[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Vì sự xuất hiện của Cố Hoài, lớp cơ học lượng tử đột nhiên hot lên.

Lúc Kỳ Nguyệt đến lớp, phòng học đã kín chỗ, cô suýt chút nữa đã không tìm được chỗ ngồi.

Cuối cùng Tề Thư Hàng vẫy tay với cô: "Kỳ Nguyệt, bên này!"

Kỳ Nguyệt vội bước đến gần anh ta, Tề Thư Hàng và Hà Minh đều đến, bên cạnh Tề Thư Hàng vẫn còn một chỗ trống.

Tề Thư Hàng: "Ngồi chỗ này đi, tớ giữ cho cậu đấy!"

"Cảm ơn!" Kỳ Nguyệt kinh ngạc nhìn căn phòng đầy ắp người, "Hôm nay nhiều người quá!"

"Ừ, Hưu thần đến đây đã khiến lớp này hot theo rồi!" Tề Thư Hàng cảm thán.

Hà Minh dở khóc dở cười: "Thật không ngờ có ngày phải tranh chỗ trong lớp cơ học lượng tử!"

Kỳ Nguyệt cười nói: "Tớ thấy đại thần có đăng lên vòng bạn bè khuyến khích mọi người đến học thử! Vốn dĩ bạn cùng phòng của tớ cũng muốn đến, nhưng họ trùng lịch lớp khác rồi."


Tề Thư Hàng nhìn cô: "Đúng rồi Kỳ Nguyệt, làm sao mà cậu quen lão đại thế? Hôm trước tớ có nghe hai cậu nói chuyện, hình như rất thân!"

Kỳ Nguyệt gãi gãi đầu: "Nói ra thì rất dài... Tình cờ quen biết thôi..."

Trong phòng học, không ít người nhìn đông nhìn tây, nhưng khiến học thất vọng rồi, tiết học này Cố Hoài không đến.

Bài giảng của vị giáo sư già quả thật rất hay, ban đầu rất nhiều người đến vì Cố Hoài, sau lại bị cuốn vào bài giảng.

Lúc tan học, Kỳ Nguyệt dọn sách vở, đang muốn rời đi, Tề Thư Hàng đột nhiên gọi cô lại: "Kỳ Nguyệt, khoan đã..."

"Sao vậy?" Kỳ Nguyệt dừng bước.

"Ừm, cậu... tiết tiếp theo cậu có môn không?" Tề Thư Hàng hỏi.

"Không có, đây là tiết cuối cùng trong ngày hôm nay của tớ."

"Vậy cậu có đi đâu không?" Tề Thư Hàng hỏi.

"Mấy ngày nữa là đến đại hội thể thao rồi, tớ tham gia hạng mục chạy ba nghìn mét, lát nữa tớ định đến sân thể dục chạy bộ." Kỳ Nguyệt thuận miệng đáp.


"Ôi! Ba nghìn mét! Cậu trâu thế! Bội phục bội phục! Tớ cũng tham gia một hạng mục, chúng ta cùng đến sân thể dục chạy bộ đi!" Tề Thư Hàng nhiệt tình kiến nghị.

"OK!" Kỳ Nguyệt gật đầu.

Hà Minh bày ra bộ dạng nhìn thấu tất cả, liếc Tề Thư Hàng một cái: "Đại ca, cậu thi bắn súng, luyện chạy bộ làm gì?"

Tề Thư Hàng ho nhẹ một tiếng: "Bắn súng là môn kiểm tra sức chịu đựng và thế lực, tớ chạy bộ rèn luyện thể lực thì có vấn đề gì à?"

"Bắn súng quả thật cần sức chịu đựng và thể lực..." Kỳ Nguyệt hơi kinh ngạc nhìn Tề Thư Hàng: "Cậu thi bắn súng?"

Tề Thư Hàng gãi gãi đầu: "Đúng vậy, từng luyện qua mấy năm!"

Hà Minh vỗ vai Tề Thư Hàng cười nói: "Cậu khiêm tốn quá đấy, cậu ta không phải chỉ luyện mấy năm thôi đâu, tiểu tử này là vận động viên cấp quốc gia đấy!"


Ánh mắt khi nhìn Tề Thư Hàng của Kỳ Nguyệt sáng hơn vài phần: "Vậy rất lợi hại rồi! Để trở thành vận động viên cấp quốc gia thì cần có thứ hạng cao trong một giải đấu lớn đấy!"

"Tớ chỉ hứng thú chơi mấy năm thôi, đại hội thể thao lần này cũng do chủ nhiệm lớp kéo đi, dù sao người luyện súng cũng không nhiều lắm..." Tề Thư Hàng thấy sự vui vẻ khi nghe đến bắn súng của Kỳ Nguyệt thì nói tiếp, "Nếu cậu cảm thấy hứng thú, lần sau tớ có thể dạy cậu." 

Kỳ Nguyệt cười cười: "A... Thôi bỏ đi..."

Tề Thư Hàng chỉ cho rằng cô sợ không học được: "Yên tâm, rất đơn giản! Tớ dạy cậu, chắc chắn có thể học được!"

Bình luận

Truyện đang đọc