[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

“Các ngươi bắt ta, thì phải phụ trách cơm nước của ta.”

Đó là một bàn tay nhiều lông, hổ khẩu cùng bụng ngón tay đầy vết chai, trong kẽ móng tay còn đầy chất dơ bẩn đen thùi lùi… Trần Trí sau khi lý trí cùng tình cảm gắng sức chống lại, căn cứ vào tín niệm vẫn luôn thiện đãi bản thân từ trước đến nay, nhẹ nhàng tránh khỏi, sau đó khéo léo hỏi: “Là muốn bảo ta lên xe sao? Được thôi, đi đâu?” Nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của những người khác, tự nhiên trèo lên xe du lịch.

Mấy người kia trố mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn tới nhìn lui, cũng không nắm được chủ ý. Mắt thấy Trần Trí lên xe, người lái xe nhảy xuống khỏi xe, chạy tè ra quần hét lên: “Y, y y muốn cướp xe!”

Những người khác: “!”

Trần Trí nhô đầu ra từ trong xe, hô về phía gã: “Lên xe nhanh lên một chút. Đậu xe ở giữa đường không an toàn.”

Những người khác: “…”

Khi kẻ bắt cóc gặp phải con tin phối hợp nhất trong lịch sử sẽ có cảm thụ như thế nào?

Người đang trải qua trả lời: Không biết làm thế nào.

Trần Trí tự giác ngồi ở hàng chót, thuận tay cầm lên nước suối cùng quà vặt tên bắt cóc ném ở phía sau, crộp crộp bắt đầu ăn. Tên bắt cóc nhìn y, y có lý chẳng sợ: “Các ngươi bắt ta, thì phải phụ trách cơm nước của ta.”

Tên bắt cóc: “…” Là bọn họ bắt y sao? Rõ ràng là chính y tự mình đi lên mà. Bọn họ chậm chạp phát hiện ra mình bị người ta lừa rồi.

Trần Trí nói: “Đúng rồi, các ngươi bắt ta làm gì?”

Tên bắt cóc hỏi: “Ngươi và người ngồi trên chiếc xe kia có quan hệ như thế nào?”

Trần Trí suy nghĩ một chút, nói: “Rất phức tạp. Hẳn là cấp trên cấp dưới, lại trở thành đối nghịch. Rõ ràng là đối nghịch, lại biến thành cấp trên cấp dưới. Sau đó, còn làm thầy trò.”

Tên bắt cóc nghe xong mắt bốc nhang muỗi. Quả nhiên là rất phức tạp.

“Vậy ngươi nhất định có phương thức liên lạc của hắn rồi. Gọi điện thoại cho hắn, thông báo hắn chuẩn bị hai triệu tệ tiền chuộc!”

Trần Trí lấy điện thoại di động ra, đột nhiên lúng túng dừng lại. Mặc dù gặp mặt không ít lần, nhưng mà, y cũng không có số điện thoại di động của Yến Bắc Kiêu, phương thức liên lạc duy nhất còn là Wechat lấy được dựa vào danh nghĩa đại sư phong thủy. Y nói: “Bằng không như vầy đi, hai triệu ta sẽ bảo quản gia của ta cho. Sau khi cho, các ngươi sẽ giết con tin sao?”

Tên bắt cóc cười lạnh nói: “Bây giờ biết sợ rồi sao?”

“Cũng không phải, ta chỉ là nghĩ, các ngươi có thể đợi hai năm sau hãy giết được không.” Trần Trí thấy đám bắt cóc mặt đầy vẻ không giải thích được, cũng cảm thấy đàn gảy tai trâu, lấy điện thoại ra từ trong túi càn khôn, sau khi gọi điện thoại thông báo quản gia chuẩn bị tiền chuộc, liền rúc lại bên cửa sổ không nói gì nữa.

Nói về Yến Bắc Kiêu sau khi thả người xuống, lại có chút không yên lòng, vòng một vòng trở về chỗ cũ, nhưng không thấy ai, gọi điện thoại cho lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Phong Đỉnh đòi phương thức liên lạc của Tần Học Nhi, lại bị đối phương tra hỏi ngược lại hồi lâu, đến cuối cùng, mới nói ra Tần Học Nhi bị bắt cóc rồi.

Thím trước bắt cóc người khác, Tần Học Nhi sau đó liền bị người khác bắt cóc. Chuyện không khỏi quá trùng hợp.

Hắn gọi điện thoại hỏi luật sư tiến triển, được nói cho biết Yến phu nhân đang dẫn người dời đi, bỏ trốn về phía sơn thôn. Sở Du Viên liên lạc tổ chuyên án, đã hoài nghi đến Yến gia, trước mắt đang điều tra Yến Bắc Kiêu, vẫn chưa chú ý đến Yến phu nhân. Nói đến một nửa, một cuộc điện thoại xa lạ xen vào, là người của tổ chuyên án.

Yến Bắc Kiêu nhận điện thoại nói: “Thím tôi bị bắt cóc rồi.”



Trong vòng một ngày, ba đại phú hào giàu có nhất thành phố Kỳ Lân đều bị bắt cóc, bọn bắt cóc định mở lễ hội Carnival sao?

Cảnh sát cạn lời.

Yến Bắc Kiêu giải thích việc mình xuất hiện ở đầu con đường mòn lên núi, là do nhận được tin tức, đi theo dõi tên bắt cóc. Hắn trình bày mạch lạc rõ ràng, rất có sức thuyết phục, trước khi tên bắt cóc giao Yến phu nhân ra, cảnh sát tạm thời tiếp nhận cách giải thích hắn cũng là thân nhân người bị hại.

Sở Du Viên đặc biệt gọi điện thoại tới xin lỗi hắn, vì sự lỗ mãng lúc trước của mình.

Yến Bắc Kiêu sâu xa nói: “Tôi cũng hy vọng Chủ tịch Sở cùng thím của tôi đều có thể bình an vô sự.”

Sở Du Viên trầm mặc một hồi nói: “Thím anh nói năm đó là do ba tôi tiết lộ tin tức chú Yến bị bắt cóc cho truyền thông, mới khiến cho ông ấy bị giết, anh có tin không?”

Yến Bắc Kiêu nói: “Thím đúng là lấy được rất nhiều sự chứng thực từ chính miệng giới truyền thông.”

Khi đó, Yến Vỹ Kỳ cùng Yến Tuấn Hiên bị bắt cóc, tên bắt cóc đòi tiền chuộc năm mươi triệu tệ. Yến phu nhân chuẩn bị xong tiền chuộc, tìm tới bạn cũ Sở Quốc Duy thương lượng chuyện giao dịch. Sở Quốc Duy ngoài miệng sắp xếp rất hoàn mỹ, chỉ trong chớp mắt, liền kêu người tiết lộ chuyện ra ngoài, kinh động cảnh sát, chọc giận tên bắt cóc, khiến cho Yến Vỹ Kỳ bị tàn nhẫn giết hại, Yến Tuấn Hiên mặc dù tránh được một kiếp, nhưng mắc phải hậu sang chấn tâm lý, bệnh tình lặp đi lặp lại, đến nay vẫn chưa hết bệnh.

Sở Du Viên nói: “Đó là thư ký Tiền vu hãm, ba tôi nói ông ấy chưa từng làm như vậy.”

“Sở tiểu thư, Tập đoàn Bách Hạnh quật khởi, là ngay sau khi chú tôi bị giết.” Hắn không phải muốn tranh thắng bại trên đầu môi, mà là hy vọng sau khi chuyện của Yến phu nhân bị đưa ra ánh sáng, đối phương nể nhân quả mà có thể lui về phía sau một bước.

Sở Du Viên nói: “Anh không có chứng cớ.”

“Đúng vậy, tôi không có chứng cớ.”

Hắn nói thản nhiên như vậy, ngược lại khiến đối phương không lời nào để nói. Cúp điện thoại, vội vàng liên lạc luật sư, luật sư nói Yến phu nhân đã đến một sơn thôn dưới chân núi. Bởi vì nơi đó rất hẻo lánh, bọn họ không dám tiến quá gần.

Yến Bắc Kiêu hỏi địa chỉ, vội vàng chạy tới.

Luật sư đột nhiên nói: “Tôi nghe nói Tần Học Nhi cũng bị bắt cóc?” Giọng anh ta hết sức ngạc nhiên, đại khái cũng cảm thấy chuyện này xảy ra quá kỳ hoặc.

Yến Bắc Kiêu nói: “Không cần phải lo lắng y.” Nói cũng kỳ quái. Lúc trước thả Tần Học Nhi xuống, hắn còn có chút bận tâm, nhưng mà nghe nói y bị bắt cóc, lại đột nhiên không lo lắng nữa. Thật giống như, trong lòng có một cảm giác tín nhiệm kỳ quái, chắc chắn y sẽ bình an vô sự.

Nếu không phải chuyện hiện tại quá nhiều, hắn nhất định sẽ tìm một cơ hội nghiêm túc điều chỉnh lại suy nghĩ một chút.

Lái xe hơn một giờ, mới đến nơi luật sư nói. Hộ vệ của công ty an ninh được xem trọng ngồi ở trong xe bày trận đợi chờ. Người phụ trách nói: “Tôi đã dùng phi cơ nhỏ trinh sát điều tra, bọn họ đang ẩn náu ở trong nhà dân.”

Yến Bắc Kiêu hỏi: “Cưỡng ép đột phá tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”

Người phụ trách nói: “Bây giờ còn chưa thăm dò được số người của đối phương cùng vũ khí trang bị, vì sự an toàn của con tin, tôi đề nghị báo cảnh sát. Chẳng may xảy ra án mạng, chúng tôi cũng đảm đương không nổi.”

Yến Bắc Kiêu kéo người qua một bên, thương lượng giá tiền. Người phụ trách cuối cùng mới chịu nói: “Tốt nhất phái người đi vào thăm dò trước, như vậy đảm bảo hơn một chút.”

Ông ta tìm một anh chàng gầy gò, bảo anh ta lái một chiếc xe Honda tầm thường, làm bộ như lữ khách đi phượt, gõ cửa nhà tên bắt cóc. Anh chàng muốn hỏi đường, vấp phải trở ngại, nói tá túc, lại bị cự tuyệt, sau đó muốn mượn điện thoại di động gọi điện thoại, đối phương nhìn thấu có gì không đúng, lại cưỡng ép kéo anh ta vào nhà. Người phụ trách của công ty an ninh theo dõi camera lập tức không kềm chế được, kêu mấy người vọt tới.

Biến cố tới đột ngột, một cái chớp mắt, song phương đã đánh nhau.

Yến Bắc Kiêu lo lắng an nguy của Yến phu nhân, không thể làm gì khác hơn là đi theo vào bên trong. Hắn thân thủ linh hoạt, lại có hai hộ vệ đặc biệt bảo vệ hắn, một đường thông suốt không trở ngại vọt tới hậu viện. Yến phu nhân xách dao đuổi chém Sở Quốc Duy. Sở Quốc Duy kinh hoảng thất thố bò lổm ngổm trên đất, trước ngực sau lưng đều bị thương, máu chảy đầy đất.

Yến Bắc Kiêu xông lên, từ phía sau ôm lấy Yến phu nhân, hộ vệ đoạt lấy dao làm bếp trong tay cô.

Yến phu nhân điên lên, ác độc gào loạn: “Tao phải giết nó, buông tao ra! Yến Bắc Kiêu, mày có nghe không hả? Ai nuôi mày khôn lớn, mày ăn cây táo rào cây sung! Mày buông tao ra, buông tao ra!” Từ khoảng khắc Yến Bắc Kiêu tìm được mình trở đi, bà đã dự cảm được kế hoạch sẽ có biến số. Vốn là muốn lập tức giết chết Sở Quốc Duy, nhưng những tên bắt cóc kia đột nhiên không chịu, nói có kế hoạch mới, có thể kiếm được một khoản lớn, còn mang bà dời đi. Trên đường đi, bà đã hiểu rõ, lần này, trở lui nguyên vẹn là không thể nào. Dù sao đã đi đến bước này, đã không có đường quay đầu, giết người, bà mới không thua thiệt. Thừa dịp tên bắt cóc đi mở cửa, bà len lén chạy tới phòng bếp cầm con dao, sau đó…

“Còn kém một chút xíu! Chỉ kém một chút xíu nữa!” Bà hoàn toàn sụp đổ.

Sau khi tên bắt cóc bị tóm, kêu to về phía Yến Bắc Kiêu: “Ngươi bắt ta, liền không thể gặp lại bạn của ngươi nữa!”

Yến Bắc Kiêu cau mày: “Ngươi nói ai?”

“Tần Học Nhi.” Tên bắt cóc dữ tợn cười, “Y bây giờ đang ở trong tay anh em ta. Ngươi thả chúng ta ra, chúng ta sẽ thả y.” Khi để cho Yến Bắc Kiêu bỏ đi, gã lập tức hối hận, vội vàng kêu anh em bên ngoài đuổi theo chiếc xe Kỳ A62566 kia, ai ngờ không đuổi kịp xe, nhưng chộp được người từ trên xe xuống, còn biết được thân phận của y là đại phú hào thành phố Kỳ Lân. Lập tức quyết định áp dụng kế một hòn đá hạ hai con chim, một bên đòi tiền Tần gia, một bên uy hiếp Yến Bắc Kiêu.

Yến Bắc Kiêu hỏi: “Y đang ở đâu?”

Tên bắt cóc nói: “Ngươi thả người trước.”

Yến Bắc Kiêu nhìn gã, cười một tiếng.

Tên bắt cóc bị trông chừng thừa dịp người của công ty an ninh không chú ý, đột nhiên vùng lên. Người của công ty an ninh vì bảo vệ Yến Bắc Kiêu cùng Yến phu nhân, nhất loạt tháo chạy, rất nhanh bị đuổi ra khỏi căn nhà. Sở Quốc Duy bởi vì bị thương quá nặng, không thích hợp xê dịch, liền ở lại bên trong nhà.

Yến Bắc Kiêu thấy Yến phu nhân tình trạng tinh thần cực kém, lập tức cho người lái xe đưa đi bệnh viện. Mình vừa lái xe, vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, trong điện thoại cái gì cũng đàng hoàng khai hết, bao gồm chuyện Yến phu nhân tham dự vụ bắt cóc, chú trọng chỉ ra bà bởi vì chuyện năm đó Yến Vỹ Kỳ bị giết, bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng, mấy năm qua vẫn luôn phải chữa trị.

Cảnh sát nóng lòng cứu người, cũng không có truy hỏi quá kỹ.

Gác điện thoại, hắn cài tự động dẫn đường đến vị trí của Tần Học Nhi có được sau khi đổi chác cùng tên bắt cóc, sau đó gọi điện thoại cho phụ tá: “Anh có quen người của truyền thông không?”

Internet, truyền hình đều tranh giành ban bố tin tức Sở Quốc Duy bị bắt cóc trước tiên, còn mịt mờ ám chỉ Yến gia có dính dáng trong đó. Các diễn đàn lớn nhận được tin đồn rằng Yến phu nhân, Yến Bắc Kiêu đều có tên trên bảng.

Sở Du Viên vốn tưởng rằng tin tức là do Yến Bắc Kiêu vì báo thù năm đó, cố ý giở trò quỷ, sau đó thấy Yến gia cũng bị huyên náo nứt đầu mẻ trán, mới bỏ đi suy nghĩ đó, có điều đối với chuyện Yến phu nhân tham dự vụ bắt cóc, nghiêm nghị đưa ra lời cảnh cáo: “Nếu như ba tôi có chuyện không may, tôi nhất định sẽ chết Yến gia!”

Sắc trời mờ tối, Yến Bắc Kiêu đã lo lắng đề phòng cả một ngày dài, tâm tình cũng rất tệ hại: “Những lời này, tôi năm năm trước đã muốn nói rồi.”

Phía trước bóng trắng chợt lóe, phảng phất có người đứng ở giữa đường.

Trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng đạp thắng xe, nhưng đã quá muộn, mắt thấy đầu xe sắp đụng phải, theo bản năng chuyển tay lái, lái đầu xe đụng vào vách núi bên đường.

“Rầm!”

Túi hơi bung ra, kẹp hắn ở trên ghế tài xế.

Đầu thật giống như có một cái máy gây nhiễu, vang lên ầm ầm. Hắn ấn ấn huyệt Thái dương, đang muốn lấy điện thoại di động báo cảnh sát, cửa đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài. Một khuôn mặt trẻ tuổi lại gần nhìn một chút, chốc lát, lại bật đèn pin trên điện thoại di động lên, chiếu thẳng ngay mặt hắn.

“Ngươi là ai?” Yến Bắc Kiêu nheo mắt lại.

“Ngươi có phải tên là Yến Bắc Kiêu hay không?” Người kia hỏi.

Yến Bắc Kiêu mím môi không trả lời.

Người kia nói: “May là ngươi lên bản tin, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.”

Yến Bắc Kiêu lẳng lặng nắm điện thoại di động lên ném ra, lại bị người nọ túm lấy. Người kia nói: “Có người nhờ ta cho ngươi uống ít đồ.” Giọng nói vừa dứt, cằm Yến Bắc Kiêu liền bị túm lấy, thứ nước lạnh như băng đổ vào khuôn miệng khẽ hé…

Bình luận

Truyện đang đọc