[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 316: Phượng Hoàng

Người xung quanh đều không tản đi, hình như bị bầu không khí ảnh hưởng, tất cả mọi người đều vì thiếu nữ vừa mất đi mà tiếc hận.

Một nhân sinh bị hoán đổi sai chỗ, kết cục nghênh đón chính là bi thương.

Không biết qua bao lâu, Vân Hoán đột nhiên ôm Tần Nhất đứng lên, con ngươi đen nhánh điểm điểm màu xanh đen, đôi mắt đào hoa rét lạnh sắc bén, giống như Đế vương U Minh từ Địa Ngục bước ra.

Tần Miễn ngăn cản anh: "Cậu muốn mang con bé đi đâu, con bé là con gái của tôi." Người đàn ông trung niên tang nữ, trong lúc nhất thời già đi rất nhiều, không còn phong thái của Tần thiếu ngày xưa.

Vân Hoán lạnh lùng, thanh âm giống như từ nơi xa xôi truyền đến: "Thế nhưng em ấy hận các người, ông không có tư cách này."

Mặc dù, tiểu gia hỏa cũng hận anh.

Một câu, khiến Tần Miễn ngã ngồi trên mặt đất. Đúng vậy, Bảo Bảo hận ông ta, con bé không muốn cùng bọn họ về nhà, bởi vì nơi đó từ trước tới nay đều không phải là nhà của con bé, là lỗi của ông.

Tần Miễn chợt nhớ tới thời điểm lần đầu tiên Tần Nhất tới Tần gia, lúc đó Vương Tán Đình dùng Tần Nhất đến uy hiếp ông, muốn ông cho bà ta một danh phận, cho dù là tình nhân thôi cũng được.

Lúc ấy ông hận người đàn bà đã thiết kế ông, liên đới cũng hận cô con gái tự nhiên mọc ra này. Cho nên, khi con bé rụt rè gọi ông một tiếng "ba", ông liền giận dữ đuổi hai người họ cút đi.

Nếu như, nếu như có thể quay lại, ông nhất định sẽ ôm con bé vào lòng, kiên định mà từ ái đón nhận một tiếng "ba" này.

Vân Hoán ôm Tần Nhất, ánh mắt vô cùng dịu dàng, anh thay người trong ngực phủi đi bông tuyết rơi xuống trên lông mi: "Thất Thất, tôi mang em về."

Vân Hoán từng bước từng bước một đi về phía ngôi nhà của bọn họ. Đám đông xung quanh không tự chủ được nhường đường cho anh đi qua, bóng lưng kia cô quạnh tịch mịch, khiến cho người ta nhịn không được chóp mũi chua xót.

Bỗng nhiên, trời đất bắt đầu chấn động, một con chim màu lam bất ngờ xông lên trời, lông đuôi thật dài bay múa, mang theo một tiếng kêu thê lương.

"Mợ nó, cái quái quỷ gì thế?"

"Tôi biết, hình như là Thanh Loan!"

"Không đúng, thứ này, đây, đây là Phượng Hoàng!" Trong đám người có người hét to một tiếng, sau đó bắt đầu quỳ xuống.

Một đám người thấy vậy vội vàng quỳ xuống theo, Phượng Hoàng giáng lâm, có phải nói tận thế rất nhanh sắp qua? Có phải bọn họ được cứu rồi hay không?

"Cảm ơn ông trời, mong ông trời phù hộ."

Vô số người quỳ xuống cầu xin ông trời thương hại, để tận thế mau chóng kết thúc.

Không ai nhìn thấy, Phượng Hoàng Băng Lam kia hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong cơ thể Tần Nhất.

Trong biệt thự, Sở Sở còn đang bị lửa cháy bừng bừng thiêu đốt, cô ta có thể cảm giác được cơ thể của mình từng chút từng chút một bị thiêu đốt, thậm chí còn tản mát ra mùi thịt nướng. Nhưng, làm thế nào cũng chết không được. Cô ta đau đớn gào thét, cầu xin Lâm Bạch cho cô ta được chết thống khoái.

Lâm Bạch mắt điếc tai ngơ, chỉ ngồi yên ở trên ghế sô pha, sắc mặt u ám. Ngay cả Lâm Thanh và Đỗ Nguyên sắc mặt cũng rất khó coi, bọn họ đều đang lo lắng, lo lắng cho Tần Nhất.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ Sở Sở còn lưu lại chút thủ đoạn, dị năng tinh thần này quả thật đúng là muốn mạng của bọn họ mà, dù ý chí bọn họ cường hãn cũng vẫn bị trúng chiêu.

Cũng chính vì một chút sơ sẩy này, khiến bọn họ làm tổn thương Tần Nhất.

Lâm Thanh lo lắng nhìn thoáng qua Sở Mặc Hòa vẫn còn đang hôn mê, thanh âm khàn khàn: "Hi vọng Sở Hòa không có chuyện gì."

Đôi mắt Lâm Bạch rủ xuống, sâu kín thở dài, đâu chỉ có Sở Mặc Hòa, còn có Tần Nhất, thậm chí cả Vân Hoán, trong lòng của anh không hiểu sao cứ luôn thấy bất an.

"Lạch cạch" cửa mở, mắt đám người Lâm Bạch sáng lên, vội vã đi ra nghênh đón. Đập vào mặt là một cỗ khí lạnh, là bộ dáng người sống chớ lại gần của Vân Hoán, trong ngực anh là thiếu nữ an tĩnh, không phát ra một tiếng động.

Ba người Lâm Bạch ngây dại, không dám tin vào hai mắt mình. Nhất Nhất, Nhất Nhất làm sao vậy?

Chương 317: Tôi chịu đau cùng em

"Lão, lão đại." Lâm Thanh gian nan lên tiếng, anh ta rất muốn hỏi một chút, có phải Tần Nhất mệt mỏi ngủ thiếp đi, hoặc là chỉ là ngất đi thôi đúng không. Nhưng đôi môi mấp máy mấy lần vẫn không phát ra tiếng được.

Tần Nhất, rõ ràng đã rời bỏ bọn họ mà đi.

Tại sao, tại sao lại như vậy? Tại sao chỉ trong một đêm liền cảnh còn người mất? Hóa ra Sở Sở vẫn luôn lừa gạt bọn họ, Tần Nhất bị bọn họ gây thương tích, hiện tại...đã rời bỏ bọn họ. Tại sao, tại sao đội bọn họ trước đó còn rất tốt, qua một đêm thì sụp đổ phân ly?

Tất cả, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc bọn họ đi tìm Sở Sở!

Đáy mắt Lâm Thanh có hận. Nếu, nếu như bọn họ không đi tìm Sở Sở thì tốt rồi, bọn họ vẫn sẽ là một đội ngũ đoàn kết yêu thương nhau, Tần Nhất cũng sẽ không rời bỏ bọn họ.

Vân Hoán không nhìn ba người Lâm Thanh, hoặc là nói, toàn bộ sự chú ý của anh hiện tại đều chỉ tập trung trên người tiểu gia hỏa trong ngực, trong thế giới của anh chỉ có anh và Tần Nhất.

Ôm chặt Tần Nhất, Vân Hoán lên tầng đi về phòng mình. Anh khóa cửa lại, không cho phép bất kỳ ai tới quấy rầy anh và tiểu gia hỏa.

Bị vây quanh trong đám lửa, Sở Sở điên cuồng cười lớn tiếng: "Chết rồi, tiện nhân kia chết rồi! Ha ha ha, ông trời có mắt, ha ha ha."

Mắt hồ ly của Lâm Bạch híp lại nguy hiểm: "Ông trời có mắt thật ư?"

Trở tay ngưng tụ ra một mảnh mưa tên, phóng thẳng tới chỗ Sở Sở. Sở Sở bị đau, toàn bộ mũi tên đều đâm vào trên người cô ta, nhưng lại hoàn mỹ tránh đi những chỗ yếu hại. Cô ta đau đến chết đi sống lại, không ngừng lăn lộn, thế nhưng vẫn không chết được.

Tựa như Vân Hoán nói, anh muốn cô ta sống không bằng chết.

Trong phòng, Vân Hoán dịu dàng đặt Tần Nhất xuống giường, anh nhéo nhéo gương mặt trắng nõn mịn màng của Tần Nhất, ôn nhu nói: "Biết em thích nhất sạch sẽ, tôi giúp em lau mặt nhé."

Bưng tới một chậu nước ấm, Vân Hoán cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt Tần Nhất, động tác của anh nhẹ nhàng giống như người trên giường là búp bê sứ, đụng mạnh một cái sẽ hỏng.

Vân Hoán rút con dao găm ra, hai tay bịt lấy vết thương của Tần Nhất, chờ đến khi máu không còn chảy nữa, mới từ từ buông tay ra.

Anh hôn một cái lên má Tần Nhất, giống như đang dỗ trẻ con, nhẹ giọng nói: "Tôi giúp em lau sạch người một chút, được không? Đừng sợ, tôi sẽ rất nhẹ nhàng."

Vân Hoán xé mở phần áo nơi miệng vết thương của Tần Nhất, da thịt trắng nõn mịn màng, xúc cảm giống như dương chi bạch ngọc thượng hạng, càng làm nổi bật lên vết thương dữ tợn trước ngực, lọt vào mắt mà kinh hãi.

Trong mắt Vân Hoán không hề mang theo du͙ƈ vọиɠ, có thì cũng là sự thành kính. Anh cẩn thận từng li từng tí lau vết thương cho Tần Nhất, sau đó bôi thuốc cho cô. Đợi khi nhìn đến miệng vết thương ở bụng, đầu ngón tay anh hơi dừng lại một chút.

Nhẹ nhàng thăm dò, đáy mắt Vân Hoán toàn là sự thương tiếc: "Có đau không? Lúc đó chắc là rất đau. Là tôi không tốt, Thất Thất, em sẽ tha thứ cho tôi sao?"

Giọng nói của Vân Hoán trầm thấp, mang theo nồng đậm thống khổ không tan. Anh cúi người, môi mỏng gợi cảm dừng lại tại miệng vết thương ở trên bụng Tần Nhất: "Hẳn là rất đau, tôi chịu đau cùng với em nhé."

Vân Hoán "hừ" một tiếng, phần bụng máu tươi chảy ròng, hỏa đao trong tay biến mất. Không thèm để ý đến vết thương, cúi đầu hôn lên cánh môi tái nhợt của mỹ nhân đang ngủ say: "Như vậy liền tốt, tôi chịu đau cùng em, sẽ không để cho mình em cô đơn."

Đúng vậy, tiểu gia hỏa của anh sợ cô đơn cỡ nào, làm sao anh có thể nhẫn tâm để cô một mình chứ, anh phải bồi cô.

Vân Hoán đổi một bộ quần áo khác cho Tần Nhất, váy dài phục cổ màu đen, cao quý ưu mỹ, rất hợp với Tần Nhất.

Vân Hoán tìm một chiếc lược, quỳ gối bên giường nhẹ nhàng chải lại mái tóc cho Tần Nhất. Tóc chạm vai cao thấp không đều, vừa nhìn chính là một đao chém đứt.

Vân Hoán yêu thương chải chuốt mái tóc của Tần Nhất, thậm chí còn lấy kéo đến sửa sang lại cho cô. Cuối cùng dùng sợi dây màu bạc buộc gọn tóc Tần Nhất lên, bươm bướm nho nhỏ rủ xuống bên tai lung lay như bay múa, làm cho người ta nhịn không được muốn đặt xuống một nụ hôn.

Bình luận

Truyện đang đọc