Nhưng Diệp Mặc chính là ngược đời như vậy, hơn nữa đã làm được, đối với Diệp Mặc mà nói cái việc này chẳng phải khó gì.
-“Uy… tôi nói, dì à, dì nhiều người như vậy theo tôi trốn tìm, chơi rất vui sao?”
Diệp Mặc không vui, đối với hành vi của Giang Ngọc chẳng những không bị một chút ít uy hiếp nào, ngược lại, chính là đơn thuần chơi vui.
Vừa nghe thấy Diệp Mặc kêu chính mình là dì, Giang Ngọc một ngàn cái một vạn cái không đồng ý, một đôi mắt đẹp gắt gao trừng Diệp Mặc,
-“Bắt hắn lại cho ta, bắt lấy hắn!”
Diệp Mặc giờ này khắc này, đang quang minh chính đại đứng ở đối diện vòng bảo vệ, vẻ mặt cười trộm.
-“Mau bắt hắn lại cho ta!”
Thấy dáng vẻ đắc ý kia của Diệp Mặc, Giang Ngọc chính là tức giận không nơi phát tán.
Thấy Giang Ngọc phái người đuổi tới hướng chính mình, Diệp Mặc càn rỡ từ trong túi lấy ra một cái giống như cái điều khiển từ xa,
-“Giang tiểu thư, nhìn xem cái thùng bên cạnh tiểu thư!”
Giang Ngọc mở thùng ra, lại nhìn thấy trái bom hẹn giờ trong thùng, cô mạnh ngẩn ra kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Kho hàng vứt bỏ này là địa bàn của cô, cô thế nhưng ở trên chính địa bàn của mình bị Diệp Mặc tính kế?
Cô không thể tin nhìn người trước mặt, trong thùng là đầy tràn một thùng bom, mà lúc này điều khiển từ xa ngay tại trong tay Diệp Mặc, cũng khó trách hắn một chút cũng không khẩn trương.
Giang Ngọc cắn chặt răng, nhìn con mồi đã tới trong tay liền như vậy bỏ trốn mất dạng, cô hối hận vạn phần.
Nhưng mà, cô không có phát hiện chút nào, chính mình bị Diệp Mặc đùa giỡn.
Cùng lúc đó, Diệp Mặc cũng đã chạy trốn tới trên đường cái vùng ngoại thành, trên tay anh ta chỗ nào có cái gì điều khiển từ xa của bom hẹn giờ? Cái trên tay kia căn bản chính là chìa khóa xe máy.
Hết thảy buổi chiều anh luôn luôn bị người của Giang Ngọc nhốt tại trong cái kho hàng vứt bỏ kia, anh trộm di động của người trông coi gọi điện thoại cho Diệp Tiêu, sau đó, lại đánh lén người trông giữ anh, vốn thật vất vả trốn được, không nghĩ tới vừa vặn lại đụng phải Giang Ngọc, không có biện pháp, chỉ có thể dùng thủ thuật che mắt.
Vốn, Diệp Mặc còn lo lắng sẽ bị lộ, ai biết, Giang Ngọc căn bản là cái gì cũng chưa phát hiện, còn tin tưởng anh cầm điều khiển thuốc nổ từ xa.
Diệp Mặc tùy tay gọi một chiếc taxi, lại gọi điện thoại cho Diệp Tiêu, nói cô mang tiền xuống dưới, có thế này mới vững vàng đường hoàng tựa lưng vào ghế ngồi vù vù ngủ một giấc.
Nửa giờ sau, xe đích xác đứng ở cửa bệnh viện, nhưng người xuất hiện tại dưới lầu không phải Diệp Tiêu, mà là Mạc Thiên Hằng.
Lúc này đây, Diệp Mặc thấy rõ, Mạc Thiên Hằng này thế nhưng cùng chính mình có một loại nói không nên lời rất giống.
-“Anh rể?” Diệp Mặc đã mở miệng trước, khom người chui ra.
-“Đi thôi, chị của em đang ở trên lầu!”
Mạc Thiên Hằng vỗ vỗ bờ vai Diệp Mặc, động tác tự nhiên đưa hai tờ tiền một trăm cho tài xế,
-“Không cần thối!”
Ba chữ vô cùng đơn giản, lộ ra một loại bá đạo nói không nên lời.
Liền ngay cả Diệp Mặc đứng ở một bên mắt cũng choáng váng, Mạc Thiên Hằng cũng không có sốt ruột dẫn hắn lên lầu, môi mỏng khẽ mở, hỏi
-“Em là thế nào trốn được?”
Ánh mắt anh bình tĩnh như trước nhìn người trước mặt.
Diệp Mặc nao nao, nhíu nhíu mày, cười,
-“Anh rể, anh quan tâm sự tích quang vinh của em như vậy?”
-“Giang Ngọc người này, vì đạt được mục đích dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, anh là sợ những ngày về sau của em sẽ không dễ chịu!”
Mạc Thiên Hằng hai tay tự nhiên mà đút vào túi quần, giọng nói hùng hậu trầm thấp lộ ra vài phần lo lắng.
Diệp Mặc nghiêng đầu nhìn anh, có chút kinh ngạc.
-“Anh biết bà cô đó?”
Diệp Mặc nhớ tới cái người bị chính mình kêu là dì.
Mạc Thiên Hằng hé miệng, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Diệp Mặc đánh gãy,
-“Cho nên, anh căn bản không phải là một nhân viên phổ thông đơn giản đi?”
Diệp Mặc trước sau như một thực sắc bén, hắn nhìn người cơ hồ cho tới bây giờ sẽ không sai.
Diệp Mặc cùng Diệp Tiêu bất đồng, đáy lòng Diệp Tiêu từng có một chút hồn nhiên, nhưng Diệp Mặc không phải, cho dù anh nghịch ngợm, hoàn khố, cũng bất quá là biểu tượng thôi.
Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, trong ánh mắt nhìn Diệp Mặc lóe qua một chút tinh quang.
-“Không sai, em quen thuộc máy tính, hẳn là rõ ràng, tổng tài Nhuệ Vũ tên Mạc Thiên Hằng!”
Lời anh nói trầm thấp, gằn từng tiếng đều dừng ở trong ngực Diệp Mặc.
Quả nhiên, mình không có sai.
-“Em không học đại học, nhưng anh cảm thấy, anh có thể sử dụng em!”
Mạc Thiên Hằng cười yếu ớt, theo sau liền nhấc chân thon dài đi về phía trước.
Diệp Mặc đi theo lên, nói:
-“Cái này cũng không có trở ngại gì, ít nhất hiện tại chúng ta có chung địch nhân!”
Diệp Mặc nói là Giang Ngọc, anh nhìn ra được, Mạc Thiên Hằng cũng không thích Giang Ngọc người này.
Cước bộ Mạc Thiên Hằng hơi hơi dừng lại, quay sang nhìn Diệp Mặc ánh mắt trở nên thanh lãnh vài phần, nói:
-“Không sai, có đảm lược!”
Thời điểm anh nói lời này, như là đang nói với một đứa nhỏ, nhưng mà, trong lời nói lại mang theo tán thưởng.
Diệp Mặc cũng dừng lại cước bộ, chống lại một đôi con ngươi tối đen giống như không đáy của Mạc Thiên Hằng kia, nói:
-“Người thương tổn chị của em, đều phải chết!”
Diệp Mặc nói xong lời đó, ánh mắt lạnh như băng dần dần lan tỏa ra.
Không bá đạo giống Mạc Thiên Hằng, trong lời Diệp Mặc nói càng như là một người tại thời điểm nhìn không ra hi vọng phát ra lời thề.
Mạc Thiên Hằng tuấn mi khẽ nhíu, nói:
-“Tốt lắm, buổi sáng ngày mai, đến Nhuệ Vũ lại nói!”
Giọng anh trầm thấp, mang theo một ma lực nhiếp tâm hồn người.