm đó lúc hắn đỡ mình ngửi được.

Nha hoàn đặt bước không tiếng động, bốn người lấy áo khoác; bốn người bày chậu, hầu hạ bọn họ rửa tay; hai người đỡ rèm; hai người dọn ghế… được huấn luyện bài bản nghiêm chỉnh, ra ra vào vào mười mấy người, cũng không sợ chật chội.

Niên Vô Hà ngồi dựa trên giường, dáng vẻ tiều tụy, yếu ớt chắp tay: “Thứ cho vi thần không thể đứng dậy nghênh tiếp. Tuy cùng Bệ hạ chỉ có duyên mấy lần gặp mặt, nhưng mỗi một lần gặp mặt, đều làm vi thần kích động vạn phần…”

Trần Trí đầu óc choáng váng nghe hồi lâu, không nhịn được ngắt lời nói: “Không cần đa lễ.”

“Bệ hạ có thể đích thân tới Niên phủ, vi thần thật sự là kích động vạn phần…” Lại là một phen lải nhải thổi phồng không ngừng.

Trần Trí lại lần nữa cắt ngang: “Được rồi được rồi.”

“Bệ hạ không biết, hôm đó vi thần thấy Bệ hạ cắt thịt cho hổ ăn, lòng đau vô cùng! Nếu không phải Âm Sơn công ở phía trước, vi thần không dám cướp công lao, tất không để cho Bệ hạ chịu đại nạn này, hôm nay thấy Bệ hạ thương thế không còn đáng lo, vi thần kích động vạn phần…” lải nhải trách cứ bản thân.

Trần Trí bị “kích động” của hắn khiến vạn phần nghe không nổi nữa: “Khụ khụ! Vị này là Khương Di đạo trưởng, tinh thông y lý cùng thuật đan dược, trước hết ngươi để cho hắn xem xem.”

Niên Vô Hà từ chối nói: “Bệ hạ gặp nạn mà thần không thể tương trợ, trong lòng thật sự sợ hãi bất an. Hôm nay, vua tôi cùng chung hoạn nạn, vừa hợp ý ta.”

“Cần ta hạ một đạo thánh chỉ sao?” Trần Trí hỏi.

Niên Vô Hà khẽ nhíu mày một cái, với một Trần Trí mạnh mẽ như vậy có chút không quen: “Nếu là chỉ ý của Bệ hạ, vậy thần từ chối là bất kính rồi.”

Khương Di bắt mạch, xem tướng, lại yêu cầu Niên Vô Hà ói chút nước miếng cho gã nếm thử.

Yêu cầu kỳ lạ như vậy, Niên Vô Hà cùng Niên mẫu dĩ nhiên thẳng thừng cự tuyệt.

Trần Trí hỏi: “Cần ta hạ một đạo thánh chỉ để cho các ngươi hôn nhau sao?”



Niên Vô Hà chịu thiệt nhổ một bãi nước miếng vào trong bát, nhìn Khương Di “thô bỉ” đưa ngón tay ra dính một chút, bây giờ đưa lên mũi ngửi một cái, sau đó cho vào đầu lưỡi liếm một cái, sắc mặt rất là khó coi.

Khương Di nói: “Quả nhiên là ‘Nhất nhật hư’.”

Niên Vô Hà sắc mặt đại biến.

Trần Trí nhìn hết sức sung sướng, thân thiết hỏi: ” ‘Nhất nhật hư’ là gì? Có phương pháp chữa trị không?”

Khương Di cười mà như không: “Là thuốc đại bổ. Sau khi uống, yếu ớt một ngày, nhưng được cả trăm ngày dưỡng thân.”

Kết quả này, Trần Trí sớm đã đoán ra.

Đến Âm Sơn công cũng biết mang bảo bối đi dự tiệc, nguồn gốc sâu xa như Niên gia làm sao có thể không nghĩ tới? Cộng thêm Niên mẫu thái độ chần chần chừ chừ, chối đưa chối đẩy, Niên Vô Hà tám chín phần mười không trúng chiêu. Sở dĩ “bị bệnh liệt giường”, một là không tách rời đám đông, “có nạn cùng chịu” cùng đồng liêu, hai là tạo áp lực lên Thôi Yên, ba là lui ra sau màn, để tránh dẫn lửa thiêu thân.

Hắn đại khái không nghĩ tới mình sẽ tìm tới cửa, nhất thời luống cuống tay chân, mới ra hạ sách này, càng không ngờ bị Khương Di nhìn thấu.

Niên Vô Hà kinh hãi: “Thế là thế nào? Thế này, này Thôi Thiên sư rốt cuộc cho chúng ta ăn cái gì?”

Trần Trí mắt lạnh nhìn hắn diễn trò, mượn gió đẩy thuyền nói: “Thôi Thiên sư có ý tốt, ngươi phải cảm kích chứ.”

Niên Vô Hà mặt như ăn phải phân, hồi lâu mới nói: “Dạ, đa tạ Bệ hạ dạy bảo.”

Trần Trí nói: “Vô Hà nhất mực trung thành với ta, không thể không nhìn ra dã tâm lang sói của Tây Nam Vương. Ngày mai vào cung, cùng Thiên sư thương nghị cách lui địch đi”

Niên Vô Hà lần này là thật sự hư nhược: “Bệ hạ, vi thần chẳng qua là chỉ là quan ngũ phẩm, không thích hợp…”

“Vô Hà hùng tâm tráng chí hôm đó đâu?” Trần Trí mỉm cười uy hiếp nói, “Rụt đầu rụt đuôi như vậy, không giống vị trung thần nghĩa sỹ cùng ta định mưu dưới trăng hôm đó chút nào.”

Đánh chết Niên Vô Hà cũng không ngờ rằng Trần Trí lại quyết một lòng với Thôi Yên, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, còn để y nắm được điểm yếu, lòng muốn chết cũng có, quả thực nặn không ra nụ cười, khô khan nói: “Vi thần tuân lệnh.”

Thu thập xong Niên Vô Hà, Trần Trí thần thanh khí sảng rời Niên phủ, mới vừa lên xe ngựa, liền thấy một chiếc xe ngựa dừng lại, Niên phụ xuống xe trước, xoay người bày ra tư thế kính mời.

Trần Trí biết ông ta lâu như vậy, lần đầu thấy dáng vẻ ông ta một mực cung kính như vậy, đừng nói mình, cho dù là Dương Trọng Cử cũng chưa từng nhận được đãi ngộ tốt như vậy, không giấu nổi tò mò kêu phu xe dừng lại, vén rèm liếc trộm trong xe kia rốt cuộc còn giấu ai.

Chốc lát, một thân ảnh cao lớn từ xe ngựa bước xuống, chỗ đứng vừa vặn quay lưng về phía Trần Trí, không thấy rõ, nhưng cái dáng lưng này… Quen mắt đến đáng sợ.

Cảm giác được người nọ sắp xoay người, Trần Trí tay run một cái, rèm liền rơi xuống, chặn lại tầm mắt hai bên.

Bên tai kêu ong ong, đầu óc choáng váng, vô số hình ảnh lướt qua đầu, cuối cùng dừng lại ở trong vùng cát vàng bay đầy trời —— một người đàn ông được vây bọc bởi thiên quân vạn mã, khí khái phi phàm, khi hắn giương mắt, ánh mắt lãnh khốc, hung tàn đó giống như một con sói vua chuẩn bị qua mùa đông, nơi nào nhìn đến đều như đã trở thành vật trong túi mình.

“Bệ hạ!”

Một tiếng gọi của Khương Di, kéo Trần Trí giật mình tỉnh khỏi hồi ức trở về thực tại.

Trần Trí tâm hoảng ý loạn kêu một tiếng “Định”, theo bản năng đạp Khương Di ra ngoài.

Đến khi bên ngoài loạn cả đám, y mới hoàn hồn lại.

Nửa đoạn đường sau trở về cung, rất an tĩnh.

Vào cung, sắp xuống xe, Khương Di sưng mặt sưng mũi, yên lặng không nói đột nhiên nhảy lên, móc ra một miếng giẻ lau nhăn nhúm, thật nhanh nhét vào trong miệng Trần Trí, sau đó quyền đấm cước đá một trận.

Trần Trí áy náy trong lòng, lặng lẽ chịu đánh mấy cái, thấy gã đánh mãi không thôi liền nổi giận, xoay người túm lấy tay đối phương

Khương Di không chịu, hai người đánh lộn ở trong xe ngựa.

Đánh mãi đánh mãi, túi càn khôn của Trần Trí từ trong tay áo rơi ra ngoài, bị Khương Di lanh tay lẹ mắt chộp lấy. Y vội vàng đưa tay cướp, lúc hai người đang tranh cướp, túi mở ra…

Trần Trí con ngươi hơi co lại, hai cánh tay sinh ra một thần lực, nắm đai lưng Khương Di, nhấc hẳn người lên, nặng nề nện trên túi càn khôn, sau đó mình nhào tới, chặt chẽ đè lại!

Thôi Yên từ xa nhìn xe ngựa kịch liệt đung đưa, đến gần rồi, còn có thể nghe được tiếng thở dốc kịch liệt cùng tiếng kêu rên của hai người, đến bên xe ngựa, đang muốn mở miệng, sau khi xe ngựa chấn động mãnh liệt, bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Tựa như bình yên sau gió táp mưa gào.

Binh sĩ giáp đen thấy sắc mặt đen trầm của Thôi Yên, sợ hãi quỳ sụp xuống đất.

Thôi Yên chờ một hồi, thấy bên trong từ đầu đến cuối không ra, vừa xé rèm xe ra——

Trần Trí nằm ở trên người Khương Di, Khương Di nằm ở dưới người Trần Trí, đồng thời ngẩng đầu lên.

Dáng vẻ hai người mặt đỏ tới mang tai, đầu tóc rối bù, quần áo xốc xếch, khiến người ta liên tưởng viển vông.

Thôi Yên mỉm cười nói: “Hai người ở bên nhau vui thật nhỉ.”

Trần Trí cảm thấy qua lâu như vậy, vận xui hẳn đều bị Khương Di hút đi rồi, ung dung thong thả đứng lên, sửa sang lại quần áo, sau đó đoan trang xuống xe… Nhào xuống với thế chó ăn cứt.



Trần Trí u oán ngẩng đầu nhìn Thôi Yên.

Mới vừa rồi, hắn rõ ràng có cơ hội đỡ mình, nhưng, hắn đã lui ra, đã, lui, ra!

Trần Trí nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại quần áo, tức giận nhưng vẫn phải mỉm cười: “Thiên sư thật là thân thủ nhanh nhẹn.”

Thôi Yên ngoài cười trong không cười: “Chuyến đi hôm nay Bệ hạ thu hoạch thật phong phú.”

“Không biết là vì ai!” Vừa té như vậy, tinh thần của Trần Trí ngược lại được xốc trở lại, nhanh nhẹn đứng lên, tiếp tục u oán nhìn hắn.

Thôi Yên khẽ khom người, cầm cổ tay y: “Là ta thất lễ.”

Dù sao cũng là chủ nhân của thiên hạ trong tương lai, được hắn nắm tay như vậy, Trần Trí lòng trấn định hơn rất nhiều, bắt đầu tính toán mình đã hút vào bao nhiêu vận xui.

Thôi Yên kéo y trở về cung, không bao lâu, liền nghe được sau lưng “Ai dô” một tiếng, Khương Di từ trên xe ngựa rơi xuống. Trần Trí ho khan một tiếng, tiếp tục đi về trước, lại là một tiếng, lại đi…

“Ai dô dô… Ai dô… A! Chuyện gì xảy ra vậy!”

Trần Trí vừa đi vừa suy nghĩ: Mình hẳn không hút bao nhiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc