Edit by Thanh tỷ
Chương 22: Phân rõ
Xung quanh còn có người muốn phản đối, nhưng ánh mắt của Tần Nhất quét tới, những người này liền ngậm miệng.
Tần Nhất biết, người ở đây sợ Khâu Sơ Tuyết sẽ biến thành quái vật, muốn đuổi cô ấy ra ngoài, chuyện này cũng không gì đáng trách.
Nếu như là cô, cô cũng sẽ làm như vậy. Nhưng cô gái này...
Ánh mắt Tần Nhất chuyển tới khuôn mặt đỏ bừng vì nóng sốt của Khâu Sơ Tuyết.
Nhìn kỹ Tần Nhất mới phát hiện dung mạo Khâu Sơ Tuyết rất thanh tú, mang lại cảm giác rất thoải mái.
Nữ sinh này rất giống cô kiếp trước, đều là một bộ dạng ngu xuẩn muốn tìm chết. Nhưng lòng Tần Nhất lại mềm nhũn, vì vậy mới không nhịn được lên tiếng giải vây cho cô ấy.
Nhưng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, sau này ra nào thì còn phải xem chính bản thân Khâu Sơ Tuyết.
Tần Nhất lấy thuốc đưa cho Chu Ngọc, bảo cô ta cho Khâu Sơ Tuyết uống.
Quả nhiên, nửa đêm Khâu Sơ Tuyết liền hạ sốt. Sau khi tỉnh lại, Khâu Sơ Tuyết liếm liếm đôi môi khô vì thiếu nước, đôi mắt chân thành nhìn Tần Nhất, giọng khàn khàn nói: "Tần Nhất, cảm ơn cậu."
Tuy vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê nhưng Khâu Sơ Tuyết vẫn có thể nghe được đối thoại của mọi người.
Không nghĩ tới, người cuối cùng cứu cô lại là người thoạt nhìn lãnh đạm vô tình nhất, Tần Nhất.
Không có ai biết lúc Khâu Sơ Tuyết nghe được người khác, đặc biệt là Chu Ngọc muốn ném bản thân ra ngoài với đám quái vật kia thì có bao nhiêu tuyệt vọng. Cô vẫn cho rằng, chỉ là tính tình Chu Ngọc không tốt, nhưng đối xử với cô vẫn là thật lòng, nhưng hôm nay...
Khâu Sơ Tuyết nhìn thoáng qua Chu Ngọc đang ngủ say, ánh mắt nguội lạnh.
Tần Nhất không mở mắt, thoạt nhìn giống như đang ngủ, không ai thấy hàng lông mi dài của cô khẽ vẽ ra một đường cong mờ.
Khâu Sơ Tuyết cũng không nói gì thêm, nhắm mắt lại. Từng chuyện từng chuyện trải qua trong những ngày qua lần lượt hiện lên, khóe miệng nhếch lên tia cười nhạo.
Không biết là trào phúng, hay là tự giễu.
Ngày thứ hai, Chu Ngọc thấy Khâu Sơ Tuyết đã tốt thì sửng sốt, giây tiếp theo liền nhào vào lòng Khâu Sơ Tuyết: "A Tuyết, cậu làm tôi sợ muốn chết, may quá cậu không có việc gì."
Ánh mắt Khâu Sơ Tuyết lạnh lùng, nhưng vẫn vỗ nhẹ lưng Chu Ngọc, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo, tôi không sao."
Khâu Sơ Tuyết thật sự không có việc gì, không chỉ như vậy, cô còn cảm giác được toàn thân mình tràn ngập lực lượng, thị lực và thính lực cũng bén nhạy hơn không ít. Cô cảm thấy thân thể mình nong nóng, đầu ngón tay đột nhiên bốc lên một ngọn lửa.
Khâu Sơ Tuyết bị dọa sợ, Chu Ngọc cũng vậy.
Chỉ có Tần Nhất hiểu rõ, Khâu Sơ Tuyết quả không hổ là cường giả sau tận thế, cô ấy lại có thể thức tỉnh dị năng hệ hỏa có lực công kích đứng thứ hai.
Tần Nhất nhàn nhạt mở miệng: "Chúc mừng."
Khâu Sơ Tuyết phục hồi lại tinh thần, cũng không phải là cô chưa xem qua series phim điện ảnh Resident Evil*, cô biết đây chính là dị năng. Chỉ là không nghĩ tới, vậy mà cô cũng có thể trở thành dị năng giả.
(Resident Evil: tựa đề Việt là Vùng đất quỷ dữ, bộ phim khoa học viễn tưởng kinh dị.)
Điều này cũng đại biểu cô có nhiều hơn người khác một phương pháp bảo vệ tính mạng.
Chu Ngọc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, mặc dù cô ta không biết đây là cái gì, nhưng cô ta biết Khâu Sơ Tuyết sẽ trở lên rất lợi hại, điều này chứng tỏ về sau cô ta sẽ được an toàn.
Dù vậy nhưng trong mắt Chu Ngọc vẫn lóe lên sự đố kị. Vì sao chuyện tốt như vậy không tới lượt cô ta? Cố ý lại để cho Khâu Sơ Tuyết nhặt được.
Mắt Khâu Sơ Tuyết sáng lên, cô cười nói: "Ừ, cảm ơn cậu."
Tần Nhất thu thập xong đồ đạc của mình, cầm đại đao trên tay, hướng Khâu Sơ Tuyết nói lời tạm biệt: "Tôi phải đi rồi, chúng ta tách ra tại đây."
Chu Ngọc nghe vậy, kinh ngạc nói: "Cậu không dẫn theo chúng tôi?"
Cánh môi đỏ thắm của Tần Nhất khẽ mở, đường cong duyên dáng, vừa nhìn đã biết là rất thích hợp để hôn môi, nhưng lúc này lại phun ra những lời làm cho Chu Ngọc tan nát cõi lòng.
"Tôi nói muốn đi cùng các người lúc nào? Hiện tại hai người cũng đã tìm được bạn bè, không phải rất tốt sao?"
Chương 23: Quả trứng to
Chu Ngọc ngây người, lời này là có ý gì.
Khóe miệng Tần Nhất câu lên, mắt phượng xinh đẹp trong trẻo mang theo ý lạnh, thiếu niên này thật đẹp.
Đẹp giống như hải yêu, giống như cây thuốc phiện, tràn ngập nguy hiểm.
Khâu Sơ Tuyết thoáng hoảng thần, lập tức tỉnh táo lại.
Trong mắt của cô không tự chủ được nhiễm ý cười, cô biết, trái tim của thiếu niên này mềm, so với ai khác đều mềm hơn.
Tần Nhất biếng nhác nói: "Không phải cô đã tìm được người bạn tốt của mình là Tần Kiều Kiều rồi sao? Nhìn cách ăn mặc của cô thì trong nhà chắc cũng có quyền có thế, chỉ cần cô đi theo mấy người bọn họ là sẽ tìm được người nhà thôi."
Nghe Tần Nhất nói Chu Ngọc có chút động tâm, cô ta biết Tần gia có của cải, cũng biết bản lĩnh của Tần gia. Hơn nữa, so với việc đi theo Tần Nhất lưu lạc khắp nơi, không bằng tìm người nhà của mình trước.
Chỉ là cô ta đã đắc tội Tần Kiều Kiều, cũng không biết Tần gia còn có thể tiếp nhận cô ta hay không.
Nghĩ đến đây, Chu Ngọc hận không thể đánh cho chính mình một cái tát, sớm biết vậy đã không cùng Tần Kiều Kiều trở mặt, lần này nên làm sao bây giờ.
Đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, sao lúc này lại không kiên định thêm chút nữa chứ.
Tần Nhất thấy trong mắt Chu Ngọc hiện lên sự hối hận, cô quay đầu, trong lúc lơ đãng nhắc nhở: "Ở tận thế quan trọng nhất chính là đồ ăn, các người tự mình phải cẩn thận."
Chu Ngọc nghe thấy hai chữ "đồ ăn", con ngươi chợt sáng lên. Đúng rồi, cô ta có đồ ăn, mà mấy người Tần gia hiện tại thiếu nhất chính là đồ ăn. Chỉ cần có đồ ăn, cô ta không tin Tần gia không dẫn theo mình.
Khâu Sơ Tuyết nghiêm túc nhìn Tần Nhất, mở miệng nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu."
Tần Nhất cười nhạt, không nói gì, đeo ba lô lên xoay người rời đi.
Tần Nhất rời đi sớm, bên ngoài trời vẫn còn tối. Tận thế, tràn ngập bóng tối cùng tuyệt vọng.
Tần Nhất nhếch mép nhìn cánh cửa đóng chặt.
Tần Kiều Kiều, Tần Miễn, Tần Nhất tôi bây giờ còn chưa có thực lực cùng các người đấu. Nhưng đợi lần sau gặp lại, tôi chắc chắn sẽ lấy mạng các người.
Từ sau khi tẩy tủy, thị lực của Tần Nhất trở lên rất tốt, mặc dù bên ngoài tối đen nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ cảnh vật.
Ở xung quanh có mấy con Zombie không ngừng lắc lư đi qua đi lại, Tần Nhất thay đổi mùi vị, đi thẳng về phía trước.
Thiếu niên gầy yếu nhưng sống lưng thẳng tắp, bất khuất nhưng mang theo sự tiêu sái phóng khoáng, giống như công tử thanh quý thời cổ đại.
Ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu vào trong trạm xăng dầu nho nhỏ, nói cho mọi người biết ánh bình minh đã đến.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Kiều Kiều nhấp nhấp miếng bánh mì trong tay, nhìn Chu Ngọc ở đằng kia vẫn luôn muốn tiếp cận gần anh hai nhà mình, đáy mắt thoáng hiện lên sự khinh thường.
Mặc dù không biết Chu Ngọc nổi điên cái gì, sáng sớm đã tới đây nói muốn đồng hành cùng bọn họ.
Cô ta còn ghi hận Chu Ngọc đấy, nhưng vì nể mặt ba lô đồ ăn của Khâu Sơ Tuyết nên mới miễn cưỡng dẫn theo hai người họ.
Không biết có phải ảo giác của cô ta hay không, cô ta luôn cảm giác thân thể mình rất lạnh, mà cái lạnh này lại là lạnh từ trong xương.
Không nghĩ ra được, Tần Kiều Kiều cũng không muốn nghĩ nữa, tiếp tục ăn bánh mì.
Chỉ là ánh mắt không nhịn được khẽ đảo qua góc tường Tần Nhất từng ngồi, rồi dừng lại chốc lát.
Thực sự là đáng tiếc, thiếu niên đẹp trai dễ nhìn như vậy lại cứ thế mà bỏ đi, cô ta còn chưa biết tên của cậu đâu!
Lúc này Tần Kiều Kiều còn không biết, thiếu niên cô ta đang nhớ thương sẽ trở thành ác mộng cả đời của cô ta.
Còn Tần Nhất đang được Tần Kiều Kiều nhớ thương thì lúc này đang ngồi trên bãi cỏ trong không gian, trong tay cầm một quả trứng.
Một quả trứng rất lớn.
Tần Nhất sờ sờ cái cằm trơn bóng, hơi nghi hoặc tự hỏi, hình như cô không có mua quả trứng nào lớn như này?
Với lại, quả trứng này tiến vào không gian của cô như thế nào?
Còn có, đây rốt cuộc là trứng gì?
Quả trứng này so với trứng đà điểu thông thường còn to hơn, trên vỏ trứng thì trắng nõn sáng bóng, còn có lưu quang màu băng lam mơ hồ.