Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cuối cùng đã đến phát bắn thứ mười.
Nếu đội của hai người lại đạt điểm cao nhất thì sẽ giành được thắng lợi.
Cộng sự Lưu Cần của Kỳ Trăn giơ súng lên, biểu cảm đã chết lặng, vẻ mặt như đưa đám: "Ôi đệch! Hai người này là người thật à? Mẹ nó giải đấu quốc gia lần trước em cũng không đấu gian nan như vậy!"
Lưu Cần phát hiện Kỳ Trăn không đúng cho lắm, hơi lo lắng hỏi thăm: "Học tỷ, chị không sao chứ? Sắc mặt chị rất kém, có phải không khỏe chỗ nào không?"
Hơn nữa hôm nay Kỳ Trăn phát huy thật sự... không tốt lắm...
Tuy thực lực của đại học A chênh lệch khiến người khϊếp sợ, nhưng trình độ của Kỳ Trăn không nên càng bắn càng kém chứ?
Không biết Kỳ Trăn có nghe cộng sự nói hay không, cô ta chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hướng của Kỳ Nguyệt, trông có vẻ hoảng hốt, dường như không cầm chặt nổi súng trong tay.
Còn một điểm cuối cùng, đội của Kỳ Nguyệt sẽ thắng trận thi đấu này.
Kỳ Nguyệt nắm súng, không nhịn được mà nhìn sang chàng trai bên cạnh. Rõ ràng chỉ là một trận thi đấu cấp thành phố, nhưng tim cô còn đập nhanh hơn giải đấu quốc gia.
Chàng trai bên cạnh trong mắt cô cứ như tỏa ra ánh hào quang.
Đặc biệt là khi ánh mắt anh đồng thời hướng sang phía cô...
...
Trên khán đài, Kỳ Vạn Lý nhìn thành tích nổi trội cùng ánh mắt sáng ngời của Kỳ Nguyệt, lại nhìn sang Kỳ Trăn mặt xám như tro tàn hoàn toàn ngã ngồi tại chỗ.
Ông ta dốc toàn bộ thời gian để bồi dưỡng Kỳ Trăn, thế nhưng...
Thế nhưng lại bại trong tay Kỳ Nguyệt bị ông ta buộc từ bỏ bắn súng...
Kỳ Nguyệt dường như cảm nhận được gì đó, nhìn sang phía khán đài.
Không ngoài dự đoán, trong mắt ba mẹ không hề vui sướng khi cô thắng. Có, cũng chỉ có đau lòng, lo lắng, thất vọng về Kỳ Trăn.
Cô còn nhớ rõ giải thi đấu Thanh Long năm đó, viên đạn cuối cùng bởi vì ánh mắt đó, cô đã bỏ quyền thi đấu rồi rời sân.
Lúc này đây, Kỳ Nguyệt thu hồi tầm mắt đang dõi lên khán đài.
Cô nâng súng lên, nhắm ngay hồng tâm, bắn ra một viên đạn.
[ Phát bắn thứ mười ]
Kỳ Nguyệt: 10.9 điểm
Cố Hoài: 10.9 điểm
Lưu Cần: 10.6 điểm
Kỳ Trăn: 0 điểm
Phát bắn cuối cùng, Kỳ Nguyệt cùng Cố Hoài lấy số điểm tuyệt đối mà kết thúc.
Mà Kỳ Trăn được xem trọng nhất giải thi đấu lại bắn không trúng bia...
Sau một chốc tĩnh mịch ngắn ngủi, toàn trường phát ra những tiếng hoan hô và kinh hãi thật lớn.
Ai cũng không ngờ ở một đại hội thể thao thường thường thế này sẽ gặp được một trận thi đấu xuất sắc như thế.
Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng đội của đại học A chỉ nhờ may mắn, nhưng họ lại từng bước đánh vỡ nghi ngờ của mọi người.
Dựa theo quy tắc thi đấu, đội nào giành được mười điểm đầu tiên sẽ đạt thắng lợi.
Mà đội đại học A lấy thực lực nghiền ép một đường toàn thắng, tổng thành tích của Kỳ Nguyệt và Cố Hoài trực tiếp phá vỡ kỉ lục của thi đấu đồng đội hỗn hợp.
Tay nắm súng của Kỳ Trăn bỗng nhiên buông thả, nháy mắt tựa như bị rút hết sinh khí.
Vì cái gì...
Tại sao lại vậy...
Cái loại cảm giác hít thở không thông quen thuộc này, cái loại cảm giác tuyệt vọng khi cô ta vĩnh viễn không có cách nào đánh bại Kỳ Nguyệt lại dồn dập bủa vây.
Cô ta cho rằng đời này mình sẽ không gặp lại bóng ma đáng sợ đó - cái bóng ma Kỳ Nguyệt siêu việt mà cô ta làm cách nào cũng không thể vượt qua.
Cô ta cho rằng mình sớm đã chiến thắng nó, kết quả, vào lúc này, lại bị một phát súng đánh tỉnh...
Nhiều năm như vậy, cô ta không ngừng rèn luyện, thế mà vẫn không thắng nổi Kỳ Nguyệt đã bỏ súng 5 năm, nỗ lực mấy năm nay cứ như một trò hề vậy...
Cô ta chưa từng...
Chưa từng thắng nổi Kỳ Nguyệt...