[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 254: Bảo vệ của Vân Hoán

Vân Hoán thản nhiên đứng ở nơi đó, đôi mắt đào hoa đạm mạc đen đặc sắc bén, tựa như hùng ưng trong đêm tối, khí thế lãnh ngạo bức người, giữa thiên địa lẻ loi mà độc lập tản mát ra cường thế cùng bá khí ngạo thị, khiến người ta vô duyên vô cớ run rẩy.

Sở Sở đột nhiên cảm thấy trái tim run sợ, mặc dù Vân Hoán không nói với cô ta câu nào, không liếc nhìn cô ta một cái, thế nhưng Sở Sở vẫn cảm giác được toàn bộ uy áp quanh người Vân Hoán đều hướng cô ta đánh tới.

Sở Sở mạnh mẽ cắn chặt hàm răng, móng tay cắm vào lòng bàn tay trắng nõn, thế nhưng Sở Sở hoàn toàn không cảm giác giác được đau đớn, trong nội tâm cô ta chỉ có không cam lòng cùng oán hận. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà Vân Hoán vì tên tiểu tử thối kia đối xử với cô ta như thế, không phải cô ta mới là người nhà của anh sao?

"Không có lần sau." Vân Hoán bỗng nhiên mở miệng, thanh âm thanh lãnh mang theo hàn khí, tựa như hàn trì lạnh lẽo nhất trên Cửu Thiên.

Vẻ mặt Sở Sở cứng đờ, cô ta biết lời này Vân Hoán nói với cô ta, trong lòng bỗng nhiên có chút đau nhức.

Vân Hoán nhấc đôi chân thon dài đi ra ngoài, lưng anh thẳng tắp, tóc đen như mực, tràn đầy tự phụ cao ngạo.

Vân Hoán đi tới cửa ra mật thất trong phòng nghị sự, liếc mắt liền trông thấy thiếu niên đang ôm Tiểu Lam đứng ở phía trước. Sống lưng thiếu niên ưỡn thẳng tắp, quật cường bất khuất, tóc đen như hắc ngọc, da thịt chỗ cổ lộ ra trắng mịn như sứ.

Nhưng chỉ như vậy đã đủ làm anh đau lòng rồi, anh thấy qua Tần Nhất tà khí, gặp qua Tần Nhất thanh lãnh, cũng chứng kiến dáng vẻ tựa như mạch thượng công tử của Tần Nhất. Nhưng anh chưa từng trông thấy một Tần Nhất đơn độc, mờ mịt giống như một đứa bé lạc đường thế này.

Vân Hoán lấy áo khoác từ trong ba lô ra, đi đến choàng lên người Tần Nhất. Cơ thể chợt ấm áp, Tần Nhất quay đầu, đợi khi nhìn thấy người tới là Vân Hoán, lông mi dài cong cong, giống như hồ điệp đang bay múa.

Tần Nhất không nói gì, Vân Hoán cũng không lên tiếng, anh linh hoạt buộc dây áo lại cho Tần Nhất, bàn tay xoa nhẹ lên mái tóc cô, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Muốn làm gì thì đi làm đi, xảy ra chuyện, tôi xử lý giúp em."

Tần Nhất kinh ngạc ngẩng đầu, mắt phượng xinh đẹp bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa đạm mạc của Vân Hoán, cưng chiều cùng ý cười bên trong nhìn một cái không sót gì cả, tâm tình Tần Nhất đột nhiên tốt lên không ít.

Tần Nhất cong cong cánh môi, cô không nghĩ tới tiểu tâm tư của mình đều bị Vân Hoán nhìn thấu. Nhưng coi như Vân Hoán có ngăn cản, thì cô cũng sẽ không bỏ qua cho Sở Sở.

Chỉ là cô không nghĩ tới Vân Hoán sẽ đứng về phía cô, nhìn người đàn ông trước mắt, mặc dù khuôn mặt đã bị bôi đen nhưng vẫn như cũ khó che được vẻ đẹp tuấn mỹ của anh. Trong lòng Tần Nhất bỗng nhiên nhảy lên một cái, từng tia rung động ập tới vội vàng, khiến cô không kịp chuẩn bị.

Vân Hoán nhìn Tần Nhất đang ngẩn người, mắt phượng xinh đẹp vô ý thức mở lớn, đáy lòng đột nhiên mềm nhũn. Anh vươn tay nhéo nhéo gương mặt Tần Nhất, cảm giác mịn màng nhẵn nhụi, rất không tệ.

"Sở Sở có ơn cứu mạng với tôi, tạm thời không thể động đến, nhưng xảy ra chuyện, tôi sẽ giúp em chịu trách nhiệm, đừng sợ." Thanh âm của Vân Hoán tràn ngập từ tính, lại bởi vì mang theo hơi lạnh nhàn nhạt, phảng phất giống như một đóa sen xanh đang chầm chậm nở rộ.

Nhắc đến Sở Sở, đôi mắt đào hoa của Vân Hoán híp lại, trong đôi mắt đạm mạc hình như có màu đen đại diện cho sự hủy thiên diệt địa đang nổi lên. Hiện tại quả thật anh không thể động vào cô ta, nhưng làm Thất Thất thương tâm, cô ta cũng nên nhận chút trừng phạt.

Tần Nhất không nghĩ tới Sở Sở lại có ân cứu mạng với Vân Hoán, nhưng xem ra Vân Hoán dường như cũng biết thái độ làm người của Sở Sở. Vậy tại sao anh không vạch trần cô ta, hay chỉ là đang hoài nghi?

Tâm tư của Vân Hoán, Tần Nhất không đoán ra được, cô lắc đầu bỏ qua. Mặc kệ như thế nào, Vân Hoán tín nhiệm cô, điều này khiến cô rất vui vẻ. Chỉ là nhìn bộ dáng Vân Hoán che chở cô như đang bảo vệ gà con, không hiểu sao cô có chút muốn cười.

Mắt phượng híp lại, nếu Vân Hoán đã nói cô có thể hành động, vậy cô sẽ không khách khí nữa.

Chương 255: Lâm Hải tức giận (1)

Tần Nhất không hề phát hiện, dáng vẻ cô híp mắt cùng người nào đó giống nhau lạ thường.

Vân Hoán và Tần Nhất đợi ở bên ngoài một lúc thì đám người Lâm Bạch cũng đi ra tới. Lâm Thanh đi đến trước mặt Tần Nhất, bày ra nụ cười lấy lòng, trong mắt hồ ly hẹp dài có điểm xấu hổ: "À ờ, Nhất Nhất, vừa rồi là tôi nghĩ sai, cậu cũng tức giận nha. Nếu như không được, cậu đánh tôi mấy cái đi."

Sở Sở đè xuống không cam lòng dưới đáy mắt, cũng đi tới: "Em trai Nhất Nhất, vừa rồi không phải chị có ý kia, tất cả mọi người đều là anh em mà."

Khóe miệng Tần Nhất chứa ý cười lạnh: "Không dám."

Sở Sở giận dữ, cô ta không nghĩ tới bản thân đã tới nói lời xin lỗi rồi mà Tần Nhất lại không thèm cho mình thể diện như vậy, nhưng trên mặt cô ta vẫn cố gắng duy trì nụ cười gượng.

Sở Sở còn đang muốn nói thêm, một giọng nam tức giận vang lên: "Sở Sở, em đang làm cái gì?"

Sở Sở khẽ giật mình, người đến là Lâm Hải, đằng sau còn có Lệ Lệ vẻ mặt đắc ý đi theo gã tới.

Lâm Hải quả thật đã bị chọc giận điên lên. Vừa nãy Lệ Lệ chạy đến nói cho gã biết Sở Sở dẫn một đám người đi tới phòng nghị sự. Gã có chút không tin, trong phòng nghị sự có cái gì, chỉ có gã và Sở Sở biết. Gã không tin Sở Sở sẽ phản bội mình.

Ai ngờ sau khi gã tới, thật sự tận mắt nhìn thấy Sở Sở cùng một đám người ở chung một chỗ, trên mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng mà gã chưa từng nhìn thấy, Lâm Hải cảm thấy trái tim mình nhói đau.

Sở Sở nhíu mày, nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của Lâm Hải, ánh mắt cô ta lóe lên sự khinh thường. Hiện tại đám người Vân Hoán đều ở đây, cô ta hoàn toàn không còn là Sở Sở bị gã quản chế nữa.

Váy dài trên người Sở Sở hơi lay động, xinh đẹp cao quý nói: "Đúng như anh nhìn thấy đấy."

Vành mắt Lâm Hải đỏ vằn lên: "Em dám phản bội tôi? Làm sao em dám, tôi yêu chiều em như vậy cơ mà!"

Sở Sở khinh thường hừ lạnh một tiếng, giọng nói không tự chủ được cao lên mấy đề xi ben: "Phản bội cái gì chứ, Sở Sở tôi chưa từng quy thuận anh, tôi một mực nhẫn nhục đi theo anh, chính là vì một ngày này!"

Tần Nhất biếng nhác, người đứng nửa tựa vào người Vân Hoán. Vân Hoán cũng không giận, thậm chí còn điều chỉnh tư thế để cô dựa vào thoải mái hơn.

Tần Nhất mắt lạnh nhìn trò hề trước mặt, thuận tiện lại tán thưởng kỹ thuật diễn càng lúc càng tăng cao của Sở Sở. Nhưng chú ý tới ánh mắt vẫn luôn liếc về hướng Vân Hoán của Sở Sở, ánh mắt Tần Nhất trong nháy mắt lạnh xuống.

Sở Sở lòng tràn đầy không vui, đợi khi nhìn thấy Tần Nhất thoải mái tựa vào người Vân Hoán, đặc biệt Vân Hoán còn không đẩy cô ra, ghen tị trong lòng Sở Sở điên cuồng sinh sôi nảy nở.

Đó là ai, kia là Đế thiếu của Kinh Đô, Vân Hoán! Cô ta quen biết anh vài chục năm, chưa bao giờ thấy anh đối xử với người nào tốt như vậy, cho dù là Tiểu Hiên cũng không có.

Vân Hoán là người có bệnh thích sạch sẽ, anh không thích người khác dựa sát gần mình. Sau này khi xảy ra sự việc kia càng không thích nữ sinh tới gần anh, cho dù là mấy người Lâm Bạch thì ngày thường bọn họ cũng tự giác giữ một khoảng cách với Vân Hoán. Thế nhưng Tần Nhất, Tần Nhất vậy mà có thể tới gần người Vân Hoán, thậm chí là làm động tác thân mật như vậy!

Sở Sở nghiến răng nghiến lợi, tâm phiền ý loạn, đối với Lâm Hải trước mắt đang dây dưa không rõ càng không khách khí: "Yêu tôi? Thế nhưng tôi lại hận anh, mỗi ngày đều hận sao anh không mau đi chết đi."

Trong lòng Lâm Hải rét lạnh, trong mắt thì tràn đầy đau xót cùng không thể tin: "Tại sao có thể như vậy, rõ ràng em nói em yêu anh, rõ ràng em đã đáp ứng sẽ ở bên anh cả đời, em sao có thể như vậy?"

Lệ Lệ nhìn thấy Lâm Hải si tình với Sở Sở như thế, đáy mắt giống như một con rắn độc. Tại sao, tại sao anh không nhìn thấy điểm tốt của em, rõ ràng em yêu anh hơn con tiện nhân Sở Sở đó mà!

Lệ Lệ bỗng nhiên thét lên nói: "Thực vật biến dị đâu, các người đã làm gì thực vật biến dị?"

Bình luận

Truyện đang đọc