[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 382: Mềm lòng

Không thể nói chuyện, trong cơ thể mỗi ngày giống như có vô số côn trùng đang ngọ nguậy, cắn xương đau nhức, cô bị tra tấn không còn hình dáng, muốn chết cũng chết không được. Các loại virus trộn lẫn hòa vào nhau, cuối cùng cô cũng không còn là người, mà là một loại quái vật, quái vật không biết tên.

Mà hết thảy đều do tiến sĩ Lâm tạo nên, anh ta đẩy cô ngã vào vực sâu, kéo cô xuống Địa ngục.

"Thất Thất." Tay bị lôi kéo, Tần Nhất quay đầu, là Vân Hoán.

"Tại sao anh cũng tới?" Tần Nhất nhìn Vân Hoán, vẻ mặt lạnh lùng.

Không nghĩ đến, cuối cùng cô vẫn nhịn không được quay lại. Giờ phút này Tần Nhất có chút phỉ nhổ chính mình. Rõ ràng đã nói không gặp nữa, rõ ràng đã nói coi như người xa lạ, thế nhưng sự thật lại là, lúc Vương Kháng Đinh nói Vân Hoán sẽ gặp nguy hiểm, cô liền lo lắng cho anh.

Không thể phủ nhận, mục đích cô trở về một nửa là vì tiến sĩ Lâm, một nửa khác là vì Vân Hoán.

Bởi vì biết, cho nên Tần Nhất càng không thích bản thân mình như vậy. Thế nhưng cô lại có chút mờ mịt, cô dường như không thể bỏ xuống được người trước mắt, sẽ mềm lòng với anh, sẽ bởi vì anh khổ sở mà mất đi tỉnh táo, sẽ thay đổi không còn giống chính mình.

Cô thích anh, thế nhưng buông xuống tất cả mọi chuyện trước đây, nói thì dễ nghe nhưng làm thì mới thấy khó. Tần Nhất bỗng nhiên nghĩ đến Khuynh Ca có vận mệnh giống cô, cùng yêu một người, cùng bị người mình yêu tổn thương.

Có thể nói, tổn thương Khuynh Ca phải chịu so với cô sâu hơn nhiều, nhưng từ góc độ người đứng xem, Khuynh Ca vẫn yêu Quân Mặc Ly, Quân Mặc Ly cũng yêu Khuynh Ca. Cô nhìn hai người tra tấn lẫn nhau, rõ ràng yêu nhau lại không thể cùng một chỗ, cô cảm thấy bất đắc dĩ cùng tiếc nuối.

Hiện tại cô ở trong mắt người khác cũng là như vậy sao? Rõ ràng hai người yêu thương nhau, nhưng lại giày vò lẫn nhau.

Tần Nhất lắc đầu, đè toàn bộ ý nghĩ trong đầu xuống, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này, hiện tại quan trọng nhất là tìm được tiến sĩ Lâm.

Tiến sĩ Lâm rất giảo hoạt, lần này anh ta dám lộ liễu chẳng kiêng nể gì như thế, nhất định là đã chuẩn bị chu đáo. Trong lòng Tần Nhất hiểu rõ, lần này không nhất định có thể bắt được người, cô cũng có thể không phải là đối thủ của anh ta, nhưng huyết dịch trong người lại đang kêu gào.

Cho dù không công mà lui, cho dù được ăn cả ngã về không, cô đều muốn thử qua một lần. Tiến sĩ Lâm là tâm ma của cô, tâm ma chưa diệt trừ, cô vẫn sẽ bị nó ảnh hưởng.

Vân Hoán nắm chặt lấy tay hơi lạnh của Tần Nhất, bên trong đôi mắt đào hoa là cưng chiều cùng lo lắng say lòng người: "Anh không yên tâm, anh sẽ đi chung với em."

Ngữ khí của Vân Hoán không cho phép cô cự tuyệt, không phải anh cường thế bá đạo, mà là anh thật lòng không yên tâm để một mình cô đi tìm tiến sĩ Lâm.

Trạng thái của Tần Nhất không đúng, anh từ trước tới nay chưa từng thấy qua bộ dáng này của cô, đáng sợ có chút nguy hiểm, khiến anh không khỏi đau lòng.

Anh không biết quá khứ của Tần Nhất, hoặc là nói anh chỉ biết phần nổi bên ngoài của tảng băng mà Tần Nhất muốn cho anh biết. Nhưng anh nhạy cảm phát hiện, những việc tiểu gia hỏa từng trải qua không đơn giản như vậy, thân phận bị trao đổi với Tần Kiều Kiều chỉ là một phần, còn có những chuyện khác.

Nhưng Tần Nhất không nói, anh cũng sẽ không ép hỏi cô. Không chỉ là anh không nỡ, mà còn không có tư cách này, anh bây giờ còn đang chuộc tội.

Tần Nhất giãy tay ra khỏi tay Vân Hoán, trong thanh âm lộ ra ý lạnh. Đối với Vân Hoán, Tần Nhất ngoại trừ lạnh vẫn là lạnh: "Tùy anh."

Cho dù cô không đồng ý, người này cũng sẽ đi theo đến cùng, ý kiến của cô đâu còn quan trọng.

Mặt mày Vân Hoán ôn hòa, đi theo sau lưng Tần Nhất, nhìn khu Hương Duyên càng ngày càng gần, con ngươi Vân Hoán lạnh dần.

Tiến sĩ Lâm rốt cuộc đang có mưu đồ gì? Anh cảm thấy sự tình không hề đơn giản.

Chương 383: Mật thất

Tần Nhất cũng cảm thấy không đơn giản, thế nhưng không đơn giản thì thế nào, cô muốn đi nhìn một chút, thực sự không được thì cô vẫn còn không gian mà.

Trong biệt thự số 1 khu Hương Duyên đèn đuốc sáng trưng, Tần Nhất và Vân Hoán từ từ tiếp cận. Vân Hoán đi bên cạnh Tần Nhất, đôi mắt đào hoa nguy hiểm híp híp, nơi này có chút không thích hợp.

"Cẩn thận một chút." Tần Nhất lên tiếng nhắc nhở, đồng thời tinh thần lực phóng ra ngoài thăm dò, đôi mi thanh tú cau lại.

"Thế nào?" Vân Hoán theo bản năng muốn vuốt phẳng hai đầu lông mày của Tần Nhất, tiểu gia hỏa của anh không thích hợp với vẻ mặt như thế, cô nên tùy ý tự do.

Nhưng Vân Hoán cuối cùng vẫn không làm thế, anh không quên mình đang có án phạt đâu.

Tần Nhất không suy nghĩ nhiều như vậy, cô nói với Vân Hoán: "Bên trong không có người, không có một ai."

Tinh thần lực của cô không phát hiện được bất kỳ vật sống nào, bên trong không hề có người, vậy tiến sĩ Lâm đâu, anh ta đã rời đi rồi?

Vân Hoán mày kiếm nghiêm túc: "Vào xem."

Tuy nói như vậy, nhưng lúc đi vào anh vô tình hay cố ý luôn chắn phía trước Tần Nhất. Căn phòng yên tĩnh, đèn điện sáng trưng, thật sự không có một ai.

Mắt phượng lưu chuyển, như có vô số lưu quang lóe qua: "Hay là có mật thất?"

Thứ như mật thất ở tận thế rất thường gặp, phòng thí nghiệm mà đời trước Tần Nhất bị giam cũng là ở trong mật thất dưới đất. Hơn nữa Tần Nhất biết, đó chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều phòng thí nghiệm của tiến sĩ Lâm mà thôi.

Tiến sĩ Lâm sở dĩ thần bí cũng có một phần là do nguyên nhân này. Ngươi luôn không biết anh ta một giây sau sẽ ở chỗ nào, cũng luôn tìm không thấy người, trừ khi anh ta chủ động tìm tới ngươi, hoặc là hiện thân.

Vân Hoán nhẹ gật đầu, anh vừa rồi cũng nghĩ đến cái này. Tần Nhất và Vân Hoán tìm kiếm bốn phía xung quanh, rất nhanh đã phát hiện ra một cái nút bấm công tắc.

Mở được cửa vào mật thất, một đường hầm thật dài hiện ra trước mắt. Thật ra Tần Nhất cũng rất bội phục tiến sĩ Lâm, thỏ khôn có ba hang, thế nhưng anh ta có nhiều mật thất như vậy, không biết rốt cuộc đã làm như thế nào được.

Vân Hoán đi phía trước Tần Nhất, đường hầm rất tối, một ngọn lửa nhỏ chợt sáng lên trên đầu ngón tay anh, ngọn lửa màu quýt chiếu sáng toàn bộ đường hầm. Vân Hoán kéo lấy tay Tần Nhất, nghiêm túc nói: "Như vậy sẽ an toàn hơn."

Khóe miệng Tần Nhất giật một cái nhưng cũng không vạch trần tâm tư nhỏ của người nào đó, hiện tại là thời điểm đặc thù, cô liền tùy theo anh đi.

Vân Hoán hài lòng nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mềm, sau đó lại dặn dò Tần Nhất: "Chút nữa anh bảo em chạy, em lập tức phải chạy, không cần phải để ý đến anh."

Không gian mờ tối, anh không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nguy hiểm ở phía trước lại không thấy được, anh chỉ sợ bản thân phản ứng chậm, tiểu gia hỏa sẽ bị thương.

Anh ở bên cạnh cô, tất cả nguy hiểm đều giao cho anh đến gánh, anh không cho phép mình lại để tiểu gia hỏa phải chịu một xíu xiu tổn thương nào, đây là ranh giới cuối cùng của anh.

Tần Nhất cố gắng tỏ ra hờ hững, vì giờ phút này cô nói không nên lời đây là cảm thụ gì. Mọi thứ Vân Hoán làm, cô đều nhìn ở trong mắt. Từng giọt từng giọt, giống như là mưa phùn, từng chút từng chút khiến bức tường vây của cô tan rã, chậm rãi từng bước xâm chiếm lòng cô.

Tần Nhất không nói lời nào, Vân Hoán cũng không cảm giác được có chỗ nào khác thường, nắm tay Tần Nhất cẩn thận cùng cô tiến vào đường hầm. Nhưng đường hầm tối tăm này lại không có bất kỳ điều gì dị thường, cũng không có chuyện gì phát sinh. Thấy thế, Tần Nhất và Vân Hoán lại càng thêm cẩn thận, loại tình huống này, ngược lại càng thêm quỷ dị đáng sợ.

Vân Hoán nắm tay Tần Nhất rốt cuộc đi đến cuối con đường, đẩy cửa ra, Tần Nhất bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ. Phòng thí nghiệm rất lớn, bên trong có rất nhiều bình chứa, hơn nữa những vật chứa bên trong bình là người sống sờ sờ.

Bình luận

Truyện đang đọc