SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


Tiếp theo trong nửa giờ, Diệp Tiêu cùng Hứa Phàm chỉ một câu kịch bản này, tới tới lui lui ép buộc hơn ba mươi lần, cuối cùng Vương Lực Bằng không thể nhịn được nữa,
-“Hứa Phàm, anh sao lại thế này? Nhân vật khách mời anh đều diễn không được hả?”
Liền ngay cả những người khác trong đoàn phim cũng bắt đầu hoài nghi anh là thế nào nổi tiếng.

Cả người Diệp Tiêu lạnh đến phát run, đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích.

Hứa Phàm liếc cô một cái, khóe môi phác họa một chút cười yếu ớt,
-“Diệp tiểu thư cái này chịu không nổi? Người mới các ngươi, chính là như vậy, một chút đau khổ đều ăn không xong!”
Anh nhẹ nhàng nói ra một câu, đổi lấy ánh mắt lạnh như băng của Diệp Tiêu.

Cô yên lặng nhìn người trước mặt, cười lạnh,
-“Hứa tiên sinh cho rằng như vậy có thể giúp Diệp Vũ báo thù?”
Cô một câu, khiến cho người trước mặt nao nao, Diệp Tiêu đã sớm có thể đoán được, sở dĩ Diệp Vũ có thể được Tôn Hạo hoặc là nói Hứa Phàm giúp, đơn giản là vì vẻ mặt trà xanh dáng dấp bạch liên hoa của cô, đưa lên giường thì thế nào?
Ở trong miệng Diệp Vũ, chính mình chính là một người chị ác độc bá đạo không phân rõ phải trái thích khi dễ em gái của mình!
-“Hừ!”
Hứa Phàm hừ lạnh một tiếng, không trả lời lời của cô, ai biết giây tiếp theo, Diệp Tiêu cũng không nhanh không chậm đã mở miệng,
-“Nó nhất định đã nói với anh tôi là một người chị ác độc đi?”
Lời của cô khiến cho Hứa Phàm chợt ngẩn ra, còn chưa có kịp mở miệng chợt nghe được Diệp Tiêu chậm rãi nói,
-“Không có gì, Hứa tiên sinh, đừng quên, anh còn có một ít nhược điểm ở trên tay tôi, ác giả ác báo!”
Diệp Tiêu nhợt nhạt liếc anh một cái, Vương Lực Bằng cuối cùng buông tha cho phần diễn này của Hứa Phàm, sai người chuẩn bị lần diễn tiếp theo, nhưng mà Diệp Tiêu tất nhiên không thể tốt hơn.

Cô ngồi trên sofa liên tục hắt xì hai cái, cô có chút bất đắc dĩ, không thể không thừa nhận thân thể của chính mình quả thật không cường tráng.


-“Em đã đặt cho chị khách sạn bên cạnh rồi, chị đi nghỉ ngơi trước đi, bên này còn có một phần diễn, phải đợi buổi chiều!”
Coco nhìn Diệp Tiêu, có chút không đành lòng.

Diệp Tiêu là người thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng mà nội tâm lại không giống như bề ngoài vậy.

Diệp Tiêu mím môi, không có cự tuyệt, nhẹ nhàng mà gật gật đầu, dù sao, môi cô đã tím tái, lộ ra vài phần tiều tụy nói không nên lời.

-“Mau đi đi, bên này có tin tức em sẽ thông tri cho chị!”
Người nói chuyện là Lạc Lạc, trong ngày thường cô cũng không thích nói chuyện, Coco có loại ảo giác, Diệp Tiêu cùng lạc lạc là người giống nhau.

Diệp Tiêu gật đầu, sau đó liền theo Coco rời đi.

Lục Hoa vẫn không có tới, ngoài dự liệu là, Thư Nhạc đóng vai nữ nhân vật chính, có nhiều tràng diễn đôi cũng không có đến, hai người tựa như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, đều không có tin tức.

Vào khách sạn, Coco cũng rất tự giác rời đi.

Diệp Tiêu tắm nước ấm xong, thân thể mới dần dần khôi phục ấm áp, trên người không có khí lực gì, chỉ có thể tựa vào trên giường đùa chơi di động, thế nhưng, thật vất vả cơ thể mới trở lại nhiệt độ lúc trước.

Đúng lúc này, cửa lại vang lên “Thùng thùng thùng --”
Diệp Tiêu nhíu nhíu mày, nghĩ rằng Coco mới vừa đi, hẳn là không có người tới chứ?
Còn chưa có kịp đứng dậy, cửa lại một lần nữa vang lên, cô bất đắc dĩ, từ trên giường bò dậy, bọc áo ngủ đi qua mở cửa.

-“Sao anh lại tới đây?”
Tại cửa, một thân ảnh cao lớn xuất hiện tại trước mắt cô, cô nao nao, sau đó theo bản năng hỏi.

Mạc Thiên Hằng sờ sờ trán cô, nói:
-“Đến xem em, không được sao?”
Thời điểm anh nói chuyện, rõ ràng là đang cười.

Thế nhưng cẩn thận nhìn, lại nhìn không ra ý cười, Diệp Tiêu mím mỏng, lắc lắc đầu,
-“Không có!”
Cô nhớ anh đều không kịp, lại làm sao có thể không chào đón đây?
Nhưng mà không biết vì sao, cô cảm thấy, cả một ngày này, Mạc Thiên Hằng giống như đều đang chuyển xung quanh mình.

-“Anh không đi làm sao?”
Cô híp mắt, từ giữa trưa Mạc Thiên Hằng rời đi đến bây giờ, bất quá mới hai giờ.

-“Ừ, anh nghe nói trong đoàn phim có người làm khó dễ em, cho nên, đến thị sát công tác!”
Anh trái lại tự nói xong, thời điểm nói chuyện đã xoay người ngồi ở bên giường Diệp Tiêu.

Cô chỉ cảm thấy lạnh cả người, cuộn mình ở trong chăn, nói cái gì thị sát công tác, đều thị sát đến trong phòng cô.


-“Sự tình của em, anh cũng đừng nhúng tay!” Cô bĩu bĩu môi, có chút bất đắc dĩ.

Lời này, là đang đoán trước.

Thế nhưng, Mạc Thiên Hằng lại làm bộ không có nghe thấy, vươn tay kéo cô vào trong lòng,
-“Trên người thế nào lạnh như vậy?”
Anh nói khiến cho Diệp Tiêu hơi giật mình, cảm giác được trên người anh ấm áp, Diệp Tiêu lơ đãng lại chui chui vào trong lòng anh.

-“Hơi lạnh, vừa rồi bị trúng nước!”
Diệp Tiêu híp mắt, dứt khoát ghé cả người vào trên ngực Mạc Thiên Hằng, giống như chân bạch tuộc.

Mạc Thiên Hằng bất đắc dĩ, chỉ phải một tay ôm vai cô,
-“Anh đi mua chút đồ ăn cho em, hẳn là đã đói!”
-“Không cần!”
Cô theo bản năng liền cự tuyệt, tựa vào trong lòng Mạc Thiên Hằng, nắm lấy áo anh không cho anh đi.

Mạc Thiên Hằng chỉ phải nghiêng người, vươn cánh tay bế cô dậy, Diệp Tiêu rất nhẹ, trên người man mát lành lạnh.

Anh hơi hơi nhíu nhíu mày, có chút bất đắc dĩ, đang muốn mở miệng lại bị Diệp Tiêu đánh gãy,
-“Để em ngủ một lát!”
Giọng của cô nhợt nhạt, động tác ghé vào trên người Mạc Thiên Hằng tràn ngập nhu tình.

-“Được!”
Mạc Thiên Hằng nhẹ giọng đáp ứng, lại tận lực cởi ra nút áo trên người, để thân thể lạnh như băng của cô tựa vào trong ngực ấm áp của anh.

Diệp Tiêu mím môi đỏ mọng, thấp người, ánh mắt cũng là vô cùng bình tĩnh, cô dần dần nhắm hai mắt lại.

Mà cùng lúc đó, trong đoàn phim bên kia cũng là một mảnh hỗn loạn.

-“Tiêu trợ lý, ngọn gió nào đã thổi anh tới đây vậy?” Vương Lực Bằng nhìn thấy Tiêu Hạo, lập tức liền mở miệng.


Tiêu Hạo lạnh lùng liếc người trước mặt nói,
-“Vương đạo diễn, ông thật đúng là không yên!”
Lời Tiêu Hạo vừa nói ra miệng, Vương Lực Bằng lập tức chợt ngẩn ra, ông làm sao không biết được lời của Tiêu Hạo nói là vì Diệp Tiêu?
-“Tiêu trợ lý, tiêu trợ lý, ngài đây là nói chi vậy, tôi cũng không dám!” Ông nhỏ giọng nói.

Lời Tiêu Hạo nói, tự nhiên ông không dám phản bác.

Thế nhưng, Tiêu Hạo lại lạnh lùng liếc ông, khóe môi lạnh lùng gợi lên một nụ cười lạnh băng,
-“Chỗ này, là chi phiếu năm trăm vạn, Vương đạo diễn hẳn là biết ý của tôi chứ?”
Thời điểm Tiêu Hạo nói, một tấm chi phiếu đã đưa tới trước mặt Vương Lực Bằng, ông chợt ngẩn ra kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Còn chưa có kịp mở miệng, chợt nghe giọng Tiêu Hạo nói:
-“Tôi mặc kệ đoàn phim của ông là nơi tập hợp cái đại thần gì, Diệp Tiêu không thể chịu ủy khuất!”
Tiêu Hạo không giả đăm chiêu nói ra một câu, khiến cho Vương Lực Bằng hơi giật mình.

Diệp Tiêu có lai lịch, hơn nữa lai lịch không nhỏ, điểm này ông biết, thế nhưng, Tiêu Hạo công nhiên nói ra như vậy, còn đưa ra một tấm chi phiếu như vậy, thật sự là ngoài dự đoán của ông.

-“Tiêu trợ lý! ! ”
Vương Lực Bằng cười cười, đưa tay tiếp nhận tấm chi phiếu kia, năm trăm vạn không phải là số lượng nhỏ, huống hồ lúc trước ông cũng đích xác xác thực được Nhuệ Vũ giúp qua, lần này! !
-“Anh có thể nói cho tôi biết hay không vị Diệp tiểu thư này kết quả có lai lịch gì?” Vương Lực Bằng có chút tò mò.




Bình luận

Truyện đang đọc