SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


Một tiếng ‘Tiêu nhi’ kia hết sức chói tai, Diệp Vũ nắm chặt nắm tay, giờ phút này nếu ánh mắt có thể dùng để giết người như lời nói, cô nhất định sẽ cho Diệp Tiêu vạn kiếp bất phục.

Nề hà, đứng bên cạnh là vị đại thần Mạc Thiên Hằng đấy, ở Bản thị, Mạc Thiên Hằng anh một tay che trời, dám ở trước mặt anh công nhiên cùng Diệp Tiêu xé rách mặt, Diệp Vũ chỉ sợ còn chưa có cái đảm lượng kia!
Ba người đều đối với sự tình ở thời điểm trước trong lòng biết rõ ràng, nhưng Tôn Hạo vẫn là người coi tiền như rác, nghe xong lời này, anh mới trì độn ngu ngốc nhìn Diệp Vũ, ánh mắt tối lại tối, nửa tin nửa ngờ, hỏi:
-“Bọn họ nói là thật?”
Tôn Hạo chất vấn để cho Diệp Vũ thật sự ngẩn ra, đáy mắt thoáng qua một chút kinh hoảng.

-“Đương nhiên không phải, A Hạo, anh có biết, em đối với anh trung trinh là ông trời có mắt, chị cùng Mạc tổng chỉ thích nói giỡn!”
Diệp Vũ cười vẫy vẫy tay, thời điểm dư quang khóe mắt đảo qua khuôn mặt Diệp Tiêu kia, hung hăng cắn chặt răng.

Nếu hôm nay không phải Diệp Tiêu xuất hiện, giờ này khắc này, người bên người Mạc Thiên Hằng kia chính là mình thôi?
Nghĩ vậy, Diệp Vũ đối với Diệp Tiêu liền càng thêm hận thấu xương.

-“Cũng đúng!” Tôn Hạo gật gật đầu, nghĩ rằng lời Diệp Vũ nói cũng không phải không có đạo lý.

Diệp Tiêu lắc lắc đầu, thở dài một hơi.


Đang muốn xoay người rời đi Tôn Hạo cùng Diệp Vũ đều là ngẩn ra, ngay sau đó chợt nghe giọng thanh lãnh của Diệp Tiêu chợt vang lên:
-“Tôn tiên sinh, loại nói dối như vậy liền cũng chỉ có loại người đần độn mới có thể tin!”
Diệp Tiêu tà mị cười cười, làm như cố ý dừng lại giọng nói.

Đang lúc Diệp Vũ thất kinh muốn mở miệng trách cứ, Diệp Tiêu lại khẽ mở môi mỏng, đánh gãy Diệp Vũ,
-“Cổ nhân có câu nói, thí dụ như, chết còn muốn lập đền thờ, em gái yêu dấu của tôi cũng không phải chính là như vậy sao? Thật không khéo, tôi vừa vặn có chứng cứ cô ta đội nón xanh cho ngươi đấy?”
Diệp Tiêu tươi cười dũ phát rõ ràng.

Một đôi mắt đen sâu thẳm, thân thể mềm mại nhẹ nhàng mà dựa vào ôm ấp rộng rãi của Mạc Thiên Hằng, giọng nói nhợt nhạt, lại mang theo nồng đậm khiêu khích.

Nghe cô nói như vậy, Diệp Vũ có chút hoảng.

-“Bảo bối, chuyện này trước công chúng có phải hay không không được tốt? Hả?”
Đúng lúc này, Mạc Thiên Hằng đã mở miệng, lời anh nói làm cho Diệp Tiêu ngẩn ra, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía người trước mặt.

Mạc Thiên Hằng nhẹ nhàng mà nghiêng mặt đi, cánh môi khêu gợi tiến đến bên lỗ tai cô.

Ngôn ngữ rất nhẹ, phun nhiệt khí nóng bỏng, để cho Diệp Tiêu theo bản năng lưng cương cứng, có chút không biết làm sao?
-“Em hiện tại làm sáng tỏ ảnh chụp, cô ta thế nào cũng phải cùng em cá chết lưới rách không phải sao!”
Diệp Tiêu thu liễm mắt sắc, cô thế nhưng thiếu chút nữa đã quên, đây là cái hữu lực nhất chính mình dùng để uy hiếp Diệp Vũ, nếu hiện tại sáng tỏ ra, không có Mạc Thiên Hằng hỗ trợ, nếu Diệp Vũ muốn giết mình là sự tình dễ dàng.

-“Tôn tiên sinh, ta gần đây đỉnh đầu có điểm nhanh, nếu không, ảnh chụp này cũng là ngươi ra cái giá đi!” Diệp Tiêu nghiêng mặt đi, vân đạm phong khinh nói.

-“Hừ! Ta nhìn ngươi chính là không có đi?”
Tôn Hạo hừ lạnh một tiếng, nếu không là ngại Mạc Thiên Hằng đang ở đây, anh đã sớm phát hỏa.

-“Tốt lắm, Tôn tổng, tin hay không là chuyện của ngươi, bất quá có chuyện ngươi phải rõ ràng --”
Mạc Thiên Hằng tận lực kéo dài giọng nói, ánh mắt hung ác nham hiểm dừng ở trên người Tôn Hạo.


Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính khêu gợi liền từ trong cổ họng anh phát ra.

-“Ngươi tốt nhất rõ ràng, Diệp Tiêu là nữ nhân của ta, ngươi còn không có tư cách nghi ngờ nàng!”
Lời này vừa ra, người chung quanh đều là ngẩn ra.

Thậm chí liền ngay cả chính bản thân Diệp Tiêu cũng không nghĩ tới, anh sẽ nói ra lời như vậy.

Mạc Thiên Hằng bá đạo, cuồng vọng, cao ngạo, không ai bì nổi, nhưng nữ nhân của anh, mấy chữ này, tại đây tòa thành thị này thậm chí toàn bộ quốc gia đều có ý nghĩa vô thượng.

-“Đi thôi!”
Hai chữ này, là nói với Diệp Tiêu, anh như trước một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, trong ánh mắt, cổ khí độ quân lâm thiên hạ càng làm cho lưng người phát lạnh.

Diệp Tiêu đi theo bên người Mạc Thiên Hằng, tuy rằng vừa mới nhất thời cực nhanh phát võ mồm, nhưng mà hiện tại cẩn thận ngẫm lại, chính mình mới mười chín tuổi, tuy rằng không thể hồn nhiên so với trước kia, nhưng là hiện tại chung quy không có thế lực gì, nếu muốn cùng Tôn Hạo bọn họ chống lại, chỉ sợ còn có khó khăn.

-“Mạc tiên sinh......”
Cô làm như nhớ tới cái gì, quay mặt nhìn Mạc Thiên Hằng.

Tuy rằng không biết anh giúp mình như vậy kết quả là vì cái gì, nhưng trong lòng Diệp Tiêu vẫn là cảm kích anh, đây là sau khi chính mình trùng sinh, trừ bỏ người nhà, người duy nhất hướng mình chìa tay giúp đỡ.


-“Anh không để ý bảo hổ lột da!” Mạc Thiên Hằng giọng nói trầm thấp, trên mặt tươi cười như có như không.

Lúc này bóng lưng thẳng tắp dáng người anh tuấn, thân ảnh cao to bao phủ cô ở trong đó, lời nói của nam nhân này, để cho Diệp Tiêu hồn nhiên ngẩn ra, yên lặng nhìn người trước mặt.

Cứ việc,‘Bảo hổ lột da’ không phải lời ca ngợi, nhưng mà, trong lòng cô không hiểu sao lại nảy lên một cỗ ấm áp.

Đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe thấy một thanh âm cách đó không xa.

-“Mạc tổng, yến hội bắt đầu, MC thỉnh ngài đi qua lên tiếng!”
Mạc Thiên Hằng nhìn nhìn cô, nói:
-“Ngoan ngoãn chờ anh trở lại!”
Dứt lời, nam nhân liền hai tay bỏ vào trong túi quần, giẫm cặp giày da lau bóng lưỡng hướng về ngay trên chính giữa đài đi đến, Diệp Tiêu đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng lưng anh, có chút thất thần.

Trong thời gian hoảng hốt, một thanh âm bén nhọn chói tai vang lên:
-“Diệp Tiêu, ngươi tiện nhân này, ngươi thế nào còn có mặt mũi ở lại đây hả?”


Bình luận

Truyện đang đọc