[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Cố Hoài còn chưa nói gì, Tống Thu Thu đã đùng đùng giúp anh tìm lý do.

"Ha ha ha! Vậy chúng tôi không khách khí nữa! Quả nhiên để Cố Hoài nói chuyện rất đúng đắn!" Lăng Phong ngồi xuống, vui vẻ ăn chùa uống chùa.

Giang Lãng chống cằm, hơi câm nín: "Tôi nói này, các cậu phân biệt đối xử quá đi! Luận về nhan sắc hay nội hàm, tôi với Cố Hoài có gì khác nhau đâu chứ?"

Tống Thu Thu bày ra vẻ khó tin: "Khác thứ cậu vừa nói đấy!"

Giang Lãng: "Tống Thu Thu! Cậu..."

Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Lăng Phong giơ ly lên giảng hòa: "Thôi thôi, đều là cẩu độc thân vạn năm, hà tất gì gây tổn thương cho nhau! Chúng ta cạn một ly đi! Độc thân vui vẻ!"

"Cạn ly cạn ly! Tôi yêu độc thân! Độc thân vui vẻ!

Giang Lãng để ý thấy Kỳ Nguyệt và Cố Hoài vẫn chưa uống, Kỳ Nguyệt hình như bị dị ứng cồn, vậy Cố Hoài thì sao?


"Cố Hoài, sao cậu lại không uống?" Giang Lãng thuận miệng hỏi.

Kỳ Nguyệt ngẩng đầu nhìn sang phía Cố Hoài.

Cố Hoài bình tĩnh nhìn thoáng qua Kỳ Nguyệt, không nhanh không chậm đáp: "Dưỡng sinh."

Khóe miệng Giang Lãng hơi co quắp:  "Đệch, có nhầm không vậy? Cậu đang ở tuổi xuân phơi phới mà lại sống như các cô các chú thế, nếu tiếp tục như vậy, cậu sẽ độc thân cả đời thật đấy!"

Kỳ Nguyệt: "..."

Bạn học hai điểm, tôi khuyên cậu đừng nên lập flag* bừa. 

(*) Lập flag: Ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, ý chỉ hùng hồn nói trước một việc gì đó, song kết quả lại ngược với mong đợi.

Lúc này, dư quang trong mắt Tô Tiểu Đường nhìn thoáng qua huy chương trong balo của Kỳ Nguyệt.

"Oa! Nguyệt bảo! Đây là huy chương của cậu sao! Mau cho tớ xem với!" Tô Tiểu Đường hưng phấn nói.


Lúc này Kỳ Nguyệt đang kinh hồn bạt vía nên không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa huy chương cho Tô Tiểu Đường.

Tô Tiểu Đường cẩn thận nhận lấy huy chương rồi quan sát, vừa xem vừa ước lượng: "Trông rất nặng, có phải làm từ vàng ròng không?"

"Cậu nghĩ gì vậy! Sao có thể là vàng ròng! Nhiều nhất được mạ vàng thôi! Nếu là vàng ròng thì Nguyệt bảo đã sớm phát tài rồi..." Tống Thu Thu đang nói, đột nhiên phát hiện có điểm không đúng, vì thế sờ sang dây đeo, "Ơ? Tớ nhớ dây đeo huy chương của tuyển thủ nữ màu đỏ mà, sao lại biến thành màu lam rồi?"

Tô Tiểu Đường nghe vậy mới chợt nhận ra: "Ừ nhỉ, tớ cũng nhớ của Nguyệt bảo màu đỏ, đại thần mới là màu lam."

"Nguyệt bảo, có phải cậu cầm nhầm cái của đại thần rồi không?" Tống Thu Thu thuận miệng hỏi.

Giang Lãng với Lăng Phong đang bận uống rượu ăn thịt nướng, không để ý nhiều đến màu sắc của dây đeo.


Chỉ có Kỳ Nguyệt, tim cô nhảy mạnh lên một cái.

Tuy lúc cô và đại thần trao đổi huy chương chỉ vì đơn thuần muốn lưu lại kỉ niệm cho nhau, nhưng bây giờ ngẫm lại, hành vi đó nhìn sao cũng có chút mập mờ, nếu bọn họ biết thì có nghi ngờ gì không?

Kỳ Nguyệt trộm nhìn sang Cố Hoài theo bản năng, thấy biểu cảm của anh vẫn rất điềm tĩnh, không có ý muốn mở miệng, rất chi là phối hợp.

Nói cho cô thời gian sắp xếp lại "giáo vụ" thì cho thật, anh vẫn chưa nói gì cả.

Kỳ Nguyệt không có cách nào, xem ra cắm "hai đao" lên người chị em chí cốt là điều không thể tránh khỏi rồi...

Đúng lúc cô vẫn chưa biết mở miệng về chuyện đó thế nào, nếu để họ hiểu lầm thì cũng tốt...

Nghĩ đến đây, Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng, quyết định ăn ngay nói thật: "Ặc, không phải, không phải cầm nhầm, tớ cùng đại thần đổi huy chương với nhau..."
Tống Thu Thu hơi sửng sốt, sau đó chuyển sang kích động: "Oa! Đại thần tốt quá đi mất! Thế mà lại trao đổi huy chương với cậu!"

"Đúng vậy đúng vậy, kỉ niệm này có ý nghĩa quá đi!" Tô Tiểu Đường cũng hâm hộ.

Giang Lãng cầm xiên thịt dê, bĩu môi nói: "Chỉ là một tấm huy chương thôi mà? Loại huy chương này trong nhà Cố Hoài nhiều không đếm xuể, có gì đâu mà phải ngạc nhiên!"

"Cậu thì biết cái rắm!" Tống Thu Thu trợn mắt trừng Giang Lãng, không thèm để ý đến cậu ta mà quay sang nói với Kỳ Nguyệt, "Ha ha Nguyệt bảo, tuy chỉ là một đại hội thể thao, nhưng cậu tham gia không phải vô ích đâu. Không chỉ đè đầu Kỳ Trăn, khiến phát cuối của cô ta bắn trượt bia, mà còn lấy được huy chương của đại thần!"

Kỳ Nguyệt: "..."

Nhìn phản ứng của họ, Kỳ Nguyệt bị làm cho nghẹn họng.
Thế mà các cậu vẫn không chịu nghĩ nhiều???

Tớ và đại thần không đơn thuần như các cậu nghĩ đâu...

Xem ra, ấn tượng rằng trong đầu cô chỉ có khoai tây đã ăn sâu bén rễ vào tiềm thức của mọi người rồi.

Nói thế nào nhỉ, thật ra Tống Thu Thu không nói sai, nếu bỏ đi vài chữ của câu cuối cùng...

....

Các bảo bối Thất Tịch vui vẻ moah moah!!!

Bình luận

Truyện đang đọc