Dịch: Phong Bụi
“Lúc ấy con nghĩ rằng, người này đẹp như vậy, thật giống như trước đây đã từng gặp mặt. Phải chăng, kiếp trước cũng đã gieo duyên phận.”
Diễm Vô Song chống cằm nhìn y: “Phục hồi như cũ thật mau, không hổ là kim thân đại công đức viên mãn. Nể ngươi mạng lớn, ta tha cho ngươi một cái mạng, giao người phía sau ngươi ra, ta liền dừng tay, thế nào?”
Trần Trí cảm giác được Dung Vận muốn chui ra ngoài, trên tay dùng sức. Hai người một trước một sau đấu hăng say, không ai trả lời.
Diễm Vô Song có chút tức giận: “Ta nếu đốt cả ngọn núi này, hẳn ngươi cũng biết sẽ gây ra tai họa lớn nhường nào? Sinh linh trong núi đều bị đốt thành tro, không ai may mắn tránh khỏi. Những người dựa vào núi mà ở, dựa vào núi mà sinh sống, cũng sẽ phải đói bụng. Lấy một người làm cái giá, đổi lại bách tính một vùng được an cư lạc nghiệp, vụ mua bán này hời biết bao.”
Trần Trí nói: “Ngươi nếu như chết ở thời điểm hơn một tháng trước, bách tính thành Ngư Châu có thể an cư lạc nghiệp. Ngươi vì sao không chết đi?”
Diễm Vô Song mặt liền biến sắc, nói: “Càn rỡ!”
Vừa dứt lời, Dung Vận rốt cuộc không kềm chế được, dốc lực lớn kéo y.
Trần Trí bị hắn kéo lảo đảo một cái, ngã xuống từ trên cây.
Dung Vận một tay ôm y, một tay móc ra một cái còi từ trong ngực, đặt ở mép thổi vang.
Tiếng còi chói tai, đập thẳng vào màng nhĩ, Trần Trí nghe mà váng đầu hoa mắt, chân vừa chạm đất, liền có chút như nhũn ra, cũng may Dung Vận không có buông tay, ôm y chạy sâu vào trong rừng cây.
Vương Vi Hỷ cùng binh giáp đen chẳng biết lúc nào đã giải tán hết, chỉ để lại bọn họ cùng Diễm Vô Song đấu trí đấu dũng.
Bóng người Diễm Vô Song đột nhiên biến mất tại chỗ, lại xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.
Trần Trí ổn định bước chân, lần nữa kéo Dung Vận ra phía sau.
Môi Dung Vận ghé vào gáy y, dùng giọng hết sức khẽ nói: “Đi phía trái mười trượng.”
Trần Trí: “?” Mặc dù không rõ có ý gì, y vẫn là nhấc chân đi sang bên trái, ai ngờ mới vừa đi hai bước, liền bị Dung Vận kéo lại, bên tai khẽ vang lên một tiếng “Phải”.
Chẳng lẽ y dạy ra một đứa học trò chẳng phân biệt được phương hướng?
Trần Trí đang muốn đổi phương hướng, Diễm Vô Song đã phóng ở bên trái y một ngọn lửa, để cho y danh chính ngôn thuận chạy sang bên phải.
Y chạy thật nhanh, nhiều lần kéo không được tay Dung Vận, để tránh thất lạc, y chậm lại bước chân, sóng vai cùng Dung Vận, lại ôm eo hắn, nửa ôm nửa kéo lê trên đất chạy về phía trước, đại khái chạy ra ngoài mười trượng, y nhìn về phía Dung Vận.
Dung Vận trở tay ôm lấy eo y, lại chạy về phía đông.
Diễm Vô Song đuổi theo, lửa hết ngọn này đến ngọn khác bốc khói bên chân. Mắt thấy một ngọn sắp rơi vào con đường phía trước Trần Trí, Dung Vận theo bản năng giành trước định giẫm lên, bị Trần Trí ôm ngang eo bế lên, nhảy một cái mà qua.
“Không được giẫm lên!”
Y vừa nói xong, liền cảm thấy trên cổ căng thẳng, cổ mình đã bị ôm lấy.
Trần Trí: “…” Thật ra thì y chỉ định bế một chút rồi để xuống, bế chạy rất mất sức a. Giải thích cũng mất thời gian, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục chạy về phía trước.
Diễm Vô Song như thể đã chán ghét trò chơi đuổi bắt, đột nhiên ngăn ở trước mặt bọn họ, ngọn lửa khổng lồ cháy rực sau lưng gã, xông thẳng lên chín tầng mây.
Dung Vận đột nhiên nói: “Chạy về phía sau!”
Trần Trí theo bản năng xoay người, mới vừa chạy ra hai bước, liền nghe được một hồi tiếng Phạn từ trên trời truyền xuống, mơ hồ lọt vào trong tai, tựa như hóa thành một xiềng xích vô ảnh vô hình, vây khốn lấy y từng tầng từng tầng.
Dung Vận chỉ cảm thấy dưới người buông lỏng một chút, người rớt xuống từ trong lòng Trần Trí. Trần Trí mơ mơ màng màng không thấy rõ thế cục, hắn lại nhìn thấy rõ ràng. Mới vừa rồi rừng cây còn có ánh mặt trời len lỏi giữa những khe hở cành lá lúc này đã tối sầm.
Bốn phía quá mức yên tĩnh.
Dung Vận bước chân dịch về phía Trần Trí, đế giày lướt qua lá cỏ, lại không có chút tiếng vang. Hắn muốn cõng Trần Trí lên, nhưng mới vừa cúi xuống, bốn phía bỗng nhiên sáng rực lên một vòng sáng, ngay sau đó hướng về trung ương, dập dờn hàng trăm ngàn làn sóng vòng sáng bảy màu. Làn sóng ánh sáng vờn quanh thân Trần Trí, ánh sáng chói mắt dần dần che mất bóng người y.
Dung Vận kinh hãi, nhào qua bắt lấy tay Trần Trí, bắt phải khoảng không, lại chuyển sang túm vai, mặc dù túm được, nhưng một lực đẩy vô hình bật năm ngón tay của hắn từng ngón từng ngón ra.
Tấm áo dưới đầu ngón tay càng lúc càng trơn, càng lúc càng nhẹ, tựa như số mạng hai con người, đột nhiên đến giao lộ, một người hướng bên trái, một người hướng bên phải, rẽ hai phương hướng tiến về trước…
Nhưng, làm sao có thể cho phép điều đó xảy ra?
Hắn dốc hết sức, liều cả mạng, mới bắt được sư phụ, làm sao có thể để người khác chia lìa?
Lửa lòng nóng bỏng thiêu đốt lên dục niệm, sinh ra sức lực vô hạn, nghịch lại lực đẩy kia, lần nữa bắt được bả vai Trần Trí, hắn cắn răng dán thân thể lại gần, từ từ nâng lên cánh tay nặng nề như sắt, vòng ôm Trần Trí vào trong lòng.
Cái nhìn đầu tiên tỉnh tỉnh mê mê, nơm nớp lo sợ trên núi Tứ Minh liền quyết định tương lai hắn sẽ làm bạn cả đời cùng sư phụ.
Sư phụ là của hắn, chính là của hắn.
Không ai có thể cướp đi được.
Vòng sáng bỗng nhiên bùng nổ, như một lớp màn ánh sáng to lớn, bao phủ nửa khu rừng, có điều chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng tan hết. Vương Vi Hỷ cùng Khương Di ẩn núp ở lân cận mang binh giáp đen vội vã nhảy ra ——
Trần Trí, Dung Vận, Diễm Vô Song trong ánh sáng đều tan biến không còn dấu tích.
Đầu Trần Trí giống như muốn nổ tung.
Đời người ở kiếp trước giống như một cuộn tranh được trải ra, từ lúc ra đời, từng bức từng bức lướt qua, thẳng đến lúc phi thăng. Ngay sau đó, chuyện lớn chuyện nhỏ sau khi thành tiên cũng như cưỡi ngựa xem hoa mà lướt qua một lần, chuyện mơ hồ trở nên rõ ràng, chuyện rõ ràng trở nên sâu sắc… Chỉ là cuối cùng lưu lại trong đầu, là hình ảnh Dung Vận đắm chìm trong luồng ánh sáng bảy màu, cố chấp ôm lấy mình.
Y chợt mở mắt ra, xoay mình ngồi dậy.
Tầm mắt có thể nhìn thấy được chỉ là một vùng đen đỏ. Bầu trời là màu đen, vô số những dải ánh sáng đỏ mảnh dài giao nhau trên không trung, “cắt” cây cối bốn phía loang loang lổ lổ, mờ mờ ảo ảo.
Dung Vận nằm ở trên đám lá khô cách y không xa, hai mắt nhắm nghiền, nhưng con ngươi chuyển động đầy quỷ dị.
Trần Trí vỗ hắn mấy cái, thấy không gọi hắn tỉnh được, không thể làm gì khác hơn là quay đầu quan sát chung quanh.
Nhìn cảnh sắc, nơi này hẳn không thuộc về nhân gian, cũng không thuộc về thiên đình. Tiên khí trong cơ thể tựa hồ hết sức kiêng kỵ ánh sáng đỏ, mỗi một vị trí ánh sáng đỏ xuyên qua thân thể mình, đều có ánh sáng đỏ hộ thể.
Dựa vào điều này suy luận, sợ là đã xông vào khu vực của yêu ma.
Trần Trí nhớ tới trước khi hồi tiếng Phạn cổ quái vang lên vào lúc cuối, Dung Vận bảo chạy về phía sau. Hắn nhất định biết điều gì. Đáng tiếc, lại không thể trả lời. Sợ hắn bị lạnh, sau khi đặt Dung Vận nằm ngay ngắn, vớt một đống cỏ khô, đều đặn bao trùm lên trên người hắn, mình ngồi tĩnh tọa ở bên cạnh.
Có lúc, ngồi tĩnh tọa cùng ngẩn người, chỉ cách một sợi chỉ.
Trần Trí ngồi tĩnh tọa đến một nửa, suy nghĩ liền như ánh sáng đỏ, giăng khắp nơi, như một mớ bòng bong, càng sắp xếp càng phức tạp, chẳng qua là vòng tới vòng lui, đều là chuyện Trần gia—— chuyện Trần Trí, chuyện Trần Ứng Khác, chuyện Trần Bi Ly. Sau đó, lại không khỏi ngẩn người một hồi, khi tỉnh lại, ánh sáng đỏ trong không trung càng mạnh thêm, bầu trời sáng như ánh mặt trời ngày âm u.
Dung Vận chẳng biết ngồi dậy lúc nào, đang ngồi xếp bằng luyện công.
Bởi vì Đan Bất Xá từng đánh dấu một đạo hồn ấn ở trong cơ thể hắn, để tu bổ hồn phách bị thương, Dung Vận một mực luyện một môn công pháp. Cho nên, Trần Trí thấy cũng không cảm thấy kỳ quái, lặng lẽ ngồi chờ hắn luyện xong.
Chờ đến khi sắc trời lần nữa ảm đạm xuống, Dung Vận rốt cuộc mở mắt.
Trần Trí vừa muốn chào hỏi, liền cảm giác ánh mắt đối phương nhìn mình có chút kỳ quái: “Sau thế?”
Dung Vận chần chừ gọi: “Sư phụ?”
Trần Trí nói: “Là ta.”
Dung Vận rũ mắt, tựa như thở phào một cái: “Con mới vừa nằm mộng, có chút không phân rõ thực tế cùng mộng.”
Nghĩ đến hồi ức của mình, Trần Trí trong lòng hơi chột dạ: “Ồ, ngươi nằm mơ thấy cái gì?”
“Chuyện khi còn bé.” Dung Vận nói, “Lúc Trung thu, mẹ con nói đến lúc ăn Tết sẽ tự mình làm bánh trôi nước cho con ăn, đáng tiếc không thực hiện được.”
“Còn gì nữa không?”
“Rất nhiều… Còn có lần đầu tiên con gặp sư phụ.”
Trần Trí hỏi: “Lúc nào?”
Dung Vận giương mắt nhìn y: “Sư phụ không nhớ sao? Quản gia mang con lên núi… Sư phụ mặc TSm màu mơ nhạt, nghiêm khắc đứng ở trong ánh sáng nhìn con.”
Trần Trí trong lòng khẽ thả lỏng: “Ồ? Ngươi lúc ấy trong lòng mắng ta phải không? Còn ghi hận chuyện ta cầm roi ra?” Nếu không cũng sẽ không lấy nó làm ám hiệu, giao cho sĩ quan vận chuyển quân nhu quân dụng.
Dung Vận chối: “Lúc ấy con nghĩ rằng, người này đẹp như vậy, thật giống như trước đây đã từng gặp mặt. Phải chăng, kiếp trước cũng đã gieo duyên phận.”
Tim Trần Trí đột nhiên đập loạn hai nhịp, dè dặt nhìn Dung Vận, rất sợ hồn ấn Đan Bất Xá đánh dấu để lại dấu vết ở trong đầu hắn.
Dung Vận đỡ thân cây đứng lên: “Đây là nơi nào?”
“Ta cũng không biết.” Trần Trí nói, “Có lẽ có liên quan với ánh sáng kỳ quái kia.”
Dung Vận nói: “Đó là đại trận Diệt thần sát ma do Khương Di luyện chế.”
Trần Trí trợn mắt hốc mồm.
Dung Vận lẩm bẩm: “Nhưng gã nói, trận này chỉ có tác dụng đối với thần tiên cùng yêu ma, không có một chút tác dụng gì đối với người phàm…”
Lúc ấy nghe Khương Di nói tới, còn tưởng rằng là trò đùa hù dọa người, không ngờ lại có uy lực như vậy, Trần Trí không dám xem thường: “Trận này gã luyện như thế nào?”
Dung Vận nói: “Vương Vi Hỷ sưu tập rất nhiều cổ tịch cho gã nghiên cứu.”
Trần Trí sợ hắn hoài nghi thân phận của mình, vội vàng bôi nhọ Khương Di một cái: “Đánh trận trên giấy, quá không đáng tin cậy! Nếu không làm sao kéo cả ngươi và ta cùng vào rồi.”
Dung Vận nói: “Liên lụy sư phụ rồi. Chúng con ở trên đường liền bị ác ma lửa đó quấy rầy mấy lần, Khương Di liền muốn sử dụng đại trận đối phó gã. Chẳng qua là trận pháp này vừa cần linh khí dưới đất, lại cần sinh khí ở nhân gian, gã chọn rất lâu, mới chọn trúng Nam Lĩnh. Chúng con ban đầu định động thủ ở dãy núi phía nam, ai ngờ gã không kềm chế được, ở dãy núi phía bắc liền hạ độc thủ, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để cho Khương Di vội vàng bày trận, chúng con lại dẫn gã tới. Thật may lần này sư phụ tới, nếu không, còn không biết phải hao tổn bao nhiêu binh giáp đen vào.” Diễm Vô Song tính tình khó đoán, hỉ nộ vô thường, nếu không phải Trần Trí xuất hiện, khiến cho đối phương một lòng một ý đuổi tới, bọn họ sợ là phải tốn một hồi thời gian và công sức nữa, mới có thể “mời ngài vào rọ”.
Trần Trí thản nhiên đón nhận lời cám ơn của hắn, thuận tiện vứt Khương Di xuống nước dơ nhúng thêm lần nữa: “Thì ra là vội vàng bày trận, không trách chúng ta cũng bị cuốn vào.”
Dung Vận nói: “Chúng ta tới rồi, ác ma lửa kia nói không chừng cũng ở đây, chúng ta vẫn là tìm một nơi nào đó tránh một chút, chờ biết rõ địa hình rồi tính sau.”
Trần Trí cảm thấy rất có lý. Y là thần tiên không sợ đói, Dung Vận là người phàm, nếu như không tìm được đường ra hoặc thức ăn có thể bỏ miệng, sợ là chưa gặp phải ác ma lửa đã chết đói trước rồi.