Edit by Thanh tỷ
Chương 348: Tranh đoạt bán thú nhân
Tiểu Lộ không cảm thấy Tần Nhất như vậy là cao lãnh khinh người, ngược lại trong lòng càng khẳng định Tần Nhất là cao thủ, nhìn khí độ này đi, Tiểu Lộ mừng thầm trong bụng.
Cậu rất muốn đi tranh đoạt bán thú nhân, muốn lấy được thú hạch của bán thú nhân cao cấp, thân thể mẹ cậu vẫn luôn không tốt, có thú hạch cao cấp thì có thể chữa khỏi bệnh.
Tâm tư của Tiểu Mộc so với Tiểu Lộ thâm trầm hơn mấy phần, cậu ta nhìn liếc mắt nhìn Tần Nhất mấy lần, khí chất cao quý quanh thân, xem ra người này không đơn giản.
Thế nhưng tại sao người như vậy lại xuất hiện ở Tuyết Sơn, trong lòng Tiểu Mộc lưu lại chút nghi vấn.
Hai mắt Tiểu Lộ sáng lấp lánh nhìn Tần Nhất, sau đó bẻ một phần hai của nửa cái bánh mì trong tay đưa cho Tần Nhất: "Tần Nhất, cho anh."
Tần Nhất lắc đầu, tiện tay lật một cái, một đống nguyên liệu nấu ăn đột nhiên xuất hiện: "Tôi là dị năng giả không gian."
Tay nghề nấu ăn của Tần Nhất rất tốt, cô ở dưới chân Tuyết Sơn bắt đầu trổ tài, nồi sắt bốc lên tiếng ục ục ục dễ nghe, mùi thơm ngào ngạt tản mát ra, vị thịt nồng đậm.
Tiểu Lộ khô khốc nuốt xuống một ngụm nước bọt, đã rất lâu rồi cậu chưa được ăn qua thịt. Tuy bây giờ mọi người có thể ăn thịt một số động vật biến dị, nhưng cũng chỉ giới hạn trong những dị năng giả có thực lực hoặc là cao tầng của căn cứ, đám nhân vật nhỏ như hai người họ, một năm cũng ngửi không đến mấy lần mùi thịt.
Tần Nhất thuần thục cho gia vị vào, cổ tay trắng ngần điêu luyện, Tần Nhất thuộc tuýp người trời sinh đã là tiêu điểm, dù chỉ là làm cơm, giơ tay nhấc chân cũng đều tản ra sự ưu nhã, khiến người ta nhịn không được nhìn chăm chú.
Tiểu Lộ nuốt một ngụm nước bọt, sao Tần Nhất có thể lớn lên yêu nghiệt như vậy chứ, cũng không biết so với Đế thiếu Vân Hoán thì như thế nào... Tiểu Lộ nghĩ vậy, cũng không cẩn thận nói ra khỏi miệng.
Nghe thấy cái tên quen thuộc, tay Tần Nhất hơi khựng lại, sau đó bình thản hỏi: "Vậy sao, không biết vị Đế thiếu kia như thế nào, cậu có thể nói một chút cho tôi nghe không?"
Tiểu Lộ không nghĩ tới mình lẩm bẩm linh tinh lại bị Tần Nhất nghe được, cậu cẩn thận liếc nhìn Tần Nhất một cái, thấy vẻ mặt cô bình thản như nước, sau khi biết cô không tức giận mới chậm rãi nói: "Ừ, Đế thiếu Vân Hoán là Căn cứ trưởng của căn cứ Đế Đô, một trong bốn căn cứ lớn hiện tại. Nghe đồn là người tuấn mỹ vô song, thế lực phi phàm, là song hệ dị năng giả, đặc biệt là dị năng không gian biến dị xuất quỷ nhập thần. Từng người trong tiểu đội Vân Hoán đều là cường giả."
Tiểu Lộ dừng một chút, sau đó lại nói: "Nhưng tôi nghe nói tiểu đội Vân Hoán còn thiếu một thành viên, biệt danh Công tử. Nghe nói vị Công tử này cũng rất tuấn mỹ, không thua kém gì Vân Hoán, chỉ có điều người thấy qua vị này đã ít lại càng ít. Có người nói đối phương thần bí khó lường, cũng có người nói thật ra đã chết rồi, song đây đều là tôi nghe nói mà thôi."
Tần Nhất bộ dáng lạnh nhạt, mắt phượng lạnh lùng không có chút rung động nào. Lại một lần nữa nghe được cái tên quen thuộc, tiểu đội quen thuộc, nhưng lòng Tần Nhất lại không có cảm giác gì, tựa như đám người này chỉ là khách qua đường mà thôi.
"Đúng rồi, vữa nãy cậu nhắc tới cái gì mà tranh bán thú nhân, là có ý gì?" Tuy không có cảm giác, nhưng Tần Nhất cũng không muốn nghe thêm tin tức về mấy người họ. Dù có những sự việc bị thay đổi do cô trọng sinh, nhưng về cơ bản vẫn không có thay đổi quá lớn.
Ví dụ như Vân Hoán vẫn là Đế thiếu cao cao tại thượng, ví dụ như thành lập Đế Đô.
Tiểu Lộ cũng không hoài nghi, nhắc tới trận tranh giành bán thú nhân, cậu có chút hưng phấn, giải thích cho Tần Nhất biết: "Là các căn cứ tranh giành bán thú nhân, giữa các thành đọ sức với nhau, cũng coi là một lần tranh tài. Trước trận tranh tài sẽ chuẩn bị một nhóm bán thú nhân, thú hạch của bán thú nhân có tác dụng vô cùng lớn, giúp tăng lên dị năng. Mỗi căn cứ thông qua so tài, sắp xếp ra thứ hạng của căn cứ, xếp hạng càng cao, bán thú nhân có được càng nhiều."
Tiểu Mộc vẫn luôn yên lặng không có chen vào đột nhiên mở miệng: "Địa điểm tổ chức lần này là ở thành Hồng Nguyệt, nghe nói bên trong đó xuất hiện một bán thú nhân cấp chín, thú hạch của bán thú nhân cấp chín nghe nói có thể cải tử hồi sinh."
Chương 349: Từng bước xâm chiếm
Nói xong, Tiểu Mộc còn nhìn Tần Nhất một cái thật sâu. Người thiếu niên trước mắt này có lẽ rất mạnh, nếu thật như vậy, căn cứ của bọn họ có lẽ vẫn còn có thể cứu.
Bên trong tận thế làm gì có cái gọi là nhân tình? Mấy năm này, căn cứ được xây dựng lên ngày càng nhiều, thế nhưng vật tư ở tận thế làm gì có nhiều như vậy, thế là giữa căn cứ với căn cứ xảy ra mâu thuẫn xung đột càng lúc càng lớn. Căn cứ cỡ lớn tự nhiên là xem thường căn cứ cỡ nhỏ, bắt đầu ra tay đoạt vật tư của bọn họ, chém gϊếŧ mỗi ngày đều có.
Cái gọi là bảng xếp hạng, đánh hữu nghị luận bàn tên tuổi, trên thực tế là để những căn cứ xếp hạng cao từng bước xâm chiếm căn cứ nhỏ. Nếu không phải vị trí căn cứ của bọn họ quá vắng vẻ, sớm đã bị nuốt chửng.
Những chuyện này đương nhiên Tần Nhất cũng đã nghĩ tới, đời trước va chạm giữa các căn cứ với nhau còn muốn khốc liệt hơn so với hiện tại. Có đôi khi diệt đi một tòa thành hay một căn cứ, thường thường không phải là Zombie, mà là người, lòng người tham lam và tàn nhẫn.
Tần Nhất không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng khuấy mấy cái trong nồi, vẻ mặt lạnh nhạt: "Cùng ăn đi."
Tiểu Lộ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn xoa xoa hai tay, không kịp chờ đợi cắn một miếng thịt trong bát, Tần Nhất ưu nhã ăn: "Tôi sẽ đi."
Trong lòng Tiểu Mộc nhẹ nhàng thở ra, nhưng cậu ta không ăn, chỉ yên lặng gặm bánh bao của mình.
Tần Nhất cũng không ép buộc, thiếu niên tên Tiểu Mộc từ đầu đến cuối vẫn luôn đề phòng cô, còn dẫn dụ cô đi tham gia tranh bán thú nhân. Nhưng mà quả thực cô đối với người trận tranh giành bán thú nhân này có chút hứng thú.
Công hiệu cải tử hồi sinh tương đương với sinh mệnh thứ hai, ai mà không muốn, Tần Nhất cô cũng muốn.
Hai người Tần Nhất và Tiểu Lộ cùng nhau giải quyết hết toàn bộ nồi canh thịt đầy ụ, Tiểu Lộ vẻ mặt hạnh phúc xoa xoa bụng, đây là món ăn ngon nhất mà cậu từng ăn qua.
Tần Nhất phất tay thu hồi đồ vật trên mặt đất vào không gian, Tiểu Lộ hâm mộ nhìn chằm chằm, có một dị năng giả không gian thật sự quá tốt, có thể ra ngoài nhẹ nhàng ung dung.
Dị năng của Tiểu Mộc là cường hóa thính giác, mà Tiểu Lộ là cường hóa thị giác, không khác mấy với Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, rất thích hợp với việc điều tra.
Ba người ngốc ở núi tuyết thêm nửa ngày, sau khi xác định bán thú nhân kia đã chạy trốn mới thu dọn đồ đạc về căn cứ.
Tần Nhất còn vì thế mà có chút tiếc hận, cô rất muốn gặp gỡ bán thú nhân, cô chưa thấy qua chủng loại này bao giờ.
Căn cứ của Tiểu Lộ tên là căn cứ Tuyết Sơn, khoảng cách quả thực rất gần Tuyết Sơn, quy mô cũng rất nhỏ. Tần Nhất nhìn một vòng, trong này có khoảng một trăm người, nhưng phần lớn đều là người bình thường, dị năng giả rất ít. Mà người bình thường lại chủ yếu là người già và trẻ em, ngay cả dị năng giả cũng là một bộ dáng xanh xao vàng vọt.
Quả nhiên căn cứ này thật sự rất yếu, yếu đến một tiểu đội của căn cứ trung đẳng cũng có thể chiếm đoạt nó.
Tần Nhất vừa tiến vào, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô, không nói gương mặt kinh thiên và khí chất đầy người, chỉ khí sắc hồng nhuận và quần áo sạch sẽ trên người thôi, cũng khiến người nơi này cảm thấy hâm mộ.
Đồng thời còn mang theo chút tôn kính, người sinh hoạt tốt như vậy, thực lực sẽ không kém.
Trong lòng Tiểu Lộ đặc biệt tự hào, vị cường giả này là do cậu mang về đấy.
Cậu đang định dẫn Tần Nhất đi gặp Căn cứ trưởng, một người phụ nữ có tuổi run run rẩy rẩy chống gậy đi tới, sắc mặt vàng như nghệ, nhưng đôi mắt lại tinh thần sáng ngời.
Tiểu Lộ nghênh đón, bên trong đôi mắt to sáng ngời của cậu hiện lên từng tia lo lắng: "Mẹ, sao mẹ cũng tới đây, không phải bảo mẹ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt sao."
Người phụ nữ không nói gì, chỉ là trong đôi mắt trải qua tang thương là một mảnh cơ trí: "Xin cậu hãy cứu lấy căn cứ của chúng tôi."