SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


Trong Cục cảnh sát, vài cảnh quan đều là nhận thức Mạc Thiên Hằng, phải biết rằng anh một người như vậy, mặc kệ đi đến chỗ nào, đều sẽ làm cho người ta thấy qua liền khó quên.

Chỉ là bọn họ thật không ngờ là, Mạc Thiên Hằng thế nhưng sẽ đối với một nữ nhân ôn nhu như vậy.

-“Không......”
Diệp Tiêu nhấp môi đỏ mọng, ánh mắt sắc bén mà lại lạnh như băng ngược lại dừng ở trên người vài viên cảnh sát trước mặt,
-“Mấy vị hẳn là cảnh quan phụ trách chuyện này chứ? Diệp Vũ công nhiên động thủ với trợ lý của tôi, tôi nghĩ cô ta hẳn là sẽ nhận lấy chế tài của pháp luật chứ?”
Cô cười yếu ớt.
Cho dù, Diệp Vũ không chịu sự chế tài của pháp luật, cô cũng sẽ nghĩ cách làm cho Diệp Vũ sống không bằng chết!
-“Này......”
Mấy người trước mặt chần chờ một chút, một người trong đó mở miệng,
-“Diệp tiểu thư có điều không biết, tại trong chuyện này, Diệp Vũ tiểu thư không có trách nhiệm gì, vừa rồi chúng ta đã cho vài tiểu trợ lý đi lục soát nơi uống rượu, bọn họ nói trước đó liền cũng không hề gặp Coco, bởi vậy chuyện này là hành vi chủ quan của bọn hắn, Diệp tiểu thư bên kia......”
Anh ta dừng một chút.
Anh có chút kinh ngạc nhìn đáy mắt Diệp Tiêu có một chút lạnh như băng, như là tràn ngập thù hận, thế nhưng đồng dạng, lại có thật nhiều quỷ dị tồn tại trong đó.
-“Hừ......” Cô rốt cục phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Được, tốt lắm!
Diệp Vũ, cho dù pháp luật không chế tài ngươi, tôi cũng sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả!
Sau đó, mấy người còn nói vài câu, Diệp Tiêu liền cùng Mạc Thiên Hằng một trước một sau đi ra cục cảnh sát!
-“Em phải cho Coco một cái công đạo!”
Nàng gắt gao nắm chặt nắm tay, cắn chặt răng, Mạc Thiên Hằng quay sang, vẻ mặt nghiêm nghị, như trước anh tuấn không ai bì nổi.

-“Cần anh giúp em không?” Giọng nam nhân như trước trầm thấp hùng hậu, mang theo gợi cảm độc hữu của anh.


Giọng nói kia, không nhanh không chậm, không bình không đạm, không kiêu ngạo không siểm nịnh, như là không chút để ý, lại lộ ra một cỗ bá đạo nói không nên lời.

Diệp Tiêu ngớ ra, lắc lắc đầu.

-“Đây là sự tình của em, anh vẫn là không cần nhúng tay mới tốt!”
Cô bất đắc dĩ mím mím môi, ánh mắt nơi đáy mắt hiện ra vô cùng thanh lãnh.

Mạc Thiên Hằng vuốt cằm, không có hỏi nhiều.

Anh can thiệp thường thường vừa đúng, Diệp Tiêu không có cách nào khác minh xác, theo cô nói ra ý nghĩ của chính mình, chỉ phải từ bỏ.

Trở về nhà, Diệp Tiêu mệt mỏi tựa vào đầu giường, thời điểm nữa mộng nữa tỉnh, di động lại ‘ong ong’ vang lên.

Cô nhìn nhìn trên màn hình, trùng hợp gọi đến là một dãy số xa lạ.

Cô đầu tiên là ngẩn ra, theo sau tiếp lấy điện thoại.

-“Này…..”
Giọng nói Diệp Vũ rất nhanh liền truyền vào tai, Diệp Tiêu nheo nheo mắt, tay nắm di động trở nên trắng.

-“Diệp Vũ?” Diệp Tiêu hừ lạnh một tiếng, “Cô còn có mặt mũi gọi điện thoại đến à?”
Diệp Tiêu hiện tại đúng là một bụng tức giận, cố tình giờ phút này, Diệp Vũ còn cố tình chọc giận cô.
-“Diệp Tiêu, thế nào? Đối với lễ vật mà tôi đưa cho cô có vừa lòng không?”
Giọng nói bén nhọn dừng ở trong lỗ tai, càng mang theo vài phần trào phúng,

-“Cô sẽ không thật sự cho rằng, Mạc Thiên Hằng có thể trở thành núi dựa cho cô chứ? Diệp Tiêu, tôi nói cho cô biết, hôm nay chính là một cái cảnh cáo, kế tiếp, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!”
Như đổi là trước kia, nghe xong lời này Diệp Tiêu nhất định sẽ rất sợ hãi.
Mà lúc này bất đồng, tâm của cô bình lặng như nước, không có một chút sợ hãi gì!
-“Đã như vậy, tôi cũng chuẩn bị lễ vật cho cô!” Diệp Tiêu cười, lời nói bình tĩnh.

Một đôi con ngươi tối đen, như là minh châu trong bóng đêm lòe lòe sáng lên, xem qua khó quên.

Cúp điện thoại, Diệp Tiêu tựa vào đầu giường, thật lâu sau, lại lần nữa đẩy ra cửa phòng, đi vào phòng Diệp Mặc.

-“Oa, dựa vào!”
Xem ảnh chụp cùng video clip trên màn hình di động, liền ngay cả ở trên mạng xem các loại hình ảnh, Diệp Mặc rất chừng mực đều là cả kinh, sau đó, liền bắt đầu liên miên lải nhải,
-“Chị tốt của em, đồ tốt như vậy chị thế nào bây giờ mới đưa ra?”
Diệp Tiêu mím môi, không có trả lời Diệp Mặc, mà là vô cùng bình tĩnh, nói:
-“Giúp chị phát ra trên Internet!”
Lời này vừa ra, Diệp Mặc lại ngẩn ra.

-“Chị, em......!em thế nào cảm giác chị có vẻ thay đổi?”
Diệp Mặc quay sang, lẳng lặng nhìn cô, người trước mặt tuy rằng là chị của mình, thế nhưng giờ này khắc này thoạt nhìn đã có chút xa lạ.

Trong trí nhớ của Diệp Mặc, Diệp Tiêu hẳn là người có cá tính hiền hoà, lúc trước đối với Diệp Vũ tránh còn không kịp.

Nhưng hôm nay, Diệp Tiêu lại công khai muốn khiêu khích Diệp Vũ.


-“Thế nào?”
Diệp Tiêu hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đẹp nhíu lại, lộ ra một chút tươi cười hiếm thấy.

-“Không có gì, em hiện tại liền làm, cam đoan ngày mai năm trăm ngàn lượt xem......!Vâng? Em lại thiết trí thêm cái công năng phí, kiếm điểm khoản xuất nhập!”
Diệp Mặc tươi cười tỏa sáng, ngón tay ở trên bàn phím nhanh chóng đánh.

Diệp Tiêu nheo mắt,
-“Tùy em!”
Lời của cô thực âm hiểm, xoay người phải đi, lại bị Diệp Mặc gọi lại.

-“Chị!”
-“Hả?” Diệp Tiêu quay đầu lại, lẳng lặng nhìn em trai trước mặt.

-“Chị đã thay đổi!”
Diệp Mặc đơn giản nói mấy chữ, làm cho Diệp Tiêu mạnh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn em trai trước mặt.

Trong lòng, Diệp Tiêu có cảm giác nói không nên lời, kiếp trước cô đã trải qua nhiều chuyện, nay mới có thể biến thành như vậy, thế nhưng, có lẽ ở trong lòng Diệp Mặc, chẳng phải cái chuyện tốt gì.

-“Diệp Mặc, chị......” Diệp Tiêu nói quanh co.

-“Chị, chị làm như vậy, em ủng hộ chị!”
Giọng Diệp Mặc nói rất nặng, từng chữ đều dừng ở trong lòng Diệp Tiêu,
-“Diệp Vũ thật sự rất càn rỡ, khắp nơi khó xử chúng ta, huống hồ, chị đừng quên mẹ chết như thế nào!”
Giọng Diệp Mặc trầm thấp hùng hậu.

Nhắc tới ‘Mẹ’ Diệp Tiêu mạnh ngẩn ra, thiên ngôn vạn ngữ đọng ở trong cổ họng, nhưng là trong lòng, lại càng thêm kiên định ý nghĩ ban đầu.

Năm ba tuổi kia, tình hình mẫu thân chết thảm, đến nay như cũ rành rành trước mắt.


Một đêm này, trắng đêm không ngủ.

Ở phòng kế bên âm thanh ‘lách ca lách cách’ của bàn phím vang lên báo cho Diệp Tiêu biết, hết thảy đều ở trong khống chế của chính mình, thế nhưng, sự tình lại cách xa không có đơn giản như trong tưởng tượng của cô.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm mặt trời vừa mới nhô lên ở hướng đông, xe của Mạc Thiên Hằng cũng đã đứng ở dưới lầu.

Trên đường cái ngựa xe như nước, duy độc chiếc Rolls-Royce kia có vẻ hết sức chói mắt.

Mạc Thiên Hằng mở cửa ghế phía sau cho cô, nói:
-“Có việc tìm em!”
Sau khi đơn giản nói ra bốn chữ, anh liền lại tựa vào trên lưng ghế dựa.

Mạc Thiên Hằng như trước mặc một thân tây trang chỉnh tề, thế nhưng, hôm nay, lại tựa hồ có điều bất đồng, Diệp Tiêu khom người lên xe, mới nghe được anh không nhanh không chậm mở miệng.
-“Tiểu Ngũ, đây là Diệp tiểu thư!”
Anh lạnh lùng nói xong.
Giọng nói hùng hậu hữu lực kia, nhưng lại có vẻ vô cùng trống rỗng, Mạc Thiên Hằng nghiền ngẫm cầm báo đưa tới trước mặt cô, ý cười mười phần.
Diệp Tiêu cúi đầu, trùng hợp liền nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp Diệp Vũ kia.
-“Về sau, anh sẽ âm thầm bảo hộ em!”
Mạc Thiên Hằng giơ tay, động tác ôn nhu thay cô sửa lại cổ áo, dáng vẻ quá tự nhiên.

Nhưng Diệp Tiêu lại có vẻ có chút khẩn trương, thật cẩn thận rụt lui về phía sau.

Động tác nho nhỏ, lại đổi trở về Mạc Thiên Hằng một chút cười khẽ,
-“Tin tức này một khi cho sáng tỏ, chỉ sợ những ngày Diệp Vũ ở trong vòng luẩn quẩn sẽ không tốt!”
Diệp Vũ một cái tiểu minh tinh, lại hai lần dựa vào tin tức không tốt để cướp lấy ánh mắt người khác.


Bình luận

Truyện đang đọc