Edit by Thanh tỷ
Chương 16: Tương ngộ (4)
Nghe xong lời Tần Kiều Kiều nói, tâm tư Tần Hàn Mạt hơi dao động. Không thể không nói, lời này của Tần Kiều Kiều đã chạm đến nội tâm Tần Hàn Mạt.
Anh ta cũng biết hiện tại bọn họ không có thức ăn, bây giờ bên ngoài tất cả đều là Zombie, cho dù cha và anh cả đi ra ngoài tìm đồ ăn, nhưng dưới tình cảnh này, đoán chừng cũng rất khó khăn.
Anh ta là đàn ông, qua loa một chút cũng không sao, nhưng mẹ và em gái anh ta lại không giống thế. Mẹ anh ta là thiên kim danh môn, từ nhỏ đã được người nhà cưng chiều. Sau khi gả cho cha anh ta thì lại càng được cưng chiều hơn, muốn cái gì là có cái đó.
Còn có em gái anh ta, từ nhỏ thân thể Kiều Kiều đã yếu, người nhà đều nuông chiều cô. Cho dù đã điều dưỡng thì thân thể hiện tại cũng không phải là rất tốt.
Hai người là bảo bối, là thịt trong lòng Tần gia bọn họ, sao có thể để hai người chịu ủy khuất đây.
Nghĩ như vậy, Tần Hàn Mạt gật đầu với Tần Kiều Kiều, biểu thị đồng ý.
Tần Kiều Kiều cười ngọt ngào, nhào vào trong lòng Tần Hàn Mạt, làm nũng nói: "Anh hai, anh là tốt nhất."
Tần Hàn Mạt là điển hình của muội khống, nghe em gái nói như vậy thì nở nụ cười có phần ngốc, nhưng gương mặt lại tỏ ra đắc ý. Anh ta không hề chú ý tới ánh mắt lóe lên tia tinh quang của Tần Kiều Kiều.
Chu Ngọc đang ăn rất vui vẻ, nghe thấy xung quanh truyền đến không ít tiếng nuốt nước miếng, khóe miệng cô ta cong lên.
Đột nhiên, trước mắt bỗng xuất hiện một đôi xăng đan màu trắng nhiễm không ít bụi bặm. Mặc dù có chút bẩn, nhưng Chu Ngọc liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là mẫu mới năm nay, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Cô ta lập tức đoán được người đến là Tần Kiều Kiều, nhìn đôi xăng đan xinh xắn đẹp mắt, đáy mắt Chu Ngọc hiện lên sự đố kị.
Nhưng lúc ngẩng đầu, Chu Ngọc đã đổi sang khuôn mặt mỉm cười. Nhìn Tần Kiều Kiều điềm đạm trước mặt, cô ta cười nói: "Kiều Kiều, thật là em à? Vừa rồi tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, sao vậy, tìm tôi có chuyện gì à?"
Tần Kiều Kiều không chú ý tới sự bất thường của Chu Ngọc, vẫn như thường ngày kéo cánh tay Chu Ngọc, thân thiết nói: "Chị Ngọc, vừa rồi em còn tưởng rằng mình nghe lầm cho nên cùng anh hai qua đây xem một chút, không nghĩ thật là chị."
Trên gương mặt Tần Kiều Kiều hiện lên sự ngạc nhiên mừng rỡ, lại còn hơi nũng nịu, thể hiện rõ bộ dáng cô gái nhỏ yếu ớt.
Ấn đường Chu Ngọc hơi nhíu lại, bất động thanh sắc nhìn sang Tần Nhất bên cạnh, thấy cậu vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đáy lòng khẽ thở phào một hơi.
Quay đầu lại nhìn Tần Hàn Mạt ở đối diện, Chu Ngọc chợt hoảng hốt.
Không thể không nói, gien của Tần gia thực sự rất tốt. Hai người con trai của Tần gia đều thừa kế hết diện mạo và vẻ đẹp ưu tú của cha mẹ bọn họ. Mà bản thân Tần Nhất cũng có ba phần tương tự cha Tần, đôi mắt phượng xinh đẹp kia hoàn toàn là di truyền từ Tần Miễn.
Nhưng Tần Kiều Kiều lại là một thành viên ngoài ý muốn, dung mạo của cô ta cũng coi như xinh đẹp, nhưng chỉ có thể xưng là tiểu mỹ nhân, cách đại mỹ nhân, mỹ nữ tuyệt thế thì còn chênh lệch rất xa. Cho nên cô ta ghét nhất những nữ sinh có vẻ ngoài xinh đẹp hơn so với mình.
Cũng may Tần Kiều Kiều biết giá trị nhan sắc của bản thân không đủ nên đã nghĩ ra cách dùng khí chất để bổ sung khuyết điểm. Khí chất nhu nhược mềm yếu ngược lại làm tăng thêm không ít mị lực cho cô ta.
Tần Hàn Mạt được di truyền một nửa từ cha Tần, một nửa từ mẹ Tần, vì vậy nhìn anh ta tuấn lãng như ánh mặt trời, nhất là đôi mắt phượng nóng bỏng như lửa.
Sau lần đầu tiên Chu Ngọc gặp mặt Tần Hàn Mạt đã thích nam sinh như ánh mặt trời này. Mặc dù mục tiêu bây giờ của cô ta đã chuyển dời lên người Tần Nhất, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Tần Hàn Mạt, cô ta vẫn bị anh ta làm cho ngơ ngẩn.
Tần Kiều Kiều muốn chính là hiệu quả này, cô ta khẽ cười, ghé sát vào tai Chu Ngọc nói nhỏ: "Chị Ngọc, nên hồi thần rồi."
Câu này tuy chỉ là câu trêu ghẹo đơn giản giữa các nữ sinh, nhưng lại khiến cho Chu Ngọc chợt phục hồi lại tinh thần.
Cô ta đột nhiên có chút chột dạ, ho khan vài tiếng, hỏi: "Kiều Kiều, em có chuyện gì à?"
Chương 17: Mượn vật tư
Tần Kiều Kiều không nghĩ tới Chu Ngọc sẽ hỏi trực tiếp như vậy, trong chốc lát có chút sửng sốt, qua hồi lâu mới phản ứng kịp.
Cô ta mềm giọng nói: "Chị Ngọc, là như này... Lúc bọn em đi tương đối vội vàng, cũng không có mang theo đồ ăn, cho nên qua đây muốn mượn chị một ít."
Tần Kiều Kiều dừng một chút, có chút nhu nhược mở miệng: "Em biết đồ ăn của chị cũng không nhiều, nhưng chị cũng biết đó, thân thể mẹ em không tốt. Cho nên mới tới...mượn chị một ít đồ ăn."
Chu Ngọc yên lặng không lên tiếng, cô ta thật không ngờ Tần Kiều Kiều lại tới mượn cô ta chút đồ ăn, điều này khiến cho lòng hư vinh của cô ta vô cùng thỏa mãn. Vừa muốn mở miệng đáp ứng lại nghĩ tới đồ ăn của mình cũng không nhiều, có chút do dự.
Tần Kiều Kiều cũng nhìn ra Chu Ngọc do dự, đáy mắt chợt hiện lên một tia sáng tối tăm, trên mặt càng tỏ ra nhu nhược đáng thương: "Chị Ngọc, chị giúp bọn em tí đi. Chị yên tâm, chờ bọn em tìm được đồ ăn sẽ trả cho chị gấp đôi."
Tần Kiều Kiều nói xong, quay đầu nhìn về phía Tần Hàn Mạt vẫn luôn đứng bên cạnh không lên tiếng: "Anh hai, có phải không?"
Tần Hàn Mạt gật đầu, âm thanh trong trẻo truyền tới, anh ta chăm chú nhìn Chu Ngọc: "Em yên tâm, Tần gia chúng tôi nói lời giữ lời, sẽ trả cho em gấp đôi."
Suy cho cùng thì đối phương cũng là người mình từng thích, Chu Ngọc nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Tần Hàn Mạt, theo bản năng muốn mở miệng đồng ý.
Một giọng nói lạnh thấu xương chợt truyền đến: "Vị này là bạn học của cô, tên là Tần Kiều Kiều sao?"
Tần Kiều Kiều nghe thấy có người gọi tên mình, theo phản xạ nhìn về phía góc tường.
Một cái liếc mắt liền kinh diễm.
Thiếu niên ngồi ở góc tường không biết tỉnh từ lúc nào, đôi mắt phượng xinh đẹp của cậu đang nhìn mấy người. Trong đôi mắt đó, lạnh lẽo và nóng rực như hòa vào nhau, phá lệ hấp dẫn người khác.
Thân hình thiếu niên thon dài có chút hơi gầy, khuôn mặt tinh xảo như hiện lên màu xanh ngọc, áo sơ mi màu đen khiến cậu thoạt nhìn càng trong trẻo lạnh lùng mà cao quý, mái tóc ngắn có phần lộn xộn làm tăng thêm phần tùy ý lười biếng.
Người này chắc chắn là con cưng của thượng đế.
Chu Ngọc vừa nhìn thấy Tần Nhất, đầu óc bị Tần Hàn Mạt mê hoặc có chút hỗn loạn cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Không đúng, hiện tại người cô ta thích là Tần Nhất, không thể để cho Tần Nhất hiểu lầm được.
Không biết cậu ấy tỉnh từ lúc nào, cũng không biết vừa rồi đã nghe được bao nhiêu.
Chu Ngọc vốn không định gặp Tần Kiều Kiều, đều do Tần Kiều Kiều, nếu không phải tại cô ta, làm sao cô có thể ở trước mặt Tần Nhất lộ ra vẻ mặt mê trai như thế.
Khi thấy trong mắt Tần Kiều Kiều hiện lên sự kinh diễm và ngượng ngùng, tức giận trong lòng Chu Ngọc càng lớn hơn.
Cô không tin Tần Kiều Kiều không biết mình trước đây có ý tứ với Tần Hàn Mạt, hiện tại dẫn anh trai cô ta đến làm cái gì? Sẽ không phải là cô ta cũng xem trọng Tần Nhất, đến đây muốn đoạt Tần Nhất với Chu Ngọc cô chứ?
Càng nghĩ, Chu Ngọc càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình. Trước đây cô ta nhờ Tần Kiều Kiều giúp nối dây tơ hồng cho mình và Tần Hàn Mạt, Tần Kiều Kiều luôn qua quýt cho xong chuyện. Nhưng bây giờ lại đặc biệt dẫn theo Tần Hàn Mạt qua đây, không phải là muốn bản thân mất mặt trước mặt Tần Nhất sao.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Chu Ngọc nhìn Tần Kiều Kiều càng trở nên lạnh lùng.
Tần Kiều Kiều nơi nào thấy qua thiếu niên đẹp mắt như vậy, cô ta dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, nhất thời có chút giật mình.
Trong những người Tần Kiều Kiều đã từng gặp, cha và hai anh trai của cô ta là đẹp trai nhất. Mấy năm nay, người theo đuổi cô ta cũng không ít, nhưng cô ta lại chướng mắt những người đó.
Nhưng nếu so sánh thiếu niên trước mắt này với cha và hai anh trai cô ta thì cậu còn đẹp hơn mấy phần. Trong nháy mắt, trái tim Tần Kiều Kiều chợt đập nhanh hơn vài nhịp.
Chỉ có điều, thiếu niên này nhìn qua cũng tầm tuổi cô ta, nhưng cô ta chưa từng nhìn thấy cậu. Chẳng lẽ không phải là học sinh trường các cô? Làm thế nào Chu Ngọc lại quen biết được thiếu niên này?
Tần Nhất nhìn bộ dạng ngây người của Tần Kiều Kiều, khóe miệng hơi câu lên. Thiếu niên trong trẻo lạnh lùng đột nhiên mang theo tà khí nhè nhẹ, có phần trêu ghẹo nói: "Tự nhiên phát ngốc là sao, cô là Tần Kiều Kiều?"