[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Từ từ! Nguyệt bảo! Cậu nói cái gì? Cậu nói... chiếc chun kia do cậu mua?" Tô Tiểu Đường sợ ngây người.

Tống Thu Thu lộ vẻ khó tin, không ngờ ăn dưa một hồi lại ăn đến người của mình: "Bọn tớ tra xét lâu như vậy, kết quả lại có nội gián?"

Kỳ Nguyệt cạn ngôn: "Vừa rồi tớ muốn nói, gọi các cậu cả nửa ngày, có ai để ý tới tớ đâu."

"Đây là trọng điểm sao???" Tống Thu Thu vô cùng đau đớn lay bả vai cô, "Không phải cậu nói cậu và lão đại không có dưa sao?"

Tô Tiểu Đường gặm khăn giấy: "Không phải cậu nói sẽ không phản bội tổ chức hay sao?"

Giang Lãng khó tin, lảo đảo chống tay lên tường: "Cho nên, bạn học khoai tây, tường nhà tôi là do cậu đào?"

Biểu cảm của Lăng Phong cũng không khác là mấy, anh ta dựa lên bức tường bên cạnh: "Người của tôi là do cậu bắt mất?"


Kỳ Nguyệt đen mặt: "Cái gì vậy! Tôi chỉ tặng chun buộc tóc! Không đào tường! Cũng không bắt người!"

Bốn người nhất trí nhìn cô, ra vẻ "cậu tin lời cậu nói sao?".

Kỳ Nguyệt bất đắc dĩ giải thích: "Thật đấy, hôm qua tớ đi mua quà tặng lão đại đó."

Tống Thu Thu: "Cho nên chiếc chun màu hồng nhạt có hình heo con kia chính là lễ vật cậu nghìn chọn vạn chọn???"

Giang Lãng vỗ tay: "Trâu nha trâu nha! Bạn học khoai tây, cậu đánh ngất Cố Hoài, sau đó đeo lên tay cậu ta hả?"

Tống Thu Thu trừng anh ta: "Giang hai điểm! Cậu nói bậy gì đó! Nguyệt bảo nhà tôi là loại người đó sao? Sao cậu không nghĩ đến việc Cố Hoài đòi mua đòi đeo chứ!"

Giang Lãng bật cười: "Tống năm điểm! Cậu nói câu đó cậu có tin nổi không? Nếu Cố Hoài đòi mua đòi đeo, bây giờ tôi sẽ cởi truồng chạy quanh sân bóng rổ!"


Lăng Phong lập tức phụ họa: "Đúng! Cởi truồng chạy! Thêm tôi nữa!"

Gần như ngay lúc Lăng Phong vừa nói xong, sau lưng truyền đến một giọng nói biếng nhác.

"Tớ đòi mua, đòi mang đấy."

Trong nhất thời, bốn người đồng loạt kinh ngạc xoay người, nhìn Cố Hoài không biết đã đến từ bao giờ.

Kỳ Nguyệt cũng hơi bất ngờ nhìn về phía anh.

Đặc biệt là Giang Lãng, cổ sắp bị trẹo luôn rồi: "Cố Hoài... cậu vừa nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa cho tiểu gia nghe coi?!"

Lăng Phong cũng khó tin: "Cậu lặp lại lần nữa!"

Cố Hoài nhìn hai người: "Nói cái gì? Nói bây giờ các cậu có thể cởi truồng chạy rồi?"

Giang Lãng: "..."

Lăng Phong: "..."

Hiện trường im lặng tận vài giây.

Cuối cùng, cả Tống Thu Thu cũng cảm thấy khó tin: "Lão đại, cậu... cậu nghiêm túc sao?"

"Quà là tôi tự chọn, cũng là tôi tự muốn đeo." Cố Hoài chậm rãi xác nhận lại lần nữa.


Vì thế, Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường đồng thời nhìn về phía Giang Lãng và Lăng Phong.

Giang Lãng kéo chặt quần áo của mình: "Cố Hoài, vì khiến tớ cởi truồng, cậu lại vắt óc tìm kế như thế sao?"

Lăng Phong: "Lương tâm cậu không đau hả?"

Kỳ Nguyệt cạn lời nhìn hai kẻ dở hơi này, nhẫn nại giải thích: "Lão đại chọn chun cột tóc để tránh một ít phiền phức không đáng có, khiến mọi người cho rằng cậu ấy là hoa đã có chủ, như vậy khi lão đại ra khỏi cửa sẽ ít bị chú ý hoặc ít bị chụp lén hơn."

Sợ Giang Lãng và Lăng Phong không hiểu, cô lại nói thêm một câu: "Ừm, loại phiền phức vì đẹp trai này, có thể hai cậu sẽ không hiểu rõ, đây cũng là việc thường tình."

Nghe Kỳ Nguyệt nói vậy, Cố Hoài cười nhẹ một tiếng.

Còn về hai người chịu đòn chí mạng kia....

Giang Lãng: "..."
Lăng Phong: "..."

Thật tàn nhẫn...

Bình luận

Truyện đang đọc