[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 228: Tập kích ban đêm

Lâm Minh, cũng chính là Tần Hàn Vũ. Khi anh ta nhìn thấy đôi mắt phượng quen thuộc, trái tim đột nhiên mềm nhũn. Nó khiến anh ta nhớ tới em gái mình, đã lâu rồi anh ta chưa gặp con bé, không biết con bé còn nhớ người đại ca này hay không.

Vỗ vỗ vai Tần Nhất, Tần Hàn Vũ chỉ nhàn nhạt kêu một tiếng: "Đại ca."

Lâm Hải lập tức đồng ý. Chẳng qua là phụ nữ mà thôi, khó có được Minh đệ để bụng tới một người như vậy, mặt ngoài gã cũng không tiện làm phật ý của Minh đệ.

Lâm Hải có chút áy náy nhìn Sở Sở trong ngực, hơi mệt mỏi khoát khoát tay: "Thôi, thôi, lần này coi như xong. Nhưng Minh đệ, sau khi trở về nhất định phải dạy dỗ cô ta thật tốt, có vài người là không được phép động tới."

Tần Hàn Vũ cười nhạt một tiếng: "Đã biết, đại ca."

Tần Hàn Vũ mang theo Tần Nhất rời đi, trước khi đi, Tần Nhất cố ý nhướn mày nhìn Sở Sở một cái. Cảm ứng được ánh mắt tràn ngập cừu hận của Sở Sở nhìn qua, Tần Nhất nhe răng cười một tiếng.

Sau đó, tiêu sái cùng Tần Hàn Vũ rời đi.

Ngoài cửa cách đó không xa, Vệ Liêu khẩn trương đi tới đi lui. Trông thấy Tần Nhất và Tần Hàn Vũ đi ra, tảng đá lớn trong lòng anh ta rốt cuộc được hạ xuống. Anh ta sợ Tần Nhất rơi vào trong tay Sở Sở, dù sao người phụ nữ kia...

Vệ Liêu tiến lên đón, trên dưới đánh giá Tần Nhất một lượt, thấy cô không bị thương mới yên tâm vỗ vỗ ngực: "Kiều Kiều, may mà em không có việc gì."

Tần Hàn Vũ nhìn thoáng qua thiếu nữ đang cúi đầu, lạnh nhạt nói: "Lần sau quản tốt chính mình, có vài người cô không thể động vào. Muốn ở chỗ này sinh tồn được thì an phận một chút cho tôi."

Tần Hàn Vũ nói xong cũng không quan tâm tới phản ứng của Tần Nhất, trực tiếp rời đi.

Tần Nhất vẫn cúi đầu như cũ, Vệ Liêu bất an xoa xoa tay. Anh ta nghĩ cô gái nhỏ là bị Tần Hàn Vũ nói đến đau lòng, vì thế vụng về an ủi: "Kiều Kiều, em đừng buồn, tính Minh ca chính là như vậy."

Vệ Liêu không nhìn thấy, trong đôi mắt đang cúi thấp đầu của Tần Nhất chợt lóe lên ám quang, khóe miệng như có như không cong lên. Hừ, không thể động? Tần Nhất cô nhất định cứ động đến đấy, làm gì được nhau nào?

Đêm khuya, Tần Nhất nằm trên giường, nghe bên ngoài có tiếng động như có như không, cánh môi hơi cong lên, mắt phượng tươi đẹp thanh tịnh, xán lạn rạng rỡ như sao trời.

Tới rồi.

Mùi thơm từng tia nhè nhẹ tràn ngập trong không khí, thơm ngọt nhưng lại trí mạng.

"Kẹt" một tiếng, cửa mở, hai bóng người nhanh nhẹn lặng lẽ tiến vào.

Thiếu nữ trên giường ngủ rất say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ là nụ cười ngọt ngào, mỹ khiến cho người nhìn muốn phá hủy nó.

Sở Sở híp híp đôi mắt xếch ẩn tình, ngón tay trắng nõn không nhịn được miêu tả ngũ quan xinh xắn hoàn mỹ của Tần Nhất, môi anh đào phấn nộn làm gì còn sự tái nhợt như ban ngày(SS): "Thật là đẹp. Vương Diễm, cô nói, cô ta đẹp hay là tôi đẹp?"

Vương Diễm nhìn thoáng qua Tần Nhất, không thể không nói, thiếu nữ này giống như vật cưng của Thượng Đế, hoàn mỹ đến cực điểm, da thịt trắng hơn tuyết, xinh đẹp vô song, dung mạo tuyệt sắc, hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Luôn cảm thấy cô thích hợp với tất cả hình dung từ tốt đẹp, vừa mềm mại vừa thanh lệ.

"Đương nhiên cô nương là đẹp nhất." Vương Diễm tự nhiên không dám đem lời thật nói ra, phụ nữ, đối với dung mạo của mình luôn luôn quan tâm nhất.

"À." Sở Sở khẽ ra một tiếng, cũng không biết là tin thật hay tin giả, tay cô ta du tẩu trên mặt Tần Nhất, băng lãnh như rắn, làm cho người ta run rẩy.

"Cô nương, chúng ta vẫn nên hành động nhanh một chút, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Lâm Minh, dị năng của anh ta không thấp, nếu như phát hiện chúng ta coi như xong." Vương Diễm khuyên nhủ.

Sở Sở thu tay, lông mày cau lại, không vui nói: "Sợ cái gì, tôi cũng không tin vì một người phụ nữ mà anh ta thật sự cùng tôi đối nghịch."

Chương 229: Mật thất và cây hoa mai biến dị

Mắt xếch của Sở Sở giống như một vũng nước xuân, khẽ xoay một vòng, phân phó Vương Diễm: "Nhưng cô nói cũng đúng, cõng cô ta lên, chúng ta đi."

Vương Diễm thở phào một hơi, cô ta sợ Sở Sở hành động theo cảm tính. Nếu như Tần Hàn Vũ tới, cô ta không thể cam đoan hai người sẽ bình an vô sự, dù sao người nhìn như ôn nhuận tinh tế kia, kì thực tâm so với bất cứ kẻ nào còn lạnh lùng vô tình hơn.

Vương Diễm lưu loát cõng Tần Nhất trên giường lên, sau đó rời đi với Sở Sở.

Trong phòng nghị sự, Sở Sở thuần thục chuyển động đầu hổ trên chỗ ngồi của Lâm Hải, thình lình một cái cửa dưới đất xuất hiện. Sở Sở đi xuống, thấy Vương Diễm phía sau không đi cùng, lạnh giọng nói: "Cô đang làm gì, còn không đi theo?"

Vương Diễm nuốt một ngụm nước bọt, có chút do dự: "Cô nương, như vậy không tốt lắm đâu, trong này thế nhưng là..."

Vương Diễm vừa nghĩ tới đồ vật bên trong, hai chân phát run. Cô ta chỉ nghĩ Sở Sở muốn làm chút trừng phạt nhỏ với cô gái trên lưng, không nghĩ tới Sở Sở ác như vậy, lại muốn...

"Nói nhảm cái gì, quyết định tôi mà cô cũng có thể nghi ngờ sao? Làm theo là được, nếu không người tiếp theo chính là cô." Trên gương mặt động lòng người của Sở Sở hiện lên lệ khí khó nén, khiến cô ta trông có phần dữ tợn.

Vương Diễm bị dọa đến run rẩy, cũng không dám lại khuyên Sở Sở, chỉ có thể run run rẩy rẩy đi theo đằng sau Sở Sở.

Một cái thông đạo thật dài xuất hiện trước mắt, hai bên được những ngọn nến chiếu sáng, toàn bộ mật đạo không hề tối tăm. Tiếp tục đi sâu vào trong, một tiếng kêu thê lương truyền đến, toàn thân Vương Diễm như nhũn ra.

Rất nhanh, một bức tường kim loại thô rào chắn chặn đường đi của các cô.

Sở Sở mặt không biểu tình, mở rào chắn trước mắt ra, sau đó nói với Vương Diễm đang ngốc lăng: "Ném cô ta vào, nhanh lên."

Vương Diễm không dám chần chờ, nhanh chóng ném Tần Nhất trên lưng vào trong. Cô ta là dị năng giả hệ lực lượng (sức mạnh), vì vậy việc này đối với Vương Diễm mà nói không hề phí sức, thế nhưng hai chân cô ta vẫn cứ như nhũn ra.

Sở Sở nhanh chóng hạ rào chắn xuống.

Dưới ánh nến, gương mặt tinh xảo mỹ lệ của Sở Sở càng trở nên rõ ràng hơn, thế nhưng Vương Diễm lại không nhịn được rùng mình một cái.

Môi anh đào của Sở Sở cong lên, bên trong đôi mắt xếch là khoái ý điên cuồng. Cô ta nhìn lướt qua Vương Diễm, trong thanh âm lộ ra sự vui vẻ: "Đi thôi, Lâm Hải cũng sắp tỉnh lại rồi, chúng ta phải mau chóng trở về."

Vương Diễm cúi đầu, không dám nói lời nào, đi theo Sở Sở rời đi.

Bên trong rào chắn, Tần Nhất bị Vương Diễm ném vào nhạy cảm cảm giác được có một đạo sát khí đang tiến tới, cô nhanh nhẹn di chuyển sang bên cạnh, né tránh tổn thương trí mạng.

Mở mắt, đôi mắt phượng sáng chói rực rỡ, nào có sự mơ màng vừa mới tỉnh ngủ. Đợi khi nhìn thấy quái vật khổng lồ trước mắt, Tần Nhất mới biết được bí mật che dấu bên trong trại.

Trước mắt cô rõ ràng là một cây hoa mai biến dị, thân thể khổng lồ, dây leo vô số, hoa đỏ tươi chói mắt.

Mật thất phong kín này chính là dùng để vây khốn cây hoa mai biến dị, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi làm cho người ta buồn nôn. Tần Nhất chú ý tới phía sau cây hoa mai có tàn chi hài cốt (phần còn lại của tay chân đã bị cụt), mặt đất một mảnh màu đỏ, đều là máu người.

Lông mày Tần Nhất nhíu chặt, cô không nghĩ tới, Thanh Phong trại thế mà lại dùng người sống tới nuôi dưỡng cây hoa mai biến dị này.

Hôm nay lúc cô ở chỗ của Sở Sở đã ngửi thấy bên trên Hồng Mai có mùi máu tươi nhàn nhạt. Cô vẫn biết Thanh Phong trại này không đơn giản, nhất định lén lút giấu giếm cái gì đó, cho nên hôm nay cô cố ý chọc giận Sở Sở, vì khiến cô ta hành động.

Cô có thể cảm giác được, Lâm Hải đối xử với Sở Sở thân cận hơn nhiều so với Lệ Lệ kia. Trừ bỏ thích, Tần Nhất còn từ trong mắt Lâm Hải thấy được cả sự tín nhiệm. Khi đó Tần Nhất đã có phần khẳng định, Sở Sở nhất định biết cái gì đó

Quả nhiên, Sở Sở đã hành động.

Bình luận

Truyện đang đọc