Edit by Thanh tỷ
Chương 176: Đồng ý
Tần Kiều Kiều nghe thấy lời Trịnh Trọng nói, tiếng khóc chợt ngừng, mở to đôi mắt ngập nước, hai mắt mịt mờ nhìn Trịnh Trọng: "Thật sao?"
Trịnh Trọng nắm chặt tay Tần Kiều Kiều, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ừ, Kiều Kiều, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời."
"Anh Trịnh Trọng, anh thật tốt." Tần Kiều Kiều thẹn thùng dựa vào trong ngực Trịnh Trọng, hiện tại cô ta không còn lựa chọn, cũng may gia thế của Trịnh Trọng cũng không tệ.
Tần Kiều Kiều và Trịnh Trọng ở bên này nồng tình mật ý, Vân Hoán bên kia lại chuyên tâm mát xa cho Tần Nhất. Thính giác của dị năng giả rất nhạy cảm, đặc biệt là Vân Hoán càng hơn, thanh âm nói chuyện của hai người Tần Kiều Kiều cũng không phải rất thấp, đối thoại của hai người Vân Hoán nghe được nhất thanh nhị sở.
Anh ngược lại thấy có chút may mắn, hai người này nhìn vừa mắt nhau, như vậy A Triệt hoàn toàn có thể được giải thoát.
Tần Nhất mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi, chờ đến khi cô tỉnh lại một lần nữa, đám người Cao Viễn đều đã trở về. Vừa mở mắt liền thấy một đống người vây quanh bên người, khiến cho Tần Nhất vừa mới tỉnh lại có chút mộng.
Tần Nhất còn chưa kịp phản ứng, Sở Mặc Hòa cẩn thận từng li từng tí nhào tới: "Nhất Nhất, cuối cùng cậu cũng tỉnh."
Tần Nhất phí sức giơ tay sờ lên đầu Sở Hòa, xem như an ủi. Cô biết mẹ của Sở Mặc Hòa mất sớm vì bệnh tật, cho nên Sở Mặc Hòa vô cùng sợ hãi trong đội có người sinh bệnh.
Vân Hoán bưng một bát cháo tới, vươn tay sờ lên trán Tần Nhất, vẫn còn có chút nóng.
"Ăn trước bát cháo cho ấm bụng, lát nữa còn uống thuốc."
Hiện tại hành động của Tần Nhất bất tiện, đành phải chấp nhận để Vân Hoán đút. Chỉ là ăn một bát cháo, Tần Nhất lại ra một thân mồ hôi.
Cao Viễn lần này thu hoạch rất tốt, khóe miệng một mực cười toe toét. Sau khi thu thập xong đồ đạc liền tới xem Tần Nhất một chút. Thấy Tần Nhất ăn ngon miệng, anh ta có chút tự hào nói: "Tần Nhất tiểu huynh đệ, cháo này như thế nào, ăn ngon đúng không? Đây là cháo Bảo Nhi đặc biệt nấu cho cậu đó."
Nói xong, Cao Viễn còn mập mờ nháy mắt mấy cái với Tần Nhất, hán tử cao lớn cười một cách hèn mọn.
Khuôn mặt Đặng Bảo Bình ngượng ngùng ở một bên nghe lén, nhưng ánh mắt ngược lại thoải mái nhìn về phía Tần Nhất. Đối với Tần Nhất, Đặng Bảo Bình là yêu thích, chỉ là yêu thích một cách đơn thuần.
Tần Nhất kéo nhẹ khóe môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Cao Viễn nhìn thấy quần áo Tần Nhất ướt đẫm, nhăn hàng lông mày thô kệch: "Vân đội trưởng, Tần Nhất cậu ấy ra một thân mồ hôi cũng không tốt, mau giúp cậu ấy thay bộ quần áo khác, nếu không cơn sốt sẽ không giảm."
Tần Nhất khẽ giật mình, đợi khi nhìn thấy biểu tình như có điều suy nghĩ của Vân Hoán, còi báo động trong đầu vang lên, nhưng biểu cảm trên mặt không thay đổi.
Tần Nhất giật giật môi, im lặng không tiếng động nói với Vân Hoán một câu, Vân Hoán lập tức bỏ đi ý nghĩ đó.
Vân Hoán ngâm khăn mặt vào nước lạnh rồi đặt lên trán Tần Nhất, đầu ngón tay ấm áp trong lúc lơ đãng xẹt qua cánh môi Tần Nhất, nhẹ nhàng giống như lông vũ, nhưng vẫn khiến trái tim Tần Nhất đập nhanh hơn mấy phần.
Nhưng phần rung động này lập tức bị xúc cảm lành lạnh xua tan đi, biến mất không thấy.
"Không cần, lúc này mà di chuyển em ấy sẽ không dễ chịu, thế này là tốt rồi." Vân Hoán xắn ống tay áo lên, giải thích cho Cao Viễn.
"Cũng đúng."
Tiếp sau Cao Viễn có không ít người tới bày tỏ sự quan tâm với Tần Nhất, đương nhiên trong đó không bao gồm ba người Tần Hàn Mạt. Tần Kiều Kiều ngược lại muốn đến, bất đắc dĩ bị Trịnh Trọng nhìn chằm chằm, với lại bây giờ cô ta rất sợ Vân Hoán.
Chờ sau khi một đám người rời đi, rốt cuộc Tần Nhất cũng được yên tĩnh. Cô mấp máy đôi môi hơi khô, Vân Hoán lập tức đưa nước ấm áp tới.
"Cảm giác thế nào, khỏe chưa?"
Tần Nhất uống hết mấy ngụm nước, cảm giác thiếu nước được làm dịu khiến cô dễ chịu hơn không ít: "Ừm, tốt hơn nhiều. Vân Hoán, anh không cần lo lắng cho tôi."
Chương 177: Rung động là gì?
Vân Hoán sờ lên đầu Tần Nhất, lấy áo choàng đắp lên người cô, lại hơi đẩy cổ áo cô ra một chút cho thoáng. Cần cổ trắng nõn lộ ra, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, Vân Hoán lại thêm một hồi rung động.
Mày kiếm sắc bén hơi nhíu, mặt không đổi sắc đỡ Tần Nhất nằm xuống, đợi sau khi thiếu niên ngủ say mới rời đi.
Vì bảo đảm Tần Nhất được nghỉ ngơi tốt, bọn Lâm Thanh cố ý dựng một lều vải. Nhóm người Cao Viễn cũng ăn ý không đến quấy rầy Tần Nhất.
Ban đêm ở tận thế càng ngày càng lạnh, Vân Hoán chỉ mặc một chiếc áo len đơn bạc liền đi ra, cổ áo hình chữ V màu đen, lộ ra xương quai xanh gợi cảm của anh. Anh một tay đút túi, cô đơn lại có chút tịch mịch.
Thời điểm Lâm Bạch đi ra liền trông thấy một màn này. Trên khuôn mặt ôn nhuận của anh hiện lên tia lo lắng, một tay cầm áo khoác choàng lên người Vân Hoán, khóe miệng chứa ý cười.
"Lão Đại, anh lại đang nhớ đến Tiểu Hiên à?"
Vân Hoán không trả lời, chỉ là tay phải không ngừng xoay bật lửa, Lâm Bạch khẽ thở dài một hơi.
"Lão Đại, chuyện hôm nay không thể trách anh, dù sao trong chúng ta cũng không ai ngờ tới Zombie dị năng lại có dị năng hệ tinh thần, Nhất Nhất bị thương không thể tránh được, anh..."
Lâm Bạch còn muốn khuyên Vân Hoán, Vân Hoán dừng động tác trên tay lại, đột nhiên hỏi một câu.
"Đại Bạch, cậu nói xem, lúc nào thì tim sẽ đập nhanh?" Vân Hoán quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hồ ly hẹp dài của Lâm Bạch. Bên trong đôi mắt đào hoa luôn luôn đạm mạc hiếm thấy mang theo tia mê mang.
Một bụng lời an ủi chuẩn bị nói ra của Lâm Bạch chợt nghẹn lại, loại cảm giác này thật sự không tốt mấy. Nhưng khi nhìn thấy sự mê mang mờ mịt dưới đáy mắt Vân Hoán, trong lòng hơi có chút kinh ngạc. Chuyện có liên hệ đến Vân Hoán, suy nghĩ trong đầu Lâm Bạch khẽ xoay chuyển.
"Lão Đại, anh với ai thì có cảm giác tim đập nhanh? Đối tượng khác nhau, nguyên nhân có thể sẽ khác nhau." Lâm Bạch mỉm cười cho một đáp án, chỉ là ôn nhu trong mắt khiến cho người ta dựng hết cả tóc gáy.
Vân Hoán thản nhiên liếc nhìn Lâm Bạch, bật lửa trong tay lại lần nữa chuyển động: "Thu hồi chút tiểu tâm tư đó của cậu đi, nói thẳng cho tôi biết nguyên nhân là được."
Đều là anh em mặc chung một quần lớn lên, Vân Hoán sao lại nhìn không ra chút mưu kế của Lâm Bạch chứ.
Lâm Bạch im lặng thở dài một hơi: "Lão Đại, có đôi khi anh thật sự là không đáng yêu."
Moi không ra đối tượng cũng nằm trong dự liệu của Lâm Bạch, đành nhận mệnh giải thích cho Vân Hoán: "Khi tim đập nhanh hơn bình thường thì có hai loại tình huống sẽ xảy ra, một loại là bản thân anh có bệnh tim, một loại khác là anh gặp phải chuyện gì đó khiến cho tâm tình dao động chập chờn không ổn định, ví dụ như khẩn trương. Đương nhiên, còn có một loại tình huống nữa, chính là hormone giống đực của anh bài tiết, gặp được đối tượng khiến bản thân mình động tâm."
Lúc Lâm Bạch nói đến hai chữ "đối tượng", ý vị thâm tường liếc nhìn Vân Hoán, trong lòng không ngừng suy xét mấy nữ sinh bên trong.
Không thể trách anh ta được, anh ta biết trên phương diện tinh tế như tình cảm, Vân Hoán có chỗ khiếm khuyết. Chuyện của Tiểu Hiên khiến khi còn bé Vân Hoán có chút tự bế, thiếu thốn tình thương, thậm chí sợ hãi giao ra cảm tình. Mặc dù về sau đã chữa trị tốt, nhưng trên phương diện tình cảm Vân Hoán phản ứng rất trì độn.
Thậm chí rất nhiều loại tình cảm Vân Hoán cũng không biết, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Lâm Thanh có chút phòng bị Tần Nhất. Bọn họ luôn không tự chủ bảo vệ Vân Hoán chu toàn, rất sợ anh bị tình cảm làm tổn thương.
Nhưng bọn họ đồng thời cũng chú ý đến tình cảm của Vân Hoán, đặc biệt là về phương diện tình yêu nam nữ. Chỉ sợ lão Đại đầu gỗ nhà mình không phản ứng kịp, bỏ lỡ cơ hội, chờ sau khi hiểu rõ tình cảm của bản thân lại một lần nữa bị thương. Cái giá lớn như vậy Vân Hoán thừa nhận không nổi, bọn họ cũng không chịu đựng nổi.