[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Trận thi đấu hỗn hợp diễn ra vào buổi chiều.

Kỳ Nguyệt cố ý đến sớm để giao lưu với tuyển thủ nam kia, dù sao cũng là thi đấu hỗn hợp, đối phương lại là người lạ.

Lúc Kỳ Nguyệt đến nơi thì bất ngờ thấy Trần Cảnh đang gọi điện thoại ngoài trường thi đấu.

Dù sao cũng không thân, cô không định chào hỏi mà định đi luôn, nhưng lúc đi ngang qua lại đột nhiên nghe Trần Cảnh nhắc một cái tên quen thuộc...

"Cái gì? Cố Hoài bị bệnh? Bệnh gì thế, có nghiêm trọng lắm không? Vậy có mời cậu ấy tới được không?"

Cố Hoài...

Vừa nghe cái tên này, Kỳ Nguyệt bất giác dừng bước.

Trần Cảnh tiếp tục nói với người bên kia: "Việc này tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ nghe nói cậu ấy từng tạm nghỉ học nửa năm, nguyên nhân không rõ, có lẽ vì bệnh này chăng? Được được được, vậy không còn cách nào, chỉ đành đợi thôi. Gần đây mấy tiến sĩ làm việc cùng nhau cả tuần vẫn không nghiên cứu ra, trừ Hưu thần thì không ai có thể hoàn thành hạng mục đó. Được được, tôi biết rồi..."


Kỳ Nguyệt còn muốn nghe thêm thì Trần Cảnh đã cúp máy, cô không nghe thấy quá nhiều tin tức hữu dụng, chỉ biết Cố Hoài bị bệnh thật, hơn nữa hình như rất nghiêm trọng...

Kỳ Nguyệt không do dự mà bước sang ngay: "Trần Cảnh! Trùng hợp thế, anh tới xem Kỳ Trăn thi đấu sao?"

Nhìn thấy Kỳ Nguyệt, Trần Cảnh hơi sửng sốt.

Hôm nay Kỳ Nguyệt mặc đồ thể thao màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, tinh thần phấn chấn rực rỡ làm người ta phải sáng mắt.

Tuy không kinh diễm như Kỳ Trăn, nhưng sức sống cũng động lòng người. Nhìn kĩ mà nói, tướng mạo của Kỳ Nguyệt hoàn toàn không thua gì Kỳ Trăn, có điều ngày thường cô không để ý đến ăn mặc lắm, cũng không trang điểm.

Trần Cảnh lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên là lui về sau một bước kéo giãn khoảng cách, trông có vẻ hơi hời hợt, trả lời: "Đúng vậy."


Kỳ Nguyệt cũng lười dong dài, trực tiếp hỏi: "Ngại quá, vừa rồi đi ngang qua vô tình nghe thấy anh gọi điện thoại, có nói tên Cố Hoài... Cố Hoài sắp vào viện nghiên cứu của các anh rồi sao?"

Thấy Kỳ Nguyệt bắt chuyện với mình, Trần Cảnh lộ ra biểu cảm nằm trong tự kiến, bày ra vẻ bất đắc dĩ, trong lòng lại âm thầm có chút tự đắc.

Anh ta đã đồng ý với Kỳ Trăn sẽ nói rõ với Kỳ Nguyệt, nhưng được một cô gái xinh đẹp chủ động bắt chuyện làm lòng hư vinh của anh ta thỏa mãn vô cùng, vì thế anh ta cũng không bày ra khuôn mặt lạnh.

Trần Cảnh làm bộ do dự một hồi rồi mới miễn cưỡng đáp: "Nhưng cậu ấy vẫn chưa đáp ứng thời gian nhậm chức. Gần đây viện nghiên cứu có một hạng mục đang gặp vấn đề nan giải, mọi người đều không có cách, chỉ có thể mời cậu ấy đến. Kết quả, lúc sở trưởng đi mời mới biết đối phương đang bệnh... Đúng rồi, Kỳ Nguyệt, cô đến đây thi đấu hả? Nghe nói người dự thi của trường cô không tới được, nên phải đổi người?"


Kỳ Nguyệt trực tiếp bỏ lơ câu cuối của Trần Cảnh, nhíu mày hỏi: "Nghiêm trọng lắm không?"

Trần Cảnh: "Hả?"

Kỳ Nguyệt: "Bệnh của Cố Hoài, nghiêm trọng lắm không?"

Lúc này Trần Cảnh mới kịp phản ứng Kỳ Nguyệt vẫn dừng ở đề tài đầu tiên: "Tôi cũng không rõ lắm. Nghe đồng nghiệp nói sở trường và vài lãnh đạo định đi thăm bệnh, nhưng đối phương dùng lý do muốn tĩnh dưỡng để từ chối tất cả."

Kỳ Nguyệt hơi thất thần mà gật đầu:"Thế à..."

Bình luận

Truyện đang đọc