[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

“Một nhà, đương nhiên là có người làm việc, có người hưởng phúc.”

Trần Trí lần đầu tiên ý thức được tầm quan trọng của em gái, là ở trong tang lễ của mẹ.

Lúc đó, cha đã sớm qua đời, mẹ một mình gánh vác gánh nặng gia đình, lấy danh nghĩa của y, vững vàng cầm giữ chức gia chủ, chu toàn cùng chư vị chú bác. Đáng tiếc lao tâm quá độ, năm ấy khi y mười bốn tuổi, đã đi theo cha. Các chú bác đến cửa khiêu khích, y chưa kịp phản kích, em gái đã ném chậu lửa ra khóc nháo khóc lóc om sòm, làm đối phương mất hết mặt mũi, không chiến trở lui.

Ngay đêm đó, thân thể nho nhỏ của nàng rúc vào trong ngực y, giống như hai con chó sói mất đi nơi nương tựa, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm lẫn nhau.

Đả kích đối với Trần gia theo nhau mà tới, các chú bác rốt cuộc cũng thấy được ngoại địch trước mặt, đoàn kết mới là sinh lộ duy nhất, cuối cùng ngừng chút. Y cùng em gái một đường vực dậy gia môn, nhưng thủy chung không cứu vãn được trái tim càng lúc càng xa của đế vương cùng gia môn ngày càng tàn lụi. Cho đến một ngày, nàng cao hứng chạy tới, nói muốn vào cung.

Đường vào cửa cung sâu tựa biển. Nơi ăn thịt người kia, y làm sao có thể để nàng đi. Tiếp sau đó chính là một trận đấu tranh tuyệt thực kéo dài hai ngày hai đêm, y thua hoàn toàn. Trước khi chia tay, ngược lại không có cảnh tượng nhìn nhau rơi lệ, nàng ý chí chiến đấu tràn đầy, giống như nữ tướng xuất chinh, thề tái hiện huy hoàng của Trần gia. Y còn có thể như thế nào? Tự mình phối hợp. Vì vậy trăm phương ngàn kế luồn cúi trên quan trường.

Hôm nay hồi tưởng lại, cố chấp một đời kia giống như là sự ủng hộ đối với Tú Ngưng hơn. Nếu không phải nàng là thân con gái, sợ là thích hợp chức gia chủ hơn cả mình.

Mặc dù ở trong mắt y, Trần Tú Ngưng là người phụ nữ hoàn mỹ, không khuyết điểm nhất trên đời, nhưng mà, không thừa nhận cũng không được, có lúc, sự tích cực của nàng phải gọi là khiến da đầu tê dại. Ví dụ như bây giờ, thừa dịp y ngắm phong cảnh ở trên cầu, liền chặn lại, cứ nhất định muốn dẫn y đi gặp Vương phu nhân.

Trần Trí lúc này mới biết Vương Vi Hỷ cũng không phải là quan phu (người mất vợ).

Trên đường, Vương Thư Quang giải thích, mẹ nàng nằm triền miên nhiều năm trên giường bệnh, cực ít khi gặp khách, niềm yêu thích duy nhất chính là cầu thần bái phật, nghe nói Trần tiên nhân đến, liền nhất quyết như thế nào cũng phải gặp cho bằng được.

Nói đến triền miên giường bệnh, Trần Trí nhớ tới cha mình. Cha y từ nhỏ sức khỏe yếu, nhưng dựa vào hai thân phận là con trai trưởng đồng thời cũng là người con trai của người phụ nữ ông nội thích nhất, ngồi vững chức gia chủ. Khi còn bé đi gặp ông, ngoài cửa liền có thể ngửi được mùi thuốc nồng đậm —— giống như bây giờ.

Vương Thư Quang đẩy cửa ra, liền nghe được tiếng gõ mõ thanh thúy, sau đó một người phụ nữ trung niên mang theo mùi thuốc nghênh quang đi tới, thi lễ nói: “Tiên nhân thưởng quang, nhà tranh được rạng.”

Trần Trí nhìn chằm chằm khuôn mặt của bà, hồi lâu không dám động, dáng vẻ mặt đen đen, người cứng đờ, thật giống như bị sét đánh cháy.

“Tiên nhân?” Vương phu nhân dè dặt xích lại gần y.

Trần Trí dốc toàn bộ khí lực cả người, mới khắc chế được bản thân, không bật thốt ra tiếng “Cha” đã đến bên miệng.

Chuyện hoang đường nhất cõi đời này, không phải là em gái kiếp trước muốn gả cho địch nhân kiếp trước, học trò đời này, mà là cha ở kiếp trước xuất hiện ở trước mặt, nhưng trở thành mẹ của em gái kiếp trước.

Y há miệng ba lần, mới gọi nổi hai chữ “Phu nhân” ra khỏi miệng.

Vương phu nhân căng thẳng hỏi: “Có phải lão thân chỗ nào không thỏa?”

Trần Trí nói: “Phu nhân có chút giống với một vị cố nhân của ta, bất giác nhớ lại chuyện cũ, thất lễ.”

Bà vẫn chưa yên tâm, Trần Trí trấn an mãi.

Vương Thư Quang nói: “Mẹ, con đi pha trà, hai người ngồi xuống trước trò chuyện.”

Vương phu nhân xoay người, Trần Trí theo bản năng muốn đưa tay đỡ, bị đối phương tránh một chút, nhớ tới trong suy nghĩ của mọi người, mình và đối phương cùng bối phận, lại là trai gái…

Y không được tự nhiên theo ở phía sau.

Vương phu nhân ra cửa, đi tới dưới cây đa. Dưới tán cây có một bàn đá, trên mặt bàn có khắc bàn cờ vây, ba chiếc ghế đá, đánh cờ, xem đánh cờ đều có, ngược lại giống như cố ý chuẩn bị cho bọn họ ba người.

Vương phu nhân hỏi: “Tiên nhân biết đánh cờ hay không?”

Trần Trí nói: “Không thường đánh lắm.”

“Đánh cờ tốt, dưỡng tâm. Thư Quang ngày thường chỉ thích đánh cờ, đáng tiếc tôi thân thể không tốt, chị nó lại hàng năm không ở nhà, còn lão gia thì…”

Trần Trí cho rằng bà ấy muốn nói Vương Vi Hỷ cũng bề bộn nhiều việc, ai ngờ bà nói tiếp câu: “Đánh dở tệ.”

Đường đường quân sư, chẳng phải là nên bày mưu lập kế trong trướng, quyết định thắng bại ngoài ngàn dặm sao? Lại bị phu nhân nhà mình chê như vậy, có thể thấy kỹ thuật đánh cờ là thật sự thúi không thể ngửi nổi rồi.

Trần Trí cười thầm.

Vương phu nhân lấy việc đánh cờ làm buồm, thuận gió thuận thế nói tới Thư Quang lúc nhỏ, dùng nhân nghĩa lễ trí tín khen một lần, lại dùng dung mạo, đức hạnh, ngôn hành, nữ công khen một lần nữa. Thư Quang bưng trà tới vừa đúng lúc, Vương phu nhân khô miệng khô lưỡi đến không còn gì để nói, một hớp trà nóng đi xuống, ngực ấm áp, tự cảm thấy đã tẩy não Trần Trí thành công.

Thư Quang nói: “Mẹ, bên ngoài gió lạnh, thổi đầu lại đau nữa đấy.” Đỡ bà trở về, mới đi ra, Trần Trí vẫn ngồi dưới tàng cây chậm rãi uống trà. Lời đồn đãi mạt đế tiền triều lắc mình một cái làm “Tiên nhân”, nàng vốn cảm thấy buồn cười, nhưng khi gặp người thật, lại có mấy phần đáng tin, không câu chấp, không để hồng trần vào mắt, đích xác là phong độ tiên nhân nàng đã từng nhìn thấy.

Trần Trí nghe thấy bước chân nàng đến gần, nhớ tới trước kia nàng cũng thích từ phía sau đi tới, sau đó che lại mắt mình, đoán nàng hôm nay mặc quần áo màu gì. Trò chơi vô cùng ngây thơ, không hiểu sao lại chơi mãi không biết chán.

Thư Quang ngồi xuống đối diện y: “Mẹ con rất thích Người.”

Trần Trí sống lưng chợt lạnh, rất sợ câu tiếp theo của nàng là bảo y làm con rể Vương gia. Cũng may nàng rất nhanh chuyển đề tài, nói tới chuyện lý thú khi còn bé. Trần Trí rơi vào trong sự miêu tả tuổi thơ của nàng, nếu hai mươi năm này, y vẫn là Trần Ứng Khác, có cơ hội tham dự trong đó hay không, lại lần nữa được nhìn thấy nàng từ một mầm đậu nhỏ từ từ lớn lên thành giai nhân yêu kiều?

Không cần là huynh muội, hàng xóm cũng được, trưởng bối thế giao cũng tốt.

Nàng đột nhiên chớp chớp mắt, ngượng ngùng lại hoạt bát nhìn y: “Con thích Dung Vận, sư phụ thu con làm vợ của đồ đệ được không?”

Anh, em muốn ăn bánh quế hoa của Quế Hương Lâu.

Anh, em muốn đi xem hội đèn lồng Nguyên tiêu.

Anh, em muốn vào cung.



Giống như số mệnh, khiến cho người vô lực kháng cự. Chỉ có thể một tay đầu hàng, một tay dắt nàng đi an ổn hơn ở thế đạo này.

Chỗ Vương phu nhân ở rất hẻo lánh, đi đi về về cũng gần nửa canh giờ. Dung Vận đứng ở trên cầu nơi y ngắm cảnh lúc ban đầu, thật xa nhìn chằm chằm, đi gần một chút, lại đưa mắt nhìn đi nơi khác, tựa như người vừa mới nhìn hai mắt đăm đăm không phải là hắn.

Trần Trí đầu một mảnh hỗn loạn, sư phụ, anh trai, bà mai, nhân viên Hoàng Thiên Nha… Các loại thân phận kích thích va đập, khiến y đi đường không vững, thiếu chút nữa ngã xuống sông.

Dung Vận đi nhanh tới, một tay ngăn y lại, một cước vọt tới trước mặt Thư Quang, mắt đầy vẻ xa cách: “Đa tạ Vương cô nương đã tiễn sư phụ về.”

Thư Quang cười tủm tỉm hành lễ, thức thời cáo từ.

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Trần Trí hiếm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Dung Vận tố cáo: “Sư phụ đi theo nàng mất tích hai canh giờ.”

Trần Trí không biết nói gì nhìn hắn. Không biết những hán tử trong nhà có phụ nữ hay ghen ngày thường làm sao sống, y cảm thấy mình hết sức uất ức, thật là mất hết uy của người làm thầy. Nhưng thay đổi ý nghĩ nhớ tới cuộc trò chuyện với Thư Quang, lại chột dạ không dứt, hòa nhã nói: “Ta đi gặp Vương phu nhân.”

Đơn độc gặp mẹ cùng con gái? Còn quá quắt đến mức nào!

Dung Vận bực tức trong ngực: “Vương phu nhân không tham dự bữa tiệc tối qua, lại cứ nhất quyết đơn độc gặp Người, chứng minh vợ chồng Vương Vi Hỷ quan hệ không tốt. Người nhìn đi, thành thân rồi, đến cuối cùng cũng như người xa lạ, uỗng phí một phen giày vò, cần gì phải như thế. Theo con thấy, thành thân cũng không có gì bảo đảm, ngược lại không đáng tin bằng tình nghĩa thầy trò.”

Cái suy nghĩ này cũng quá đơn giản và thô bạo rồi!

Trần Trí nói: “Khi sư diệt tổ nhiều đấy.”

Dung Vận không phục: “Làm gì mà nhiều? Phàm là khi sư diệt tổ, mọi người đều biết, người người kêu đánh, nhưng nhìn thấy cũng đâu có nhiều. Hơn nữa, con lại không phải là người khác. Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, sư phụ còn hoài nghi sự sùng kính cùng ngưỡng mộ của con đối với sư phụ sao?”

Đang êm đẹp, làm sao liền bắt đầu tỏ rõ cõi lòng rồi? Trần Trí không thể làm gì khác hơn là cũng bày tỏ theo: ” Ừ, ta cũng không phải là người khác, ta sẽ không lấy vợ, càng sẽ không cưới Vương thị nữ. Tuyệt đối không thể nào.”

Dung Vận ổn định nửa trái tim: “Còn con thì sao? Sư phụ sẽ để cho con cưới chứ?”

Trần Trí không trả lời được.

Dung Vận cưới Thư Quang, lợi ích rất dễ thấy: Thúc đẩy sự liên hiệp Giang Nam cùng Yến triều, tạo thành cơ sở kiên cố cho việc thống nhất thiên hạ; hoàn thành tâm nguyện của Thư Quang; Dung Vận có người nối dõi, giang sơn vừa có thể kéo dài trăm năm; y thì nhiệm vụ hoàn thành, trở lại thiên cung…

Nhưng mà, vậy thì phải làm ngơ ý nguyện của Dung Vận sao?

Vương Vi Hỷ tựa hồ đang giằng co cùng Trần Trí, y còn một ngày không chịu đồng ý liên hôn, Dung Vận liền một ngày bị lạnh nhạt thờ ơ.

Chỉ chớp mắt, tới kinh thành đã sáu ngày, trừ ngày đầu mở tiệc tẩy trần, Vương Vi Hỷ đều không xuất hiện nữa, ngược lại là Vương phu nhân luôn luôn mời Trần Trí qua ngồi một chút. Thư Quang gặp được Dung Vận nhiều lần, vẫn không có nói chuyện. Bởi vì Trần Trí hôm đó không trả lời nghi vấn của hắn, lúc này hắn đề phòng Vương Thư Quang như đề phòng tên háo sắc vậy, rất sợ không cẩn thận bị chiếm tiện nghi, liền phải lấy thân báo đáp.

Trần Trí thường mang Dung Vận đến chỗ Âm Sơn Công dạo chơi, thuận tiện kết giao mấy con em thế gia may mắn còn sống sót trong trận đại thanh trừng. Trong lúc tán gẫu, không khỏi hỏi tới cố nhân. Vị Vô Hà công tử gặp nhau dưới ánh trăng kia đã từng chịu đựng qua thủ đoạn độc ác của Thôi Yên, lại không tránh khỏi sự vùi dập của Vương Vi Hỷ, tạo phản thất bại, bị vấn trảm cùng Niên gia trên dưới.

Trần Trí nhớ tới tiên hoàng hậu cùng giọt máu còn sót lại của tiên đế chạy ra khỏi hoàng cung ngày đó, bọn họ phụ thuộc vào Niên gia, hẳn cũng chạy không thoát một kiếp này. Nói như vậy, huyết mạch Trần triều chỉ còn lại một mình Trần Hiên Tương.

Dung Vận hết sức hứng thú đối với quá khứ của Trần Trí, không chỉ nghe rất nghiêm túc, còn hỏi rất cẩn thận, ngay cả Âm Sơn Công cũng không nhịn được giễu cợt hắn là quản gia công.

Dung Vận không cho là nhục, ngược lại cho là vinh, dương dương tự đắc nói: “Một nhà, đương nhiên là có người làm việc, có người hưởng phúc.”

Lời nói này! Thiếu chút nữa thì thuyết phục được y rồi. Tiểu hồ ly khéo mồm khéo miệng!

Trần Trí làm bộ nhìn mây trắng cuối trời đang bò như rùa đen, quay gáy lại với hắn.

Rảnh rỗi mấy ngày, bỗng nhiên lại không được rảnh nữa, nguyên nhân không có gì khác chính là: Đàm Thúc đã đến. Hắn xe nhẹ đồ ít, tới rất khiêm tốn, sau khi vào khách điếm cũng không có đường đột tìm tới cửa, mà là nửa đêm lẻn vào Thái úy phủ, rón ra rón rén mò tới mép giường Trần Trí.

Trần Trí ngủ mơ tỉnh lại, thấy bóng dáng đen thùi lùi nhìn xuống mình, bị dọa sợ thiếu chút nữa phi thăng thêm lần nữa.

“Là ta.” Đàm Thúc nhỏ giọng nói.

Trần Trí vội vã bò dậy, ôm chăn co đến chân giường, chưa hoàn hồn hỏi: “Ngươi sao lại tới đây?”

Đàm Thúc nói: “Có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi.”

Bình luận

Truyện đang đọc