SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


Anh vừa nói chuyện, một bên liền mở ra kính xe, sau đó, cởi áo khoác trên người khoát lên trên bờ vai cô.
Chính là động tác rất nhỏ này, ngay cả Dương Thành Hải ở bên ngoài đều là ngẩn ra.
Nghe đồn Mạc Thiên Hằng lãnh khốc vô tình, không nghĩ tới thế nhưng có một mặt nhu tình như vậy, vừa mới một chút tươi cười kia, quả thực là nhiếp tâm hồn người.
-“Nếu không, chúng ta vào nhà đi?” giọng nói của anh rất nhẹ.
Diệp Tiêu mím mím môi đỏ mọng, lắc đầu nói:
-“Em......!Em thật sự cần phải trở về!”
Giọng nói mềm yếu nhu nhu dễ nghe cực kỳ, không hề chinh triệu dừng ở trong lòng Mạc Thiên Hằng, anh thậm chí hận không thể dùng hết toàn lực chính mình ôm cô vào trong ngực.

Nhìn thấy ánh mắt cô tràn ngập thống khổ, Mạc Thiên Hằng cơ hồ cảm thấy cả trái tim chính mình đều thắt chặt.
-“Không có việc gì, anh gọi điện thoại nói với chú, buổi tối em ngủ ở phòng khách nhà anh là tốt rồi!”

Anh chính là có loại tự tin này, Trần Hải tuyệt sẽ không ngăn cản anh cùng Diệp Tiêu ở chung với nhau, về phần những người khác, cũng không có can đảm ngăn cản.
Diệp Tiêu chần chờ, giữa bóng đêm, cô đối với Dương Thành Hải là tràn ngập sợ hãi, nam nhân này đã từng hại cô một lần, cô không có khả năng đã quên.
-“Tốt......!Được rồi......”
Cô rốt cục mở miệng, túm chặt ống tay áo Mạc Thiên Hằng, không có một bộ dáng cường ngạnh bức người lúc trước, hiện tại nhiều hết mức hiện ra vài phần hơi thở chim nhỏ nép vào người.
Mạc Thiên Hằng cười cười, muốn xuống xe… ai biết, Diệp Tiêu lại túm lấy anh không chịu buông tay.
Anh có chút kinh ngạc, nhìn không thấu hôm nay Diệp Tiêu là như thế nào, nhưng là trên trán của cô đã chảy ra từng giọt mồ hôi lớn, đáy mắt vẻ mặt cũng không cực tốt.
Còn đang chần chờ, Mạc Thiên Hằng cũng đã trở tay kéo lấy cô vào trong lòng, sau đó, trượt ghế ngồi về phía sau một chút, anh vươn tay bế ngang Diệp Tiêu lên.
Động tác này, cơ hồ lưu loát hành văn liền mạch, liền ngay cả đương sự Diệp Tiêu đều là hậu tri hậu giác*.
(Chú thích: Hậu tri hậu giác là trì độn ngu ngốc)
-“Tốt, chúng ta về nhà!”
Đơn giản bốn chữ, tĩnh lặng như nước, nhưng lại không hiểu làm cho người ta cảm nhận được một cỗ lực lượng.
Cô theo bản năng giơ tay ôm lấy cổ Mạc Thiên Hằng, khoảng cách gần trong gang tấc, không hiểu sao lại làm cho cô có loại cảm giác an tâm.
Không biết vì sao, hôm nay, cô lựa chọn tin tưởng Mạc Thiên Hằng.
Lấy tính tình của anh, ‘Nói được thì làm được’ là tất nhiên.
Xuống xe, Dương Thành Hải liền ngượng ngùng đi tới,
-“Đừng......!Mạc tổng?”
Ông ta thử mở miệng, hôm nay phải tốn mấy phương quan hệ, mới thật không dễ dàng tìm được nơi ở của Mạc Thiên Hằng, kết quả, anh ta thế nhưng giờ phút này mới trở về! Vì chờ Mạc Thiên Hằng, Dương Thành Hải ở cửa đón gió bốn giờ đồng hồ, việc này còn không phải trọng điểm, ai biết nghe đồn Mạc Thiên Hằng không gần sắc đẹp hôm nay cư nhiên dẫn theo nữ nhân trở về.
-“Ông cảm thấy tôi hiện tại rảnh để nói chuyện với ông à?”
Ánh mắt lạnh như băng của anh liếc Dương Thành hải một cái, cơ hồ cảm giác được thân thể Diệp Tiêu còn đang run run.
Cô bọc mình trong cái áo khoác tây trang đơn bạc kia, nhưng lại giống như không có dùng cái gì, cả người đều lạnh thấu.

Bị Mạc Thiên Hằng vừa hỏi như vậy, Dương Thành Hải cơ hồ cả người đều cương cứng ở tại chỗ.
Chẳng lẽ, chính mình hôm nay bốn giờ đồng hồ ôm cây đợi thỏ liền uổng phí như vậy?
Nghĩ như vậy, ông ta liền càng thêm bất mãn, đi theo phía sau Mạc Thiên Hằng, lại không dám nói lời nào.
Mạc Thiên Hằng một tay ôm Diệp Tiêu, một tay đã dùng vân tay mở ra cửa khóa ở sân, từng bước một đi vào trong viện, nhưng mà, Dương Thành Hải lại dừng lại cước bộ.
Không có Mạc Thiên Hằng cho phép, ông ta liền đi theo vào như vậy, không khỏi rất không lễ phép.
Nhưng mà, trong ánh mắt Mạc Thiên Hằng căn bản là không có ông người này, ôm Diệp Tiêu cũng không quay đầu lại đi vào bên trong.
-“Đừng......!Mạc tổng.....!Tôi liền chậm trễ ngài 2 phút.....!2 phút......” Dương Thành Hải lại lần nữa cố lấy dũng khí mở miệng.
Ai biết, Mạc Thiên Hằng cực không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, lạnh lùng nghiêng mặt nhìn người trước mặt.
Theo sau, nhẹ giọng hỏi Diệp Tiêu.
-“Còn lạnh à? Chúng ta trước tiên vào phòng!”
Rõ ràng chính là đang tự hỏi tự đáp, Dương Thành Hải nghe xong lời này trong lúc nhất thời lại cảm thấy vô cùng thất thố, sau đó, chợt nghe thấy âm thanh của Mạc Thiên Hằng.
-“Dương tiên sinh không phải có chuyện cầu tôi sao? Một khi đã như vậy, hẳn là không để ý đợi nhiều chút đi?”
Trong lời của anh có chuyện, này cái gọi là đợi ‘nhiều’ chút, kết quả thời gian dài bao nhiêu, vẫn là không biết bao nhiêu.

Nhưng Dương Thành Hải không ngu ngốc, ông tới là có chuyện cầu Mạc Thiên Hằng, nếu cứ như vậy bỏ đi, khó tránh khỏi có vẻ rất không thành ý, vì thế ông dừng lại cước bộ, đứng ở cửa sân, nhìn thân ảnh Mạc Thiên Hằng ôm Diệp Tiêu biến mất ở tại giữa đêm đen.
Rất nhanh, anh liền vào phòng, ôm cô đến trong một cái phòng trống ở lầu hai, mở ra điều hòa.
-“Trước tiên đi tắm rửa một cái, quần áo tắm rửa anh sẽ bảo người chuẩn bị cho em!”
Anh có chút không tha buông ra cô, giọng nói trầm thấp như trước.
Diệp Tiêu mím môi đỏ mọng, lại mở miệng hỏi:
-“Vì sao nói với ba em anh là một nhân viên bình thường?”
Vấn đề mạc danh kỳ diệu này của cô làm cho Mạc Thiên Hằng ngẩn ra.

Kỳ thật, liền ngay cả Diệp Tiêu cũng không biết chính mình kết quả vì sao lại hỏi như vậy, nhưng là, trên người anh có rất nhiều thứ mà cô nhìn không thấu, mà anh cũng đã đối với chính mình rõ như lòng bàn tay, cho dù là một biểu cảm của cô, Mạc Thiên Hằng cơ hồ đều có thể nhận thấy được, tựa như cô đang trốn tránh Dương Thành Hải, cho nên anh không có hỏi, chính là đem cô ôm vào phòng.
Đây là một cái động tác rất nhỏ, nhưng là không thể không thừa nhận, anh như vậy so với bó lớn bó lớn hoa hồng càng có thể đả động tâm nữ hài tử.


Bình luận

Truyện đang đọc