Edit by Thanh tỷ
Chương 234: Tiện tay
Không nói Vệ Liêu không hiểu tại sao, ngay cả bản thân Tần Hàn Vũ cũng không biết tại sao. Đối với việc Sở Sở dây dưa, Tần Hàn Vũ cũng rất bất đắc dĩ.
Khi đó, anh chẳng qua là trong lúc Sở Sở chật vật nhất "đưa cô tờ khăn giấy"*, cứ vậy mà bị quấn lấy. Lúc ấy Sở Sở thà chết chứ không chịu khuất phục, làm thế nào cũng không chịu đi theo Lâm Hải, đối với phái nữ có nghị lực cùng tính ngoan cường, trong lòng Tần Hàn Vũ rất thưởng thức, cho nên anh tiện tay giúp đỡ.
(*hành động đưa khăn giấy trong trường hợp này ý chỉ giúp đỡ một ai đó, còn trong trường hợp khác có cách hiểu khác.)
Nếu như anh ta biết sẽ có cục diện như ngày hôm nay, có đánh chết anh ta cũng sẽ không tiện tay như thế.
Trong mắt Vệ Liêu lộ ra ý lạnh, trên gương mặt trắng nõn không thấy được nụ cười, hít sâu một hơi: "Lúc trước cũng xảy ra tình huống này, mấy cô gái thích thầm cậu đều bị cô ta bắt đi. Hiện tại Kiều Kiều cũng không may... Hàn Vũ, cậu nói, thứ kia rốt cuộc ở đâu?"
"Không biết." Tần Hàn Vũ lắc đầu: "Miệng Lâm Hải quá chặt, hiện tại gã vẫn chưa chịu nói cho tôi biết. Thiệu Hoa từng nói qua, hồi đó khi anh ta may mắn trốn thoát, chỉ nhớ mang máng vật kia ở bên trong một cái mật thất. Thế nhưng tôi đã lần mò nơi này mấy lần rồi, không tìm được mật thất mà anh ta nhắc đến."
Tâm trạng Vệ Liêu yên tĩnh lại, anh ta cũng biết hiện tại bọn họ không thể hoảng: "Thiệu Hoa nói thứ kia là một cây hoa mai biến dị, anh ta vụиɠ ŧяộʍ nghe được, Lâm Hải chính là dựa vào chất lỏng của cây hoa mai biến dị đó mà tăng cấp dị năng."
Tần Hàn Vũ rủ mi mắt: "Bất luận như thế nào, chúng ta vẫn phải tìm được cây hoa mai đó trước, hiện tại người biết vị trí của mật thất chỉ có Lâm Hải và Sở Sở."
Vệ Liêu nhẹ gật đầu, tay buông thõng bên cạnh nắm chặt thành đấm, Kiều Kiều, anh nhất định sẽ báo thù cho em.
Cùng lúc đó, trong bụi cây bên ngoài Thanh Phong trại, một cái đầu màu đen nhô ra, giây lát liền biến mất không thấy.
Lâm Thanh bước nhanh đi đến trước mặt Vân Hoán, nhẹ gật đầu với đám người đang trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, trong giọng nói không cầm được vui vẻ: "Lão đại, ngay ở phía trước, chúng ta không đi sai hướng."
Nghe vậy, môi mỏng mím chặt của Vân Hoán hơi buông lỏng, lông mi cũng giãn ra mấy phần, khiến cho khí lạnh quanh người cũng tản đi một chút.
Lâm Bạch cũng hiểu tâm trạng lo lắng của Vân Hoán giờ phút này, chính bọn anh cũng rất lo lắng, Sở Mặc Hòa trên đường đi đều không nói một lời.
Anh ta sợ mọi người xúc động, vội vàng nói: "Lão đại, chúng ta trước tiên nghĩ biện pháp trà trộn vào."
Tần Nhất đang chiến đấu hăng say với cây hoa mai, cô không nghĩ tới đám người Vân Hoán đã đến cổng Thanh Phong trại. sau khi vết thương lành, cô bổ sung tốt năng lượng, lập tức ra ngoài tìm cây hoa mai.
Cây hoa mai biến dị đang vì đồ ăn chạy mất mà tức giận không thôi, đột nhiên nhìn thấy Tần Nhất xuất hiện giữa không trung, lập tức ngao ngao ngao quơ dây leo.
Đồ ăn mỹ vị, đồ ăn mỹ vị trở về rồi.
Tần Nhất tà mị cười một tiếng, mắt phượng xinh đẹp lấp lánh, con ngươi hắc hải không chút gợn sóng, cả người như ngôi sao sáng từ không trung giáng xuống. Hỏa diễm trong mắt phượng như thiêu đốt, phát ra mị lực khiến người ta không thể kháng cự.
Tiếng nói khe khẽ vang lên, giọng thiếu niên đặc biệt thanh mát, bên trong mật thất như mang theo từng tia quyến rũ câu người nhiễu tâm, như là hải yêu trong biển sâu mê hoặc người.
"Muốn ăn tao như vậy sao, thật là không ngoan nha, tiểu Mai hoa."
Tần Nhất cười nhẹ, cơ thể linh hoạt như một chú chim yến, lướt nhanh đánh tới cây hoa mai biến dị. Hai tay ngưng ra hai thanh băng đao, nhanh nhẹn tránh né dây leo quật tới, đâm thẳng băng đao vào thân cây hoa mai.
Cây hoa mai to lớn rất vụng về, căn bản không có cách nào tóm được Tần Nhất. Chất lỏng màu xanh chảy ra, mùi thơm ngát nhàn nhạt che giấu đi mùi máu tươi bên trong mật thất.
Tần Nhất mắt sắc sáng lên, quả nhiên là đồ tốt.
Từ trong không gian lấy ra bình thủy tinh sớm đã chuẩn bị tốt, ngay tại lúc dây leo của cây hoa mai quất tới, Tần Nhất lại nhanh chóng lách vào không gian.
Lưu lại cây hoa mai bị ăn đau với vẻ mặt không thôi một mặt nghệt ra ngơ ngác.
Chương 235: Giải khóa tác dụng mới của chất lỏng
Trong không gian, Tần Nhất lắc lắc chất lỏng bên trong bình thủy tinh, xanh biếc xinh đẹp giống bảo thạch.
Đáng tiếc, chỉ lấy được non nửa bình. Phản ứng của cây hoa mai không chậm, chuyến này cô coi như cũng có thu thập.
Nhưng có không gian ở đây, cô có thể tùy thời ra chém hai nhát lấy chút chất lỏng của tiểu Mai hoa. (Tiểu Mai hoa vẻ mặt khinh bỉ: Ngươi thật sự chỉ lấy một chút thôi sao, hả? Ngươi chính là tên thổ phỉ, thổ phỉ!!!)
Tay trắng mịn quệt chút chất lỏng xanh biếc lên, đưa vào miệng nhỏ nếm thử, ngọt ngọt, mang theo cảm giác thanh mát, rất giống sinh tố đu đủ, ngon ngoài ý muốn.
Mới uống vào không bao lâu, Tần Nhất đã cảm giác được bụng dưới ấm áp, dùng thần thức thử dò xét, Tần Nhất kinh ngạc phát hiện màu sắc hạch dị năng của cô thẫm đi nhiều, điều này đại biểu đẳng cấp dị năng của cô lại tăng mạnh. Mặc dù chút năng lượng này không đủ để cô thăng lên một cấp, nhưng cũng khiến cô tinh tiến không ít.
Đồ tốt phải chia sẻ cùng mọi người, đúng không, tiểu Mai hoa.
Mắt phượng bắn ra tinh quang, cô vốn không định giữ lại tiểu Mai hoa, ai ngờ nó lại đem cho cô kinh hỉ, xem ra cô phải thử thu phục tiểu Mai hoa mới được.
Nếu như không được, lại hủy cũng không muộn.
Loại thực vật biến dị như cây hoa mai đã có được tư tưởng của chính mình. Bản thân bọn chúng không biết phân biệt tốt xấu, nếu như được người tỉ mỉ dẫn đường, cũng sẽ không làm loại chuyện ăn thịt người này.
Nhưng trước khi thu phục nó, cô không ngại thu một chút xíu tiền lãi.
Thế là tiểu Mai hoa phía ngoài cảm thấy hôm nay nó đặc biệt xúi quẩy. Nó không phải chỉ muốn ăn cơm sao, vì cái gì mà đồ ăn này lại không nghe lời như thế? Đã vậy đồ ăn còn thường xuyên biến mất không thấy đâu, rồi lại đột nhiên xuất hiện, mỗi lần xuất hiện đều sẽ đâm nó mấy đao.
Hết lần này tới lần khác nó không thể làm gì đồ ăn thơm ngon. Mỗi lần khi nó muốn nổi giận, đồ ăn giảo hoạt đó lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, cmn, đây là gian lận!
Qua mấy lần, tiểu Mai hoa cảm thấy rất uể oải, lá cây xanh biếc cũng ảm đạm không ít. Nó, nó thế mà không đánh lại một cái đồ ăn, thế giới này thật không khoa học!
Ca trực tuần tra hôm nay vừa vặn lại là Đỗ Y và Vương Vĩ. Cho dù là buổi chiều thì thời tiết vẫn có chút rét lạnh. Bầu trời bên trong tận thế thực là tối tăm mờ mịt, khiến cho người ta nhìn thôi đã không xốc lên nổi tinh thần vui vẻ gì.
Dáng vẻ Đỗ Y lưu manh ngậm lấy một cọng cỏ, nhìn bầu trời làm cho con người ta hít thở không thông, nói chuyện phiếm với Vương Vĩ: "Vương Vĩ, mày nhìn bầu trời tối tăm mù mịt này đi, thật sự là rất ngột ngạt. Mày biết không, tên Hứa Ninh kia đã tấn thăng lên công dân cấp bảy rồi, thật là khiến người khác hâm mộ."
Đỗ Y ngoài miệng nói hâm mộ, nhưng dưới đáy mắt lại là sự khinh thường.
Vương Vĩ bình tĩnh nhìn Đỗ Y, tay không ngừng lau sạch con dao găm: "Nếu mày thật sự hâm mộ, vậy bắt chước Hứa Ninh đi ra ngoài nhiều một chút. Trước đấy không phải Minh ca không tìm mày, là chính mày không chịu đi."
Đỗ Y hừ lạnh: "Lão tử mới không muốn làm tú ông." Đỗ Y gã mặc dù hỗn, nhưng gã xưa nay không làm mấy loại này chuyện ** cướp giật, tối đa cũng chỉ là nhận thu phí bảo kê.
Đỗ Y vẫn ngửa cổ nhìn trời, ngay lúc Vương Vĩ cho rằng con hàng này phát bệnh thần kinh, chợt nghe Đỗ Y trầm giọng nói: "Vương Vĩ, mày nói xem, rõ ràng chúng ta biết Thanh Phong trại này không có gì tốt đẹp, vậy vì sao chúng ta còn muốn lưu lại?"
Vương Vĩ dừng lại động tác trong tay, đáy mắt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ. Đúng vậy, rõ ràng biết cái trại này rất máu tanh, rất bẩn, thế nhưng vẫn chọn lưu lại. Đây đại khái là thiên tính của con người đi, lừa mình dối người. Mặc dù nơi này không tốt, nhưng chí ít bọn họ còn có thể sống sót.
Đỗ Y đột nhiên đứng lên, đôi mắt lóe sáng: "Vương Vĩ, tao quyết định rồi, lão tử nhất định phải làm ra một chuyện đại sự khiến Minh ca phải lau mắt mà nhìn, như vậy tao liền có thể vượt qua Hứa Ninh rồi."
Vương Vĩ dở khóc dở cười, đúng là một tên đầu gỗ, nghe gió liền cho là mưa: "Thế mày định làm gì?"
"Ách..." Đỗ Y gãi gãi đầu, gã còn chưa có nghĩ đến.
Vương Vĩ đang định chế nhạo con hàng này, đột nhiên một giọng nói chất phác vang lên: "Hai người anh em, chỗ các anh còn thiếu người không, chúng tôi đến xin nương nhờ mọi người."