[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 318: Tự ngược

Đợi mọi thứ được thu thập xong, Vân Hoán nhìn mỹ nhân trên giường đang ngủ say, bên trong đôi mắt đào hoa là ôn nhu và cưng chiều không cầm được. Nếu như đám người Lâm Bạch bọn họ có mặt ở đây, nhất định sẽ phát hiện dáng vẻ hiện tại của Tần Nhất và lần đầu tiên khi bọn họ thấy cô mặc nữ trang, hoàn toàn không kém cạnh bao nhiêu.

Đầu ngón tay Vân Hoán chậm rãi miêu tả ngũ quan của Tần Nhất, từ lông mày đến cánh môi. Anh bỗng nhiên cười lên trầm thấp, hóa ra khi đó tiểu gia hỏa đã bước vào trái tim anh, cho nên dáng vẻ của cô khi đó vẫn luôn ở trong tâm trí anh, làm thế nào cũng không xóa đi được.

Vân Hoán ôm lấy Tần Nhất, mặt chôn trong mái tóc của cô, anh dán sát bên tai cô, như chim uyên ương giao cổ, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Trong nháy mắt đó, cảm xúc bi thương từ tận đáy lòng chậm rãi khuếch tán.

Trên lầu, một người đàn ông mất đi tình cảm chân thành, ruột gan đứt từng khúc.

Biệt thự ngày thường ấm áp nay một mảnh vắng lặng, bên ngoài bông tuyết vẫn đang rơi, chỉ là từ tuyết nhỏ biến thành tuyết lớn. Ba ngày nay tuyết rơi không ngừng, tựa như đang vì người nào đó mà buồn thương.

Lâm Bạch tiện tay ném một hộp bánh bích quy cho Trần Á Bình hai mắt sưng đỏ: "Ăn đi."

Sau đó lại lấy chút đồ ăn chia cho Vương Ổn Ổn và Khâu Sơ Tuyết ngồi ở trên ghế sô pha yên lặng chảy nước mắt. Ngày đó, sau khi Vân Hoán trở về không lâu, Trần Á Bình cũng theo sát tới, tiếp đó là Vương Ổn Ổn mang theo một nữ sinh khác cũng nối gót đuổi đến.

Đợi Trần Á Bình đem tiền căn hậu quả sự tình kể xong, ba nữ sinh liền khóc như mưa, mà hốc mắt mấy người Lâm Thanh cũng đỏ hồng. Nhưng chuyện đã xảy ra, bọn họ bây giờ cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể ở dưới lầu chờ Vân Hoán và Tần Nhất.

Đỗ Nguyên bóc bánh bích quy ra, đút cho Sở Mặc Hòa vẻ mặt đờ đẫn đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh. Hôm qua Sở Mặc Hòa mới tỉnh lại, nhưng cả người cứ ngơ ngơ ngác ngác, ngây người thẫn thờ. Trong lòng đám người Lâm Bạch nóng nảy sốt ruột, thế nhưng cũng không có cách nào, loại tâm bệnh này chỉ có thể tự mình nghĩ thông.

Giống vậy còn có vị trên tầng kia.

Sắc mặt Lâm Thanh có chút tái nhợt, kỳ thật không chỉ anh ta, người trong biệt thự sắc mặt đều tái nhợt. Vị trên lầu kia không ăn không uống, bọn họ cũng đi theo không ăn không uống, chỉ có nữ sinh ăn sơ qua chút đồ.

Lâm Thanh mấp máy cánh môi, xuyên qua cửa sổ nhìn người thanh niên ôn nhuận đang đứng ngoài cửa: "Đại Bạch, anh ta lại tới."

Lâm Bạch lạnh lùng, ôn nhuận trên mặt toàn bộ thối lui: "Qua một lúc sẽ đi."

Ngoài cửa là Tần Hàn Vũ, ba ngày nay mỗi ngày anh đều sẽ đến đây, không tiến vào cũng không nói gì, chỉ đứng ở đó, giống như tự ngược.

Khóe miệng Lâm Bạch cười khổ, thật ra tự ngược đâu chỉ có một mình Tần Hàn Vũ, vị trên lầu kia, còn có mấy người bọn họ dưới lầu, ai không tự mình trừng phạt chính mình cơ chứ.

Tuyết lớn rơi xuống trên đầu, trên mặt, trên vai, thế nhưng Tần Hàn Vũ giống như không cảm giác được, anh chỉ lẳng lặng đứng ở chỗ này, không một tiếng động, tựa như một pho tượng phật.

Trong phòng, Sở Sở đau đớn co lại thành một cục, hỏa diễm trên người cô ta đã biến mất, nhưng da thịt trắng nõn thì bị đốt cháy vàng. Chỉ có điều cô ta vẫn chưa chết được, không phải không nghĩ tới tự sát, mà đám người Lâm Bạch đã sớm nghĩ đến điều này, lấy giẻ lấp kín miệng cô ta lại, hai tay hai chân thì bị trói chặt, ngay cả dị năng của mình cô ta cũng không sử dụng được.

Sở Sở muốn khống chế đám người Vân Hoán, nhưng thật ra cô ta căn bản không khống chế nổi mấy người họ, lực ý chí của Vân Hoán cường đại cỡ nào cô ta đã từng được chứng kiến qua, thế nhưng lần này lực tự chủ cường đại đó cũng không chống cự nổi khi cô ta đốt cháy dị năng của mình.

Vì để khống chế đám người Vân Hoán, Sở Sở tiêu hao dị năng của mình vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, từ nay về sau cô ta sẽ không còn sở hữu dị năng nữa, chỉ là một người bình thường yếu ớt.

Chương 319: Rời đi (1)

Nhưng Sở Sở lại cảm thấy bản thân cô ta hiện tại ngay cả người bình thường cũng không phải, muốn sống không được, muốn chết không xong, giống như một con chó nhà có tang.

Bụng đói sôi sùng sục, cánh môi khô nứt, thế nhưng không có ai cho cô ta nước uống, cũng không có ai cho cô ta đồ ăn.

Lâm Thanh lặng lẽ nhìn thoáng qua Sở Sở, ánh mắt lướt qua mang theo sự lạnh nhạt như nhìn người qua đường: "Đại Bạch, đã ba ngày rồi, em nói xem lúc nào lão đại sẽ xuống?"

Lâm Bạch mấp máy cánh môi, ánh mắt phức tạp: "Không biết."

Anh cũng rất muốn người trên tầng đặt đau thương xuống nhanh chút, thế nhưng anh biết chuyện này rất khó. Địa vị của Tần Nhất ở trong lòng Vân Hoán sợ rằng so với bọn họ tưởng tượng còn sâu hơn, lão đại của bọn họ sợ là không dậy được.

Đang nghĩ ngợi, cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Vân Hoán ôm Tần Nhất chậm rãi đi xuống.

Sắc mặt Vân Hoán trắng bệch, cánh môi căng mịn khô nứt tróc da, trong mắt tràn đầy tơ máu, gò má có chút lõm vào, thế nhưng người trong ngực anh sắc mặt lại hồng nhuận, gương mặt tuyệt mỹ, nếu không phải đã không còn hô hấp, bọn họ đều muốn cho rằng cô chỉ là ngủ thiếp đi.

"Lão đại." Lâm Bạch kêu một tiếng, trong lòng chua xót dị thường. Từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy qua lão đại sa sút tinh thần như vậy, tựa như mất đi linh hồn, chỉ còn lại thể xác mà thôi.

Vân Hoán ôn nhu sửa lại mấy sợi tóc không nghe lời thay người trong ngực, lúc nhìn về phía Lâm Bạch, đôi mắt như bắn ra hàn băng: "Cậu đi Tần gia..."

Tuyết lớn đầy trời, Tần gia hiu quạnh, Tần Miễn kiên nhẫn dỗ dành vợ yêu không chịu ăn cái gì: "Chỉ Lan, ngoan, ăn một chút thôi."

Tôn Chỉ Lan đẩy ra, ghét bỏ khoát khoát tay, sau đó ngây ngô nhìn Tần Miễn: "Anh Miễn, Bảo Bảo tỉnh chưa, sao con bé thích ngủ như vậy, em muốn gặp Bảo Bảo."

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Hàn Mạt tái nhợt, ngày đó anh không có ở đấy, sau khi ngủ một giấc dậy, toàn bộ thế giới như bị đảo lộn. Kiều Kiều không phải em gái ruột của anh ta, Tần Nhất mới đúng. Thế nhưng bọn họ vừa tìm được em gái, em gái liền bị Tần Kiều Kiều hại chết.

Tần Hàn Mạt chẳng qua cũng mới mười tám tuổi, thiếu niên mười tám đột ngột nghe được chân tướng, thế nào cũng không dám tin tưởng. Ngắn ngủi ba ngày, thân hình gầy sọp hẳn đi, nhưng cũng may đã từ từ hòa hoãn lại.

Tần Hàn Mạt bởi vì gầy đi, mắt phượng càng như to ra: "Mẹ, em gái đang ngủ, chúng ta không nên làm phiền em ấy. Em ấy mà ngủ không đủ sẽ không cao lên được đâu, con nói có đúng không?"

Tôn Chỉ Lan xoắn xuýt chốc lát, sau đó không cam lòng nói: "Đúng, vậy để Bảo Bảo ngủ đi, nhưng con bé ngủ đủ rồi thì phải cho em ôm một cái."

Thanh âm của Tôn Chỉ Lan có chút khẩn thiết, sợ Tần Miễn không đồng ý.

Tần Miễn yêu thương sờ nhẹ lên má vợ yêu, trong mắt ông là sự bi thương mà Tôn Chỉ Lan xem không hiểu: "Được."

Tần Hàn Mạt chợt xoay người sang chỗ khác, nước mắt rơi xuống hai bên má. Mấy ngày nay không biết anh đã khóc bao nhiêu lần rồi, rõ ràng là đàn ông con trai, rõ ràng xưa nay không hề thích khóc, thế nhưng mấy ngày nay nước mắt của anh lại không ngừng rơi.

Chỉ là anh còn có thể thông qua khóc để làm dịu sự bi thương trong lòng, nhưng cha và anh cả thì hoàn toàn đem bi thương chôn sâu trong lòng. Bọn họ không khóc, không nói, thế nhưng anh có thể cảm nhận được, bọn họ so với anh càng đau khổ hơn.

Nhất là anh cả, ba ngày nay nếu không chốt mình trong phòng, thì tới đứng trước cửa biệt thự của Vân Hoán không đi, vừa đứng là mấy tiếng liền, mỗi lần trở về trên người đều phủ một tầng tuyết.

Cửa đột nhiên bị gõ, Tần Miễn ổn định tốt vợ yêu, bước chân loạng choạng đi ra mở cửa. Tần Hàn Mạt nhìn bóng lưng Tần Miễn, chóp mũi chua xót. Cha ngày xưa lưng luôn thẳng tắp, bây giờ lại có chút cong, lộ ra sự già nua không thể ngăn cản của năm tháng.

Thế nhưng năm nay ông mới vừa tròn bốn mươi.

Tần Miễn mở cửa, Lâm Bạch lộ ra nụ cười nho nhã: "Tần thiếu, lão Đại của tôi bảo tôi tới đòi một thứ từ Tần Tiểu Thiếu."

Bình luận

Truyện đang đọc