[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 374: Tạm biệt người tôi yêu

Nhưng mà hiện tại cô không có tin tức gì của tiến sĩ Lâm.

Đời trước, cô cũng chỉ là thông qua Tần Kiều Kiều mới biết đến tiến sĩ Lâm. Ở trong phòng thí nghiệm dưới đất mấy năm, tiến sĩ Lâm cáo già vô cùng, tin tức gì cũng đều không để lộ ra ngoài.

Đời này, cô không giải quyết Tần Kiều Kiều nhanh như vậy là vì muốn tìm được tiến sĩ Lâm. Tần Nhất nhớ, lúc đó vừa vặn trên người Tần Kiều Kiều có thứ gì đó tiến sĩ Lâm cần, cho nên cô ta mới cùng tiến sĩ Lâm làm một vụ giao dịch.

Tiến sĩ Lâm quá thần bí, cô đối với anh ta có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả. Điều duy nhất biết được là anh ta là người trong căn cứ Kinh Đô.

Tần Nhất híp híp mắt, xem ra cô phải đi một chuyến đến căn cứ Kinh Đô. Tiến sĩ Lâm, thù này cô nhất định phải báo.

Vân Hoán nhìn thiếu nữ đột nhiên tỏa ra hận ý cùng lệ khí nồng đậm, có chút hoảng hốt. Anh không biết tiểu gia hỏa nghĩ tới điều gì, cũng không biết rốt cuộc cô đã phải trải qua chuyện như thế nào, nhưng trực giác trong lòng nói cho anh biết, những chuyện này vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng tiểu gia hỏa.

Tần Nhất rút tay mình về, sau đó lạnh lùng nói: "Trả nhẫn lại cho tôi."

Thân phận nữ sinh ở tận thế không tiện để hành động, nhất là nữ sinh xinh đẹp, cho nên Tần Nhất vẫn chọn cải nam trang.

Vân Hoán biết Tần Nhất nói là cái nào. Khi đó, anh ôm cô trở về, trong lúc vô tình chú ý thấy chiếc nhẫn đang đeo trên ngón vô danh của cô, ý nghĩa đặc thù của nó khiến cho lòng anh nổi lên sự ghen tuông, cho nên anh lặng lẽ tháo nó ra, sau đó liền phát hiện bí mật của chiếc nhẫn.

Nói thật, Vân Hoán lúc đấy rất kinh ngạc, anh biết rõ chiếc nhẫn kia không phải dùng công nghệ cao gì làm ra, thế nhưng nó lại có thể khiến cho Tần Nhất ẩn giấu đi thân phận nữ sinh.

Vân Hoán chỉ chấn kinh một hồi, không hề cảm thấy Tần Nhất có chỗ nào kỳ quái, ngược lại rất vui mừng, bởi vì anh và tiểu gia hỏa có một bí mật chung.

Không phải người thường thì sao, cho dù là yêu quái, cô cũng là tiểu gia hỏa anh yêu nhất.

Vân Hoán từ trong cổ áo lấy ra túi gấm, từ bên trong lại lấy ra chiếc nhẫn, anh kéo tay Tần Nhất qua, tự mình đeo chiếc nhẫn lên ngón tay út của cô. Chiếc nhẫn tự động điều chỉnh độ rộng, hầu kết đặc hữu của nam sinh hiện ra, núi tuyết lập tức trở nên bằng phẳng, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ cũng trở nên thâm thúy hơn mấy phần, không mỹ lệ nữ tính như ban đầu.

Trên mặt Vân Hoán không có bất kỳ kinh ngạc và sợ hãi gì, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mu bàn tay Tần Nhất.

"Đại Bạch, cậu đi ra ngoài trước, tôi có lời nói với Thất Thất." Vân Hoán lên tiếng.

Lâm Bạch không nghi ngờ gì, quay người rời đi biệt thự. Anh ta cũng biết dị năng của Tần Nhất đã khôi phục, sợ là muốn đi, cho nên anh cũng muốn lưu lại cho hai người này chút không gian riêng.

"Cất nó thật cẩn thận, đừng để những người khác nhìn thấy." Vân Hoán đưa lưng về phía Lâm Bạch, thân hình cao lớn hoàn toàn che khuất Tần Nhất, anh nói là môi ngữ, cho nên vừa rồi Lâm Bạch hoàn toàn không thấy hai người làm gì.

Không phải Vân Hoán không tín nhiệm Lâm Bạch, mà là việc này có liên quan đến tiểu gia hỏa, anh không thể không cẩn thận. Cho dù đối phương là người anh em mà anh tín nhiệm nhất, anh cũng sẽ không để lộ ra.

Tần Nhất đương nhiên biết Vân Hoán nói đến cái gì, chiếc nhẫn này quả thực cô không thể để cho người khác biết. Nếu không không phải là tiến sĩ Lâm muốn bắt cô, mà sợ là toàn bộ quốc gia cũng muốn bắt cô về nghiên cứu.

Vân Hoán bỗng nhiên ôm chặt lấy Tần Nhất, anh không có làm loạn, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô: "Anh biết em muốn đi, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Thất Thất, anh không xin em tha thứ, chỉ xin em có thể sống thật tốt."

Tần Nhất cụp mí mắt, lông mi thật dài vẽ lên đường cong duyên dáng, như là con bướm yếu ớt bị nước mưa làm ướt nhẹp cánh, cô bỗng nhiên vươn tay vòng lấy eo Vân Hoán.

"Hoán ca, tạm biệt."

Tạm biệt người tôi yêu, có lẽ...cả đời không gặp lại.

Chương 375: Gặp lại Vương Kháng Đinh

Ra thành Hồng Nguyệt, Tần Nhất cả người nhẹ nhõm, Tần Hàn Vũ ở chỗ này, Tần Miễn chắc cũng sẽ đến đây. Cô không muốn gặp mặt bọn họ, cho nên rời đi là tốt nhất.

Tuy cô đối với bán thú nhân chi tranh cảm thấy rất hứng thú, nhưng chỉ là thú hạch của bán thú nhân cấp chín mà thôi, cô cũng không phải nhất định có.

Người trông coi cửa thành vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tần Nhất, tiểu tử này thật không có kiến thức, tranh bán thú nhân rất nhanh sắp bắt đầu. Căn cứ trưởng các nơi ai không vội vàng chạy tới, thế mà còn có người muốn đi ra ngoài, đúng là không có kiến thức.

Tần Nhất cũng không giận, tâm tình tốt đi về phía cánh rừng ngoài thành Hồng Nguyệt. Cô còn nhớ ngày đó bán thú nhân đuổi theo cô đuổi tới muốn mạng, lúc ấy dị năng bị ức chế, căn bản không vào được không gian.

Nhưng bây giờ không giống, chỉ cần gặp nguy hiểm cô liền có thể trốn vào bên trong không gian, cho nên trong rừng nhiều thú hạch như vậy, làm sao cô lại không muốn.

Tịch nằm trên vai trái Tần Nhất, nhìn khóe miệng cô nhếch lên, trong lòng không hiểu sao cũng cảm thấy vui vẻ. Nó liếm liếm móng vuốt nhỏ, nó yêu thích dáng vẻ hiện tại của chủ nhân, chứ không phải bộ dáng âm u đầy tử khí trước đó.

Tần Nhất ôm tiểu Linh Hồ trong ngực đi đến trước lối vào rừng rậm, cùng lúc đó, bán thú nhân đang kiếm ăn bốn phía trong rừng theo bản năng cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Nửa tháng sau, Tần Nhất lấy ra thú hạch từ trong thân thể con bán thú nhân cuối cùng. Cô duỗi cái lưng mỏi nhừ, mắt phượng lười biếng nheo lại: "Ài, đây là viên cuối cùng rồi."

Nửa tháng nay, bán thú nhân trong rừng đều chết thảm dưới độc thủ của Tần Nhất. Hiện tại, rừng rậm này một con bán thú nhân cũng không có. Nhưng Tần Nhất vẫn có chút ưu sầu, ngay cả khi gϊếŧ nhiều như vậy thì túi bên hông cô cũng không phồng lên được bao nhiêu.

Cô muốn rời đi nơi này, một là vì nơi này đã không còn bán thú nhân, hai là vì Tiểu Lam sắp tỉnh lại. Mấy ngày nay lam quang xung quanh thân thể nó càng phát ra ảm đạm, Tịch nói cho cô đây là điềm báo trước Tiểu Lam sắp độ kiếp.

Tiểu Linh Hồ cọ cọ tay Tần Nhất, khóe miệng Tần Nhất giật một cái, bất đắc dĩ rửa sạch tinh hạch sau đó đưa cho nó. Tần Nhất ôm nó, còn hai cái móng vuốt của tiểu Linh Hồ thì ôm tinh hạch gặm đến vô cùng vui sướng, nửa tháng qua nó cũng lớn hơn không ít.

"Chủ nhân, có người đến gần." Tịch nằm trên vai lên tiếng nhắc nhở.

Con ngươi Tần Nhất híp lại, sau đó bước chân khẽ chuyển, thân thủ linh hoạt leo lên trên một thân cây gần nhất, cành cây xanh um tươi tốt vừa vặn che đi thân ảnh của cô.

Chỉ chốc lát, ba bóng người xuất hiện, hai nam một nữ, thị giác của Tần Nhất minh mẫn, mặt ba người này cô đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Hàng lông mày thanh tú hơi nhướn, miệng nhếch lên một nụ cười tà, mắt phượng thanh lãnh sinh động.

Không nghĩ tới vậy mà gặp được người quen ở đây. Nữ sinh ăn mặc trang điểm lộng lẫy phía dưới, không ngừng táy máy tay chân với hai tiểu thiếu niên xinh đẹp bên cạnh không phải là người khi đó muốn bao nuôi cô, Vương Kháng Đinh sao.

Nhìn thấy Vương Kháng Đinh, Tần Nhất không tự chủ được nhớ đến cha cô ta, Vương Giang. Lại nói, cô và bọn họ còn là người quen cũ.

Mắt phượng nóng rực, tà khí dưới đáy mắt lẫm nhiên, Tịch nhìn mà rùng mình một cái. Móng vuốt nhỏ chụp lại, mặc niệm cho mấy người phía dưới vài giây. Chủ nhân càng trở nên tà mị, đại biểu cho tâm tình cô vào giờ khắc đó càng không tốt.

Nửa tháng qua, thủ đoạn chỉnh người của cô nhiều vô kể, nó đã được chứng kiến không ít rồi.

Vương Kháng Đinh vừa vặn dừng lại phía dưới gốc cây, cô ta ngồi xuống, trong giọng nói có chút oán trách: "Tố Nguyên, đây rốt cuộc là rừng rậm kiểu quái gì vậy, không phải đã nói có Zombie và bán thú nhân sao? Tại sao đi dạo nửa ngày rồi, ngay cả cái bóng cũng đều không thấy?"

Bình luận

Truyện đang đọc