[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Kỳ Nguyệt khe khẽ liếc Có Hoài, chắc chắn biểu cảm của anh không có gì khác thường, cô mới thoáng yên lòng, trái tim cũng dần khôi phục ổn định.

Không đúng! Cô yên tâm cái gì chứ!

Nếu không phải Cố Hoài, vậy có thể là người khác...

Có điều, nếu là người khác thì cô lại không cảm thấy gì, tối quá nên bất cẩn chạm môi thôi mà.

Hơn nữa đối phương cũng không biết cô là ai!

Còn nếu người đó là Cố Hoài... cô sẽ để ý...

Vì sao là Cố Hoài thì sẽ để ý?

Tại sao người khác là vô tình đụng chạm, còn Cố Hoài là hôn...

Kỳ Nguyệt đang thất thần, Tống Thu Thu chợt lay lay cánh tay cô: "Đang êm đang đẹp đột nhiên cúp điện làm tớ sợ chết khϊếp, tớ còn tưởng Lăng Phong xui xẻo, hôm nay lại không thể chơi..."

Thấy Kỳ Nguyệt ngơ ngác, Tống Thu Thu nghi ngờ nhìn cô một cái: "Nguyệt bảo, cậu ngẩn người cái gì vậy? Lấy được chữ kí khoai tây siêu siêu siêu đặc biệt của giáo sư Thẩm nên choáng váng rồi sao?"


Kỳ Nguyệt lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, trả lời qua loa: "Ừ, hạnh phúc quá..."

Ở đây có rất nhiều người không biết nhau, có điều sau mấy kí tôm hùm đất và vài tuần bia, ai nấy đều vui như thân nhau lâu lắm rồi.

Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường còn song ca hát một bài.

[ Nằm yên trong nhà, tôi thật tự do ]

[ Không ra đường thì không cần gội đầu ]

[ Ở đâu có dưa ở đó có quả ]

[ Ở đâu có nhiệt ở đó có tôi ]

[ Không đi quán bar cũng không thích mở party ]

[ Bước vào thế giới giả tưởng ]

[ Nhân vật trong sách và coca ]

[ Livestream và game, có cái nào không ngon ]

[ Cần gì tình yêu, yêu cái đầu ấy! ] (1)

Giang Lãng phun cả ngụm bia ra ngoài, khâm phục giơ ngón cái lên: "Lợi hại lợi hại, cái tên Liên Minh Cẩu Độc Thân đúng là không phải để trưng cho đẹp!"

Tống Thu Thu hát xong rồi ngồi xuống bên cạnh Giang Lãng: "Đương nhiên, Liên Minh Cẩu Độc Thân của bọn tớ không gì phá nổi đấy nhá! Nào như Phân Đội Ăn Dưa, cả ngày bị hai cậu kéo chân sau!"


Giang Lãng: "Cậu chờ đi, ngày nào đó tớ sẽ ôm một quả dưa to đùng đập chết cậu!"

Tống Thu Thu: "Được thôi! Tớ đang chờ đây, đến lúc đó tớ sẽ trao cho cậu giải thưởng Đóng góp xuất sắc nhất!"

"Ê, hát mãi chẳng thú vị gì cả! Hôm nay nhiều người như vậy, chi bằng chơi Nói Thật Hay Mạo Hiểm đi!" Lăng Phong cao giọng đề nghị.

Đề nghị này lập tức được mọi người hưởng ứng.

"Đến đến đến! Đến đây chơi Nói Thật Hay Mạo Hiểm nào!"

"Ha ha ha, tuy không phải trò gì mới, nhưng nhiều người chơi cũng náo nhiệt mà!"

Có cô gái tỏ vẻ mong chờ hỏi: "Cố Hoài có tham gia không?"

Lăng Phong buông tay: "Các cậu đừng hỏi tớ, trực tiếp hỏi Cố Hoài đi."

Cố Hoài nghe vậy, không để ý, đáp: "Nếu mọi người đều tham gia thì được."

Lăng Phong vừa nghe có triển vọng, lập tức nói: "Đương nhiên mọi người đều tham gia rồi, đúng không đúng không? Không có ai không chơi đúng không? OK! Vậy toàn phiếu thông qua!"


Hoàn toàn không cho người khác cơ hội cự tuyệt, Lăng Phong trực tiếp gõ bàn quyết định quy tắc: "Trò này không cần tớ giải thích quy tắc nữa. Một bộ bài, mỗi người rút một lá, người rút trúng lá Tiểu Vương phải chọn trả lời thật lòng hoặc lựa chọn thử thách..."

Trước kia Kỳ Nguyệt từng chơi trò này vài lần, lần nào cô cũng chọn nói thật, có điều may mắn của cô không tệ lắm, chưa từng bị hỏi vấn đề nào quá lố.

Rất nhanh, vòng đầu tiên đã có kết quả.

Giang Lãng rút được lá Đại Vương, người rút phải lá Tiểu Vương là Tống Thu Thu.

Lăng Phong đồng tình nhìn sang Tô Tiểu Đường: "Tự cầu phúc đi!"

Tống Thu Thu câm nín: "Đây là cái oan nghiệt gì vậy?"

Kỳ Nguyệt và Tô Tiểu Đường cũng lo lắng nhìn Tống Thu Thu, hai người họ không hợp nhau như vậy, không biết Giang Lãng sẽ ra đề gì.
Giang Lãng cười hi ha: "Bạn học năm điểm, nói thật hay mạo hiểm?"

....

(*) Nói thật hay mạo hiểm (Truth or Dare/Thật hay thách): Là một trò chơi chủ yếu bằng lời nói, cần hai người chơi trở lên. Người chơi được lựa chọn giữa việc trả lời thật lòng một câu hỏi hoặc thực hiện một thử thách nào đó do người thắng yêu cầu.

(1) Bài hát "Trạch" của Khương Vân Thăng.

Bình luận

Truyện đang đọc