[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 38: Tiểu Thất

Hiện tại cô vẫn còn đang tuổi dậy thì nên không có buộc ngực. Mới vừa rồi Sở Mặc Hòa ôm cô, anh ta rất dễ dàng có cảm giác được cô có chỗ khác lạ.

Cũng may mấy năm nay cô bị thiếu dinh dưỡng vẫn chưa bồi bổ lại được, phía trước bây giờ còn khá bằng phẳng, không cần quá lo lắng.

Sau khi Sở Mặc Hòa bị Tần Nhất đẩy ra, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Tần Nhất, ánh mắt long lanh như nước tràn đầy âm trầm, không hề có một chút cảm giác đáng yêu nào như mới vừa.

Ngay lúc Lâm Thanh cảm thấy máu sẽ văng khắp nơi thì Sở Mặc Hòa đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt si mê nhìn Tần Nhất, trong miệng không ngừng thì thầm: "Chính là như vậy, chính là như vậy, ngay cả bộ dáng đẩy tôi ra cũng giống nhau như đúc, là cảm giác của lão đại."

Khóe miệng Lâm Thanh hung hăng co rút, trình độ mê luyến lão đại của Sở Hòa lại tăng rồi, đã đến mức khiến người ta giận sôi lên.

Rõ ràng lúc trước người cứu cậu ta là anh và Lâm Bạch, làm sao kết quả lại thành Sở Hòa chỉ đối tốt với lão đại, Lâm Thanh có suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông.

Tần Nhất nhíu đôi lông mày thanh tú, vẻ mặt có chút thanh lãnh: "Tôi là Tần Nhất, không phải là lão đại của cậu."

Tần Nhất vừa dứt lời, sự si mê trong mắt Sở Mặc Hòa càng nghiêm trọng hơn: "A, ngay cả bộ dạng giáo huấn người khác cũng giống."

Khóe miệng Tần Nhất cũng không nhịn được giật giật, đứa nhỏ này, cậu nghe không hiểu tiếng người sao? Còn có, loại hàng này hình như có thể chất M...

Tần Nhất vội lắc đầu, đánh bay suy nghĩ linh tinh không thực tế trong đầu.

Sở Mặc Hòa còn muốn dán lên người Tần Nhất, Vân Hoán đã mở miệng: "Sở Hòa, lại đây."

Vừa nghe thấy giọng của lão đại nhà mình, Sở Mặc Hòa còn muốn dán lên người Tần Nhất lập tức ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống, dáng vẻ an tĩnh giống như một con búp bê tinh xảo.

Sáu người ngồi vây quanh bàn ăn, bắt đầu dùng bữa sáng.

Sau khi ăn xong, Vân Hoán nói chuyện Tần Nhất sẽ gia nhập vào đội của bọn họ cho Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa.

Đỗ Nguyên nghe xong không có cảm nhận gì quá lớn, anh ta chỉ cười ngốc nói: "Tôi không có ý kiến gì, ân nhân có thể gia nhập đội chúng tôi thì không còn gì tốt hơn rồi. Ân nhân yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt."

Khóe miệng Lâm Thanh lại giật một cái, nhớ lại bộ dạng tàn nhẫn của Tần Nhất ngày hôm qua, trong lòng nhịn không được nhổ một ngụm nước bọt, còn không biết cuối cùng là người nào bảo vệ người nào đâu.

Sở Mặc Hòa sửng sốt rất lâu, lâu đến mức Lâm Thanh cho rằng con hàng này muốn bùng nổ. Ai ngờ, anh ta chỉ dụi dụi con mắt ra vẻ đáng yêu, khuôn mặt đầy ý cười: "Nhất Nhất gia nhập vào đội thì tốt quá rồi, tôi rất hoan nghênh."

Khuôn mặt Lâm Thanh hiện rõ sự khó tin, anh quan sát Tần Nhất từ trên xuống dưới. Hàng này rốt cuộc là quái vật gì? Có thể khiến cho lão đại lãnh tâm lãnh tình nhà anh ta đồng ý cho gia nhập đội thì không nói, bây giờ ngay cả Sở Hòa khó ở nhất cũng vô cùng thích cô.

Má nó, người này chính là con cưng của trời!

Cứ như vậy, Tần Nhất thuận lợi trở thành một thành viên trong tiểu đội Vân Hoán.

Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa đều đồng ý việc Tần Nhất gia nhập đội, tâm tình Lâm Bạch vô cùng tốt, mở miệng nói: "Đội chúng tôi dựa theo số tuổi để sắp xếp thứ tự, Nhất Nhất, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Tần Nhất mấp máy môi: "Mười sáu."

Lâm Thanh kinh ngạc nhìn Tần Nhất: "Nhỏ như vậy."

Tần Nhất lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Thanh: "Làm sao, anh có ý kiến?"

Lâm Thanh thấy mình thất thố, ngượng ngùng cười nói: "Không có, không có."

Trời ạ, tại sao con hàng này mới mười sáu mà bộ dạng lại quỷ súc giống lão đại nhà anh ta như thế!

Quỷ súc Vân Hoán lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Thanh, dường như nhìn thấu trong lòng anh ta đang nghĩ gì.

Lâm Thanh gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Vân Hoán thu hồi ánh mắt, mở miệng nói: "Cậu là người nhỏ tuổi nhất trong đội, đứng thứ bảy."

Đỗ Nguyên ngốc nghếch mở miệng gọi: "Tiểu Thất."

Tần Nhất nhíu mày: "Đổi cái khác."

Tên gọi Tiểu Thất này khiến cô không tự chủ được nhớ đến con nào đó.

Đỗ Nguyên hơi sửng sốt, khuôn mặt trở nên nghiêm túc nhìn Tần Nhất: "Lão Thất."

Lâm Thanh vừa nghe xì một tiếng bật cười, cái tên ngốc to xác này.

Chương 39: Anh em

Trên mặt Tần Nhất lộ ra nụ cười khẽ, thiếu niên trong trẻo lạnh lùng cười lên nhưng không mang theo một tia độ ấm nào.

Đỗ Nguyên ngốc nghếch không hiểu sao cảm thấy phía sau phát lạnh, đây là có chuyện gì, sao nhiệt độ đột nhiên lại giảm xuống?

Thấy Tần Nhất cận kề ranh giới bùng nổ, Lâm Bạch liền mở miệng: "Nếu không gọi Thất Thất đi, tôi cảm thấy xưng hô này rất hay."

Lâm Thanh lau cái trán đổ mồ hôi, vội vàng gật đầu tán thành: "Anh cũng thấy Thất Thất hay, vậy gọi Thất Thất đi."

Ai ui má nó, khí thế đó cũng quá mạnh đi, giống như đúc khi lão đại tức giận, thảo nào Sở Hòa nhanh như vậy đã thích cậu ta.

Tần Nhất thu liễm khí thế trên người, Thất Thất thì Thất Thất, cái tên này cô miễn cưỡng có thể tiếp nhận.

"Cậu còn cần một cái danh hiệu." Lâm Bạch nhìn Tần Nhất khẽ cười.

Sáu người bọn họ đều có danh hiệu độc nhất vô nhị thuộc về mình. Đôi khi không tiện tiết lộ tên thật của mình, bọn họ đều để lại danh hiệu. Lâu ngày, danh hiệu đó cũng đã trở thành một cái tên khác của bọn họ.

Tần Nhất cũng biết điều này, ví dụ như Lâm Bạch danh hiệu là Đại Bạch, Lâm Thanh danh hiệu là hồ ly.

Nhưng cô rất dở trong việc chọn tên, từ cái tên của tiểu Băng Phượng cũng có thể nhìn ra, trong thời gian ngắn quả thật cô không thể nghĩ ra được cái danh hiệu gì.

Tần Nhất cân nhắc một lát, ngón tay thon dài trắng nõn gõ theo nhịp trên mặt bàn, chậm rãi mở miệng: "Nếu không thì...bá vương?"

Cô cảm thấy cái tên này rất vang dội, rất xứng với cô.

Lâm Thanh đang uống nước, vừa nghe cái tên Tần Nhất nói, thiếu chút nữa thì phun hết nước ra ngoài.

Ngay cả Lâm Bạch luôn luôn ôn hòa cũng không nhịn được cười.

Tuy rằng Tần Nhất đã trải qua tẩy tủy trong không gian Hỗn Nguyên, thân thể cũng cao hơn không ít, nhưng dù sao cô vẫn là nữ sinh, so với mấy người Vân Hoán không phải chỉ thấp hơn một chút.

Hơn nữa, dù Tần Nhất trải qua tẩy tủy nhưng bệnh kén ăn lúc trước đã làm rối loạn toàn bộ hệ tiêu hóa của cô, cơ thể vẫn chưa có thời gian điều dưỡng lại.

Làm nữ sinh thì cơ thể Tần Nhất phải nói là quá gầy, chứ đừng nói là làm nam sinh.

Ở trong mắt của bọn Lâm Thanh, Tần Nhất rất gầy yếu, vừa nhìn là biết dinh dưỡng không đầy đủ.

Dù cho da thịt cô trắng noãn nhưng cơ thể khỏe mạnh hồng nhuận nên có thì lại mảy may không thấy.

Tần Nhất như vậy, lại còn cả khuôn mặt lớn lên so với nữ sinh còn xinh đẹp hơn của cô, tuy khí chất trong trẻo lạnh lùng đã làm giảm bớt sự nữ tính trên người, nhưng ánh mắt đầu tiên vẫn đem lại cho người nhìn một loại cảm giác như cô là tiểu bạch kiểm.

Cho nên, danh hiệu "bá vương" này thực sự là không tương xứng với Tần Nhất, giống như là một đứa nhỏ trộm quần áo của người lớn mặc, làm sao cũng cảm thấy buồn cười.

Ngay cả khuôn mặt luôn luôn không thay đổi Vân Hoán cũng thoáng có ý cười.

Lâm Thanh nhớ lại bộ dáng của bản thân lúc mười sáu tuổi, lại nhìn Tần Nhất, nhất thời có chút đau lòng.

Vân Hoán nhìn thoáng qua dáng người có phần gầy quá của Tần Nhất, nói: "Quá gầy, ăn nhiều chút."

Tần Nhất kinh ngạc nhìn Vân Hoán, Đế thiếu lạnh lùng vậy mà lại biết mở miệng quan tâm người khác.

Nhưng đám người Lâm Thanh lại không cảm thấy kỳ quái, bọn họ biết nhà mình đối với người ngoài thì thờ ơ hờ hững, nhưng đối với người mình thì lại rất quan tâm và bao che khuyết điểm, chỉ là đôi khi sẽ không biểu đạt ra lòng mình mà thôi.

Lâm Bạch cũng cảm thấy Tần Nhất gầy yếu quá mức: "Lão đại nói không sai, Nhất Nhất, cậu quả thực cần phải ăn nhiều vào."

Lâm Thanh càng nhìn Tần Nhất càng thấy đau lòng, chủ yếu là do Tần Nhất quá giống Lâm Bạch năm đó.

Dù cho Lâm Thanh biết con hàng này không hề vô hại giống như vẻ bề ngoài, nhưng anh ta vẫn không nhịn được muốn quan tâm Tần Nhất nhiều chút.

Lâm Thanh cũng biết đồ ăn bây giờ túng thiếu, anh ta âm thầm thề phải thu thập nhiều vật tư một chút, làm gì thì cũng phải nuôi cho Tần Nhất béo lên.

Mỗi một người trong tiểu đội Vân Hoán đều rất bao che khuyết điểm, nếu Tần Nhất đã trở thành Thất Thất của bọn họ, vậy bọn họ cũng sẽ coi Tần Nhất như anh em thật sự của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc