Mà cùng lúc đó, ở trong một phòng khác, cũng là một mảnh kiều diễm.
Diệp Vũ mệt mỏi ghé vào trong ngực Tôn Hạo, cơ hồ hao hết cả khí lực trên người, nhưng còn sót lại một chút ý thức lại nói với cô, chính mình bị người kê đơn.
Nhưng toàn bộ trên yến hội, cô cái gì cũng chưa ăn, cái duy nhất tiếp xúc qua chính là – ly sâm banh thời điểm Diệp Tiêu kính rượu kia.
Ánh mắt cô ám ám, nhớ tới cái chi tiết Mạc Thiên Hằng đổi rượu cho Diệp Tiêu! !
Trong nháy mắt, cảm thấy hiểu rõ! !
Ly rượu kia bị người hạ dược, cho nên, Mạc Thiên Hằng là biết được, anh tận lực thay đổi rượu cho Diệp Tiêu?
Nghĩ như vậy, Diệp Vũ tức giận không chỗ để phát, có lẽ, cái chi tiết đó chính là Diệp Tiêu cùng Mạc Thiên Hằng cố ý làm ra cho cô xem.
Dược, căn bản chính là Diệp Tiêu bỏ vào cũng không nhất định.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy mệt, dựa vào cái gì Diệp Tiêu có thể cùng Mạc Thiên Hằng ở cùng nhau, mà chính mình lại bị Tôn Hạo cướp đi trinh tiết?
Tôn Hạo, cho dù hắn chính là ưu tú, điều kiện trong nhà cũng so không bằng nửa phần Mạc Thiên Hằng.
Ở trong S thị nghe đồn, Tôn Hạo chính là một hoàn khố đại phú nhị, một việc cũng không thành, luôn luôn đùa bỡn những cô gái nhỏ trong lòng bàn tay.
Trọng yếu nhất là, anh ta cho tới bây giờ không phụ trách đối với bất luận kẻ nào.
Nghe nói, trước đó không lâu, có một cô mang đứa nhỏ của anh, Tôn Hạo không chịu trách nhiệm, cuối cùng bức chết người.
Diệp Vũ càng nghĩ càng giận, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, ghê tởm đến cực điểm.
Nhưng mà, nam nhân bên người lại còn không hề phát hiện mà đòi lấy! !
Sáng sớm hôm sau.
Tiếng đập cửa nặng nề một chút một chút đâm vào màng tai, cô cau mày, giờ phút này tứ chi bách hải đau đớn cơ hồ làm cho cô hít thở không thông.
“Bang bang phanh --”
Âm thanh kia lại một lần đâm thủng màng tai, cũng làm Tôn Hạo đang ngủ say phải bừng tỉnh.
Nam nhân bất mãn nhíu nhíu mày, đang muốn đứng dậy mở cửa, giây tiếp theo, cửa đã bị người nặng nề mà phá mở.
“Oanh --”
Ngay sau đó, thanh âm đèn flash ‘răng rắc’ làm cho Diệp Vũ cảm thấy ‘lộp bộp’ trầm xuống.
Trước mặt, trong tay phóng viên cầm lấy máy quay phim, chen chúc vào phòng, đèn flash chói mắt làm cho Diệp Vũ không mở được mắt, Tôn Hạo theo bản năng xoa mắt, xích lõa, tất cả hết thảy đều bày hết ra.
Diệp Vũ cuốn chăn, nguyên bản một khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn lúc này đã hoa dung thất sắc.
Cô tinh tế trắng noãn ngẫu nhiên cũng triển lộ ra ngoài.
-“Tôn tiên sinh, xin hỏi, Diệp tiểu thư là tân hoan của ngài à?”
Trương Sinh ở trong vòng truyền thông là người nổi danh khéo miệng, nay, tại trường hợp như vậy, như cũ là không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Diệp Vũ cắn chặt răng, nếu nói với cô chuyện này không phải có người tận lực an bày, chỉ sợ ngay cả chính cô đều sẽ không tin tưởng.
Trên vẻ mặt Tôn Hạo càng ngày càng trầm, anh cùng không ít nữ minh tinh cấu kết, trong đó đủ loại diễn viên, nay thế nhưng cùng Diệp Vũ một tiểu diễn viên như vậy không có danh hào bị truyền thông chụp được, chỉ sợ chính mình những ngày tiêu dao về sau cũng sẽ không dễ chịu lắm.
Nhưng mà, ngay tại lúc đang suy nghĩ, lại có hai người xuất hiện tại cửa.
-“Mày nghịch tử này, a! ! ”
Người nói chuyện không phải ai khác, đúng là cha Tôn Hạo, Tôn Chấn Vũ.
Nhìn thấy con trần như nhộng cùng người bên cạnh nằm ở cùng nhau, lão nhân lại tức giận không chỗ để phát.
Buổi sáng quản gia nhận được điện thoại của một vị thần bí, ông còn chần chờ về tính chân thật của sự tình, không nghĩ tới! !
Tôn Hạo nuốt nuốt nước miếng, nhìn cha mẹ đứng ở cách đó không xa, trong lòng biết bản thân mình thật là gặp phải kiếp nạn khó tránh.
Đồng thời ngay tại trong phòng một mảnh ồn ào, nhưng không ai chú ý tới, chỗ cửa, đang có người hai tay khoanh trước ngực, có nhiều hưng trí xem diễn.
Diệp Tiêu mặc một cái áo gió đỏ thẫm, dựa vào trên vách tường hành lang, trên mặt tươi cười càng thêm nồng đậm.
Kiếp trước cô cùng Tôn Hạo bị buộc kết hôn chính là bởi vì vợ chồng Tôn Chấn Vũ, bọn họ có tư tưởng truyền thống, lúc này đây, Diệp Vũ cùng Tôn Hạo kết hôn là đã định rồi!
Nghĩ như vậy, trên mặt tươi cười liền càng sáng tỏ.
Bên trong càng diễn càng nóng, Diệp Tiêu cười cười, mang theo túi xách rời đi
Dưới lầu Nhuệ Vũ, thí sinh lui tới cầm hồ sơ lý lịch tham gia phỏng vấn, mà Diệp Tiêu lại hai tay trống trơn, cô lẳng lặng đứng ở trên hành lang.
-“Cô cũng đến phỏng vấn sao?”
Đúng lúc này, bên cạnh, một nam sinh đã mở miệng.
Anh ta nhìn qua bộ dáng bất quá mới hai mươi hai tuổi, mặc một cái áo màu trắng đơn giản, quần đùi bò cùng một đôi giày vải bạt.
Cũng không ngoại lệ, trong tay cầm hồ sơ lý lịch.
Diệp Tiêu nhìn mặt anh, nao nao.
Người đàn ông trước mặt mang theo vài phần quen thuộc, nhưng cô lại không nhớ được đã gặp qua ở đâu?
Diệp Tiêu nhợt nhạt cười cười, “Ừ!”
Người chung quanh cơ hồ đều đang thương lượng tổ đội, nhưng cô lại bình tĩnh đứng ở một bên, luôn tránh không muốn hấp dẫn ánh mắt mọi người.
-“Tôi có thể cùng cô hợp tác không?”
Nam sinh cười cười, tươi cười kia làm cho người ta có một loại ấm áp như gió xuân, so với bộ dáng tùy tiện của Diệp Mặc, anh ta nhưng là có vẻ càng thêm văn tĩnh.
Diệp Tiêu gật đầu, như cũ không nói.
Kiếp trước, cô ký ước không phải với truyền thông Nhuệ Vũ, mà là Cảnh Thị, Cảnh Nam C.
E.
O tập đoàn Cảnh Thị kiêu chính Tôn Hạo phát ngôn, vốn tưởng rằng là địa phương gần quan được ban lộc, ai ngờ, bên trong Cảnh Thị tồn tại đại lượng quy tắc ngầm, tình hình diễn viên đạo diễn cùng một giuộc tùy ý có thể thấy được.
Mà Nhuệ Vũ thì bất đồng, lấy thái độ Mạc Thiên Hằng nghiêm cẩn, cẩn thận tỉ mỉ đến xem kia, một đoạn thời gian trong tương lai, Nhuệ Vũ sẽ trở thành công ty đại diện hữu lực nhất trong vòng diễn nghệ, nguyên nhân rất đơn giản, kiếp trước, sự tình chính là phát triển như vậy.