[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 200: Sở Mặc Hòa cuồng hóa

Sở Mặc Hòa cười lạnh thành tiếng, trên khuôn mặt trẻ con tinh xảo là một mảnh dữ tợn, lửa giận mấy ngày nay áp xuống hoàn toàn bộc phát: "Có ý gì? Hôm nay nếu như hai người không đem tin tức của chị tôi nói cho chúng tôi biết, mơ tưởng bước ra khỏi cánh cửa này."

Trương Tuệ cảm thấy hoảng hốt, quả nhiên là liên quan tới Sở Sở. Lan Hương cũng không khác bà ta bao nhiêu, thế nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu.

Từ khi Trương Tuệ không nghe lời cô ta, nhất định phải đi tìm tiểu đội Vân Hoán, cô ta đã nghĩ đến sẽ có một ngày này. Chỉ là tiểu đội Vân Hoán quá mê hoặc người, nhiều ngày như vậy đều không tìm đến hai người cô ta, ngay cả thái độ tối hôm đó cũng rất ôn hòa, cô ta còn tưởng rằng tiểu đội Vân Hoán đã tin tưởng bọn họ.

Quả nhiên, vẫn không thể lừa gạt được.

Suy nghĩ trong đầu Lan Hương xoay chuyển không ngừng, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, làm mặt lạnh nhìn Vân Hoán. Cô ta nhớ người này là đội trưởng: "Vân đội trưởng, các anh đây là muốn cưỡng chế giam giữ chúng tôi? Chẳng lẽ các anh không sợ Căn cứ trưởng trách phạt? Đừng quên, hôm nay có không ít người trông thấy các anh đưa chúng tôi đi."

Lan Hương không sợ, cô ta không tin đám người này dám làm gì hai người bọn họ. Trong căn cứ có quy định, không thể gϊếŧ người.

Lâm Thanh cười nhạo: "Đã là lúc nào rồi mà cô còn ngây thơ như vậy? Đây là tận thế, cô cho rằng bây giờ còn có cái gọi là Điều ước Pháp luật sao? Coi như chúng tôi xử lý hai người, cô cho rằng Căn cứ trưởng sẽ vì hai người bình thường mà cùng năm dị năng giả chúng tôi đối địch à."

Sắc mặt Lan Hương trắng bệch. Đúng vậy, hiện tại mới tận thế mấy tháng, nhưng giữa người bình thường và dị năng giả đã bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn. Mặc dù Căn cứ trưởng nói thật dễ nghe, cái gì mà tất cả mọi người là đồng bào, phải chiếu cố lẫn nhau, thế nhưng vẫn là thiên vị dị năng giả.

Vân Hoán không nói chuyện, ánh mắt chuyển hướng nhìn lên đầu cầu thang trên tầng, thanh âm trầm thấp vang lên: "Xuống đây, đứng đó không mỏi chân à?"

Tần Nhất nhíu mày, cô ra hiệu cho Vương Ổn Ổn ở sau lưng, hai người xuống lầu.

Vân Hoán cau mày, thiếu niên vừa mới tắm rửa xong, sắc mặt hồng nhuận, trên người mặc áo len màu đen có cổ hình chữ V làm lộ ra xương quai xanh trắng nõn gợi cảm, thiếu nữ đi bên cạnh cũng mặc một chiếc áo len màu đen, thoạt nhìn giống như là áo tình nhân.

Có chút...chướng mắt.

"Hoán ca." Tần Nhất lên tiếng chào hỏi với Vân Hoán, sau đó cùng Vương Ổn Ổn ngồi trên ghế sô pha bên cạnh. Cô và Ổn Ổn không quen Sở Sở, lúc này ngồi xem là được.

Đỗ Nguyên nhìn Tần Nhất một chút, anh ta luôn cảm thấy ân nhân có chút là lạ. Đỗ Nguyên gãi đầu một cái, cụ thể là gì thì anh ta lại nói không nên lời.

Vân Hoán cảm thấy có chút không vui, sắc mặt cũng càng khó coi, khí lạnh trên người bỗng nhiên lên cao: "Tôi không có thời gian cùng các người ở chỗ này múa mép khua môi, kể lại cặn kẽ tình huống ngày đó cho chúng tôi biết, nếu không..."

Vân Hoán nhàn nhạt lên tiếng, tiện tay ngưng tụ ra một viên hỏa cầu, lốp bốp nổ ra chút hoa lửa: "Tôi có thể không gϊếŧ cô, nhưng sẽ hủy mặt cô."

Lan Hương phát run, hủy dung, cái này cùng với việc gϊếŧ cô ta thì có chỗ nào khác nhau chứ? Mặt đối với phái đẹp mà nói thì chính là sinh mệnh, huống chi cô ta không có dị năng, chỉ là người bình thường. Cô ta chỉ có một cái biện pháp để có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện giờ, đó chính là dựa vào gương mặt này gả cho một dị năng giả.

Lan Hương cụp mắt: "Được, tôi nói."

Vân Hoán nhàn nhạt nhìn quét qua Lan Hương: "Đừng có nói phiên bản các người đã sửa đổi, tốt nhất là nên nói thật."

Hỏa cầu màu vỏ quýt vui sướng phát ra tiếng vang lốp bốp, Lan Hương nghe mà da đầu căng ra, cô ta có thể cảm giác được hai má của mình đang phát đau.

Trương Tuệ bảo vệ Lan Hương, bà ta hoảng sợ nhìn chằm chằm hỏa cầu trên tay Vân Hoán: "Tôi nói, tôi cái gì cũng đều nói, xin đừng hủy mặt của Lan Hương."

"Sở Sở đúng là do tôi cứu, nhà tôi ở một thôn nhỏ giáp ranh thành phố Y. Khi tận thế xảy ra được mấy ngày, tôi phát hiện Sở Sở ngã trước cửa nhà tôi, sau đó con bé nói với tôi là nó và người thân bị tách ra."

Chương 201: Còn sống

Trương Tuệ dừng một chút, lại nói: "Sức khỏe của Sở Sở không tốt, là tôi chăm sóc con bé một thời gian ngắn, sau đó chúng tôi cùng những thôn dân còn lại trong thôn rời đi. Nghe nói thành phố Z có căn cứ, mọi người liền cùng nhau lên đường đến đây. Chỉ là trên đường đi, nhóm chúng tôi nhiều người như vậy nhưng lại không một ai thức tỉnh dị năng, dọc đường mọi người đều dựa vào Sở Sở. Mặc dù Sở Sở thân thủ tốt, nhưng rốt cuộc thì cơ thể con bé cũng không cho phép. Hơn mười ngày trước, khi đi ngang qua một thôn nhỏ ở thành phố W, chúng tôi gặp phải Zombie triều. Là Sở Sở xông vào giải quyết Zombie, nhưng Zombie nhiều lắm, chúng tôi, chúng tôi đánh không lại, cuối cùng bỏ lại một mình con bé mà chạy trốn."

Sau khi Trương Tuệ nói ra hết những chuyện này, đột nhiên cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Đôi mắt của Sở Sở và con gái bà ta rất giống nhau, khiến bà ta cảm thấy rất có lỗi với Sở Sở.

Sở Mặc Hòa nghe xong trực tiếp nổi giận, chị gái anh ta có bệnh tim bẩm sinh, những người này...những người này vậy mà cứ thế vứt bỏ chị gái anh ta mà chạy trước!

Sở Mặc Hòa nhấc chân tung một cước vào người Trương Tuệ, bụng Trương Tuệ hứng trọn một đạp, lập tức cảm thấy đau rát, một cỗ ngai ngái xông lên cổ họng, bà ta cưỡng chế ép xuống.

Mày kiếm của Vân Hoán nhíu chặt, sức khỏe của Sở Sở anh cũng biết: "Là bà tận mắt trông thấy cô ấy chết, hay là như thế nào?"

Vân Hoán luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Trương Tuệ một tay ôm bụng, một tay che chở Lan Hương, đôi con ngươi chống lại ánh mắt Vân Hoán: "Tôi, là tôi tận mắt nhìn thấy con bé bị Zombie cắn một cái. Sau đó, sau đó bị một bầy Zombie kéo đi."

Lúc ấy Trương Tuệ có quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, bà ta nhớ kỹ hình ảnh Sở Sở duỗi tay hướng bà ta cầu cứu, chỉ là rất nhanh liền bị bầy Zombie che khuất.

Loại tình huống đó, Sở Sở hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Sở Mặc Hòa hoàn toàn mất lý trí, đó là chị gái duy nhất của anh ta, chị gái luôn dịu dàng đối xử rất tốt với anh ta... Lệ khí quanh người Sở Mặc Hòa tăng vọt, từng sợi dây leo giương nanh múa vuốt vũ động trên không trung. Vẻ mặt anh ta trở nên âm trầm, hơi nghiêng đầu, cười đáng yêu với Trương Tuệ.

"Các người hại chết chị ấy, các người đều phải chết."

Vương Ổn Ổn trước giờ chưa từng thấy qua bộ dạng này của Sở Mặc Hòa, cô có chút sợ hãi trốn ra sau lưng Tần Nhất, trong nội tâm có chút đồng tình với cô gái tên Sở Sở này.

Mấy người Lâm Thanh cũng không ngăn cản Sở Mặc Hòa, hoặc là nói bọn họ căn bản không ngăn cản được. Sở Hòa cuồng hóa, ngay cả lão Đại cũng không có cách nào. Hơn nữa đám người này hại chết Sở Sở, nên vì cô ấy đền mạng.

Tiểu đội Vân Hoán bọn họ trước giờ cũng không phải là người tốt lành gì, hại bọn họ, đối phương tất yếu phải hoàn trả bọn họ gấp trăm lần.

Tần Nhất cúi thấp đầu, lông mày thanh tú nhíu lại, Sở Sở thật đã chết rồi sao? Tần Nhất có chút hoài nghi, dù sao đời trước Sở Sở còn sống rất tốt. Chẳng qua đời trước Vân Hoán bọn họ cũng không phải ngay từ đầu đã đến căn cứ Z, điều này thật đúng là khó mà nói trước, nhưng trực giác nói cho cô biết, Sở Sở khẳng định chưa chết.

Quả nhiên như Tần Nhất sở liệu, Lan Hương nhìn thấy Sở Mặc Hòa cuồng hóa, vội từ trong ngực Trương Tuệ chui ra ngoài: "Sở Sở chưa chết, Sở Sở không có chết, đừng có gϊếŧ tôi, đừng có gϊếŧ tôi."

Thanh âm chói tai khiến Sở Mặc Hòa ngừng lại, hai tròng mắt đỏ lừ, dao găm hiện lên hàn quang chỉ thẳng mặt Lan Hương: "Nói."

Toàn thân Lan Hương phát run: "Sở Sở cô ấy không chết. Sau, sau đó tôi có vòng trở lại xem thử, tôi phát hiện Sở Sở chưa chết, cô ấy chỉ là hôn mê bất tỉnh. Một đám Zombie khiêng cô ấy lên, đằng sau còn có người đi theo. Zombie, mấy con Zombie đều nghe người đàn ông đó chỉ huy."

Cô ta lúc đấy muốn trở về tìm thi thể của Sở Sở, cô ta ngấp nghé vòng ngọc trên tay Sở Sở đã lâu, muốn quay lại lấy, ai ngờ lại trông thấy một màn kinh hãi kia.

Bình luận

Truyện đang đọc