[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 352: Mộc Hiên Nhiên

Cho nên trước mắt, bất kỳ một con Zombie nào đối với cô mà nói đều là một khoản tiền lớn, cô sao có thể tùy tiện để cho nó chạy mất?

Đặt tiểu Linh Hồ lên trên vai còn lại, Tần Nhất xoa xoa tay, đôi mắt sáng rực.

Cô nhân lúc Zombie đang ăn, nhanh chóng ra tay, nắm đấm nhằm đầu Zombie đánh tới, thẳng chỗ yếu hại.

Zombie cao cấp đã có cảm giác, nó ăn đau, phản ứng lại cũng rất nhanh, thuận theo lực đạo của Tần Nhất ngửa ra sau, mới tránh khỏi bị một quyền bể đầu.

Ăn cơm bị quấy rầy, đây tuyệt đối là việc không thể nhẫn. Zombie cao cấp hướng về phía Tần Nhất gào lên một tiếng chói tai, trong mắt tràn đầy tức giận, nhân loại đáng chết, dám quấy rầy nó ăn cơm, nó muốn ăn thịt cô.

Tần Nhất cười khẽ, thanh lãnh cao quý, như ánh trăng treo trên cao chiếu xuống, ôn nhu lộ ra lãnh ý: "Muốn ăn ta? Có thể thử một lần."

Zombie cao cấp "ô ô" bổ nhào về phía Tần Nhất, Tần Nhất linh hoạt né tránh, sau đó lại vung nắm đấm lên, từng quyền rơi xuống nơi yếu hại của Zombie.

Tịch nằm bò trên vai Tần Nhất nhìn nắm đấm rơi xuống mà tê cả da đầu. Nó còn nhớ mới cách đây không lâu, chính nó cũng đã nhận được loại "đãi ngộ" này. Nắm đấm kia, lực đạo kia, Tịch lắc đầu tặc lưỡi chậc chậc chậc.

Tần Nhất vô cùng nhiệt tình so chiêu với Zombie cao cấp, một bên từng quyền từng quyền hạ xuống, một bên da dày thịt béo làm thế nào cũng đánh không chết.

Tần Nhất nhìn Zombie cao cấp lăn lộn dưới đất, có chút tiếc hận nhìn nắm đấm của mình: "Quả nhiên, Zombie cao cấp không dễ dàng đối phó như vậy."

Trước đó cô còn có thể một quyền đánh vỡ đầu một con Zombie, nhưng mà đám Zombie đó chỉ toàn cấp một cấp hai, hiện tại đứng trước Zombie cao cấp, cô quả nhiên không được.

Zombie cao cấp ăn đau lăn lộn dưới đất "ô ô" kêu to, Tần Nhất thậm chí có thể nhìn thấy sự oán giận được nhân tính hóa trong mắt con Zombie.

Đúng vậy, oán giận. Nó đang yên đang lành ăn thức ăn của nó, bỗng nhiên có một tên biếи ŧɦái không biết từ đâu tới, còn ra sức đánh nó, thật sự là đau chết lão tử rồi.

Tần Nhất lắc lắc cánh tay, vô cùng ưu nhã, cô lật tay ngưng tụ ra một viên lôi cầu nho nhỏ. Lúc Zombie cao cấp còn đang ngẩn người, nhắm ngay đầu nó ném đi.

Câu nói cuối cùng của Zombie cao cấp trước khi chết là, cmn, lão tử quên lão tử cũng có dị năng.

Tần Nhất lạnh nhạt đào ra tinh thạch, tinh thạch màu đỏ mỹ lệ, to bằng một quả trứng chim cút, Tần Nhất vuốt cằm: "Con Zombie cao cấp này có dị năng? Vậy tại sao nó lại không dùng?"

Tần Nhất không hiểu, rõ ràng con Zombie cao cấp này là Zombie dị năng hệ hỏa, thế nhưng vừa rồi nó một mực không sử dụng dị năng, cô còn tưởng nó chỉ là Zombie cao cấp bình thường mà thôi.

Tần Nhất thu Zombie vào không gian, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên một trận tiếng cười vang lên, du dương như tiếng sáo.

Tần Nhất dừng bước, mắt phượng lạnh lùng: "Ra đi."

Một bóng đen từ trên cây cao bên cạnh nhẹ nhàng nhảy xuống, người nọ vui vẻ mở miệng: "Vừa rồi vừa hay trông thấy một truyện cười."

Đối phương cao khoảng mét tám, trời nóng như vậy còn mặc một bộ áo khoác màu đen, phần da lộ ra ngoài trông vô cùng tái nhợt, trên mặt đeo một cái mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng giương lên cùng cánh môi mỏng gợi cảm màu phấn hồng.

Chàng trai chậm rãi bước tới gần Tần Nhất, tay thon dài xẹt qua mu bàn tay trắng nõn của Tần Nhất: "Đôi tay này còn đẹp hơn cả tay con gái, nhưng ai mà ngờ được khi đánh người lại đau như thế."

Tần Nhất thu tay lại, tiện tay lấy ra khăn tay ướt, chậm rãi lau sạch mu bàn tay mình.

Mắt phượng xinh đẹp của đối phương giương lên, đáy mắt lộ ra từng tia hứng thú, trong giọng nói xen lẫn tia trêu chọc: "Ghét bỏ tôi như vậy ư? Thú vị đấy, chúng ta kết giao bạn bè nhé."

Tần Nhất vứt khăn tay đi, mắt phượng thanh lãnh: "Muốn kết giao bạn bè, trước tiên có phải nên nói cho tôi biết tên của cậu không?"

"Hiên Nhiên, Mộc Hiên Nhiên." Giọng nam thấp thuần hậu giống như hoa hồng chầm chậm nở rộ, yêu diễm dụ hoặc.

Chương 353: Thật nhiều thật nhiều tinh thạch

Thế nhưng Tần Nhất là ai, không nói đến hiện tại cô mất đi tất cả tình cảm, tuy rằng mấy ngày nay đang trong quá trình từ từ khôi phục, nhưng ý chí của cô tuyệt không yếu kém như vậy.

Tần Nhất bất vi sở động, Mộc Hiên Nhiên cũng không ngoài ý muốn, tiểu gia hỏa này rất thú vị.

Vừa rồi anh ta nằm trên cây ngủ một giấc, sau khi bị tiếng ồn ào phía dưới đánh thức liền chứng kiến một màn đánh nhau đặc sắc, thiếu niên áo trắng đánh Zombie lên bờ xuống ruộng.

Ánh nắng đổ xuống chiếu lên người thiếu niên thanh lãnh sáng rỡ như ánh trăng, mặt mày như họa, cái cằm trắng nõn hoàn mỹ, chọc cho lòng người ngứa ngáy.

Tần Nhất xoay người, nhấc tiểu bạch cầu trên vai ôm vào trong ngực, xinh đẹp nho nhã, phiêu dật như tiên, thanh âm lại so với Tuyết Sơn còn lạnh hơn: "Không muốn."

Mộc Hiên Nhiên hơi nhướn mày: "Không cho chút mặt mũi nào sao."

Tần Nhất không để ý đến anh ta, tiếp tục đi về phía thành Hồng Nguyệt. Tranh giành bán thú nhân sắp bắt đầu rồi, thú hạch cô bắt buộc phải có được.

Tiểu Linh Hồ thoải mái làm ổ trong ngực Tần Nhất, mềm mềm nhu nhu nói: "Nhất Nhất, cái tên nam tử đeo mặt nạ kia đi theo chúng ta."

Tần Nhất, Đỗ Quyên và Tịch trao đổi trong não hải, cho nên Mộc Hiên Nhiên đi theo phía sau không hề nghe được. Anh ta chỉ thấy thiếu niên áo trắng cúi đầu, vẻ mặt nhu hòa vuốt ve cục lông trắng trong ngực.

Cần cổ như cổ thiên nga trắng tuyết, nhẵn nhụi tinh tế giống như dương chi ngọc, hoàn mỹ đến mức khiến người ta muốn vươn tay sờ thử.

Tần Nhất lười biếng nói: "Không cần để ý đến cậu ta."

Người này mạnh hơn cô, nhưng nếu có thêm cả Tịch, anh ta chưa chắc đã đánh lại bọn cô.

Nói ra, vẫn là cô quá yếu. Sâu dưới đáy mắt Tần Nhất hiện lên từng tia khát cầu, đây là khao khát đối với sức mạnh, cô muốn trở thành người trên người, sẽ không giống như đời trước, mặc cho người ta tùy ý định đoạt.

Rừng cây không phải rất lớn, nhưng Zombie bên trong lại không ít, Tần Nhất một đường gϊếŧ ra, thu thập được mười mấy viên tinh thạch.

Mộc Hiên Nhiên chậm như rùa đi theo sau mông Tần Nhất, nhìn thiếu niên gầy gò yếu ớt phía trước, khóe miệng không nhịn được giật giật.

Nơi nào phải mỹ thiếu niên, đây rõ ràng là tiểu biếи ŧɦái! Đoạn đường này có mười mấy con Zombie, trong đó không thiếu Zombie cao cấp, nhưng tiểu biếи ŧɦái lỗ mãng này chỉ dùng nắm đấm thôi đã đánh gục được bọn nó, chiêu chiêu trí mạng.

Ánh mắt Mộc Hiên Nhiên quét mắt nhìn bàn tay với những ngón tay thon dài trắng nõn của Tần Nhất, mắt phượng nhiễm lên sự hứng thú, thiếu niên này thật sự rất thú vị.

Ra khỏi rừng cây, phía trước chính là thành Hồng Nguyệt. Do là nơi tổ chức tranh giành bán thú nhân, bên ngoài thành Hồng Nguyệt đội ngũ xếp hàng đứng thành hàng dài, Tần Nhất híp híp mắt, sau đó đi tới.

Mộc Hiên Nhiên tiếp tục đi theo đằng sau Tần Nhất, nhìn đội ngũ đang xếp hàng dài, tự mình lắc đầu: "Chậc chậc, thế này phải chờ đến bao giờ chứ."

Sau đó anh ta vòng lên trước mặt Tần Nhất, giọng điệu vui vẻ: "Này, tiểu gia hỏa, tôi thấy cậu hình như rất thiếu tinh thạch. Tôi biết một ổ Zombie ở phụ cận gần đây, bên trong có vài con Zombie, cũng có mấy bán thú nhân. Thế nào, muốn đi với tôi không?"

Tần Nhất ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực: "Ở đâu?"

Tần Nhất lạnh lùng nhìn hai mươi mấy con Zombie trước mặt, dù cô đủ tỉnh táo, nhưng giờ phút này không khỏi đen mặt. Mắt phượng nguy hiểm híp lại, lạnh nhạt nói với Mộc Hiên Nhiên đang đứng một bên xem náo nhiệt: "Đây là mấy con cậu nói?"

Mộc Hiên Nhiên vô tội liếc mắt nhìn Tần Nhất: "A, tôi cũng không biết đây là có chuyện gì, lúc trước tôi thấy chỉ có mấy con, có lẽ là do đám Zombie này ấp ra."

Tần Nhất lạnh lùng nhìn Mộc Hiên Nhiên một cái, sau đó quay đầu, tin cậu mới lạ!

Zombie nhìn thấy Tần Nhất "ô ô" kêu lên vui mừng, sau đó vội vã chạy về phía Tần Nhất, đồ ăn, đồ ăn mỹ vị.

Tần Nhất đá bay con Zombie gần nhất, lấy ra đại đao màu đen trước đây của mình, hàn quang trên thanh đại đao lóe lên, nhanh chuẩn ác.

Bình luận

Truyện đang đọc