[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

“Cám ơn sư phụ, con biết rồi.”

Nói tới tranh chấp giữa Dung gia và La gia, thì phải bàn từ tổ tiên bọn họ bàn về. Tám đời trở về trước, bọn họ từng là người một nhà.

Lão tổ La gia là con trai thứ Dung gia, bởi vì gia đạo Dung gia sa sút, bị đưa qua kế tục cho nhà giàu mới nổi họ La, một mực để bụng. Chờ sau khi trưởng bối La gia qua đời, thì trở lại nhận tổ quy tông, tiếng đẹp là “Thừa kế hương khói hai nhà”. Con cháu Dung gia vẫn chưa chết hết cơ mà, cần một con trai thứ đã đổi họ ngoài chạy tới thừa kế hương khói? Dung gia giận đến một phật xuất thế hai phật thăng thiên.

Điều càng làm cho người ta tức giận vẫn ở phía sau, để cho tiện cúng tế, dựa vào việc La gia không người, Dung gia thế yếu, ông ta dứt khoát xếp bài vị của tổ tiên La gia đến gần từ đường Dung gia.

Dung gia tất nhiên không muốn, nhưng tình thế người không thể quyết định được, biết làm thế nào?

Con trai trưởng Dung gia lòng dạ ác độc, cắn răng cưới con gái Tri phủ lớn hơn mình mười tuổi, ở nhà thủ tiết, mượn thế lên, lần nữa đuổi tổ tiên La gia từ trong từ đường ra… Nói dễ nghe là mời đi ra ngoài.

Lão tổ La gia không cam lòng, mua miếng đất đối diện từ đường Dung gia, xây lên một từ đường La Dung. Thật là tương đối khiến người ta bực mình.

Mối ân oán này dây dưa trăm năm, cho đến khi Dung gia ngày càng mạnh mẽ, con cháu La gia mới rụt cổ lại. Chẳng qua là gần đây Dung gia không chịu tài trợ Tây Nam Vương, đắc tội những thế gia khác, bọn họ muốn liên thủ cho ông một bài học, âm thầm xúi giục La gia gây chuyện, mới dẫn tới thảm án này.

Hôm nay, Dung gia một bên bị hại lại bị yêu cầu giải quyết tiếp cùng bên gây hại, có thể thấy lòng phán xét đã thiên vị đến không biên giới rồi.

Nhưng mà, đối mặt với việc gây khó khăn thế tới ào ạt này, Dung Vận ung dung mỉm cười, bày sự thật, nói phải trái, thậm chí lấy bản dập gia phả ra, chỉ ra tổ tiên La gia đích xác đã bị gạch tên khỏi gia phả Dung gia, đã là người ngoài họ.

So sánh ra, người La gia chỉ có thể cãi chày cãi cối.

Dây dưa cho tới trưa, La gia bại trận, gia chủ Phòng gia lúc này ngừng vụ tranh luận này lại, nói: “Giờ không còn sớm, ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn, mời chư vị nhập tiệc, có lời chúng ta để lúc sau nói tiếp.”

Dung Vận chưa thỏa mãn liếm liếm môi, ngoan ngoãn nhìn Trần Trí bên người, đầy vẻ lời của thầy là mệnh lệnh.

Trần Trí sống lưng thẳng tắp, theo bản năng muốn vuốt râu một cái, đến khi tay đặt trên cằm mới nhớ ra mình không có râu, không thể làm gì khác hơn là chuyển gãi gãi cằm: “Thịnh tình đưa ra, từ chối là bất kính.”

Gia chủ Phòng gia ánh mắt hơi sáng, cười híp mắt dẫn tất cả mọi người nhập tiệc.

Lúc mọi người nối đuôi mà vào, Hồ Niệm Tâm chậm lại bước chân, cố ý hướng về phía Trần Trí ra hiệu bằng mắt rằng ‘cẩn thận đề phòng ‘.

Trần Trí mới nhìn một cái, liền bị Dung Vận kéo tay áo lại.

Dung Vận nhỏ giọng nói: “Hắn tâm địa khó dò, sư phụ cẩn thận.”

Người ta có lòng tốt nhắc nhở, làm sao lại thành tâm địa khó dò rồi? Trần Trí không đồng ý nhướng mày.

Dung Vận nói: “Hắn nếu như biết bên trong có nguy hiểm, hôm qua đã nên báo cho chúng ta biết rồi. Hắn nếu như không biết, đó chính là tay không bắt sói quý, không cần làm gì mà nhận được sự cảm kích của chúng ta.”

Trần Trí hiếu kỳ hỏi: “Trong đầu của ngươi sao lại có nhiều suy nghĩ như vậy?” Mấy năm này ở trên núi, chỉ có hai người bọn họ, làm sao thai nghén ra nhiều cảm ngộ về tranh đấu như vậy?

Dung Vận hốc mắt liền đỏ, miệng liền mếu…

“Ngừng! Ta không phải đang trách ngươi.” Trần Trí rất sợ hắn khóc ngay trước mặt mọi người, vội vàng dỗ hắn, “Ta đang khen ngươi thiên phú dị bẩm.”

Dung Vận không hề tin: “Sư phụ không thích con nữa rồi.”

Trần Trí muốn nói, ta từng nói thích ngươi lúc nào, có điều những lời này nói ra, cái túi khóc nhỏ này sẽ khóc ngay lập tức, không thể làm gì khác hơn là mỉm cười nói: “Làm gì có chuyện đó. Vi sư chỉ có một mình ngươi là học trò thôi.” Một học trò đã phải bận tâm như vậy, nhiều thêm mấy đứa nhất định sẽ lao lực mà chết.

Dung Vận thở phào một cái hỏi: “Vậy con vĩnh viễn là đồ đệ duy nhất của sư phụ sao?”

Được voi đòi tiên hả, Trần Trí vỗ vỗ đầu hắn, hàm hồ nói: “Xem biểu hiện của ngươi.”

Dung Vận không nhận được câu trả lời khẳng định, trong lòng thất vọng tràn trề, nhưng lại nhớ tới những năm này mình từ “Bị sư phụ ghét” từng bước một đi về phía “Được sư phụ thích”, lại lần nữa tràn đầy lòng tin.

Hai người dừng lại quá lâu ở phía sau, gia chủ Phòng gia không nhịn được đi ra kéo bọn hắn đi vào: “Dung tiểu đệ không nên khách khí, cứ coi như nhà mình, có cái gì không đủ cứ việc nói.”

Dung Vận quả nhiên không khách khí, nói: “Trước kia ở nhà, ngồi vị trí chủ tọa chính là cha mẹ, đáng tiếc bọn họ đều không còn nữa rồi.”

Gia chủ Phòng gia đang chuẩn bị trở về vị trí chủ tọa: “…” Thật vất vả vượt qua chướng ngại tâm lý ngồi xuống, ngẩng đầu một cái liền thấy Dung Vận nhìn mình không thèm che giấu, khiến những người khác cũng nhất loạt nhìn chăm chú, không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Dung tiểu đệ có chuyện gì?”

Dung Vận đỏ mắt, thút thít nghẹn ngào nói: “Hôm nay khách quý chật nhà, cha mẹ lại không duyên gặp gỡ, trong lòng ta quả thực đau buồn.”

Gia chủ Phòng gia có thể nói gì đây? Chỉ có thể an ủi.

An ủi hồi lâu, Dung Vận rốt cuộc thu nước mắt lại: “Ta muốn mời rượu cha mẹ ta.”

Gia chủ Phòng gia cảm thấy chuyện này có chút không đúng, nhưng những người khác coi là chuyện đương nhiên, gật đầu, hắn cũng chỉ có thể cười nói được. Sau đó, Dung Vận liền vẩy một ly rượu lại vẩy một ly rượu về phía hắn.

Những người khác trợn mắt há mồm nhìn gia chủ Phòng gia ngây người như phỗng.

Gia chủ Phòng gia sớm đã đoán được, chịu đựng cục tức này, cũng vẩy ly rượu theo, cao giọng nói: “Nguyện Dung huynh đệ cùng em dâu ở trên trời nhắm mắt.”

Những người khác cũng vẩy rượu theo.

Rượu đầy đất tản ra thuần hương nồng nặc, thế nhưng tất cả mọi người đều không có khẩu vị, khô khốc ngồi dùng bữa.

Được ăn nửa bụng, người làm Phòng gia vội vã chạy vào: “Gia chủ! Tiên… Tiên nhân tới rồi.” “Tiên nhân” ở đây cũng không phải là chỉ thần tiên, mà là tôn xưng người bình thường đối với tu sĩ.

Ngoài Phòng gia ra, người của mấy đại thế gia khác đều vô tình hay cố ý đưa mắt hướng về phía Trần Trí cùng Dung Vận. Thế nhưng hai người như thể không biết, vẫn như cũ nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thản nhiên nhàn nhã.

Gia chủ Phòng gia đã đứng lên chào đón, sau đó Cổ gia, Ngô gia, Hồ gia, Lâm gia theo thứ tự đứng dậy. Lâm Chi Nguyên, cũng chính là Đàm Thúc, lúc rời đi, cố ý nhìn về phía Trần Trí, Trần Trí còn chưa có phản ứng, Dung Vận đã liếc tới —— bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, dĩ nhiên là ánh mắt gì cũng không truyền đạt thành công.

Dung Vận hiểu lầm ánh mắt hắn là khiêu khích, đỡ Trần Trí đứng lên, cười lạnh nói: “Đại thiếu gia Lâm gia này thật là rất thú vị.”

Trần Trí nghe ra giọng hắn bất thiện, vội vàng nói: “Có thể hắn không có ác ý.”

Dung Vận mất hứng hỏi: “Sư phụ biết hắn sao? Sao lại nói đỡ cho hắn?”

“Ta sao lại nói đỡ cho hắn à? Ta nói đỡ cho hắn là bởi vì…”

Trần Trí vẫn chưa nghĩ ra lý do, Dung Vận đã càng thêm mất hứng rồi: “Sư phụ thực sự đang nói đỡ cho hắn?”

Trần Trí: “…” Đứa trẻ mới nhỏ như vậy, đã khó xử trí thế này, lớn lên biết làm thế nào.

Hai người đang giằng co, chợt có một giọng nữ lanh lảnh vang dội bên tai: “Mời Tứ Minh Chân nhân đi ra gặp mặt.”

Trần Trí xoa xoa lỗ tai: “Tứ Minh chân nhân là ai?”

Dung Vận vừa nhón chân giúp y xoa lỗ tai, vừa nói: “Tứ Minh Chân nhân là Người đấy.”

Trần Trí: “…”

Bước ra ngưỡng cửa, hương mai tươi mới, nhạt mà nhã xông vào mũi, khiến cho người ta tâm thần sảng khoái. Người của các thế gia người phân chia đứng ở hai bên cửa, đối diện cửa, ở giữa sân nhà, dựng một tấm kính bát quái rất lớn, phía trên có một thiếu nữ đang đứng, dáng người yểu điệu, váy màu hồng nhạt, lụa mỏng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to vừa sáng vừa tròn, từ trên cao nhìn chằm chằm bọn họ.

Vừa bắt gặp đôi mắt dường như đã từng quen biết đó, Trần Trí liền câm bặt, tựa như bị ai đó dùng định thân thuật, ngơ ngác đứng, ngay cả khi bị Dung Vận kéo y cũng không có cảm giác gì.

“Ngươi chính là Tứ Minh đạo nhân sao?” Cô gái kia đầu hơi nghiêng, nhìn y từ trên xuống dưới.

Trần Trí nhìn nàng, muôn vàn suy nghĩ, muôn vàn điều không biết làm sao dồn lên trái tim, tựa như đắm chìm vào một thế giới khác, ngăn cách với đời.

Dung Vận lần đầu tiên thấy Trần Trí thất thố như vậy, lửa ghen thiêu đốt, tiến lên một bước, nửa ngăn ở trước mặt y, đối diện với thiếu nữ: “Ngươi người này cực kỳ không có quy củ, trước khi hỏi người khác không biết tự giới thiệu trước sao?”

Thiếu nữ cũng không giận, nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên kính bát quái, đi tới trước mặt Dung Vận, ngẩng đầu nhìn Trần Trí: “Sư phụ ta muốn gặp ngươi.”

Sau lưng không có tiếng đáp, Dung Vận không nhịn được quay đầu, lại thấy Trần Trí đôi mắt chảy ra hai hàng lệ.

“Sư phụ?” Dung túi khóc bản thân khóc nhiều lần như vậy, vẫn là lần đầu thấy sư phụ khóc, trong lòng đại loạn, lập tức không để ý gì hết, ôm lấy y hỏi: “Sư phụ, Người sao thế? Có gì ủy khuất? Nói cho con, con báo thù cho Người.” Dứt lời, còn không quên hung hăng trừng cô gái kia một cái.

Cô gái kia vốn cảm thấy Tứ Minh đạo nhân khóc mà chẳng rõ nguyên do, bị hắn trừng một cái, càng cảm thấy không giải thích được: “Sư phụ ta muốn gặp ngươi, không nhất định muốn giết ngươi, khóc cái gì?”

Dung Vận đang muốn phản bác, bị Trần Trí bụm miệng lại. Trần Trí thu lại cảm xúc, nói giọng khàn khàn: “Sư phụ ngươi ở nơi nào?”

Nhìn thiếu nữ lên sàn còn phải chân giẫm kính bát quái, cách sư phụ nàng lên sàn có thể tưởng tượng được —— võ đường trống trải phủ kín hoa mai, bốn phía vây giá gỗ một vòng, sa mỏng treo rủ, gió phất một cái, liền như sóng lớn lớp lớp dập dềnh. Chính giữa sân, có một căn phòng bằng trúc sơn trắng, cửa phòng hé mở, lộ ra ánh sáng nhạt màu cam.

Trần Trí giẫm lên cánh hoa mai đi tới trước cửa, đang muốn đẩy cửa, liền nghe bên trong có một giọng nam nói: “Chậm đã. ‘Thiên hướng nhất trung phân thể dụng, nhân vu tâm thượng khởi kinh luân.’ Đạo hữu bái sư tại nơi nào?”

(Bụi: Thiên hướng nhất trung phân thể dụng, nhân vu tâm thượng khởi kinh luân. 天向一中分体用,人於心上起经纶 Câu này trong Quan Dịch ngâm观易吟  của Thiệu Ung, một nhà thơ lớn đời Tống, TQ, ý cả bài thơ nói về quan điểm của ông về nhân sinh vũ trụ, trời, con người và vật chất)

Trần Trí cũng không dài dòng, vừa đẩy cửa vừa nói: “Hoàng Thiên nha.”

Bên trong đột nhiên “Coong”  một cái, tựa như vật nặng rơi xuống đất.

Trần Trí vội đi vào trong, vừa đúng lúc nhìn thấy một nam tử cao gầy từ dưới đất bò dậy. Bốn mắt nhìn nhau, nam tử nói: “Ngủ cùng đất, có thể cảm thụ hơi đất.”

Trần Trí nói: “Ta đúng là nghe được hơi thở trong lời nói của ngươi.” ( hơi đất – địa khí – 地气 và hơi thở – để khí – 底气đồng âm)

Nam tử kia nhìn y từ trên xuống dưới, ánh mắt không khác gì thiếu nữ mới lớn: “Ngươi nói ngươi đến từ Hoàng Thiên nha… Ngươi là tiên nhân?”

Trần Trí gật đầu: ” Ừ.”

Nam tử kia đi vòng quanh y một vòng, đột nhiên đưa tay muốn ôm, dọa cho Trần Trí vừa đẩy vừa đạp mà tránh. Nam tử kia vuốt ve ngực vừa bị đẩy, hưởng thụ mà híp mắt lại: “Quả nhiên là tiên khí mà.”

Trần Trí không nhịn được nói: “Rõ ràng là hiềm khí mà.” (hiềm khí: ghét bỏ, đồng âm với tiên khí)

Nam tử kia không để tâm, từ trong ngăn kéo lấy bánh trà ra, gọi Trần Trí ngồi vào: “Điện Phù Du của ta xây lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên chiêu đãi thần tiên, nếu không được chu đáo, xin được lượng thứ. Mời ngồi.”

Trần Trí nói: “Xin thỉnh giáo…”

Nam tử kia buông bánh trà xuống đứng lên, cầm một bó hoa mai trắng cắm ở trong bình hoa, nghiêng người khẽ ngửi: “Tại hạ Mai Số Cung chủ Mai Nhược Tuyết.”

Trần Trí ôm quyền nói: “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”

Mai Nhược Tuyết cắm hoa mai trở về trong bình hoa, ngồi xuống tiếp tục tách bánh trà: “Trà này là ta đặc biệt mua từ chân núi Côn Lôn, nghe nói vị trà ngọt, màu sắc tươi non, dư vị lưu mãi.”

Trần Trí nói: “Không biết Mai Cung chủ gọi ta tới, có gì chỉ giáo.”

Mai Nhược Tuyết lại bỏ trà bính xuống, tay vẫy về phía bình hoa, bó hoa mai kia liền nhảy vào trong lòng bàn tay của hắn. Hắn cúi đầu khẽ ngửi cánh hoa: “Ta nghe nói Tứ Minh có thần tiên, sinh lòng ngưỡng mộ, mạo muội viếng thăm, xin tiên nhân đừng phiền lòng.”

Trần Trí nói: “Không dám không dám.”

Mai Nhược Tuyết nhìn y một hồi, thấy không còn gì khác phải nói, lần nữa cắm hoa mai trở về: “Bánh trà này là vật quý giá ta cất giấu nhiều năm, ta ngày thường cũng không nỡ uống.”

Trần Trí chờ hắn ngồi xuống, mới hỏi: “Không biết Mai Cung chủ cùng Phòng gia có quan hệ như thế nào?”

Mai Nhược Tuyết lập tức đứng lên, đi lấy hoa mai.

Trần Trí hết nhẫn nại: “Hoa mai kia có gì ảo diệu, làm Cung chủ quyến luyến không thôi.”

Mai Nhược Tuyết bưng hoa mai nói: “Tiên nhân gọi ta là Cung chủ, ta tất nhiên phải thể hiện ra vẻ băng thanh ngọc khiết, khiến người yêu mến nhất, khiến cho tiên nhân khắc sâu ấn tượng với ta.”

Trần Trí: “…”

Để lấy được ấn tượng tốt, hắn dứt khoát ôm hoa mai không buông tay, ghé mặt vào trong bó hoa, cười híp mắt nói: “Ta cùng Phòng gia kia không quen không biết, là hắn viết thư nói có biện pháp có thể gặp tiên nhân, ta mới tới xem một chút.”

Trần Trí nói: “Không biết Cung chủ có từng nghe qua ‘Mai Hoa Sát’?”

Mai Nhược Tuyết nói: “Chẳng qua là trò vặt vãnh của tên đệ tử bất hiếu mà thôi, chẳng lẽ tiên nhân cũng cảm thấy hứng thú đối với thứ này? Ờ, đúng rồi, tiên nhân đảm nhiệm chức vụ tại Hoàng Thiên nha, rất nhiều điều bất tiện, nếu có việc gì cần giết người cướp của cũng không tiện tự tay xuất thủ, tiên nhân cứ nói với ta, đảm bảo làm thỏa đáng.” Hắn có quen biết với mấy tu sĩ Bồng Lai, đối với chuyện trên trời cũng biết một hai.

Trần Trí nói: “Nếu ta muốn tra khách hàng của một vụ mua bán…”

“Chuyện này có khó khăn gì.” Mai Nhược Tuyết lập tức kêu người đi tìm đệ tử sáng lập nên tổ chức “Mai Hoa Sát” đó.

Đệ tử kia ngay tại bên trái, sau khi nghe tin rất nhanh liền chạy tới.

Mai Nhược Tuyết vừa nói ra yêu cầu, đệ tử kia lập tức tỏ ra khó xử: “Không phải đệ tử không muốn nói, chẳng qua là ngành có quy định của ngành, con…”

Mai Nhược Tuyết lười nghe gã lải nhải, dứt khoát hỏi: “Muốn chết phải không?”

Đệ tử kia đã quen tính khí của sư tôn, không dám nói nhiều, chỉ đành nói: “Sư phụ có lệnh, đệ tử không dám vi phạm, có điều đệ tử ở bên ngoài làm ăn dù sao cũng phải giữ tín nghĩa. Con mặc dù có thể nói tin tức này ra, nhưng cũng phải báo cho hắn một tiếng.”

Mai Nhược Tuyết thấy Trần Trí không phản đối, liền phất tay một cái nói: “Tùy ngươi.”

Đệ tử kia hỏi: “Không biết sư phụ muốn tra vụ làm ăn nào?”

Trần Trí nói: “Gia chủ Dung gia Dung Ngọc Thành ở Hàng Châu.”

Đệ tử kia nói: “Vụ mua bán này không cần tra xét, con còn nhớ, người mua chính là gia chủ Hồ gia Hồ Việt.”

Trần Trí ngẩn người. Bởi vì biết trước Hồ gia cũng giống Lâm gia, sẽ nương nhờ Dung Vận, lại có Hồ Niệm Tâm đêm qua ngầm báo tin trước, y đã loại bỏ Hồ gia ra khỏi danh sách hiềm nghi, không ngờ kết quả vừa vặn ngược lại.

Mai Nhược Tuyết thấy Trần Trí mặt lộ kinh ngạc, liền nói: “Ai cho phép ngươi không tra? Đi điều tra rõ đi rồi hãy nói.”

Đệ tử kia lẳng lặng ra bên ngoài đi một vòng, trở lại nói: “Đều đã điều tra rõ rồi, đúng là Hồ Việt không nghi ngờ.”

Trần Trí ôm quyền nói: “Đa tạ Mai Cung chủ.”

Mai Nhược Tuyết ngượng ngùng phe phẩy hoa mai: “Không dám không dám. Ta cũng có một chuyện muốn nhờ, xin tiên nhân ân chuẩn.”

Đã nhận ơn của người, Trần Trí không tiện cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là nói: “Tiên nhân mời nói.”

Mai Nhược Tuyết nói với bên ngoài lại là một giọng khác, lạnh như băng nói: “Không còn chuyện của ngươi nữa, mau cút đi.”

Đệ tử kia nặng nề bước chân đi.

Mai Nhược Tuyết lúc này mới móc từ trong túi càn khôn ra một quyển bí tịch, lại cười nói: “Ta may mắn lấy được một quyển công pháp song tu từ trên người một tu sĩ tự tử, ta xem một chút, công pháp dễ luyện, đạo lữ khó tìm. Cho nên, muốn xin tiên nhân tác thành ta.”

Trần Trí nhất thời không phản ứng kịp: “Ngươi muốn ta giúp ngươi làm mai dẫn mối?” Không khỏi bắt đầu quan sát hắn. Dung mạo trên trung bình, cử chỉ quái dị, thích mang nhà đi, cái mối này sợ là không dễ tìm.

Mai Nhược Tuyết đưa một làn sóng thu, cười nói: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, tiên nhân cần gì phải đoán biết còn giả bộ hồ đồ.”



Trần Trí mặc dù biết, nhưng thà mình hồ đồ tiếp. Y cười khan nói: “Thật ra thì, ta là một người xuất gia.”

Mai Nhược Tuyết trợn to hai mắt: “Ngươi không phải thần tiên sao?”

Trần Trí nói: “Thần tiên cũng có thể xuất gia a.”

Mai Nhược Tuyết nửa tin nửa ngờ: “Tiên nhân không muốn, ta nào có thể ép, cần gì phải tìm cái cớ qua loa lấy lệ như vậy trả lời ta.”

Qua loa lấy lệ không chỉ một mình ngươi.

Trần Trí một mực nói mình xuất gia.

Mai Nhược Tuyết không biết làm sao, lui mà cầu cơ hội thứ hai nói: “Vậy thì xin nhờ tiên nhân làm mai dẫn mối.”

Trần Trí qua loa đồng ý, đứng dậy muốn đi, đột nhiên không yên tâm xoay người nói: “Chuyện ta là thần tiên, xin Cung chủ giữ bí mật.”

Mai Nhược Tuyết không chút ngạc nhiên: “Tiên nhân yên tâm, thiên cơ bất khả lộ, ta là Cung chủ Mai Số cung, chẳng lẽ chút chuyện này còn không rõ sao?”

Mai Số Cung chủ nghe cũng rất không rõ. (mai số 梅数và không rõ 没数đồng âm meishu)

Có điều Trần Trí vẫn tin hắn. Bởi vì Giai Vô nói người hắn mang tiên duyên, nếu như đã có hy vọng thành tiên, hơn phân nửa sẽ không quá không đáng tin…nhỉ? Nếu như không tính Giai Vô, y đối với suy nghĩ của mình vẫn rất có lòng tin.

Bởi vì Mai Nhược Tuyết quấn lấy y trò chuyện, mặc dù chỉ nói có mấy chuyện, cũng tốn cả một buổi chiều, chờ Trần Trí đi ra, tịch dương cũng đã hạ xuống một nửa. Dung Vận chờ đến tâm phiền ý loạn, mấy lần không nhịn được muốn vọt vào, vừa thấy y liền xông qua, đi một vòng vòng quanh y, chắc chắn không có việc gì mới nói: “Sư phụ sao đi lâu như vậy, đệ tử chờ mà lòng như lửa đốt.” Vừa nói, nước mắt liền tụ lại trong hốc mắt, động một cái là có thể rớt xuống.

Trần Trí nhìn vừa buồn cười lại đau lòng, dùng tay áo lau lau mặt cho hắn: “Còn nhớ trừng phạt không?”

Dung Vận mặt liền biến sắc: “Con không khóc! Con mới vừa rồi là gió cát bay mờ mắt.”

Trần Trí dung túng xoa xoa đầu hắn, sau đó bắt đầu nhìn xung quanh.

Dung Vận ghen tuông hỏi: “Sư phụ tìm cô nương mang khăn che mặt sao? Cô ta được gia chủ Phòng gia mời đi uống trà rồi.”

Nghĩ đến nàng, Trần Trí sâu kín thở dài: “Không sao.” Y biết nàng không phải Tú Ngưng, chẳng qua là ánh mắt có bảy tám phần tương tự, nhìn vật nhớ người mà thôi.

Dung Vận hỏi: “Sư phụ quen biết cô ta? Hay là quen biết đôi mắt kia?”

Không thể không nói hắn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng sức quan sát cùng độ bén nhạy đều hơn người. Trần Trí hỏi: “Vi sư đang tìm gia chủ Hồ gia, ngươi có thấy ông ta không?”

Dung Vận nói: “Ước chừng một canh giờ trước, mang con trai vội vội vàng vàng đi khỏi rồi. Sư phụ tìm ông ta làm gì?”

Trần Trí nói: “Vi sư có chuyện phải nói cho ngươi biết, hy vọng ngươi nghe xong đừng quá kích động.” Suy nghĩ một chút lại cảm thấy Dung Vận mặc dù trưởng thành sớm, nhưng vẫn còn con nít, đột nhiên nghe về tin tức kẻ thù giết cha, không kích động là không thể nào.”Thôi, vẫn là đợi trở về rồi hãy nói đi.”

Dung Vận ngẩn ra hỏi: “Chúng ta bây giờ có thể đi về rồi sao?” Để đối phó với Hồng Môn yến hôm nay, hắn đã sớm sắp đặt phục binh chung quanh khu vườn, thắt lưng cũng quấn nhuyễn kiếm để đề phòng bất cứ tình huống nào, không ngờ Đại hội khiến khắp Hàng Châu sợ bóng sợ gió, rất nhiều người ngoại lai không thể không trở về quê cứ như vậy đầu hổ đuôi rắn  hạ màn?

Trần Trí nói: “Thầy lại dạy ngươi một đạo lý, đánh rắn đánh bảy tấc, còn lại liền không đáng để lo.” (Đánh rắn đánh bảy tấc, đánh vào vị trí hiểm yếu của rắn)

Lúc tán gẫu cùng Mai Nhược Tuyết, y từng nhắc tới Hàng Châu giới nghiêm, đối phương mặt đầy vẻ chuyện đương nhiên: “Ta mấy chục năm không xuất cung, nếu không làm ra một màn kinh thiên động địa, chẳng phải khiến người ta chê cười rồi sao? Ta vốn là bảo họ Phòng kia làm sạch trong chu vi một dặm, ai ngờ hắn bề ngoài nghe lời, bên trong làm khác.” Trần Trí lúc ấy còn nói giúp gia chủ Phòng gia lời công bằng: “Nếu là làm sạch, một màn Cung chủ sắp xếp ra không ai nhìn thấy, không phải rất đáng tiếc sao?” Mai Nhược Tuyết nói: “Ta tự sẽ phái người lan tin tức ra.” Trần Trí: “…”

Quá trình như thế nào đã còn không quan trọng, quan trọng chính là, Mai Nhược Tuyết đột ngột lùi bước, tất nhiên sẽ khiến những thế gia khác khiếp sợ, Dung Vận liền được an toàn.

Y vốn muốn mang Dung Vận đi cáo từ gia chủ Phòng gia, bị Dung Vận kéo lại, nói Phòng gia đang nịnh hót, nhất định không phải rảnh rỗi, phái người đi là được. Chưởng môn Dung gia dù sao cũng là Dung Vận, Trần Trí cũng không tiện can thiệp.

Bọn họ đi ra từ Phòng gia, vừa vặn gặp phải người La gia chuẩn bị ngồi xe rời đi.

Thiếu gia La gia từng cùng Dung Vận cãi vã đột nhiên từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi tới nói: “Hôm nay là hai nhà Phòng, Cổ bảo chúng tôi tới, hứa hẹn rất nhiều lợi ích. Từ khi cha bị hỏi tội, cuộc sống của chúng tôi liền có chút khó khăn.” Dừng một chút nói, “Cái chết của cha cậu không liên quan gì tới chúng tôi, cha tôi lại phải bồi thường cả cái mạng rồi, liền coi như là hai bên hết nợ đi.” Nói xong, cũng không để ý Dung Vận nghe vào hay không, nhảy lên xe ngựa liền đi.

Trần Trí nói: “Tiểu tử này cơ trí đấy.”

Thiếu niên La gia tất nhiên là thấy hai người bọn họ yên lành đi ra, biết kế hoạch Phòng gia có biến, sợ ngày sau bị thanh toán, mới tới nhượng bộ.

Dung Vận không phục nói: “Đây có gì mà cơ trí? Thứ ngọn cỏ dựa tường mà thôi.”

Trần Trí không thể làm gì khác hơn là nói: “So với ngươi, dĩ nhiên là thua kém rồi.”

Dung Vận lúc này mới vui vẻ.

Hai người lên xe ngựa, Dung Vận bắt đầu kể chuyện sau khi Trần Trí đi vào tòa nhà sơn trắng kia. Kể rằng thiếu gia nhị phòng Ngô gia kia nịnh bợ như thế nào, còn nói Đại thiếu gia Lâm gia đầu óc không rõ ràng lắm, toàn nói những việc đâu đâu.

Trần Trí thầm nói: Hắn nào có phải là đầu óc không rõ ràng, rõ ràng là phương pháp quá trực tiếp.

Ngựa xe chạy một đoạn đường, Dung Vận đột nhiên hỏi: “Sư phụ không phải nói có chuyện muốn nói cho con biết hay không? Giờ chỉ có hai người chúng ta, sư phụ xin hãy nói.”

Trần Trí thầm thở dài một hơi, mò từ trong túi càn khôn ra một chiếc khăn tay đợi lệnh: “Ta tra được hung thủ giết cha ngươi là ai rồi.”

Dung Vận sắc mặt hơi cứng lại, rất nhanh kịp phản ứng: “Là Hồ Việt?”

Trần Trí gật gật đầu, trong đầu thoáng hiện rất nhiều phương án ứng phó khẩn cấp: Nếu như Dung Vận rống to xông ra, mình kéo hắn lại như thế nào; nếu như hắn khóc to, mình an ủi như thế nào vân vân.

Thế nhưng Dung Vận rất nhanh khôi phục bình tĩnh: “Cám ơn sư phụ, con biết rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc