[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Phong Bụi

“Sư phụ không phải đã nói, nếu như con không nghe lời sẽ dùng roi đánh con sao?”

Cho nên…

Trần Trí cho rằng Dung gia tiếp theo sẽ có một trận thanh trừng rung chuyển đất trời, nhưng mà mấy ngày trôi qua, gió êm sóng lặng, Dung Vận mỗi ngày như cũ nên làm gì thì làm cái đó, tựa như bức họa treo trong phòng ngủ của Trần Hiên Tương không liên quan chút gì đến hắn.

… Nếu có người không kiên nhẫn hơn so với ai khác, thua mười có chín tám là Trần Trí.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Bưng canh bổ vịt già hầm linh chi mà Dung Vận phân phó người làm ngày ngày hầm cho y, y đi tới thư phòng.

Dung Vận đang xem xét sổ sách bao năm qua của Lâm gia.

Gia sản của một thế gia trăm năm, bởi vì Lâm gia liên tiếp hai đời buôn bán không khá, đã luân lạc tới tình cảnh sống nhờ sự tích lũy trong quá khứ. Phía dưới quản sự thế lực quá lớn không điều động được, dòng thứ lại tham lam vô độ, làm ăn thua lỗ mấy thập niên không ngờ vẫn chưa đóng cửa, dựa vào trợ cấp kéo dài hơi tàn, tiền làm ăn kiếm được lại phân một bộ phận đi ra một cách không giải thích được, bên trong đã loạn không thể loạn hơn. Không trách Lâm Chi Nguyên có thể thuyết phục cha hắn tống tất cả cái cục diện rối rắm này ra. Cho dù không tống, thì cũng có thể chống đỡ được bao lâu nữa đâu?

Dung Vận vốn cho là gia chủ Hồ gia hèn hạ vô vi không khỏi không thừa nhận nhận biết của mình có sự sai lệch, so với Lâm gia, Hồ gia giữ được tình trạng không lãi cũng không lỗ.

“Khụ khụ.” Đứng ở cửa hồi lâu không được chú ý, Trần Trí không nhịn được phát ra tiếng.

Dung Vận thấy y bưng mâm, lập tức đứng dậy nhận lấy: “Loại việc nặng này để cho người làm làm là được rồi.”

Trần Trí: “…” Bưng một đồ vật có thể nặng nhọc đến bao nhiêu? Tiếp tục như vậy nữa, y có thể ngay cả hô hấp cũng phải nhờ người giúp thổi tới, hút ra.

Dung Vận mở chén canh ra, thấy là canh vịt già hầm linh chi, lập tức trầm mặt xuống: “Có phải người làm lười biếng, canh hầm uống không ngon hay không? Hay là nguyên liệu nấu không tươi hay là hầm không kỹ?”

Trần Trí sợ hắn hỏi không có điểm dừng, ngắt lời, nói: “Đều không phải, là cho ngươi.”

Sư phụ vốn say lòng với việc “trêu hoa ghẹo nguyệt” lại cố ý bưng cho hắn uống? Dung Vận cuối cùng cũng tìm được cảm giác tồn tại cảm động đến ánh mắt chợt đỏ, đang định nói, chỉ thấy Trần Trí đột nhiên lại gần, tò mò đánh giá mắt mình.

“Nói thật đi, thật ra thì mắt đỏ là một kỹ năng phải không? Lúc muốn đỏ liền nhớ lại một số chuyện bi thảm.” Trần Trí cúi đầu lật lật tay áo hắn, muốn tìm dấu vết bột tiêu cay.

“…” Dung Vận ủy khuất nói: “Chuyện bi thảm nhất, không gì bằng sư phụ nghĩ oan cho con.”

“So với việc bức họa của mình bị Trần Hiên Tương treo ở trong phòng ngủ còn thảm hơn sao?” Vừa nói sang chuyện khác, vừa vào thẳng chủ đề, Trần Trí âm thầm tán thưởng sự cơ trí một hòn đá hạ hai con chim của mình.

Nhưng Dung Vận không dính bẫy, gật gật đầu như thể tố cáo: “Sư phụ là quan trọng nhất.”

Trước ánh mắt hắn, Trần Trí không thể không thừa nhận mình tội lớn vô cùng, dụ dỗ: “Là sư phụ sai, canh sắp lạnh rồi, ngươi uống đi.”

Ờ, đúng rồi, còn có canh sư phụ tự tay bưng tới. Dung Vận âm u chuyển nắng ráo, trong lòng hạnh phúc ngọt ngào uống xong canh, cười ngọt ngào với Trần Trí: “Canh sư phụ bưng qua đặc biệt ngon.”

“Vậy sau này đều bưng cho ngươi.” Vừa khéo y uống chán rồi, lại không tiện cự tuyệt.

Dung Vận vui vẻ đồng ý: “Con bảo bọn họ buổi chiều nào cũng chuẩn bị hai chén, con và sư phụ cùng uống.”

“…” Trần Trí hỏi, “Nói về canh xong chưa? Vậy chúng ta nói một chút về bức họa trong phòng Trần Hiên Tương.”

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, người làm ở bên ngoài bẩm báo, Hồ Niệm Tâm đến thăm. Bởi vì Hồ Niệm Tâm cùng Lâm Chi Nguyên thân phận đặc thù, Dung Vận cho bọn họ đặc quyền không cần bái thiếp vẫn có thể ra vào, chẳng khác nào ngự tiền thị vệ. Cho nên người làm chẳng qua là tới thông báo một tiếng.

Đợi người làm rời đi, Trần Trí tranh thủ thời gian nói: “Dung gia lớn như vậy, Hồ Niệm Tâm đi tới còn mất một khoảng thời gian, hoàn toàn kịp nói cho ta biết, suy nghĩ của ngươi đối với bức họa kia.”

Dung Vận khẽ mỉm cười: “Ồ…”

“Lời ít ý nhiều.”

“Con hoài nghi là Hồ Niệm Tâm.”

Trần Trí: “…” Đột nhiên lời ít ý nhiều như vậy, thật là khiến cho người chịu xung kích lớn.

Trần Trí nói: “Ngươi có chứng cớ gì?”

“Có người bức tử cha Người ở ngay trước mặt, lại cầm kiếm đâm thi thể, Người sẽ cam tâm hai tay dâng tặng gia sản của mình sao?” Dung Vận lành lạnh nói, “Người hơi còn chút liêm sỉ đều sẽ không làm như vậy.”

Trần Trí nói: “Là do Hồ Việt thuê hung thủ giết người trước, Hồ Niệm Tâm cũng là tôn trọng ước nguyện của ông ta.”

Dung Vận nói: “Con người có thất tình lục dục, có thất tình lục dục, liền có xa gần thân sơ. Chuyện xảy ra ở trên người người khác, ai cũng có thể nói đạo lý rõ ràng mạch lạc, nhưng khi xảy ra ở trên người mình lại là một chuyện khác. Sư phụ một thân một mình, dĩ nhiên là không hiểu được điều này rồi.” Nói là nói như vậy, mắt lại nhìn chăm chăm, chỉ cần Trần Trí gật đầu thừa nhận mình thật sự một thân một mình, hai nháo ba treo cổ có hay không không biết, nhưng một khóc là nhất định rồi.

Trần Trí đa mưu túc trí tránh nặng tìm nhẹ: “Thầy hy vọng loại chuyện này vĩnh viễn không xảy ra trên người ngươi.”

“Con cũng vậy.” Dung Vận cảm động ngồi xổm xuống, tựa đầu vào người y, thấp giọng nói, “Con chỉ còn lại sư phụ thôi.”

Trần Trí sờ sờ đầu hắn, im lặng thở dài.

Lúc Hồ Niệm Tâm tới cửa, hai thầy trò đang hưởng thụ thời khắc ấm áp tình cảm hiếm có, trong lúc nhất thời không biết mình nên quay trở về hay là đi vào trong. Dung Vận vốn đang nhắm mắt lại hưởng thụ sự vuốt ve của Trần Trí đột nhiên mở mắt ra, lẳng lặng ra hiệu bằng miệng, ý bảo hắn rời đi.

Hồ Niệm Tâm hiểu ý, đang muốn xoay người thì Trần Trí đã thấy hắn: “Hồ công tử.”

Dung Vận không cam lòng bĩu môi, sau đó đứng dậy.

Hồ Niệm Tâm không thể làm gì khác hơn là trở lại, chắp tay với Trần Trí cùng Dung Vận: “Trần chân nhân, chủ công.”

Trần Trí đã quen việc người khác chốc chốc lại thay đổi cách gọi đối với mình, cũng chỉ mặc hắn: “Các ngươi có chuyện, ta đi trước.”

“Con có chuyện gì mà sư phụ không nghe được đâu.” Dung Vận kéo y ngồi xuống, bảo người làm dâng trà, sau đó lấy từ trên bàn sổ sách của Hồ gia đã được sửa sang: “Chịu ảnh hưởng của đại hội, Hàng Châu trong vòng hai năm khó khôi phục nguyên khí, ngược lại khiến Kim Lăng, Tô Châu, Minh Châu được lợi…”

Đầu năm nay phàm là có dính líu với chữ “kinh” (kinh tế), phần lớn đều nghe phát buồn ngủ, tỷ như kinh phật, kinh làm ăn. Trần Trí một tay chống trán, nhắm mắt dưỡng thần, dưỡng mãi dưỡng mãi, liền thật sự thần bay ra ngoài chín tầng mây. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, trên lưng tựa hồ có thêm thứ gì, đè có chút trầm. Y cố gắng mở mắt, cuối cùng cũng tỉnh lại, quay đầu liền thấy Dung Vận đi về phía bàn đọc sách.

Dung Vận nghe thấy động tĩnh, vội vàng quay người lại, cười khổ nói: “Con sợ sư phụ cảm lạnh, không ngờ đánh thức sư phụ rồi.”

Trần Trí lấy vật nặng trĩu trên lưng xuống nhìn một cái, thì ra là một tấm áo khoác, không khỏi nhướn chân mày một cái. Sống hai đời rồi, chẳng lẽ sở thích cũng giống nhau như đúc?

Dung Vận nói: “Đây là của cha con, treo ở trong thư phòng làm dự bị, người làm đã giặt rồi, là đồ sạch.”

Nghe nói là di vật, Trần Trí cẩn thận xếp áo khoác lại để ở trên sạp: “Hồ Niệm Tâm đâu?”

Dung Vận nói: “Đi rồi.”

“Các ngươi đã nói những gì?”

Dung Vận bất đắc dĩ nói: “Con cho hắn đi Minh Châu quản lý việc làm ăn. Người ở xa rồi, lá gan sẽ lớn, động tác nhỏ cũng sẽ nhiều lên, dễ dàng nắm được điểm yếu… Sư phụ quả nhiên không có chút hứng thú gì đối với những chuyện này, ở Ngô gia cũng vậy.”

Trần Trí nhướng mày: “Gia sản của ngươi dĩ nhiên là tự ngươi xử lý.”

“Đây cũng là nhà của sư phụ mà.” Ánh mắt sắc bén của Dung Vận lại xuất hiện.

Trần Trí nói: “Ngươi rồi cũng phải lớn lên lấy vợ sinh con …”

Dung Vận đầu tiên là mở to mắt, sau đó tức giận nói: “Sư phụ cho tới bây giờ vẫn không để lời con nói ở trong lòng! Con nói con muốn theo sư phụ xuất gia!”

Y lúc nào không để những lời này ở trong lòng?

Nếu như không để ở trong lòng, làm sao lại nhức nhối như vậy chứ!

Trần Trí cũng bị chọc phải nhọt, nổi giận nói: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi, trải qua bao nhiêu chuyện, mà đã dám nói muốn theo ta xuất gia? Ngươi xuất gia vì cái gì? Chẳng lẽ cả đời tầm thường không chí tiến thủ theo sát vi sư sao? Vi sư muốn dạo chơi tứ phương, ngươi đi theo; vi sư ở lâu núi Tứ Minh không bước chân ra khỏi nhà, ngươi trông coi. Vậy sản nghiệp Dung gia lớn như vậy làm thế nào? Những người hầu trung thành tín nhiệm ngươi, một lòng một dạ mong đợi ngươi trở lại thừa kế gia sản kia phải làm thế nào? Hương khói Dung gia ai thừa kế? Chẳng lẽ đoạn tuyệt ở trong tay ngươi? Ngươi có mặt mũi nào nhìn vong linh cha mẹ ngươi trên trời không? Ngày xưa thấy ngươi tuổi còn quá nhỏ, lời nói không kiêng kỵ, vi sư mới không so đo! Nay xem cách ngươi làm việc, đủ để độc lập gánh vác mọi việc, cũng nên tỉnh táo một chút, suy nghĩ một chút xem những gì nên nói những gì không nên nói!”

Đây là lần nổi giận đầu tiên sau khi thái độ y thay đổi, Dung Vận bị mắng sửng sốt một chút, hồi lâu chẳng nói được nên lời.

Trần Trí đã chuẩn bị xong tư tưởng quát bảo hắn ngưng khóc, nhưng Dung Vận sau khi lấy lại tinh thần, vẫn không lên tiếng, mặt căng thẳng đi ra ngoài.



Thế này là tỏ thái độ cho y xem?



Có phải mình vừa rồi mắng quá lời hay không?

Trần Trí đắn đo cắn ngón tay.

Giai Vô, tiên đồng, Đàm Thúc…

Một chuỗi tên thoáng qua trong đầu Trần Trí, quyết định cuối cùng tìm Đàm Thúc tâm sự một chút… Thuận tiện thăm bệnh một chút, dù sao cũng là chiến hữu cùng một chiến hào—— thấy người thảm hại hơn, mới có thể thỏa mãn tình trạng hiện tại, cảm thụ hạnh phúc.

Y đi ra thư phòng không tới năm trượng, liền bị Dung Vận đuổi theo ngăn lại.

“Sư phụ đi đâu?” Hắn căng thẳng hỏi.

Mới vừa tỏ thái độ liền muốn tỏ ra thân thiết?

Y sẽ chứng minh mình không phải là người dễ dỗ như vậy.

Trần Trí mặt lạnh nói: “Làm sao? Sư phụ ngay cả quyền tự do được đi ra ngoài thăm bạn  cũng không có sao?”

“Sư phụ đừng nóng giận, con không phải quản sư phụ. Con muốn cho sư phụ đánh con xong rồi hãy đi.” Dung Vận chậm rãi từ phía sau cầm ra một bó dây đai lưng buộc vào với nhau, “Sư phụ không phải đã nói, nếu như con không nghe lời sẽ dùng roi đánh con sao? Trong phủ không có roi, không thể làm gì khác hơn là dùng tạm cái này một chút.”

Trần Trí giận cười, đoạt lấy, hung hãn quất vào trên người hắn: “Vật này có thể làm roi…”

Lời còn chưa nói hết, Dung Vận đã bị quất nằm rạp trên đất.

Trần Trí: “…”

Trần Trí vốn tưởng rằng Dung Vận là giả bộ, chờ mời đại phu, lột quần, mới phát hiện cái mông vừa đỏ vừa sưng, đúng là bị thương không nhẹ.

Đại phu là người quen cũ của Dung gia, nhìn cái mông sưng tựa như hai cái bánh bao đỏ, liền không vui, mắt như dao thỉnh thoảng bay về phía Trần Trí, chỉ chó mắng mèo nói: “Dung tiểu thiếu gia là người ngoan như vậy tốt như vậy, cũng không biết gặp phải kẻ độc ác đến thế nào, mới có thể bị đánh thành như vậy.”

“Người cũng đã lớn như vậy rồi còn đánh mông, thế này bảo tiểu thiếu gia sau này làm sao dám đi ra ngoài gặp người.”

“Khổng thánh nhân dạy học sinh, luôn là dạy không biết mệt. Dung tiểu thiếu gia lại cứ gặp phải loại đánh không biết mệt.”

Trần Trí: “…” Đừng tưởng rằng y nghe không ra sự khác nhau giữa hai chữ.

Đại phu vốn muốn đích thân xức thuốc, bị Dung Vận ngăn lại, sâu kín nhìn Trần Trí.

Trần Trí còn chưa lên tiếng, đại phu liền đưa thuốc cho y, lại viết một toa thuốc giảm sưng bảo người đi chế thuốc, trước khi đi còn không quên ném cho y một cái liếc mắt cảnh cáo.

Trần Trí cúi đầu xức thuốc, làm bộ không thấy.

Chờ đại phu đi xa, Dung Vận mới nói: “Hà đại phu là bạn của cha con, tính khí hơi nóng một chút, sư phụ đừng tức giận.”

Trần Trí nói: “Là ta hạ thủ quá nặng, ông ta nói cũng không sai.”

Dung Vận nằm sấp ở trên giường, cố chấp nghiêng đầu nhìn Trần Trí: “Không trách sư phụ, sư phụ cũng không ngờ tới đai lưng sẽ đánh ra lực lớn như vậy.”

Trần Trí nói: “Sau này biết rồi, vật này có tác dụng hơn so với roi.” Ít nhất sẽ không quất ngược trở về.

Dung Vận cười cười: ” Được, sau này con còn chọc sư phụ tức giận nữa, sư phụ cứ dùng cái này quất con.”

Nếu cứ mãi nghe lời như vậy thì tốt biết bao.

Trần Trí còn chưa cảm khái xong, Dung Vận liền giẫm lên vạch: “Sư phụ, con nói xuất gia, không phải là tùy tiện nói, mà là trải qua suy nghĩ cặn kẽ. Con thừa kế gia sản là bởi vì sư phụ mang con trở lại, nếu như sư phụ không mang con trở lại, cũng không quan trọng. Dù sao, sản nghiệp ở đó, luôn sẽ có người tiếp nhận. Nhưng sư phụ thì không giống, sư phụ nói rồi, chỉ có một mình con là học trò. Nếu con đi rồi, sư phụ sẽ cô đơn biết bao.”

Trần Trí bôi xong thuốc, vỗ nhẹ cái mông hắn: “Không đau nữa sao?”

Dung Vận vội vàng quỳ ngồi dậy, kéo quần lên, ngượng ngùng nói: “Sư phụ bôi liền hết đau rồi.”

Trần Trí nói: “Vốn là muốn ngừng đánh một lát, nếu ngươi nói xong rồi, thì tiếp tục thôi.” Vừa nói liền nhấc cái đai lưng kia lên.

Dung Vận sững sốt một chút, xoay người liền nằm rạp xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn kia khiến Trần Trí vừa tức giận vừa buồn cười.

Mặc dù Dung Vận bị đánh, nhưng người chân chính khuất phục là Trần Trí.

Chờ sau khi Dung Vận ngủ rồi, y vẫn chạy đi tìm Đàm Thúc tâm sự kiêm thăm bệnh theo kế hoạch đã định.

Lúc này Đàm Thúc nhìn giống như là huynh đệ cùng chung hoạn nạn của Dung Vận, trên thực tế chẳng bị thương gì hết, nằm ở trên giường vòm xa hoa muốn gì có đó, trải qua cuộc sống vỗ béo cơm tới há mồm, áo tới đưa tay.

Đại khái sợ hắn nằm mãi nằm mãi liền nằm liệt người, Lâm gia trên dưới đối với việc Trần Trí đến đều bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt. Ngay cả Lâm lão gia giận đùng đùng trong truyền thuyết cũng lộ mặt lên tiếng chào, khiến cho Trần Trí không khỏi không cảm khái, Đàm Thúc quả nhiên là yêu tinh phi thăng.

“Trần tiên hữu!” Trần Trí vừa vào cửa, Đàm Thúc liền hai mắt sáng lên, từ trên giường ngồi bật dậy, vui sướng vẫy tay với y.

Trần Trí thở dài nói: “Ta sắp không nhớ ra ấn tượng đầu tiên đối với ngươi rồi.”

Đàm Thúc ngượng ngùng cười cười.

Trần Trí nói: “Cám ơn ngươi đã giúp ta nhớ lại.”

Chờ y đến gần, các câu hỏi của Đàm Thúc giống như pháo tám chữ đùng đùng bắn tới liên tiếp: “Ngươi sao lại rãnh rỗi đến thăm ta? Dung Vận gần đây có tốt hay không? Có xảy ra chuyện gì hay không? Kịch bản tiến hành đến mức nào rồi? Chúng ta co phải nên chiêu binh mãi mã rồi hay không?”

Đối diện với cặp mắt sáng lấp lánh kia, Trần Trí tàn nhẫn nói: “Đang cố gắng ngăn cản Dung Vận xuất gia.”

Đàm Thúc chớp chớp mắt: “Í?”

Trần Trí nói: “Ánh mắt ngươi nhìn ta tràn đầy hoài nghi.”

Đàm Thúc nói: “Hẳn là đến khi hắn sinh nhật mười lăm tuổi, mới không kềm chế được hạ thủ. Bây giờ, có phải là quá sớm chút hay không?”

Trần Trí nói: “Hắn muốn xuất gia, là vì muốn theo ta cầu đạo.” (Bụi: xuất gia và xuất giá gần đồng âm)

Đàm Thúc lại chớp chớp mắt: “Í?”

Trần Trí nói: “Có gì nói thẳng.”

Đàm Thúc nói: “Trẻ con rất dễ sinh ra sự sùng bái mù quáng đối với người gần gũi, chờ đến khi hắn hiểu chuyện rồi sẽ hối hận. Dù sao còn hơn một năm nữa, ngươi không cần quá lo lắng.”

Trần Trí thở dài: “Chỉ mong như vậy thôi. Việc này sau hãy nói, trước nói việc chính đi. Trong phòng ngủ Tây Nam Vương treo một bức họa Dung Vận, phải là kẻ gian bên trong gần đây gây nên.” Trước khi lên núi, Dung Vận mới bảy tuổi, còn chưa có lớn hẳn, tướng mạo có khác biệt so với hiện nay, không thể nào vẽ giống như vậy.

Đàm Thúc nói: “Kẻ gian bên trong? Ngược lại cũng khó nói. Tây Nam Vương có dã tâm dòm ngó ngôi báu thiên hạ, tự nhiên sẽ phái thám tử giám thị các đại thế gia.”

Trần Trí nói: “Dung Vận hoài nghi Hồ Niệm Tâm.”

Đàm Thúc chớp chớp mắt: “Í?”

Trần Trí nói: “Mà ta lại cũng cảm thấy rất có thể.”

Đàm Thúc nói: “Dựa theo Hoàng khuê, Dung Vận sau khi tra ra Hồ Việt là kẻ thù giết cha, án binh bất động, âm thầm ly gián các đại thế gia. Lâm gia loạn trong giặc ngoài, rất nhanh liền không chống trụ được, không thể không nhờ những thế gia khác giúp đỡ. Đáng tiếc những thế gia khác tự lo đã không xong, không bao lâu, cha… Lâm lão gia tức giận công tâm, đột ngột qua đời, quyền hành Lâm gia rơi vào trong tay Lâm Chi Nguyên. Hắn cầm sản nghiệp còn sót lại của Lâm gia chạy đi nương dựa vào Dung Vận, mới bảo vệ được tổ trạch Lâm gia.”

Trần Trí kinh ngạc hỏi: “Lâm gia đã suy bại đến nước này?”

Đàm Thúc lắc đầu: “Dung Vận xuống núi sớm, lúc này Lâm gia còn chưa tới trình độ sơn cùng thủy tận, nhưng mà, dấu hiệu sụp đổ đã lộ, nếu không cha ta cũng sẽ không cả ngày lẫn đêm buộc ta đọc sách, học làm ăn.”

Trần Trí hỏi: “Vậy Hồ gia thì sao?”

Đàm Thúc nói: “Sau khi hai nhà Dung, Lâm thống nhất, Dung Vận liền bắt đầu mượn cớ chèn ép việc làm ăn của Hồ gia. Nhưng Hồ gia luôn luôn cẩn thận, hiệu quả cũng không rõ ràng. Lúc này, Ngô gia vốn ở trước mặt Tây Nam Vương, đấu chết đấu sống cùng Phòng gia đột nhiên xuất thủ đối phó Hồ gia, Hồ gia dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, hai mặt thụ địch, chịu thua thiệt nhiều. Ngay sau đó, Dung Vận liền thuê người vu hãm Hồ Niệm Tâm thuê sát thủ giết người. Tri phủ chịu áp bức bởi thế lực hai nhà Ngô, Dung, không thể không bắt giam Hồ Niệm Tâm. Bất đắc dĩ, Hồ Việt đích thân cầu xin Dung Vận, Dung Vận ném ra chứng cớ Dung Ngọc Thành bị ông ta thuê sát thủ ám sát, nói rõ muốn cha nợ con trả, Hồ gia bồi táng. Hồ Việt mọi thứ không biết làm sao, chỉ có thể tự sát bảo vệ con. Dung Vận nhân cơ hội phân chia sản nghiệp Hồ gia với Ngô gia, lại ‘cứu’ Hồ Niệm Tâm ra, thi ân huệ. Hồ Niệm Tâm liền quyết một lòng đi theo hắn.”

Trần Trí nghe trợn mắt hốc mồm: “Cho nên, Hồ Niệm Tâm vốn không nên biết là Dung Vận bức tử Hồ Việt?”

Đàm Thúc gật đầu: “Có điều, Dung Vận từ đầu đến cuối đề phòng Hồ Niệm Tâm, cho dù là sau khi lên ngôi, phong cho quan chức cũng là Ngự sử đắc tội người. Nào giống ta, sau này nhập các bái tướng.”

Trần Trí cảm thấy hắn nhập vai có chút sâu: “Chuyện bức họa kia, nguyên bản có không?”

Đàm Thúc lại gật đầu: “Có. Có điều là chuyện ba năm sau. Khi đó, Phòng, Ngô, Cổ ba gia đều đi Quảng Châu, Giang Nam Dung Vận một nhà độc quyền, Tây Nam Vương lại nhiều lần thúc giục Dung Vận giao tiền nộp lương thực, còn bắt hắn đến Quảng Châu nhậm chức. Dung Vận không thể nhịn được nữa, dứt khoát chiêu binh mãi mã, hoàn toàn tỏ thái độ với Tây Nam Vương. Tây Nam Vương trong cơn giận dữ, cử hành Bách Mỹ yến, triển lãm một trăm tấm mỹ nhân đồ ở bữa tiệc. Dung Vận đứng ở hàng thứ hai.”

Chỉ nghĩ thôi, Trần Trí đều cảm thấy hắn sẽ nổi trận lôi đình thế nào. Bức họa của mình mặc cho người ngắm thì thôi đi, lại còn không phải đứng thứ nhất.

Y tò mò hỏi: “Xếp hạng thứ nhất là ai?”

Đàm Thúc nói: “Ngô Cửu.”

Trần Trí cảm thấy cái tên này có chút quen tai.

Đàm Thúc nói: “Chính là Đại thiếu gia nhị phòng Ngô gia.”

Trần Trí trợn mắt hốc mồm. Đó không phải là Ngô thiếu gia mới vừa được con trai liền mất vợ sao?

Đàm Thúc nói: “Trong bữa tiệc, Tây Nam Vương sắc phong hắn là Tây Nam Vương phi, thiên hạ chấn động. Không bao lâu, Dung Vận liền đem binh tấn công lưỡng Quảng.”



Có chút sai lệch với phiên bản “Dung Vận sâu sắc chịu sự đầu độc của nguyên Trần Bi Ly, vừa nghe Tây Nam Vương là đoạn tụ, lập tức liền diệt gã” của Giai Vô a.

Trần Trí vạn phần cảm động mình ở thời khắc mấu chốt đã giữ được ranh giới cuối cùng, không có chạy đi làm huynh đệ bọ ngựa cùng Trần Bi Ly.

Sau khi trò chuyện thoải mái cùng Đàm Thúc, Trần Trí đã đại khái hiểu về kịch tình sau này, tâm tình tốt hơn không ít, không còn chốc chốc lại kinh sợ, xảy ra chút chuyện nhỏ đều cảm thấy trời sắp sụp nữa. Dù là Hồ Niệm Tâm thật sự thành nội gian, cũng không cuống, bởi vì Đàm Thúc cam kết mình sẽ gánh phần việc Hồ Niệm Tâm kia, hoàn thành hết những nhiệm vụ mấu chốt.

Tâm tình thoải mái hơn một chút, nhìn Dung Vận cũng thuận mắt hơn rất nhiều, cộng thêm Dung Vận dè dặt tránh cái đề tài “xuất gia” này, hai người khôi phục những ngày tháng vui vẻ, chẳng qua là, trong lòng rốt cuộc đang tính toán điều gì, cũng chỉ có mình mình biết mà thôi.

Hồ Niệm Tâm rất nhanh lên đường đi Minh Châu.

Để biểu đạt tín nhiệm cùng coi trọng của mình đối với hắn, Dung Vận bị thương vẫn đi đưa tiễn.

Nhìn dáng vẻ đi đường cà nhắc cà nhắc của chủ công, Hồ Niệm Tâm quả nhiên hết sức cảm động, ân cần hỏi: “Chủ công bị thương ở nơi nào?”

Trần Trí khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa bật cười.

Dung Vận mặt không đổi sắc nói: “Chân.”

Mặc dù Hồ Niệm Tâm cảm thấy bị thương ở chân tựa hồ không phải tư thế như vậy, lại sâu sắc hiểu cái đạo lý “người ngu sống lâu”, thuận theo nói: “Hầm móng heo tẩm bổ một chút. Các cụ thường nói ăn gì bổ nấy, cũng đều có đạo lý cả.” Ngoài miệng gọi chủ công, trong giọng nói lại mang theo sự cưng chìu của anh cả đối với em trai.

Khóe mắt quét qua Trần Trí mím môi nén cười, Dung Vận gật gật đầu.

Sau khi Hồ Niệm Tâm đi, Dung Vận nghiêng đầu nhìn Trần Trí, cũng chỉ nhìn như vậy, không nói gì, chẳng qua là sự ủy khuất đầy mặt kia, dường như muốn hóa thành bông tuyết đầy trời, lộp bộp lộp bộp đập đầy đầu Trần Trí.

Trần Trí khiêm tốn nhận sai, tích cực sửa chữa: “Trở về ta bảo bọn họ hầm phao câu gà cho ngươi.”

Dung Vận nói: “Bọn họ làm ăn không ngon.”

Trần Trí nói: “Ta chưa từng hầm phao câu gà.” Y chỉ kho thịt bản thân mình.

Dung Vận vô cùng nể mặt: “Chỉ cần là đồ sư phụ làm, con đều muốn ăn.”

Nghĩ đến lúc ở trên núi, Dung Vận nấu cơm cho mình bao nhiêu năm, mình quả thực hẳn phải… nói cho hắn biết, thế nào mới gọi là thức ăn ngon. Nghĩ đến điều này, Trần Trí khoái trá đồng ý.

Dung Vận vốn tưởng rằng Trần Trí chân tay không đụng việc nhất định ngũ cốc chẳng phân biệt được, thấy y thuần thục củi đốt xắt thức ăn, mới biết mình đã coi thường rồi.

Tuy nói hầm phao câu gà, nhưng Trần Trí vẫn làm thêm tám món thức ăn đi kèm bốn mặn bốn chay.

Chỉ mới ngửi thôi, Dung Vận liền hạnh phúc muốn ngất, sau khi nếm thử một miếng, lại là mặt đầy ánh sáng hạnh phúc: “Đồ ăn sư phụ làm ngon thật.”

Trần Trí gắp cái phao câu gà cho hắn: “Tẩm bổ nhiều chút.”

Dung Vận cũng không thèm nhìn một ngụm nuốt luôn: “Sư phụ, sinh nhật con sắp tới rồi. Người có thể…”

“Được, đến lúc đó nấu cho ngươi thêm một bữa.” Trời đất bao la, người được chúc thọ to nhất. Trần Trí rất dễ thương lượng.

Dung Vận nói: “Không, con nói là, từ hôm nay đến sinh nhật con, sư phụ ngày ngày nấu cho con ăn có được hay không?”

Trần Trí ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Lời không cần nói nhiều, sắc bén là được; ánh mắt không cần ác, đạt ý là được.

Quả nhiên, Dung Vận lập tức cười xòa nói: “Sinh nhật ngày hôm đó, cũng tốt vô cùng.”
Bụi: giường anh Đàm Thúc nằm: 拔步床

Bình luận

Truyện đang đọc