Việc Này không thể nghi ngờ là đã khẳng định năng lực của Diệp Tiêu.
Vài người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là bỏ đi đoạn diễn này.
Diệp Tiêu vuốt vuốt tóc dài ra sau lỗ tai, môi đỏ mọng nhẹ nhàng mím một chút tươi cười, đi đến bên cạnh Lục Hoa.
Vương Lực Bằng cũng là cười cười, chống lại ánh mắt Diệp Tiêu,
-“Diệp tiểu thư, bộ phim này yêu cầu diễn xuất tương đối cao, cô có biết nhạc cụ nào không?”
Diệp Tiêu nhíu nhíu mày, nhìn Vương Lực Bằng.
-“Diệp Tiêu, cô phải biết, Vương đạo diễn đối bộ phim này yêu cầu tương đối cao, cho nên nếu cô biết thì sẽ không cần gia đặc hiệu hoặc là tìm thế thân!”
Lục Hoa giải thích.
Diệp Tiêu mị mị một đôi mắt đẹp, nói:
-“Ta chỉ biết đàn cổ!”
Lời của nàng âm thanh thực nhỏ, kiếp trước đối với loại nhạc khí đàn cổ này nhất kiến chung tình, bởi vậy đi học một chút.
Nghe xong lời này, Lục Hoa hai mắt tỏa sáng.
Trong phim cổ trang nhạc khí tốt nhất chính là đàn cổ, quan trọng là, loại nhạc khí này theo thời gian trôi qua, đã không còn thịnh hành, nếu muốn tìm người biết cũng sẽ không nhiều.
-“Tốt, tốt tốt, thật tốt quá!”
Vương Lực Bằng càng cười càng vui vẻ,
-“Cứ định xuống như vậy đi, hiện tại cũng không có vấn đề gì khác, mấy ngày nay trước hết cô cùng Vinh Thần Hiên nghiên cứu kịch bản đi, chờ sau khi nữ chính định xuống xong, sẽ bắt đầu quay!”
Ông quả thực cảm thấy chính mình là nhặt được bảo vật.
Một cô gái nhỏ mười chín tuổi, có thể có kỹ thuật diễn như vậy, còn có thể đàn đàn cổ, như vậy tính ra, ông thật là một chút cũng không mệt.
-“Vương đạo diễn, có chuyện cần phải cùng chú nói rõ ràng!” Diệp Tiêu mỉm cười, môi nhẹ mím.
Sau đó, ánh mắt dừng ở trong đám người bên kia, môi đỏ mọng nhẹ nhàng gợi lên, nhìn Diệp Vũ,
-“Vị Diệp tiểu thư kia lao thẳng đến cháu coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hy vọng không cho chú thêm phiền toái mới tốt!”
Cô cười, như có như không, rõ ràng có loại làm cho người ta cảm giác như thấm gió xuân, nhưng cẩn thận nhìn, lại không giống đang cười, vẻ mặt lạnh như băng làm cho người ta nhìn mà sợ.
Vương Lực Bằng ngẩn ra, gật gật đầu.
So sánh với Diệp Vũ, ông càng cần diễn viên giống Diệp Tiêu có tu dưỡng như vậy, huống hồ, Lục Hoa đều đã nói Diệp Tiêu là người của Mạc Thiên Hằng, vậy ý nghĩa rất có khả năng kế tiếp, nàng sẽ đỏ tía, đầu tư bộ phim này vốn chính là Mạc Thiên Hằng, ông không thể công khai khiêu khích Mạc Thiên Hằng.
-“Được rồi, đều đã an bày xong, liền bắt đầu đi!”
Vương Lực Bằng cơ hồ đã kiềm chế không được, bản thân ông chính là người mê diễn, vừa mới Diệp Tiêu diễn một đoạn kia, diễn một cái vô cùng nhuần nhuyễn, liền ngay cả chính ông đều đã có chút kiềm chế không được.
Diệp Tiêu cười khẽ, theo sau gật gật đầu.
Đối với một Vinh Thần Hiên, nàng cũng không hiểu biết về người này, tuy rằng là nam thần trong lòng đại chúng, đã có vài phần ý tứ thần long thấy đầu không thấy đuôi, người hiểu biết anh ta ít lại càng ít.
Hơn nữa, cũng ít có đội cẩu tử có thể chụp ra tin tức chuyện xấu của anh.
Người trước mặt môi đỏ mọng nhẹ nhàng mân lên, trên mặt ánh mắt vô cùng bình tĩnh, cơ hồ là tĩnh lặng như nước.
*** ***
Một ngày qua vô cùng thuận lợi, mãi cho đến buổi chiều, đang thời điểm hoàng hôn, Lục Hoa bởi vì có việc đi trước, Diệp Tiêu đổi xong quần áo từ trong phòng thay quần áo đi ra, lại như thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng của Coco.
Diệp Tiêu nhíu nhíu mày, bốn phía trống rỗng một mảnh yên tĩnh, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
-“Coco?”
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà mở miệng hỏi, thế nhưng lại chậm chạp không có người đáp lại, Diệp Tiêu tùy tay cầm quần áo để ở trên sofa bên cạnh, xoay người liền đi ra phòng hóa trang.
Không ít người trong đoàn phim đã đi, ngẫu nhiên có mấy người đạo cụ đang thu thập này nọ.
Buổi chiều bảy giờ, đúng là hoàng hôn, mặt trời gần lặn chiếu rọi ở trên đỉnh đầu, đã có loại âm trầm nói không nên lời.
Diệp Tiêu lấy điện thoại cầm tay ra, theo bản năng muốn gọi điện thoại cho Coco, tại thời điểm này, một thanh âm lại vang lên.
-“Ôi, các ngươi nghe nói không? Bên kia giống như đã xảy ra chuyện!”
Một đạo cụ sư chỉ chỉ mặt sau núi giả, Diệp Tiêu nao nao, ngưng di động rồi đi qua.
-“Cứu......!Cứu mạng......”
Mỗi một tiếng hô nhỏ truyền vào tai.
Diệp Tiêu mạnh ngẩn ra, giọng nói lạnh như băng chợt vang lên:
-“Các ngươi đang làm cái gì?”
Vẻ mặt Diệp Tiêu thanh lãnh, trên cao nhìn xuống vài người trước mặt, trong đó một người mạnh ngẩn ra, theo bản năng phục hồi tinh thần lại, tránh né ánh mắt Diệp Tiêu.
Chỉ thấy Coco cuộn mình trên mặt đất, cả người ứ xanh, còn đang run run.
Ánh mắt Diệp Tiêu tối lại tối, dám công nhiên đánh trợ lý của mình như vậy? Lá gan Diệp Vũ thật đúng là không nhỏ.
Cô híp mắt, đẩy vài người bên cạnh ra, mấy người kia có chút kích động muốn rời đi, lại nghe được Diệp Tiêu nói:
-“Hôm nay các ngươi ai cũng đừng mơ tưởng rời khỏi chỗ này nửa bước!”
Sau khi giọng nói lạnh lẽo vang lên, liền đã có người gọi cảnh sát tới.
Diệp Tiêu đi theo xe đoàn phim đưa Coco đến bệnh viện, ngay cả Vương Lực Bằng đã sớm đi tới cửa cũng phải chạy trở về, dù sao chuyện cũng là xảy ra ở chỗ đoàn phim của ông, ông chung quy là phải phụ trách.
Sau khi đi bệnh viện, Diệp Tiêu lại đi một chuyến tới cục cảnh sát, cho lời khai, Mạc Thiên Hằng đã ở cục cảnh sát đợi một hồi.
Thấy cô xuất hiện, nam nhân đứng lên nghênh đón,
-“Thế nào? Không bị thương chứ?”
Vẻ mặt anh có chút sốt ruột, sau khi xác định Diệp Tiêu không có bị thương, mới yên lòng.
Diệp Tiêu lắc lắc đầu, vốn trợ lý bị đánh không phải cái đại sự gì, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cô đến đoàn phim, liền phát sinh chuyện như vậy, cô tự nhiên muốn giết một, cảnh cáo trăm!